Có một khoảnh khắc, Hạ Giang rất muốn tóm cổ Mai Tường Tô nhấc lên, từng tấc từng tấc bóp nát xương cốt trên người chàng. Nhưng sự khôn ngoan được tích lũy nhiều năm khiến hắn nhanh chóng khống chế được mình, chỉ nắm chặt nắm đấm đang ngứa ngáy.
Vì Mai Trường Tô không phải Vệ Tranh, không chỉ phải cẩn thận khi dụng hình với chàng mà còn phải có mục đích rõ ràng, nếu hành hạ chỉ để trút giận thì Hạ Giang còn chưa non nớt đến vậy. Huống chi dựa vào kinh nghiệm thống lĩnh Huyền Kính ti mấy năm nay, Hạ Giang chỉ cần tiếp xúc chốc lát đã có thể phán đoán, Mai Trường Tô thuộc vào loại người có dụng hình cũng không có tác dụng.
Một là vì sự kiên cường chàng để lộ ra không thể xem nhẹ, hai là vì người này yếu đến mức chỉ chạm vào thôi là đã xảy ra chuyện, đến lúc đó nếu không cẩn thận thì e là không bức cung cũng biến thành bức cung.
Nhớ tới vẻ mặt e dè của Dự vương khi nhắc tới Mai Trường Tô trước kia, khi đó Hạ Giang còn cho rằng Dự vương khoa trương, bây giờ trải qua lần đối mặt đầu tiên, hắn mới biết vị tài tử kỳ lân này quả thật không phải một người dễ chơi.
"Hạ thủ tôn." Hình như Mai Trường Tô đang thưởng thức sắc mặt trắng xanh của Hạ Giang một cách rất hài lòng, nụ cười vẫn như mây mờ gió nhẹ. "Ta sớm đã biết ngài sẽ tới tìm ta, vốn ta có thể chạy trốn, cho dù không trốn được ra khỏi thành thì kinh thành này cũng rất lớn, tìm một chỗ để trốn cũng không khó gì, nhưng vì sao ta không trốn, ngài biết không?"
Ánh mắt Hạ Giang dần trở nên lạnh lẽo mà sắc bén. "Ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi."
"Đúng. Ngài hoàn toàn không làm gì được ta, ta cũng không có gì phải sợ ngài." Ai nhìn thấy nụ cười của Mai Trường Tô cũng sẽ cảm thấy hết sức nhã nhặn, trừ Hạ Giang. Hắn chỉ cảm thấy nụ cười này rất chối mắt. "Hạ thủ tôn không hề có ý định làm cho ta chết trong Huyền Kính ti thật, bởi vì điều đó tất nhiên sẽ dẫn đên rất nhiều phiền phức mà ngài không thích. Tạm không nói bệ hạ sẽ nghĩ thế nào, riêng Giang Tả minh cũng sẽ không bỏ qua cho ngài. Người giang hồ dù không cao quý như Hạ thủ tôn nhưng khi liều mạng thì cũng khó đối phó, càng không cần nói ta còn có chút danh tiếng, cũng kết giao được với mấy bằng hữu..."
Hạ Giang nghiêm mặt không nói gì.
"Không để ta chết ở đây được thì đành phải để ta sống, nhưng để ta sống thì có lợi gì? Đương nhiên là muốn hỏi được một vài thứ từ miệng ta." Mai Trường Tô đưa ánh mắt nhìn về phương xa, tiếp tục nói: "Điều này thì ngài có thể yên tâm, ta là người không chịu được cực hình, cũng không có ý định chịu cực hình, ngài hỏi cái gì ta trả lời cái đó. Nhưng lời khai của ta thật sự có ích với ngài sao? Ngài có dám để ta đến ngự tiền xác nhận lời khai hay không? Đương nhiên không dám. Bởi vì ngài không khống chế được ta, sợ lúc đó ta lại đột nhiên nói những lời không xuôi tai trước mặt bệ hạ..."
"Quả nhiên ngươi định đến trước mặt bệ hạ để phản cung." Hạ Giang "hừ" lạnh một tiếng. "Đây cũng chính là nguyên nhân ngươi khai dễ dàng như thế đúng không?"
"Cũng không phải chỉ vì như vậy. Ta khai nhanh như vậy là sợ ngài dùng cực hình, dù sao thì sớm muộn cũng phải khai, tội gì phải chờ đến lúc đó? Hạ thủ tôn cần, làm sao ta dám không cho..." Mai Trường Tô vừa nói tới đây, đột nhiên Hạ Giang tóm chặt mạch môn của chàng, một luồng nội lực tràn vào người, lập tức như có mấy mũi dùi bằng băng đồng thời đâm vào trái tim khiến chàng đau đến mức toàn thân co lại.
"Tô Triết, chọc giận ta là không có lợi gì." Hạ Giang bỏ cổ tay chàng ra, lạnh lùng nhìn chàng nằm bò trên bàn, mặt trắng bệch, thở dốc hồi lâu mới đỡ đau hơn. "Bây giờ ngươi nằm trong tay ta, ta muốn làm gì ngươi thì làm, tốt nhất ngươi nên nhớ rõ điều này."
Mai Trường Tô khẽ bật cười, đưa bàn tay lạnh buốt lên day trán. "Được rồi, ta nhớ rõ rồi. Vậy rốt cuộc Hạ thủ tôn muốn đối phó ta thế nào?"
"Ta muốn nghe ngươi nói thật."
"Ngài cho rằng vừa rồi ta không nói thật à? Chẳng lẽ ta không cấu kết với Tĩnh vương, không cướp ngục, cũng không sai người đánh nhau với ngài à?"
"Ngươi biết ta muốn hỏi cái gì." Hạ Giang lạnh nhạt coi thường ý châm chọc trong lời chàng, cúi xuống gần chàng một chút. "Mai Trường Tô, rốt cuộc ngươi lựa chọn Tĩnh vương là vì cái gì?"
Mai Trường Tô hơi ngẩng lên, nụ cười mỉa mai bên khóe môi cuối cùng cũng biến mất, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút. "Giữa Thái tử cũ, Dự vương và Tĩnh vương, đương nhiên ta phải chọn Tĩnh vương, bởi vì hắn tốt nhất."
"Tĩnh vương tốt nhất?"
"Đương nhiên." Mai Trường Tô lạnh lùng nói. "Ánh mắt ta dù không phải chuẩn nhất thiên hạ, nhưng ít nhất cũng tinh tường hơn Hạ thủ tôn ngài một chút."
