Láng Giềng

Láng Giềng - Quyển 1 Chương 27: Tiệc mừng




Làm thương tuy tốt nhưng không bằng làm quan, có tiền không bằng có quyền. Ôm suy nghĩ như thế, Lý Đại Côn sau khi làm giàu, liền để hai nhi tử đi học, nghĩ ngày nào đó mộ tổ tỏa khói xanh, ra làm quan, cỡ nào uy phong.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hai nhi tử lại chẳng phải loại học hành giỏi giang gì, đại nhi tử Lý Tài Minh cũng là kế thừa gia nghiệp, cùng Lý Đại Côn quản lý tửu lâu.

Lý Tài Minh đọc sách làm thơ không được, song làm ăn đặc biệt biết luồn cúi, là một người tinh ranh.

Nhị nhi tử Lý Tài Thục, đi học ở Tư thục năm, sáu năm, viết văn chương rắm chó không kêu, trong giới học trò chẳng ai để ý tới hắn, ngược lại vô cùng thân thiết với đám con buôn vô lại. Người này tuy chỉ đọc sách bình thường, song am hiểu thuật lừa dối, Lý Đại Côn chỉ biết hắn học hành không nổi, cũng không biết hắn còn biết ăn uống, chơi kỹ, cờ bạc.

Lý phu nhân liều mạng bảo bọc, che chở.

Lý Tài Minh tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là thiếu đông gia của Vĩnh Phong lâu, bộ dạng hắn chỉn chu hơn so với Lý Tài Thục, trong công việc già dặn giống Lý Đại Côn cha hắn, ngay cả dáng đi, bản chất hay nịnh bợ, keo kiệt, hai cha con cũng y chang nhau.

Cuối năm, bà mối đến bàn chuyện hôn sự cho Lý Tài Minh, ý đồ đem tam nữ nhi của tiệm thuốc Lục gia thành đông Lục Lịch Phàm gả cho hắn.

Người người đều biết Tam cô nương Lục gia mặt to bành, mắt nhỏ, eo như thùng nước, xấu xí.

Lý Tài Minh trưởng thành ra dáng ra hình, ban đầu từ chối, không nhịn được cái miệng bà mối đó, khen cô nương tuy không đẹp như mấy cô nương kỹ nghệ trong tửu lâu, nhưng sau này sẽ sinh tài.

Điểm này ngược lại là thật, Lục tam cô nương khôn khéo mạnh mẽ, ở trong hiệu thuốc có danh xưng nắm đằng đuôi cân tiểu ly, phương đoan đại khí (方端大气), biết làm ăn.

Lý Đại Côn hết sức hài lòng đối với cô nương như vậy làm con dâu hắn, Lý Tài Minh trước sau xoắn xuýt ở chữ “Xấu”. Sau đó nghe bà mối nói có của hồi môn phong phú, mới bị thuyết phục.

Hiệu thuốc Lục gia, chính là hiệu thuốc lớn nhất nơi đây, Lục Lịch Phàm giàu có, giàu hơn cả Lý Đại Côn.

Đàm luận việc kết hôn một chút, chọn xong ngày tốt. Lý Đại Côn luôn keo kiệt, lại thay đổi so với mọi khi, quyết định làm một bữa tiệc mừng rầm rộ, náo động lớn. Vô số thiệp mời được gửi tới những phú gia thành đông, người quyền quý ở thành tây.

Là thân thích nghèo khó, nhưng vẫn là chí thân, thời điểm Lý Quả nhìn thấy thiệp mời, không chút suy nghĩ, bật thốt lên: “Không đi.”

Quả nương lặng lẽ ngồi ở bên giường, mặt ủ mày chau. Nàng ưu sầu không phải vì Lý Quả cáu kỉnh, mà là chuyện quà cưới.

Dù cho Lý Đại Côn đối xử với mẫu tử bọn họ cay nghiệt, nhưng vẫn là người huynh đệ cuối cùng của Lý Nhị Côn, điệt tử kết hôn, là chuyện rất lớn.

Nếu đã đưa tới thiệp mời, thì không thể không đi.

Nhà Nhị Côn nghèo, ai ai cũng biết, lễ mọn là được. Chỉ là, khó tránh khỏi bị phu thê Lý Đại Côn khinh thường. Đây mới là chuyện làm khó Quả nương.

Chuyện  khó hơn nữa thì từ sau khi Lý Nhị Côn ra biển mất tích, nhiều năm như vậy, Quả nương đều từng gặp phải.

