Lang Gia Bảng

Quyển 2 - Chương 30: Mời dùng mật thất




Mai Trường Tô đi ra cổng tiễn khách rồi mới chậm rãi trở lại tẩm viện của mình, vừa vào nhà đã cười, nói: "Mông đại ca, huynh quay lại nhanh thế!”

"Ta không đi xa mà." Mông Chí đi ra đóng cửa giúp chàng rồi xoay người lại, cau mày, nói: "Hôm nay ngươi chơi trò này có quên mất là Hạ Xuân ở đây không? Vừa rồi đúng là làm ta toát mồ hôi. hắn là cao thủ về cạm bẫy và cơ quan, vậy mà ngươi lại dám để cho hắn lục lọi khắp hoa viên..."

"Trò chơi này được thiết kế dành riêng cho Hạ Xuân mà." một nụ cười hãnh diện hiện lên trên khóe miệng Mai Trường Tô. "Ngay cả Hạ Xuân cũng không phát hiện được lối đi bí mật thì lối đi đó mới thật sự là bí mật... Hơn nữa ta đã cố tình ngụy trang lại lối ra rồi, cho dù chẳng may bị Hạ Xuân tìm thấy thì hắn cũng chỉ coi là một gian mật thất mà thôi. Tóm lại nếu ta không nắm chắc bảy phần thắng hắn thì cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.”

"nói vậy cũng đúng.” Mông Chí thở phào một hơi thật dài. “Chuyện ngươi làm có bao giờ không chu toàn đâu cơ chứ?"

Mai Trường Tô cười, bám vào cánh tay ông ta, nói nhỏ: “Hôm nay là lần đầu tiên, Mông đại ca có muốn đi cùng tiểu đệ đến Tĩnh Vương phủ một chuyến không?"

"Được." Mông Chí trả lời không hề chần chừ, xoay người lấy áo khoác trên giá khoác lên vai cho Mai Trường Tô. “Địa đạo ẩm thấp, ngươi phải mặc nhiều áo hơn mới được "

"Huynh đi cùng ta thật à?" Mai Trường Tô chớp chớp mắt. "Nếu Tĩnh vương hỏi tại sao huynh lại đi cùng với ta thì huynh trả lời thế nào?"

Mông Chí giật mình, quả thật chưa nghĩ đến chuyện này. "Ta tưởng hắn biết..."

"hắn biết huynh và ta có qua lại, hắn cũng biết huynh rất tán thưởng ta, rất coi trọng ta..." Mai Trường Tô lặng lẽ nhìn vào mắt vị đại thông lĩnh cầm quân này. Nhưng hắn lại không biết quan hệ thật sự giữa huynh và ta. Nếu huynh và ta cùng đi ra từ địa đạo bí ẩn nhất kinh thành này thì cũng có nghĩa quan hệ giữa huynh và ta còn thân thiết gấp mười lần tưởng tượng của hắn, làm sao hắn có thể không kinh ngạc được? Làm sao hắn có thể không hỏi cho rõ ràng?”

"Vậy..." Mông Chí cau mày suy nghĩ một hồi. "Cứ nói ngươi từng cứu mạng ta, ta phải báo ân. Hoặc nói ta bị ngươi nắm thóp, cho nên không thể không..."

Mai Trường Tô bật cười, lắc đầu. "Cảnh Diễm không dễ lừa như vậy. Mông đại thống lĩnh huynh là nhân vật nào? Nếu quan hệ giữa huynh và ta chỉ là báo ân hoặc chỉ là bị uy hiếp thì cùng lắm ta cũng chỉ có thể lợi dụng huynh một chút thôi. Nếu không chân thành với nhau, nếu không tín nhiệm lẫn nhau như tay chân thì làm sao ta có thể nói với huynh về địa đạo bí mật quan hệ đến sống chết thành bại của ta được?"

"Tiểu Thù." Mông Chí đột nhiên nắm chặt lấy tay chàng "Dứt khoát nói hết với hắn đi, quan hệ thật sự giữa ta với ngươi, cũng như thân phận thật sự của..."

Vẻ mặt Mai Trường Tô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt vừa rồi còn dịu dàng lập tức lạnh như băng, tất cả mọi tình cảm đều được che giấu dưới lớp băng lạnh, ngay cả ngữ điệu cũng mang theo khí lạnh mơ hồ.