"Nhưng vốn ngươi có thể không chọn ai cả." Hạ Giang nhìn Mai Trường Tô chằm chằm. "Ngươi là Mai lang Giang Tả tay nắm bang phái lớn nhất thiên hạ, danh lợi đều có cả, vốn có thể tiêu dao giang hồ, tự tại cả đời, vì sao phải nhảy vào vũng nước đục ở kinh thành này?"
"Tại sao ta vào kinh, lẽ nào Hạ thủ tôn không biết?"
"Tài tử kỳ lân, có người này sẽ có thiên hạ, đương nhiên ta biết lời này. Vốn ta cũng cho rằng ngươi đúng là bị Thái tử cũ và Dự vương ép buộc, không còn cách nào nên mới vào kinh, nhưng sau lần giao thủ này ta đã dám khẳng định đó là lời nói vô căn cứ, bởi vì với sự thông minh của ngươi, nếu không muốn dây vào cục diện triều đình thì ai có thể bức bách được ngươi?"
"Được ngài khen ngợi như vậy, ta vô cùng cảm kích." Mai Trường Tô hạ thấp người thi lễ.
"Vậy rốt cuộc ngươi vì thứ gì? Rốt cuộc ngươi muốn nhận được cái gì? Là phú quý dưới một người trên vạn người, là quyền lực coi khinh thiên hạ, hay là tiếng tăm lưu danh muôn đời?"
Mai Trường Tô nghiêm túc hỏi: "Ba thứ ngài vừa nói đó ta có thể muốn có tất cả không?"
"Hoặc là... còn vì điều gì khác..." Hạ Giang nắm cổ tay chàng, giọng nói lạnh lẽo. "Mai Trường Tô, nói thật với ta..."
Mai Trường Tô lặng lẽ nhìn hắn trong chốc lát, hỏi: "Điều này không liên quan gì đến vụ án cướp ngục đúng không?"
"Đương nhiên là có liên quan." Hai mắt Hạ Giang đột nhiên trở nên sâu không thấy đáy. "Trước kia ta đã đánh giá thấp ngươi, cho nên mới không nghĩ nhiều, lần này bại trong tay ngươi, ta mới bắt đầu suy nghĩ. Nhưng càng nghĩ nhiều càng cảm thấy không ổn, không nghĩ ra vì sao ngươi lại giúp Tĩnh vương làm chuyện ngu ngốc như vậy... Một mưu sĩ như ngươi có thể dễ dàng nhìn ra đối sách tốt nhất trong chuyện này chính là bỏ mặc. Cách làm điên cuồng nhất, vô lý nhất chính là mạo hiểm với tội danh đại nghịch bất đạo, dùng vũ lực cướp người... Vì sao ngươi lại lựa chọn cách làm tồi tệ nhất?"
"Chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao?" Mai Trường Tô lạnh nhạt đáp. "Ta muốn lấy lòng Tĩnh vương. Sau khi giúp hắn cứu Vệ Tranh ra, sự tín nhiệm của Tĩnh vương đối với ta sẽ tăng gấp bội, địa vị của ta trong Tĩnh vương phủ cũng sẽ không giống như trước. Đương nhiên còn có nguyên nhân thứ hai, đó chính là ta tự tin. Ta tin rằng cho dù lựa chọn hạ sách thì ta vẫn có thể thắng ngài."
"Ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao?"
"Ngài cho rằng ta đã thua sao?"
"Đừng quên, ngươi còn ở trong tay ta."
"Đó cũng là vì chính ta sẵn lòng đến đây. Ta muốn đến xem ngài có thể giữ ta trong tay bao lâu, muốn nhìn xem ngài định làm cho ta trở nên có ích với ngài thế nào..."
"Xem ra ngươi quả thật không sợ hãi." Ngón tay Hạ Giang nhẹ nhàng gõ lên mạch môn của chàng. "Mai Trường Tô, từ khi Huyền Kính ti xuất hiện tới nay chưa gặp phạm nhân nào không đối phó nổi, ngươi tuyệt đối cũng không phải ngoại lệ "
"Sự tự tin của Hạ thủ tôn xem ra cũng không thua gì ta." Mai Trường Tô giơ tay kia lên ấn ngực. "Chuẩn bị làm một lần nữa sao?"
"Trò đó chỉ để chơi cho vui, ngoài làm cho ngươi đau một chút thì không có tác dụng gì." Khóe miệng Hạ Giang lộ nụ cười âm hiểm. "Mai Trường Tô, ngươi có sợ chết không?"
Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. "Người nếu không sợ chết thì còn sống làm gì?"
"Nói hay lắm." Nụ cười trên mặt Hạ Giang trở nên sâu hơn. "Vừa rồi ta hỏi ngươi vì sao phải dây vào cục diện triều đình, ngươi đã lảng sang chuyện khác, hiển nhiên ngươi không muốn trả lời. Không trả lời cũng không sao, dù sao thì bất kể mục đích của ngươi là gì, bây giờ ngươi cũng chưa đạt được mục đích đó. Chưa đạt được mục đích mà đã chết, chắc hẳn là ngươi không muốn thế?"
"Đạt được mục đích rồi chết thì ta cũng không muốn." Mai Trường Tô cười, nói.
"Đúng thế, người chết rồi thì mọi thứ đều không còn, tính mạng luôn là quan trọng nhất." Hạ Giang vừa cảm khái vừa lấy một chiếc lọ nhỏ từ trong áo, dốc ra một viên thuốc đen bóng. "Biết đây là cái gì không?"
"Ta đoán... không phải thuốc bổ?"
"Là thuốc độc."
"Ngài muốn hạ độc chết ta?"
"Điều này do ngươi quyết định." Giọng Hạ Giang vừa tàn khốc vừa tuyệt tình. "Ô kim hoàn này uống vào bảy ngày sau mới phát tác. Nếu trong bảy ngày có giải được thì sẽ không phải chết."
Mai Trường Tô là người thông minh, đương nhiên không cần nói rõ ràng hơn. "Nếu như lúc bệ hạ triệu kiến, biểu hiện của ta khiến ngài hài lòng thì ngài sẽ cho ta giải dược, nếu không thì chỉ có đường chết, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Dựa vào cái gì ta phải tin ngài nhất định sẽ cho ta giải dược? Vạn nhất sau đó ngài nuốt lời thì sao?"
"Ngươi ở trong tay ta, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta."
"Vậy đổi cách nói khác, ngài dựa vào cái gì mà tin tưởng ta nhất định sẽ nghe theo sự thao túng của ngài để nhận được giải dược? Vạn nhất sự trung thành của ta đối với Tĩnh vương đã đến mức dù chết cũng không bán đứng hắn thì sao?"