Ban đêm lấy tiền tích góp ra, nghĩ Lý Quả không có bộ quần áo nào ra dáng, muốn làm cho cậu một bộ.

Hôn yến nhi tử Lý Đại Côn, sẽ có nhiều họ hàng gần xa tới tham dự, Quả nương không muốn Quả tử ăn mặc quá kém, bị người ta xem thường.

Hai ngày sau, Quả nương đưa bộ đồ mới cho Lý Quả mặc, còn nhét một phần lễ vật vào tay Lý Quả.

“Ta đã nói với đường thẩm ngươi rồi, đường thúc ngươi sẽ dẫn ngươi đi, thúc ấy sẽ chăm sóc ngươi.”

Quả nương căn dặn.

“Ồ.”

Lý Quả uể oải đáp lại.

Cậu không muốn đi chút nào, nhưng mà mẫu thân lại dặn thêm, không thể làm mất thể diện cha cậu được.

Lý Quả cũng gần quên mất hình dạng cha ra sao rồi, mặt cũng không nhớ rõ.

Quả cha là thủy thủ, quanh năm chạy thuyền, một năm cũng chẳng ở nhà được mấy ngày, thời gian hai cha con ở chung rất ngắn ngủi.

“Ngươi giờ cao như vậy, sắp cao bằng nương rồi, phải hiểu chuyện, đừng tính tình như tiểu hài tử nữa.” ” Lúc ngồi vào chỗ, người khác động đũa, ngươi hẵng bắt đầu, không được ăn trước. Không phải uống rượu, tiệc mừng kết thúc, ngươi cứ trở về.”

“Vâng, nương, con biết rồi.”

Lý Quả gật đầu.

“Đi thôi, qua nhà đường thúc ngươi, phải chào đường thúc lẫn đường huynh, bọn họ lớn tuổi hơn ngươi, không thể không biết lớn nhỏ.”

“Biết rồi.”

Sợ nương lại tiếp tục dặn dò, Lý Quả nhấc lễ vật lên, vội vàng xuất môn.

Trên đường, Lý Quả nghĩ nương cũng thật là, miễn cưỡng bắt cậu đi tham gia tiệc cưới, cậu nếu không đi lại sợ nương thương tâm, nói cậu không hiểu chuyện.

Đám thân thích kia của cha, chưa bao giờ quản bọn họ sống chết thế nào, không đi làm quen thì sao chứ.

Tình nghĩa như vậy, đối với thân thích nghèo khó, liền coi cái nghèo như ôn thần tránh không kịp.

Nhà Đường thúc, Lý Quả vẫn là biết đi thế nào, lúc Lý Nhị Côn còn ở nhà, cũng từng mang Lý Quả qua chơi.

Lý Quả tới cửa, đường thúc, đường huynh đều ở đó, hai người cũng cầm theo lễ vật, hiển nhiên đang chuẩn bị xuất môn.

“Đường thúc hảo, đường ca hảo.”

Lý Quả cúi chào, ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào hai thân thích đều mặc quần áo vải thô.

“Quả tử à, lớn như vậy rồi.”

Đường thúc vỗ vỗ đầu Lý Quả, Lý Quả nghiêng đầu.

“Đứa nhỏ này lớn lên trông thật thanh tú, như A Vân vậy.”

Đường thẩm là một phụ nhân ục ịch, âm thanh sắc bén.

A Vân là tên Quả nương.

Tại đường thúc gia, không trì hoãn, ba người kết đội xuất hành, đi tới Lý Đại Côn trạch ở thành đông.

Nhà Lý Đại Côn nói là ở thành đông, thật ra chỉ là sát bên thành đông, bất quá đúng là một toà đại trạch. Lúc này treo đèn kết hoa, khách nhân nối đuôi nhau, tiếng người huyên náo.

Cũng mệt cho Quả nương nghĩ chu đáo, để Lý Quả tự mình đến, Lý Quả đông tây nam bắc khả năng cũng không tìm được, khắp nơi người chen người, ầm ĩ hỗn loạn.

Theo cạnh đường thúc đường huynh, đi vào đại sảnh. Đại bá cùng bá mẫu đều ở đó, đại đường ca Lý Tài Minh cũng có mặt. Tất cả đều mặc trang phục đặc biệt quý giá.