"Mông đại ca, ta sợ nhất chính là huynh không giấu được chuyện này..." Mai Trường Tô lật tay bóp chặt tay Mông Chí, đầu ngón tay dường như n hằn trên mu bàn tay ông ta. "Sau này Cảnh Diễm và huynh sẽ ngày càng qua lại nhiều hơn, huynh nhất định phải nhớ, trong bấ' cứ tình huống nào cũng phải cắn chặt răng, không được nói với hắn ta là ai, một chữ cũng không được nói!"

"Nhưng mà vì sao? Vì sao ngươi nhất định phải một mình gánh vác? Nếu Tĩnh vương biết tất cả chân tướng thì hắn nhất định sẽ càng..."

"Như vậy ngược lại sẽ chỉ làm mọi chuyện xấu hơn." Mai Trường Tô lạnh lùng ngắt lời Mông Chí. "Bây giờ quyết tâm tranh quyền kế vị của Tĩnh vương cũng coi như kiên định, ta bày mưu cho hắn, bất kể hắn thấy thế nào thì cũng vẫn chịu nghe lời ta. Tất cả kế hoạch và hành động của ta hắn đều phối hợp chặt chẽ, chưa bao giờ chống lại, huynh có biết vì sao không?"

"Bởi vì..." Mông Chí ngập ngừng hồi lâu mà không thể nói nốt nửa câu còn lại.

"Bởi vì bây giờ trong lòng hắn không có tạp niệm, đoạt vị là chuyện quan trọng nhất đối với hắn hiện nay. Tất cả những gì ta làm cho hắn, hắn chỉ cần phán đoán xem có lợi cho việc đoạt vị hay không là được, còn việc đó sẽ tạo nên hậu quả thế nào đối với Mai Trường Tô thì hắn hoàn toàn không cần để ý." Mai Trường Tô nói rất tuyệt tình nhưng một vẻ thương cảm lại lộ ra trong mắt không che giấu được. "Nhưng một khi hắn biết ta chính là Lâm Thù thì trình tự ưu tiên sẽ lập tức thay đổi, hắn sẽ phải nghĩ cách bảo vệ ta, làm gì cũng phải để lại đường lui cho ta, như vậy sẽ khó tránh khỏi vướng chân vướng tay, người nọ trở thành gánh nặng của người kia...”

Mông Chí cũng hiểu rõ tính cách của Tĩnh vương, biết Mai Trường Tô nói không sai, không thể nào phản bác, chỉ cảm thấy trong lòng thê lương, đau đớn từng cơn.

"Thực ra xét từ một khía cạnh khác thì ta cũng thấy thoải mái hơn khi không nói với hắn." Mai Trường Tô hít sâu một hơi, gắng gượng để lộ một nụ cười. "Dù sao ta và Cảnh Diễm cũng là bằng hữu chí thân, nếu xuất hiện trước mặt hắn với thân phận của Mai Trường Tô thì bất kể đưa ra mưu kế gì, trong lòng ta cũng không cảm thấy vướng bận. Nhưng một khi ta lại biến thành Lâm Thù, hắn sẽ khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng, khó chịu, trong lòng sẽ bực bội vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Nếu không chiến thắng được tâm tình đó thì đừng nói đến đoạt vị mà tính mạng của bao nhiêu ngươi cũng không giữ được..."

"Ngươi đừng nói nữa..." một nam nhân kiên cường như Mông Chí mà lúc này hai mắt cũng đỏ lên. "Ta hứa với ngươi trong bất cứ tình huống nào cũng không nói ra nửa chữ... Tĩnh vương không biết cũng không sao, vẫn còn có ta. Tiểu Thù, sau này Mông đại ca sẽ chăm sóc ngươi, có chết cũng sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức..."

Mai Trường Tô cố nén sự xao động trong lồng ngực, vỗ nhẹ lên cánh tay ông ta, an ủi: "Huynh yên tâm, Cảnh Diễm không phải loại người bạc bẽo, chim quên ná, được cá quên nơm, có thể chung hoạn nạn không thể chung phú quý, sau này ta cũng không phải ấm ức gì cả."

"Cũng đúng." Mông Chí than thở: "không thiện mưu kế, không giỏi ứng biến, quá trọng tình nghĩa, đây đều là khuyết điểm của Tĩnh vương. Phò tá hắn đúng là một việc vất vả đối với ngươi."