"Ngươi đến kinh thành không phải để bày tỏ lòng trung thành với Tĩnh vương mà là vì mục đích thật sự của ngươi. Mặc dù ta không biết mục đích đó là gì, nhưng chắc chắn một ngày nào đó ta sẽ biết."
Mai Trường Tô nheo mắt lại nhìn hắn, nhìn một hồi rồi bật cười. "Hạ thủ tôn, từ trước đến giờ ngài chưa bao giờ giống một con bạc, tại sao bây giờ lại đột nhiên mạo hiểm như thế? Chỉ dựa vào suy đoán này mà ngài đã dám tin rằng ta tuyệt đối sẽ không phản cung trước mặt bệ hạ?"
"Đương nhiên không phải, ta còn có chuẩn bị chu đáo." Hạ Giang giơ tay phải lên, đưa tay chỉ sang bên cạnh. Một cành liễu khô cách đình hơn năm bước lập tức bị gãy một đoạn, từ từ rơi xuống đất.
"Một chiêu cách không sát khí quá hay! Không phải cao thủ nội gia tuyệt đỉnh thì không thể làm được!" Mai Trường Tô vỗ tay khen ngợi.
"Đến lúc ngươi đến ngự tiền, nếu dám nói lung tung thì chưa nói xong đã giống như cành cây đó rồi."
"Ngài định giết người trước mặt bệ hạ?"
"Đã là cách không thì đương nhiên ta sẽ đứng cách ngươi một đoạn, ta không hề chạm vào ngươi, làm sao có thể nói là ta giết?"
"Hạ thủ tôn coi thường ta không hiểu võ công à? Người và cành khô dù sao cũng không giống nhau. Chưa nói công lực của ngài đã tới trình độ có thể dùng cách không sát khí để giết người hay chưa, cứ cho là ngài làm được thì cũng không thể không để lộ dấu vết. Ngài không sợ khi đó Mông đại thống lĩnh cũng có mặt và lập tức phát hiện sao?"
"Vậy làm thế này thì hắn có thể phát hiện không?" Hạ Giang nói, ngón tay khẽ búng, ngay cả cánh tay cũng không hề cử động, ly trà trên bàn đã bị lật ngược.
"Như vậy thì thực sự không thể phát hiện được, nhưng làm thế thì cũng không giết người được, cho dù là một kẻ yếu ớt như ta."
"Chỉ dựa vào cái này thì đương nhiên không được." Vẻ mặt Hạ Giang có chút đắc ý. "Nhưng đừng quên khi đó ngươi đã uống ô kim hoàn rồi."
Lông mày của Mai Trường Tô không kìm được khẽ giật.
"Chỉ cần ta dùng thủ pháp cách không nhẹ nhất điểm vào huyệt thiên thiền của ngươi thì chất độc ô kim sẽ lập tức phát tác, ngươi còn chưa kịp nói thêm một chữ thì tất cả đã chấm dứt."
"Nhưng nếu ta chết trước mặt bệ hạ, chắc chắn bệ hạ sẽ hoảng sợ và hạ lệnh điều tra kĩ càng."
"Điều tra cũng không tra ra được. Ngoài huyệt thiên thiền của ngươi sẽ không có bất cứ vết thương nào, kết luận cuối cùng sẽ là... ngươi uống thuốc độc tự sát."
"Ngài không sợ bệ hạ hoài nghi là ngài đầu độc ta à?"
"Ta muốn hạ độc chết ngươi thì ở Huyền Kính ti thiếu gì thời gian và cơ hội, vì sao phải đầu độc ngươi trước mặt bệ hạ? Làm như vậy có lợi ích gì đối với ta? Ta đâu có rảnh rỗi đến thế?"
"Nói vậy cũng đúng." Mai Trường Tô gật đầu đồng ý. "Xem ra ta không thể không chết."
"Ai nói thế? Đương nhiên ngươi có thể không chết, chỉ cần ngươi suy nghĩ cẩn thận xem nên nói như thế nào..." Hạ Giang dùng ngón tay gạt gạt viên ô kim hoàn trong lòng bàn tay kia, giọng nói lạnh đến mức có thể làm cho máu trong người đều đông cứng.
Sau đó hắn đứng lên, đi ra ngoài đình, chắp tay sau lưng nhìn những viên ngói màu xanh xám trên đỉnh tường vây, không nói gì nữa, cũng không còn nhìn về phía Mai Trường Tô lấy một lần.
Hiển nhiên Hạ Giang muốn cho vị tài tử kỳ lân này một thời gian, một thời gian để chàng suy nghĩ nghiêm túc.
Sau khoảng thời gian một nén hương, Hạ Giang lần nữa đi vào trong đình.
Mai Trường Tô vẫn ngồi dựa vào bàn đá, hai mắt buông xuống nhìn nền đá cũng màu xanh xám.
"Tô tiên sinh đã suy nghĩ xong chưa?"
"Chưa." Mai Trường Tô thở dài, đáp. "Sống hay chết, thánh hiền cũng thường chọn sai, huống hồ là ta."
"Thánh hiền chưa bao giờ tự chọn cái chết, bọn họ chỉ biết khuyên người khác chết." Giọng nói của Hạ Giang còn lạnh hơn gió bắc đang gào rít bên ngoài đình lúc này. "Đến lúc viên ô kim hoàn này vào đến bụng ngươi thì ngươi sẽ biết sống bao giờ cũng là đúng."
Mai Trường Tô yên lặng nhìn viên thuốc màu đen trên tay Hạ Giang, nụ cười bắt đầu trở nên miễn cưỡng. "Ta đoán ta không thể không uống? Bởi vì ta ở trong tay ngài."
Hạ Giang không trả lời, lạnh lùng bước tới một bước, đưa tay tóm cằm Mai Trường Tô.
"Đợi... đợi đã..." Mai Trường Tô khẽ vùng vẫy. "Tự ta uống được, chuyện gì cũng nhẹ nhàng thì tốt hơn."
Hạ Giang chăm chú nhìn chàng, buông tay ra, đưa viên ô kim hoàn trên tay tới.
Mai Trường Tô cầm lấy, giơ lên trước mắt nhìn kĩ một hòi, hỏi: "Có đắng không?"
"Mai Trường Tô." Hạ Giang nói. "Ngươi kéo dài thêm chút thời gian thì cũng có ý nghĩa gì? Nơi này là Huyền Kính ti, còn có ai sẽ đến cứu ngươi hay sao?"
"Cũng chưa biết được." Mai Trường Tô dùng đầu ngón tay vân vê viên thuốc màu đen bóng. "Vạn nhất có người đến thật thì sao? Ta có thể kéo dài bao nhiêu thời gian thì kéo, sau khi uống thuốc ta sẽ biến thành con rối cho ngài giật dây, ngài muốn ta nói gì, ta không thể không nói cái đó. Ta nghĩ cảm giác đó rất không dễ chịu."