Đường thúc cũng tốt, Lý Quả cũng xong, đều là thân thích nghèo, quà cưới bé đến tầm thường. Đường thúc cười xòa nói lời chúc mừng, vẻ mặt đại bá, bá mẫu lạnh lùng, hai ba câu đáp rồi đẩy đi chỗ khác. Lý Quả theo lên gian nhà chính, đứng ở đó, không mất bình tĩnh, ngưỡn ngực, lưng thẳng tắp.

Trong đại sảnh, đường huynh mặc y phục đỏ thẫm, đại bá, đều xem thường Lý Quả, bá mẫu đầu đeo đầy vàng ngọc hung ác liếc Lý Quả một cái, bảo Lý Quả nhanh chóng đi xuống, đừng chặn người phía sau.

Đưa xong quà cưới, đường thúc mang theo hai hài tử ra đại sảnh, vào trong viện tìm chỗ ngồi.

Bọn họ là thân thích nghèo, không phải khách quý, không ai tiếp đón, cũng không có chỗ nghỉ chân, ngay cả một ngụm trà cũng không được uống.

Lý Quả nhìn chung quanh, phát hiện trong viện có chỗ bày trà, quả, đồ ngọt.

Trong viện đầy người lớn, hài tử, người này qua lấy chút đồ ăn, người kia qua lấy chút đồ ăn, tự mình lấy, bọn người hầu phục vụ không nổi.

Lý Quả cũng qua, tự mình lấy một phần trà, quả, còn không quên mang cho đường ca một phần.

Nhi tử này của Đường thúc ít nói, thẹn thùng, rúc ở trong góc.

Ngồi ở trên thềm đá, Lý Quả nghĩ khi nào thì tiệc mừng bắt đầu, hỏi đường thúc lúc nào tân nương đến. Đường thúc đang cùng người quen tán gẫu, không để ý Lý Quả.

Ăn xong trà quả, Lý Quả chờ đến chán nản, liền đứng dậy đi dạo, đây là lần đầu tiên cậu thấy lễ thành thân, hết sức tò mò.

Nghe mấy lão phụ nhân tụ tập cùng một chỗ nói hăng say, bảo của hồi môn của tân nương tử vô cùng phong phú, có cái gì cái gì, cực kỳ quý giá. Mấy hài tử bên cạnh nói muốn đi xem hôn phòng, lén lút rời đi.

Lý Quả kiềm lại lòng hiếu kỳ, không đi qua cùng.

Cậu đứng ở ngoài đại sảnh, nhìn đám người mang theo lễ vật, đi vào chúc mừng.

Ở đây cũng có rất nhiều người vây xem, nhất là bọn nhỏ.

Quản gia lớn tiếng báo tên khách nhân, khách nhân lục tục đi vào. Đều là những khách quý, phô trương lớn.

Quản gia mỗi lần báo một tên, đám hài tử vây xem ở bên ngoài, liền cũng ồn ào gọi theo.

Lý Tài Minh sai người hầu ra đuổi bọn hài tử, bọn chúng căn bản không nghe.

Chờ Lý Tài Minh tự mình đi ra, đám hùng hài tử quê nhà này liền nhạy bén giải tán lập tức.

“Ngươi ở nơi này làm cái gì, cái thứ không ai dạy.”

Vừa vặn tóm được Lý Quả ló đầu đến, Lý Tài Minh dùng sức véo dưới quai hàm Lý Quả, Lý Quả kêu lên oai oái.

Lý Tài Minh buông tay, quay người trở về đại sảnh.

Lý Quả tàn bạo nhìn chằm chằm sau lưng Lý Tài Minh, hai mắt cơ hồ muốn phun lửa. Cậu che một bên má, đau đến nước mắt chảy ra. Đáng tiếc Lý Tài Minh quay người đi nhanh, nếu không, nếu không cũng không làm gì được.

Nương từng căn dặn, không thể làm mất thể diện cha.

Lý Quả tuy khỏe mạnh, nhưng bộ dáng độc ác của Lý Tài Minh, cái véo kia, câu chửi kia, làm cho cậu không thể quên được.

Trở về ngồi xuống cạnh đường thúc, sững sờ nhìn mặt trăng, oan ức nghĩ, không biết vì sao mình phải đến.

Nhất thời càng ngây ra.

“Quả tử, ăn tiệc mừng thôi.”

Không biết qua bao lâu, đường thúc lay Lý Quả, Lý Quả quay đầu lại, đường thúc nhìn thấy đứa nhỏ này cả mặt đầy nước mắt.

“Tại sao khóc, mau lau mặt đi.”

Đường thúc nâng tay áo giúp Lý Quả lau nước mắt.