Mai Trường Tô quay mặt ra ngoài cửa sổ, gương mặt trắng trẻo như tuyết, khóe miệng cười lạnh như băng. "Đại Lương chẳng lẽ còn thiếu loại Hoàng đế hà khắc đa nghi, chỉ biết mưu tính khống chề hạ thần sao? Phò tá Cảnh Diễm lên ngôi quả có hơi khó nhưng một khi thành công, dựa vào tâm chí kiên nghị không thể lay chuyển của hắn, với khả năng phân biệt người trung kẻ gian của hắn, thêm cách hành sự quang minh chính đại của hắn, chẳng lẽ hắn không phải một Hoàng đế tốt ư? Chỉ có giảm bớt đấu đá nội bộ thì quân thần mới có thể đồng lòng chăm lo chính sự. Mấy năm nay huynh cũng nhìn thấy rồi, trong triều văn không lo việc quản lý, võ không nghĩ chuyện đánh giặc, tất cả đều chỉ biết thăm dò thánh ý, cố thủ quyền vị. May mà quốc lực của Đại Lương cũng coi như hùng hậu, chế độ cũng tương đối hoàn thiện nên mới có thể gắng gượng chống chịu được. Nếu đến đời sau vẫn như vậy thì e là quốc lực sẽ tiếp tục suy tàn, không còn khả năng chấn hưng, tương lai sao có thể răn đe được láng giềng lang sói, sao có thể giữ đất an dân?"

Giọng chàng trầm thấp, ngữ điệu cũng không hùng hồn nhưng Mông Chí nghe lại cảm thấy máu toàn thân dường như đột nhiên sôi trào, lồng ngực cũng trở nên nóng rát.

Chỉnh đốn triều đình, gạn đục khơi trong vẫn là ước vọng trong lòng đại hoàng tử Kỳ vương.

Năm đó Mông Chí ở trong quân Xích Diễm cũng từng nghe vị hiền vương này mô tả về cục diện triều đình lý tưởng trong lòng hắn.

Nhưng sau khi hắn chết, các anh tài tụ tập đông đúc trong phủ Kỳ vương năm đó cũng tứ tán điêu linh, hoặc bị liên lụy mà chết hoặc nản lòng mai danh ẩn tích, hoặc thức thời thay đổi tâm chí hoặc vẫn bị chèn ép không thể ra mặt. Trong triều chỉ còn lại một đám vâng vâng dạ dạ, trầm lắng nặng nề. Hỉ nộ của Hoàng đế trở thành tiêu chuẩn đánh giá hết thảy, người người đều chỉ nghĩ đến chuyện tranh quyền thế nào, cố sủng ra sao, lựa chọn lập trường chính xác cho tương lai của mình kiểu gì…

Thái tử và Dự vương càng là những kẻ đi đầu trong chuyện này, hầu như đã coi việc lấy lòng Hoàng đế như trị quốc bảo điển.

Nếu nói trong cả hoàng tộc Đại Lương còn có người có thể kế thừa ít nhiều lý thuyết trị quốc của Kỳ vương năm đó thì quả thật cũng chỉ có Tĩnh vương từ nhỏ đã được thụ giáo bên cạnh Tiêu Cảnh Vũ mà thôi.

"Mông đại ca." Dường như đã đọc được những suy nghĩ trong lòng ông ta qua ánh mắt, Mai Trường Tô mỉm cười nói khẽ. "hiện tại huynh đã hiểu rõ rồi chứ? Có rất nhiều chuyện ta không thể để Cảnh Diễm cùng gánh vác với ta được. Nếu phải rơi xuống địa ngục, trở thành ma quỷ trong lòng chứa đầy nọc độc thì chỉ cần một mình ta là đủ rồi, tấm lòng son đó của Cảnh Diễm nhất định phải giữ vững. Mặc dù hắn phải hiểu rõ một số việc, cũng phải thay đổi một số suy nghĩ ngây thơ, nhưng ta sẽ cố gắng để hắn giữ lại được những giới hạn và nguyên tắc của hắn, không để hắn bị nhuộm đen trong quá trình đoạt vị. Nếu người được ta nâng đỡ lên ngôi sau này lại là một Hoàng đế có tâm tính giống Thái tử và Dự vương thì Cảnh Vũ ca ca và Xích Diễm quân mới xem như thật sự chết uổng…”

Mông Chí mừng mừng tủi tủi trong lòng, chỉ có thể gật đầu nặng nề, hồi lâu không nói nên lời. Mặc dù ông ta đã nhiều lần đáp ứng Mai Trường Tô không tiết lộ chân tướng, nhưng đến lúc này mới thật sự tâm phục khẩu phục khắc ghi lời hứa này vào trong lòng.