"Có thể hiểu rõ điều này, Tô tiên sinh đúng là một người thông minh." Ánh mắt Hạ Giang khóa chết toàn thân chàng.
"Ta nói rồi, không có phạm nhân nào mà Huyền Kính ti không đối phó nổi, ngươi hoặc là nghe lời ta hoặc là chết, không có con đường thứ ba để đi."
Mai Trường Tô cười khổ. "Xem ra ta đã đánh giá thấp ngài, ta nên bỏ trốn."
"Ngươi thật sự cho rằng mình trốn được à? Nơi này là kinh thành, không phải Giang Tả, sức mạnh giang hồ của ngươi có hạn, Tĩnh vương cũng còn lâu mới có thể một tay che trời. Ở đây, người thật sự có thể nắm cả cục diện vẫn là bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ đồng ý thẩm vấn thì ai còn có thể bao che được ngươi?" Hạ Giang cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống. "Mai Trường Tô, từ lúc ngươi quyết định lựa chọn hạ sách giúp Tĩnh vương cướp Vệ Tranh, ngươi đã biết từng bước đều rất nguy hiểm, không có ngày nào an lành."
Vẻ mặt Mai Trường Tô cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, chàng đặt viên thuốc vào lòng bàn tay, giơ ngang trước mắt, chậm rãi hỏi: "Hạ thủ tôn, có thể hỏi ngài một câu không?"
Hạ Giang ngồi xuống, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười nhạt.
Cuối cùng Mai Trường Tô cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc với hắn. Theo hắn thì chỉ cần trong lòng đối thủ có ý đồ thì hắn sẽ có cơ hội tấn công.
"Được. Ngươi hỏi đi!"
"Vừa rồi ngài từng hỏi ta, vì sao không tiêu dao độ nhật ở Giang Tả mà lại cuốn vào vòng xoáy ở kinh thành này." Mai Trường Tô chậm rãi chuyển ánh mắt từ viên ô kim hoàn sang mặt Hạ Giang. "Bây giờ ta cũng muốn hỏi một câu tương tự, các đời Huyền Kính ti không can thiệp tranh đấu, địa vị siêu nhiên, sự tín nhiệm của bệ hạ đối với ngài cũng hơn xa những người khác. Thế vì sao ngài lại bị cuốn vào vòng xoáy này?"
“Đuổi bắt nghịch phạm vốn là trách nhiệm của Huyền Kính ti, cũng là trung thành đối với bệ hạ."
"Vậy ngài nhốt kĩ Vệ Tranh trong địa lao Huyền Kinh ti chẳng phải xong rồi sao? Đợi đến ra Tết khai ấn phục triều lại xin một đạo ý chỉ kéo ra ngoài giết, như thế có phải đơn giản hay không?" Mai Trường Tô khoan thai nói. "Sao ngài phải để lộ sơ hở rồi còn gài bẫy? Sợ Tĩnh vương không đến sao?"
Hạ Giang không đổi sắc mặt. "Làm cho kẻ phản nghịch phải lộ ra bộ mặt thật cũng là trung thành với bệ hạ."
"Ngài không nói thật." Mai Trường Tô lắc đầu. "Có điều cũng không sao, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, thực ra ta biết."
"Ngươi biết cái gì?"
"Ta biết vì sao ngài nhất định phải đẩy Tĩnh vương vào chỗ chết."
"Sao?" Hạ Giang ngồi xuống, tỏ vẻ hứng thú. "Nói xem nào."
"Bởi vì ngài sợ hắn."
"Sợ ai? Tĩnh vương?" Hạ Giang ngẩng đầu cười to. "Ngươi nói thật nực cười? Vì sao ta phải sợ Tĩnh vương?'
"Ngài sợ Tĩnh vương." Mai Trường Tô bình thản nhắc lại lần nữa. "Cũng như năm đó ngài sợ Kỳ vương."
Tiêng cười của Hạ Giang không dừng lại, hắn tiếp tục cười mấy tiếng rồi mới quay đầu lại, nhưng đôi đồng tử sớm đã co thành một điểm lạnh lẽo.
Mai Trường Tô nhìn lại hắn, ánh mắt ổn định như đã đông cứng, không có chút lay động. "Kỳ vương từng định xóa sổ Huyền Kính ti, hắn cho rằng một minh quân thật sự thì bên cạnh hoàn toàn không cần một cơ quan như Huyền Kính ti, cho nên hắn đề nghị bệ hạ, vương pháp triều đình nên quy về một mối, sáp nhập Huyền Kinh ti vào Đại lý tự phụng minh chiếu thực hiện quyền tra xét. Đương nhiên Đại lý tự hắn thiết tưởng trong lòng cũng không phải Đại lý tự bát nháo như bây giờ."
Một luồng sát khí lướt qua mặt Hạ Giang nhưng Mai Trường Tô không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái, tiếp tục nói: "Đề nghị này bị bệ hạ lập tức bác bỏ, rất ít người biết, nhưng ngài biết. Ngài còn biết lúc đó Kỳ vương dù không thể thực hiện đề nghị của chính hắn nhưng tương lai sớm muộn hắn cũng sẽ thực hiện."
Hạ Giang đột nhiên đứng dậy, lúc này hắn không muốn che giấu nữa, ánh mắt sắc bén như tên mang theo mùi oán độc bắn tới.
"Sau khi Kỳ vương chết, mối nguy này không còn, ngài cảm thấy rất yên tâm, đến tận khi Tĩnh vương trỗi dậy. Tĩnh vương được Kỳ vương chăm sóc, dạy dỗ, hơn nữa hắn càng không có thiện cảm với Huyền Kính ti. Kỳ vương còn nghĩ sau khi xóa sổ sẽ an trí ngài thế nào cho thỏa đáng, nhưng Tĩnh vương thì không hề nghĩ đến điều này. Hắn không xử ngài ngũ mã phân thây đã xem như rộng lượng rồi." Giọng nói của Mai Trường Tô ngày càng nhẹ nhàng, còn răng Hạ Giang lại càng cắn chặt. "Đối với ngài mà nói, Huyền Kính ti tương truyền đời đời đến tay ngài là rất quan trọng, những đặc quyền ngài có nhờ có Huyền Kính ti mà càng quan trọng hơn, nhưng chỉ vì những thứ này mà ngài bất chấp đại cục để vu hại một vị hiền vương thì đó chính là việc làm của ác ma. Hạ Giang, ngài là một ác ma, điểm này chính trong lòng ngài cũng biết rõ."