Ánh mắt Mai Trường Tô đã dịu lại, chàng vịn án thư bên cạnh, nói: "Mông đại ca, ta nói mời huynh hôm nay cùng ta đến Tĩnh Vương phủ, đó là nói đùa. Muốn để Cảnh Diễm không nghi ngờ thì e rằng huynh phải đi từ chỗ hắn sang bên này mới được."

Mông Chí nhất thời không hiểu ý chàng, buột miệng hỏi: "đi từ chỗ hắn? đi thế nào?"

Mai Trường Tô cảm thấy hơi mệt mỏi, chàng ngồi xuống chiếc ghề gỗ bên cạnh, lại ra hiệu cho Mông Chí cũng ngồi xuống rồi mới chậm rãi nói: "Gần đây huynh không dưng vô cớ bị Hoàng thượng nghi ngờ vì vụ án nội giám bị giết, hai phó thống lĩnh đều bị điều đi, mọi người đều biết rõ chuyện này, Tĩnh vương hiển nhiên cũng biết huynh bị oan uổng. Ta sẽ tìm cơ hội góp lời với Tĩnh vương, bảo hắn nắm lấy thời cơ này để qua lại với huynh nhiều hơn, nhận thủ hạhuynh vào phủ hắn phục vụ. Huynh cũng cố gắng tìm cách bóng gió cho hắn biết huynh có ác cảm với Thái tử và Dự vương, cũng như vẫn nhớ đến Kỳ vương.

Huynh và hắn vốn có quan hệ không tồi, sau khi quan hệ tốt hơn một chút, huynh giả bộ vô tình phát hiện lối vào địa đạo trong tẩm phòng của hắn, buộc hắn không thể không nói thật với huynh. Lúc đó huynh cũng thành thật giãi bày với hắn là mặc dù mình tuyệt đối sẽ không phản bội Hoàng thượng, nhưng huynh có thể ủng hộ hắn trong việc tranh giành quyển kế vị. Tĩnh vương biết huynh rất trung thành, cũng hiểu rõ lập trường của huynh, cho nên nhất định sẽ tin tưởng. Địa đạo này đã bị huynh phát hiện thì hắn muốn giấu cũng không giấu nổi nữa. Đến lúc đó huynh và hắn sẽ đi từ bên kia sang làm cho ta kinh ngạc..."

“Ngươi đúng là…” Mông Chí không khỏi cười, nói: “Ta không hiểu đầu óc ngươi làm bằng cái gì nữa. Cứ như vậy đích xác ta sẽ thành tâm phúc của các ngươi, có điều Tĩnh vương sẽ phải hoảng sợ một hồi..."

"Nếu không nhất định phải khiến Tĩnh vương biết huynh là người của bọn ta để tiện cho việc hành động sau này thì ta cần gì phải bày trò như thế? Sau này chúng ta chính là đồng liêu cùng phò một chủ, một văn, một võ cũng không có gì xung đột, cho dù có giao hảo thì Tĩnh vương cũng sẽ không thấy kỳ quái chẳng phải là tốt hơn báo ân hay uy hiếp gì đó hay sao?"

"Ngươi nói đúng. Làm theo cách của ngươi là được. Có điều tối nay không thể đi cùng ngươi chuyến đầu tiên này."

"Hôm nay tiếp khách cả ngày, ta cũng mệt rồi, lại không có việc gấp hỏa tốc gì nên ta vốn không định qua đó. Thời gian không còn sớm nữa, huynh cũng nên hồi phủ thôi, tấu tẩu ở nhà đỡ phải lo lắng cho huynh."

Mông Chí quan sát sắc mặt chàng thật kĩ rồi cau mày, nói: "Quầng mắt xanh đen, xem ra ngươi mệt quá rồi. Địa đạo ở đây, hôm nay không đi cũng không bay mất được, nghỉ ngơi cho tốt mới là quan trọng. Ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi mau đi ngủ đi."

Mai Trường Tô quả thật đã rất mệt nền cũng không khách sáo với Mông Chí nữa, chỉ gật đầu rồi đi thẳng vào phòng, lên giường đắp chăn chuẩn bị ngủ.