Khối u ác tính ẩn giấu nhiều năm đột nhiên bị phá vỡ, mủ đen bắn ra tung tóe khắp nơi.
Sắc mặt Hạ Giang thoáng cái trở nên vô cùng dữ tợn, hắn đưa tay túm ngực áo Mai Trường Tô, nâng cả người chàng lên, tay kia bóp hờ vào cổ họng chàng. "Ta hiểu rồi... Không phải ngươi đến phò tá Tĩnh vương mà là đến để lật án cho Tiêu Cảnh Vũ! Rốt cuộc ngươi là ai, là người cũ trong phủ Kỳ vương năm đó sao?"
"Ta chỉ là một người kính trọng Kỳ vương điện hạ." Mai Trường Tô vẫn cười lạnh nhạt. "Năm đó, khắp thiên hạ đều có người kính trọng Kỳ vương điện hạ, chắc ngài cũng biết."
Tay Hạ Giang bóp chặt hơn, Mai Trường Tô lập tức cảm thấy cổ họng đau buốt, không thể thở được, đến lúc trước mắt bắt đầu tối đi thì đột nhiên lại cảm thấy áp lực giảm xuống, cả người ngã sấp xuống đất, ô kim hoàn cũng lăn xuống nền. Hạ Giang đưa tay cầm lấy, nhét vào miệng Mai Trường Tô với cả bụi bặm bám trên đó rồi một đẩy một vỗ ép chàng nuốt xuống.
"Thật... thật là... không... không... nhã nhặn..." Mai Trường Tô vừa ho vừa cười, nói. "Uống... khụ khụ... ô kim hoàn, ngay cả... ngay cả ngụm trà... khụ khụ... cũng không có..."
"Tài tử kỳ lân cái gì, Mai lang Giang Tả cái gì?" Giọng nói của Hạ Giang cực kì tàn độc. "Ta xem ngươi có thể phong nhã được bao lâu?"
"Ta... ta có phong nhã đến mấy... cũng vẫn... thua kém gan lớn... của Hạ thủ tôn." Mai Trường Tô điều chỉnh lại nhịp thở, nói. "Ngài ép ta uống thuốc này để làm gì? Chẳng lẽ đã nói đến thế rồi mà ngài còn dám để ta đến gặp bệ hạ?"
"Ngươi có thể đến gặp bệ hạ, nhưng ngươi không có cơ hội nói chuyện nữa." Hạ Giang xách chàng từ dưới đất lên, ném lên ghế đá. "Bây giờ ta sẽ để ngươi chết, nhưng ngươi sẽ không chết trong Huyến Kính ti. Không sai, ngươi quá lợi hại, lợi hại đến mức khiến ta phải kiêng kỵ, lợi hại đến mức bất kể ngươi nói gì ta cùng không dám ghi thành lời khai trình báo bệ hạ, bởi vì ta sợ trong đó có cạm bẫy gì mà ta không nhìn ra. Có điều ngươi lợi hại đến mấy thì cũng có ích lợi gì, ta vẫn nhắc lại câu nói kia, chết rồi thì cái gì cũng hết. Bây giờ ta thừa nhận ta không đấu được với ngươi, nhưng... ta có thể lấy mạng ngươi. Sau khi xử lý ngươi, ta sẽ đi đối phó với Tĩnh vương..."
Hạ Giang nói tới đây đột nhiên biến sắc mặt, lập tức quay người lại, quát lớn: "Ai?"
Lời còn chưa dứt, một bóng dáng cao gầy đã chậm rãi hiện ra từ phía sau hòn giả sơn bên cạnh cây liễu.
Được nguyên bộ váy áo đen làm nền, sắc mặt Hạ Đông càng trở nên trắng bệch, hai mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào sư phụ của mình, trên mặt không hề có cảm xúc.
"Đông Nhi." Hạ Giang giật mình. "Tại sao ngươi lại tới đây?"
"Bởi vì đang ở trong Huyền Kính ti nên Xuân huynh hơi sơ ý, ta dùng một chút thủ đoạn là có thể cắt đuôi được." Hạ Đông chậm rãi bước tới, ánh mắt lờ đờ. "Được sư phụ dạy bảo nhiều năm, nếu vẫn không có chút bản lĩnh này thì ta còn làm Huyền Kính sứ gì nữa?"
Dù sao người vừa đến cũng là đồ nhi được hắn nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, vẻ mặt Hạ Giang có chút mất tự nhiên. "Ngươi đến đây từ bao giờ?"
"Ta tới từ khi sư phụ còn chưa kích động như vậy." Hạ Đông dừng bước bên cạnh bậc thềm đi lên đình, ngẩng đầu. Sắc mặt nàng ta thanh như tuyết, trong đôi mắt lại có nước mắt nóng hổi. "Sư phụ, ta vẫn cho rằng Huyền Kính ti đời đời tương truyền chính là trung quân, công chính, loại bỏ hết dơ bẩn cho triều đình. Trước kia ngài cũng vẫn dạy bảo ta như vậy... Nhưng vì sao hôm nay những việc ngài làm ta lại không hiểu được?"
"Vi sư đang thẩm vấn phạm nhân, ngươi đi ra trước đi!" Hạ Giang lạnh lùng ngắt lời nàng ta.
"Cho dù hắn là phạm nhân, nhưng ta không biết từ bao giờ Huyền Kính ti lại có thể nhét thuốc độc vào miệng phạm nhân?"
Mai Trường Tô cười, chen ngang một câu: "Bắt đầu từ lâu rồi, ô kim hoàn này cũng là đời đời tương truyền, không phải là sư phụ ngươi tự nghĩ ra, đừng đổ oan cho ông ấy. Chẳng qua là bây giờ còn chưa truyền cho ngươi thôi."
Hạ Giang không quay đầu lại, vung tay lên điểm vào á huyệt của Mai Trường Tô, tiếp tục nói với Hạ Đông: "Đối phó với những kẻ không bình thường phải dùng thủ đoạn khác thường, rất nhiều chuyện ngươi không biết, không được hỏi nhiều."
Hạ Đông hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, hỏi rõ ràng từng chữ: "Sư phụ, chuyện khác ta có thể không hỏi, nhưng những gì hai người vừa nói thì ta không thể không hỏi. Năm đó... Vụ án Kỳ vương năm đó có liên quan mật thiết với ta, ta muốn biết rốt cuộc ngài đóng vai gì trong vụ án đó?"
''Làm càn!" Cuối cùng Hạ Giang cũng sầm mặt. "Có đồ đệ nào chất vấn sư phụ như ngươi không? Những việc ngươi làm thời gian này thật sự làm ta thất vọng, có phải tên Mai Trường Tô này đã đổ thứ gì vào trong đầu ngươi hay không? Kỳ vương mưu nghịch, trừng phạt đúng tội, chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Phu quân của ngươi chính vì chuyện này mới chết trong tay Lâm Tiếp!"
Hạ Đông chăm chú nhìn người mà mình đã tôn kính nhiều năm nay bằng đôi mắt đẫm lệ, trong lòng thất vọng đến cùng cực, cũng tuyệt vọng đến cùng cực.
Mai Trường Tô ngồi trên ghế đá trong đình nhìn nàng ta, ánh mắt nhu hòa mà thương hại.
Chàng có thể cảm nhận được sự bi thương và giận dữ của Hạ Đông lúc này, tuy nhiên chân tướng chính là chân tướng, sớm muộn gì nó cũng sẽ phá vỡ mọi lớp vỏ bọc dịu dàng hư ảo, làm mọi người nhìn thấy bộ mặt ti tiện, lạnh lùng đã bị dục vọng cá nhân làm vặn vẹo bên trong.
"Sư phụ, đồ nhi cầu xin ngài lần cuổi... Cho hắn giải dược, quay lại thôi..." Giọng Hạ Đông lúc này đã trở nên yếu ớt và run rẩy. Hai mắt thoáng hiện sát cơ của Hạ Giang khiến nàng ta lạnh đến thấu xương, nhưng lại không thể trốn tránh. "Thiên đạo trong lòng người, nếu không thể tỉnh ngộ thì ngài có giết mười Mai Trường Tô cũng vô dụng..."
Gương mặt Hạ Giang vẫn như mặt sông đóng băng, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tan ra.
Mặc dù lúc này hắn còn chưa có ý hạ thủ nhưng tuyệt đối không phải vì tình thầy trò mà là vì thân phận Huyền Kính sứ tam phẩm và vợ góa tướng quân của Hạ Đông nên không thể muốn xử lý thế nào cũng được.
Nhưng cục diện bế tắc này dù sao cũng không thể kéo dài mãi, sau chốc lát do dự, Hạ Giang túm lấy Mai Trường Tô, nhấc chàng lên, miệng hắn đồng thời phát ra một tiếng hú.
Hạ Đông biết ý nghĩa của tiếng hú này, chậm rãi nhắm mắt lại, đứng yên, lặng lẽ và lạnh nhạt.
Khi dư âm cuối cùng của tiếng hú dài biến mất trong không khí, Hạ Xuân và Hạ Thu một trước một sau nhanh chóng từ xa chạy tới, chỉ tung người mấy cái đã đến trước đình.
Khiến người ta kinh ngạc là lúc này, trang phục của Hạ Thu và Hạ Đông giống nhau như đúc, y phục đều là màu đen, trên đầu cài trâm giống nhau. Hạ Giang chỉ thoáng nhìn đã hiểu Hạ Đông làm thế nào để thoát khỏi sự giám sát của Hạ Xuân.
"Sư Phụ." Lúc này, Hạ Xuân đương nhiên cũng đã phát hiện ra sai lầm của mình, sắc mặt lập tức tái xanh, vội đi tới trước mặt Hạ Giang thi lễ: "Xin thứ cho đồ nhi nhất thời tắc trách, không chú ý..."
"Ngươi không cần nói nữa, đưa Hạ Đông về phòng nó, trông coi cẩn thận, không có lệnh của ta không được cho nó ra, cũng không cho bất kì ai tiếp xúc với nó."
"Vâng."
Hạ Thu hiển nhiên là người duy nhất còn không hiểu tình hình trong tất cả những người ở đây, cho nên lập tức xông tới, kinh ngạc hỏi: "Sư phụ, Đông Nhi phạm lỗi gì sao? Vì sao sư phụ phạt muội ấy nặng như vậy?"
"Đặc biệt là ngươi, không được ta cho phép, tuyệt đối không được tự ý đến gặp nó!" Hạ Giang nheo mắt, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn.
"Sư phụ..."
"Thôi, Thu huynh." Hạ Đông cười buồn bã, nỗi đau phải hoàn toàn cắt đứt tất cả những gì mình tin tưởng trước đây cuộn trào trong lòng. "Không cần nói nữa. Sư phụ muốn dạy một số thứ mới cho muội, nhưng muội không học được, cũng không muốn học, cho nên sư phụ đã nổi giận..."
Hạ Thu ngơ ngác nhìn nàng ta, lại quay lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của sư phụ, hiền nhiên không hiểu những gì Hạ Đông nói.
Lúc này Hạ Xuân đã tiến lên kéo cánh tay Hạ Đông, ra hiệu cho nàng ta đi cùng mình.
Hạ Đông không phản kháng, ngoan ngoãn quay lại, dùng ánh mắt thê lương nhìn Hạ Xuân, nói: "Xuân huynh, có phải huynh đã học được những bản lĩnh này của sư phụ không?"
Hạ Xuân cúi đầu né tránh ánh mắt Hạ Đông, chuyển xuống cầm cổ tay nàng ta.
Trước khi bị lôi đi, Hạ Đông quay đầu lại, thoáng nhìn Mai Trường Tô.
Mai Trường Tô còn chưa thể nói được, chỉ có thể để lộ một nụ cười nhạt với nàng ta. Mặc dù nụ cười này rất ấm áp, nhẹ nhàng nhưng nước mắt Hạ Đông vẫn không kìm được lăn xuống má.
Đây là giọt nước mắt yếu đuối cuối cùng của nữ Huyền Kính sứ. Khi nó lặng lẽ rơi xuống nền đất bụi bặm, trái tim Hạ Đông đã ngưng kết thành băng.
Không có bất cứ ai ở bên ngoài biết được những gì đã xảy ra trong phủ nha Huyền Kính ti. Nhưng vụ cướp ngục công khai đó và tin tức Tĩnh vương hồi phủ đóng cửa suy ngẫm ngay sau đó thì lập tức truyền đi khắp trong ngoài triều, cuối cùng, ngay cả chuyện bí ẩn trong cung như chuyện Tĩnh phi bị giam lỏng cũng dần lan truyền ra ngoài.
Tĩnh vương bây giờ đã không còn là vị hoàng tử không ai chú ý như trước kia, hắn là thân vương đội mũ bảy viên ngọc, địa vị ngang bằng Dự vương, ân sủng của Hoàng đế Đại Lương dành cho hắn ngày càng tăng và uy vọng của bản thân hắn trong triều ngày càng cao đều cho thấy nếu hắn trở thành đông cung thái tử thì cũng chẳng có gì lạ.