Phi Lưu đang ngủ trên chiếc giường đơn trong phòng ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ chớp mắt hai cái rồi lại nhắm mắt nằm xuống, cũng không biết là có tỉnh hay không.

Nhìn hành động đáng yêu này của hắn, Mông Chí không nhịn được phải mím môi cố không bật cười thành tiếng, chỉ cẩn thận đóng chặt cửa sổ lại cho hai người, thổi tắt ngọn nến trên bàn rồi mới yên lặng ra về.

***

Dường như đêm nay sẽ là một đêm yên bình.

không gió, không mưa, ánh trăng sáng dịu dàng xuyên qua một đám mây mỏng như lụa chiếu vào cửa sổ không còn làm người trong phòng lóa mắt

Mai Trường Tô ngủ rất say, không ho, cũng không tức ngực đến mức nửa đêm phải ngồi dậy thở một hồi.

Thời tiết mùa xuân ngủ rất ngon, hôm qua lò sưởi trong phòng cũng đã được cất đi, không khí thoáng đãng, bên ngoài cũng không có tiếng côn trùng râm ran như mùa hè và mùa thu, an lành yên tình, nếu ngủ một giấc tới bình minh không mộng mị thì cũng là một mĩ sự đáng mừng.

Thế nhưng lúc ánh sao đã mờ mà phương Đông còn chưa sáng, Phi Lưu đột nhiên lại mở mắt ra, lật người bật dậy.

Thiếu niên không khoác áo ngoài lên mà chỉ mặc áo lót trắng như tuyết đi tới bên canh một giá sách ở góc tây bắc trong tẩm phòng, nghiêng đầu lắng nghe rồi mới xoay người lại đi tới trước giường Mai Trường Tô, nhẹ nhàng lắc vai chàng.

"Tô ca ca!"

Trừ phi là lúc ngủ mê mệt, còn bình thường Mai Trường Tô luôn ngủ rất tỉnh, chỉ lắc hai cái chàng đã tỉnh lại, mơ màng mở mắt, đưa tay bóp trán, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: "Chuyện gì thế Phi Lưu?"

"Gõ cửa!"

Mặc dù Mai Trường Tô luôn hiểu được những gì Phi Lưu muốn biểu đạt qua những câu nói chỉ có hai chữ của hắn, nhưng lúc này chàng cũng không khỏi ngẩn người, ngồi dậy một lát cho tỉnh táo mới hiểu ra ý hắn là gì. Vội vàng đứng dậy mặc y phục chỉnh tề, tùy tiện buộc tóc lại, khoác một chiếc choàng lông chồn, cầm chén trà Phi Lưu đưa, nhấp một ngụm cho mượt giọng, lại tiện tay lấy chiếc khăn bông lau mặt, sau đó chàng mới bước nhanh tới trước giá sách, dùng mũi chân nhấn vài lần xuống nền nhà bóng loáng. một lối đi hẹp chỉ đủ cho một người ra vào từ từ xuất hiện trên bức tường phía tây.

Phi Lưu đang định đi vào trước, Mai Trường Tô đã kéo hắn lại, nói nhỏ: "Hôm nay ngươi không vào, ở bên ngoài đợi Tô ca ca được không?"

Thiếu niên để lộ vẻ mặt không bằng lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, đứng tránh sang một bên. Mai Trường Tô nghiêng người bước vào lối đi, không biết chàng động vào những cơ quan nào mà bức tường lại nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Phi Lưu kéo ghế đến ngồi xuống, đôi mắt đen lánh chăm chú nhìn góc tường, chờ đợi cực kỳ nghiêm túc.

Mai Trường Tô đi qua cánh cửa bí mật, lấy viên dạ minh châu trong lòng ra chiếu sáng, khởi động hệ thống truyền động hạ xuống vài thước, đi tới một lối vào khác, lại rẽ qua một chỗ rồi mở một cánh cửa đá. Bên trong cánh cửa là một gian thạch thất bố trí đơn giản, bày biện các đồ dùng thông thường như bàn ghế. Ngọn đèn dầu gắn trên vách đá đã được thắp lên, dưới ánh đèn vàng nhạt, Tĩnh vương mặc y phục hằng ngày màu xanh quay lại nhìn Mai Trường Tô đang chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.

"Tô tiên sinh, xin thứ lỗi vì đã làm phiền tiên sinh.”