Sự kiện liên quan đến tính mạng một thân vương như vậy tất nhiên sẽ khiến lòng người chấn động, dấy lên một cơn sóng làm người ta thấp thỏm lo âu.
Trong khi lời đồn bay khắp nơi, cục diện triều đình thì ngày càng hỗn loạn, xe ngựa của Kỷ vương gia lộc cộc chạy ra khỏi phủ đệ của ông ta, được một đội ngũ đơn giản bảo vệ đi về phía cung thành.
í mạng
Kỷ vương là đệ đệ của đương kim Hoàng đế Đại Lương, kém Hoàng đế mười hai tuổi. Lúc Hoàng đế lên 3ngôi thì ông ta còn chưa thành niên, là người nhỏ tuổi nhất trong số các huynh đệ, tỷ muội.
Ông ta là người thẳng thắn, tính tình phong lưu, phóng khoáng, có gì nói đó, lại không thích những trò âm mưu quỷ kế, là một vương gia sống cuộc đời nhàn hạ.
Đối với bất cứ vị hoàng đế nào đã đoạt được ngôi vị thì những hoàng đệ không hề có sức uy hiếp đều rất được yêu quý, Kỷ vương cũng vậy. Ông ta nhận được sự chiều chuộng và sủng ái từ Hoàng đế Đại Lương nhiều hơn bất cứ một thân vương nào khác, ngày ngày tiêu dao sung sướng chẳng kém thần tiên.
Nhưng những ngày tháng thần tiên cũng sẽ không tồn tại vĩnh viễn, trong những ngày tết vui vẻ, náo nhiệt nhất trong năm, vị vương gia này gặp phải một chuyện khiến ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Xe ngựa của Kỷ vương phủ lắc lư chạy trên lối đi chính của hoàng thành vẫn còn tuyết và nước đọng, trong xe, Kỷ vương ôm một chiếc lò sưởi nhỏ, vẻ mặt nặng nề ít thấy. Mà bên cạnh ông ta lại có một người khác đang ngồi.
"Vương gia, hay là ta và ngài cùng vào cung?" Ngôn Dự Tần hỏi dò.
"Ngươi vào làm gì? Chỉ làm chuyện phức tạp thêm. Hoàng huynh vẫn tin tưởng lời nói của ta, cho dù hoàng huynh không tin thì cũng có sao? Ta chỉ cần nói những gì nên nói, chuyện sau đó ta muốn quản cũng quản không nổi." Kỷ vương thở dài một tiếng. "Nói thật, ta thật sự không muôn dính vào chuyện này nhưng biết làm sao được, rõ ràng đã nhìn thấy, dù sao cũng không thể làm như không nhìn thấy được."
"Ta cũng thế. Nhìn thấy mà không nói sẽ rất bức bối." Ngôn Dự Tân cũng thở dài. "Nói ra cũng đúng là khéo thật, nếu hôm đó ngài không cùng đi thăm Cung Vũ cô nương với ta thì đã không tình cờ nhìn thấy chuyện này..."
"Trong lòng ta không giữ được chuyện gì, một năm một mười nói rõ những gì ta nhìn thấy với hoàng huynh thì ta cũng thoải mái. Lát nữa ngươi xuống xe đi, đừng cùng ta vào trong cung làm gì. Hoàng huynh khó tính, đa nghi, nhiều người nói thì hoàng huynh lại suy nghĩ lung tung."
"Được." Ngôn Dự Tân gật đầu, mí mắt buông xuống che giấu những ý nghĩ phức tạp nhưng vẻ mặt vẫn rất ổn định.
Đến một con đường ở phía tây kinh thành, hắn cáo từ một tiếng rồi vén rèm xuống xe.
Xe ngựa tiếp tục chạy đi, vào cổng cung thành, rẽ về phía đông, cuối cùng dừng lại ngoài cửa Đan Tê.
Theo quy củ của Đại Lương, trừ khi có kiệu thiên tử phái tới đón, nếu không ai qua cổng này cũng phải đi bộ, cho nên Kỷ vương chỉ sai người thám thính xem lúc này Hoàng đế đang ở đâu rồi quấn áo choàng dày nhảy xuống, được hai tên hầu cận dìu đi vào cổng.
Hoàng đế Đại Lương tiếp kiến hoàng đệ cùa mình trong buồng lò sưởi ở chính điện Càn Di.
Không còn được Tĩnh phi chăm sóc hằng ngày, ông ta thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi hơn, có điều đôi mắt dưới hàng lông mày rậm vẫn lấp lánh ánh sáng khiến người đối diện không thể xem thường.
Nhìn thấy Kỷ vương đi vào, Hoàng đế Đại Lương để lộ nụ cười, hơi rướn người cho Kỷ vương miễn lễ rồi điềm đạm nói: "Trời lạnh thế này, có vẻ lại sắp có tuyết. Lúc này đang là Tết, ngươi đưa thiệp vấn an là được, cần gì phải chạy vào đây?"
"Thần đệ vốn cũng cần đến vấn an." Kỷ vương xưa nay không câu nệ, ngồi xuống chỗ Hoàng đế Đại Lương chỉ bên cạnh mình. "Huống hồ còn có chuyện, không bẩm báo hoàng huynh thì trong lòng thần đệ không yên được."
"Sao thế? Ai chọc ngươi à?"
"Không phải có người chọc thần đệ.” Kỷ vương lại ngồi gần hơn một chút, hạ thấp giọng, nói: "Hôm mùng Năm thần đệ thấy một chuyện, khi đó không cảm thấy có gì khác thường, mấy ngày nay tin tức lan ra mới phát hiện ra vấn đề..."
"Mùng Năm?" Hoàng đế Đại Lương nhạy cảm phát hiện ra có điều bất thường. "Chuyện gì? Ngươi cứ bình tình nói, nói cho rõ ràng."
"Vâng. Hoàng huynh biết thần đệ có ít bằng hữu vẫn thỉnh thoảng qua lại, hôm mùng Năm trong phủ không có việc gì, thần đệ buồn quá nên đến thăm một người trong số đó. Nàng ở ngõ Đăng Giáp... Hoàng huynh cũng không biết nơi đó... Tóm lại là một ngôi nhà dân, rất nhỏ, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy ngõ nhỏ bên ngoài. Khi đó thần đệ đang nói chuyện phiếm ở chỗ nàng, đang trò chuyện vui vẻ chợt nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh nên nhìn ra ngoài cửa sổ, ai ngờ lại nhìn thấy một người quen..."
"Người quen? Ai?"