Mai Trường Tô hơi cúi người thì lễ, nói: "Điện hạ triệu đến phải đến ngay chính là bổn phận của Tô mỗ, sao lại nói là làm phiền được? Có điều Tô mỗ vội vàng tỉnh dậy, tư thái không chuẩn, mong điện hạ thứ lỗi."

Tĩnh vương rõ ràng đang có tâm sự nhưng vẫn miễn cưỡng để lộ vẻ tươi cười, đưa tay ra hiệu cho Mai Trường Tô ngồi xuống.

Trời chưa sáng đã tới gặp, chắc chắn là hắn phải có chuyện nghi nan, nhưng gặp mặt lại nói năng khách sáo, hiển nhiên là không phải việc gấp lửa bén lông mày gì, cho nên Mai Trường Tô cũng chậm rãi ngồi xuống mới hỏi: "Điện hạ tới gặp Tô mỗ, xin hỏi cần thương nghị chuyện gì?"

Tĩnh vương nhíu hai hàng lông mày rậm, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thực ra... chuyện này vốn không nên làm phiền Tô tiên sinh, cũng không quan hệ đến chuyện chúng ta đang mưu cầu bây giờ. Có điều ta thật sự không có ai để thương lượng, đành phải mượn trí tuệ của tiên sinh một lát."

"Tô mỗ đã phụng sự điện hạ như chủ quân, chuyện của điện hạ chính là chuyện của Tô mỗ, không cần nói đến vấn đề có quan hệ hay không có quan hệ. Mời điện hạ cứ nói, nếu Tô mỗ có thể giúp được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Hiển nhiên Tĩnh vương đã dự tính được phản ứng của chàng nên lập tức tươi cười, trả lời: "Vậy ta cứ nói thẳng luôn nhé. Buổi chiều hôm qua ta vào cung vấn an mẫu thân, Cảnh Ninh muội muội tới tìm ta, vừa thấy mặt đã khóc một trận, cầu xin ta cứu nó, nói là tháng sau Đại Sở có sứ đoàn cầu thân vào kinh, nếu như phụ hoàng đồng ý thì dường như chỉ có muội ấy là công chúa vừa độ tuổi..."

"Đại Sở đến cầu thân à?" Mai Trường Tô trầm ngâm suy nghĩ một lát. "Có quận chúa Nghê Hoàng tọa trấn nam cương, hai nước Lương Sở giằng co với nhau, quả thật nhiều năm không có chiến tranh. Lúc này lại đến cầu thân, dĩ nhiênlà Đại Sở muốn rảnh tay để bình định Miến Di. Nhưng Đại Lương chúng ta cũng có thể tranh thủ thời cơ chỉnh đốn lại tình trạng khan hiếm ngân khố mấy năm nay, cũng có thể coi là một cách hay. Nhưng đã là cầu thân thì hiển nhiên cũng nên có qua có lại, chúng ta gả công chúa qua đó, bọn họ cũng nên gả công chúa của họ qua đây, nếu không sẽ trở thành chúng ta lép vế cầu thân. Nếu Đại Sở chỉ đến để cầu hôn thì Bệ hạ chưa chắc đã đồng ý, nhưng nếu bọn họ đề xuất trao đổi từ hai phía thì e là Bệ hạ tám phần sẽ đồng ý."

Tĩnh vương dở khóc dở cười nhìn Mai Trường Tô vừa lập tức tiến vào vai trò mưu sĩ, than thở: "Tô tiên sinh, không phải ta muốn biết phụ hoàng có bao nhiêu khả năng sẽ đồng ý, ta muốn thỉnh giáo nếu như phụ hoàng đồng ý cầu thân thì có cách nào để không phải gả Cảnh Ninh cho họ không? Tiên sinh biết đấy, nó đã có người trong lòng..."

Mai Trường Tô chăm chú nhìn bóng mình trước mũi chân, hồi lâu sau mới chậm rãi đưa ánh mắt lên mặt Tĩnh vương. "Xin hỏi điện hạ, hiện nay có mấy vị công chúa trong độ tuổi có thể thành thân?"

Tĩnh vương có chút sững sờ, cắn răng nói: "Chỉ có Cảnh Ninh..."

"Còn các quận chúa của thân vương có bao nhiêu người chưa lập gia thất có thể phong công chúa?”

“Các huynh đệ của phụ hoàng năm đó, sau khi phụ hoàng kế vị thì ít đi nhiều, chỉ còn lại có ba vị vương thúc là Kỷ vương, Tiền vương và Lật vương. Các quận chúa đã trưởng thành mà chưa lập gia thất thì có khoảng ba, bốn người.”

"Quận chúa Minh Châu bị bệnh ho ra máu, quận chúa Minh Sâm chân trái khập khiễng, quận chúa Minh Thụy đã xuống tóc đi tu được nửa năm, quận chúa Minh Anh thì mắc chứng cuồng mê. một khi dùng việc cầu thân để đổi lấy yên bình, điện hạ cho rằng Bệ hạ có thể phong công chúa cho người nào trong mấy vị quận chúa này?"

Tĩnh vương không biết rõ lắm tình hình của các quận chúa này, nhưng Mai Trường Tô đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không sai, vì vậy tâm tình không khỏi trở nên nặng nề hơn. Suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên Tĩnh vương nghĩ tới một người, vội nói: "Ta nhớ hình như Lật vương thúc có quận chúa Minh Giác cùng tuổi với Cảnh Ninh..."

Mai Trường Tô cười lạnh lùng. "Chuyện mình không muốn thì chớ đẩy cho người khác. Quận chúa Minh Giác có tình cảm với con trai nhà Nam Cung thái tể tiền triều, chỉ vì trước lúc đính hôn đối phương lại có tang mẫu nên mới tạm thời lùi lại. Chuyện này rất nhiều người ở kinh thành đều biết, khi đó điện hạ xuất chinh ở bên ngoài nên mới không rõ."

Tĩnh vương ngơ ngác, khóe mắt khẽ giật. "Theo ý tiên sinh thì một khi phụ hoàng đồng ý cầu thân, Cảnh Ninh sẽ không có bất cứ cơ hội né tránh nào?"

Mai Trường Tô vẻ mặt hờ hững, có điều sâu trong đáy mắt lại che giấu sự bi thương, ngữ điệu càng thêm lạnh lẽo: "Cảnh Ninh là công chúa, cho dù không gả sang nước khác thì việc hôn nhân cũng không thể tự quyết định được. Chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu rõ sự thật này sao?"

"Dù nói như thế nhưng để làm được thì vẫn rất khó. Quan Chấn cũng đã đến chỗ ta được một thời gian, hắn quả thật là một nam nhi không tồi, thấy bọn họ bị ngang nhiên chia rẽ, ta cũng không đành lòng."

"Quan Chấn có tốt đến mấy thì cũng là kẻ xuất thân hàn vi, lại không có công lao hiển hách, hai chữ phò mã dù thế nào cũng không rơi xuống đầu hắn được. Công chúa Cảnh Ninh là người trong hoàng thất, phải hiểu rõ bên trong bốn bức tường hoàng cung làm sao có thể trông đợi vào tình yêu? Lý do trong lòng đã có người vừa ý này không những không thể thuyết phục được Bệ hạ mà sẽ còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của công chúa, mang đại họa đến cho toàn tộc nhà Quan Chấn. Cho nên việc này điện hạ không giúp được nàng, chỉ có thể nhờ Tĩnh tần nương nương an ủi nàng nhiều hơn. Mà không nói đến công chúa, nữ nhân bình thường cũng có mấy người có thể tự kén chồng theo àquên mấtXích chứ?"

Tĩnh vương thở dài một tiếng. "Những lời tiên sinh nói chẳng lẽ ta không biết? Có điều thấy Cảnh Ninh khóc lóc như vậy, ta thật sự thương muội ấy, nghĩ rằng có thể tiên sinh sẽ có diệu kế gì đó cho nên mới đến đây thương lượng."

Mai Trường Tô liếc nhìn hắn, đột nhiên nói: "đã bàn đến chuyện này, chẳng lẽ điện hạ chỉ nghĩ đến công chúa Cảnh Ninh sao?"

Tĩnh vương sửng sốt, hiển nhiên không rõ chàng nói vậy là ý gì.

"Nếu Đại Sở gả công chúa sang nước ta thì nhất định sẽ gả cho hoàng tử, lại không thể là thứ phi. Điện hạ nghĩ xem, công chúa Đại Sở sẽ được gả cho ai?"

Hả? Tĩnh vương lập tức hiểu ý chàng, không khỏi vỗ bàn. "Tiên sinh nói là...”