"Huyền Kính sứ Hạ Đông. Nàng dẫn một đám người ăn mặc gọn gàng đi tới từ một hướng khác, trên tay họ không phải cầm đao thì là cầm kiếm. Đám người này khiêng một người, đợi trong ngõ nhỏ một lát thì có một chiếc xe ngựa chạy đến, bọn họ cho người đó lên xe rồi rời đi.
Vì là Hạ Đông dẫn đầu đám người này nên khi đó thần đệ cho rằng là Huyền Kính ti đang truy bắt phạm nhân, vì thế cũng không để trong lòng." Nói tới đây, Kỷ vương hít sâu một hơi. "Nhưng sau đó thần đệ mới biết, vụ án cướp ngục xảy ra đúng ngày hôm đó, hình vẽ tên Vệ Tranh bị cướp đó cũng dán đầy tứ môn. Thần đệ đã đến xem, người này rất giống người được đám Hạ Đông khiêng đi trong ngõ nhỏ hôm đó..."
Hoàng đế Đại Lương cố gắng khống chế cơ mặt sắp co giật. "Ngươi nhìn đúng chứ?"
"Không được mười phần thì cũng được chín phần. Lúc bọn họ đợi xe ngựa trong ngõ nhỏ, người kia đột nhiên sặc máu, được nâng dậy cho thuận khí, vì thế thần đệ nhìn thấy tướng mạo hắn rõ ràng..."
"Hạ Đông..." Hoàng đế Đại Lương cắn răng. "Phạm nhân bị nghịch tặc cướp từ Đại lý tự tại sao lại ở trong tay Hạ Đông? Còn phải bí mật chuyển ra ngoài qua ngõ vắng? Rốt cuộc Huyền Kính ti đang làm gì?"
"Thần đệ cũng không nghĩ ra, cho nên mới đến bẩm báo hoàng huynh." Kỷ vương thở ra một hơi thật dài. "Nói cho cùng đây không phải chuyện nhỏ, nghe nói hoàng huynh vì chuyện này mà ăn ngủ không yên, thần đệ bất tài, không thể chia sẻ với hoàng huynh, nhưng chuyện chính mình tận mắt nhìn thấy thì không thể giấu giếm. Có điều... để cho cẩn thận hoàng huynh vẫn nên tuyên Hạ Đông tới hỏi một tiếng, nói không chừng nàng ta lại giải thích được rõ ràng."
Hoàng đế Đại Lương hiển nhiên không lạc quan như Kỷ vương, mặt lạnh như nước trong đầm, im lặng một lát rồi gọi: "Cao Trạm!"
"Có nô tài."
"Phái người đến Huyền Kính ti..." Hoàng đế Đại Lương chỉ nói nửa câu lại dừng lại, ngẫm nghĩ rồi đổi giọng: "Gọi Mông Chí vào trước."
"Vâng."
Mông Chí là thống lĩnh cấm quân, vẫn tuần tra bảo vệ ở ngoài điện, vừa nghe Hoàng đế triệu lập tức chạy vào, quỳ gối. "Bệ hạ tuyên thần có chuyện gì vậy?"
"Ngươi tự mình tới Huyền Kính ti một chuyến, dẫn Hạ Đông vào gặp trẫm. Nhớ, đi về đều phải nhanh, phải bí mật, trên đường không được chậm trễ, không được để Hạ Đông tiếp xúc với bất kì ai, đặc biệt là Hạ Giang."
"Thần tuân chỉ!" Mông Chí có phong phạm tướng quân, hành lễ xong liền đứng dậy rời đi.
Kỷ vương hình như không quen với những trường hợp như thế này nên có chút bất an. Hoàng đế Đại Lương đang có vô vàn nghi vấn trong đầu nên cũng không có thời gian để ý đến ông ta. Hai người im lặng không nói gì, bầu không khí trong điện nhất thời trở nên vô cùng nặng nề.
Sai thống lĩnh cấm quân đích thân đi gọi người, mệnh lệnh này hiển nhiên là rất sáng suốt. Mông Chí hành động nhanh đến mức những người khác hoàn toàn không kịp phản ứng, đến lúc Hạ Giang nghe tin đuổi theo thì Mông Chí đã dẫn nữ Huyền Kính sứ lên ngựa, bỏ lại một câu: "Phụng chiếu tuyên Hạ Đông tiến kiến" rồi thúc ngựa chạy đi như gió lốc, chỉ để lại một vệt bụi đất.
Lúc diện kiến thánh giá, hành đại lễ quân thần trong điện Càn Di, Hạ Đông cũng được đối xử giống như Tĩnh vương lần trước.
Hoàng đế Đại Lương cố ý đợi rất lâu không cho nàng ta bình thân, đến tận lúc bầu không khí căng thẳng đến mức ngột ngạt mới lớn tiếng hỏi: "Hạ Đông, mùng Năm hôm nghịch phạm bị cướp thì ngươi đang ở đâu?"
"Thần ra ngoài thành viếng mộ vong phu..."
"Khi nào về?"
"Đến khuya mới về."
"Nói bậy!" Hoàng đế Đại Lương cả giận, nói. "Có người tận mắt thấy ngươi ở ngõ... ngõ..."
Kỷ vương vội nhỏ giọng nhắc: "Ngõ Đăng Giáp."
"Ngươi làm gì ở ngõ Đăng Giáp?"
Sắc mặt Hạ Đông trắng hơn một chút nhưng vẫn kiên định nói: "Thần không hề đến ngõ Đăng Giáp, có lẽ người đó nhìn nhầm."
Kỷ vương vốn không có thái độ gì đặc biệt đối với sự kiện này, đợi Hạ Đông đến cũng chỉ vì muốn nghe xem nàng ta có thể đưa ra lời giải thích hợp lý hay không, không ngờ nàng ta lại phủ nhận cả chuyện đã đến ngõ Đăng Giáp như thể đường đường một vương gia như ông ta lại nói xằng nói bậy, vì vậy lập tức nổi giận, nhướng mày nói: "Hạ Đông, rõ ràng là bản vương nhìn thấy ngươi, tuyệt đối không sai. Bên cạnh ngươi còn có không dưới hai mươi người, mặc dù không mặc quan phục Huyền Kính ti nhưng đều nghe theo sự sai khiến của ngươi, còn đưa một người giống như nghịch phạm Vệ Tranh lên xe ngựa, ngươi dám không nhận?"
"Hạ Đông!" Hoàng đế Đại Lương quát lớn một tiếng. "Trước mặt trẫm mà ngươi dám nói dối? Huyền Kính ti các ngươi rốt cuộc còn là Huyền Kính ti của trẫm không? Trừ sư phụ ngươi, rốt cuộc trong mắt ngươi còn có trẫm hay không?"