Sắc mặt Mai Trường Tô nặng nề. "Đại Sở dù sao cũng là địch quốc, trong số các công chúa nước Sở cũng không nghe thấy có ai nổi danh như quận chúa Nghê Hoàng. Bệ hạ đã có ý tranh quyền kế vị thì lấy công chúa địch quốc làm chính phi đương nhiên không phải chuyện tốt. Tô mỗ phải nghĩ cách ngăn cản vận đào hoa này của điện hạ.”

Tĩnh vương lộ vẻ phấn chấn. "Tiên sinh đã có biện pháp cự hôn cho ta, vậy tại sao Cảnh Ninh..."

"Tình hình hai vị không giống nhau. Trong số các công chúa chỉ có Cảnh Ninh thích hợp để gả ra ngoài, nhưng trong số các hoàng tử thì điện hạ lại không phải lựa chọn duy nhất. Thái tử và Dự vương đã có chính phi, Bệ hạ vốn cũng không có ý định để hai vị này lấy công chúa của địch quốc, vì vậy hai người này có thể loại trừ. Trong số những người còn lại, Tam điện hạ tuy có chút thương tật, Ngũ điện hạ tuy đóng cửa đọc sách không quan tâm đến việc triều chính nhưng họ đều là hoàng tử, cũng đều chưa có chính phi. Những hoàng tử hoàn toàn không liên quan đến chuyện kế thừa ngôi vị Hoàng đế như họ là thích nhất để liên hôn, cho nên một khi Bệ hạ đồng ý liên hôn thì chắc chắn sẽ chọn trong số ba người. Trước khi hứa hôn phải ghép bát tự, bát tự của công chúa Cảnh Ninh sẽ được đưa đến Đại Sở để ghép, chúng ta không can thiệp được, nhưng bát tự của công chúa Đại Sở thì được đưa đến nước ta để người của Thiên giám ti xem xét. Ta có thể nghĩ cách để kết quả trắc hợp có lợi cho chúng ta. Ai thành thân với công chúa Đại Sở đều không quan trọng, chỉ cần bát tự của điện hạ và nàng ta không hợp là được rồi."

"Sao cơ? Trong Thiên giám ti cũng có người nghe lệnh tiên sinh à?"

"không thể nói là nghe lệnh, chẳng qua là có thể sử dụng một số thủ đoạn thôi."

Tĩnh vương nhìn Mai Trường Tô chằm chằm. "Ban đầu Tô tiên sinh vào kinh, mọi người đều cho rằng tiên sinh bị liên lụy vì cái dang lỳ lân tài tử, bị Thái tử và Dự vương bức bách đến đây, nhưng giờ xem ra tiên sinh đã có chuẩn bị kĩ càng từ trước...”

Mai Trường Tô cười không thèm để ý, thản nhiên nói: “Tô mỗ tự phụ có tài, vốn không cam lòng khuất thân nơi giang hồ, không có chí tiến thủ. Có câu phò tá giang sơn, dương danh bốn bể, xưa nay đều là chí nguyện của nam nhi. Nếu không chuẩn bị kĩ càng, có vài phần tự tin, Tô mỗ làm sao dám tùy tiện bỏ quá hai con đường lớn thoải mái là Thái tử và Dự vương để quyết định toàn tâm toàn ý phụng sự điện hạ làm quân thượng?"

Tĩnh vương suy ngẫm một lượt những lời chàng nói, không đoán được là thật hay giả mà cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Mai Trường Tô quả thật toàn tâm toàn ý phò tá hắn tranh quyền đoạt vị, Tiêu Cảnh Diễm chưa bao giờ nghi ngờ điều này nhưng trong lòng hắn vẫn nghi hoặc về nguyên nhân thật sự khiến Mai Trường Tô lựa chọn hắn. Có điều lúc này Tĩnh vương chưa có tâm tư tra tìm chân tướng, dù sao thì bây giờ vẫn là lúc tiền đồ gian nan, còn nhiều chuyện trọng yếu hơn cần ưu tiên lo nghĩ.

Đối với Tĩnh vương thì vị mưu sĩ bí hiểm này là thanh kiếm sắc nhất trong tay hắn, chỉ cần sử dụng cho tốt là được. Còn thanh kiếm này được rèn ra thế nào, làm sao lại đến tay mình thì lúc này hắn không quan tâm quá nhiều.