Một năm mới đã đến, cục diện căng thẳng, sóng gió không ngừng trong năm trước cũng dịu bớt, ít nhất bề ngoài là như vậy.
Trong cung, Việt phi làm đủ mọi cách để tỏ ra yếu thế, tinh lực của Hoàng hậu lại chủ yếu dùng để quản lý lục cung, một thời gian dài hai người không xảy ra xung đột lớn.
trên triều đình, mặc dù Thái tử và Dự vương vẫn bất đồng chính kiến, nhưng do tạm thời không có ngòi nổ mới nào được đốt nên tình hình đối đầu cũng bớt căng thẳng hơn. Từ ngày Mười sáu, sau khi Hoàng đế khai ấn phục triều, hai bên còn chưa có lần nào chính thức giao phong nên mọi người cảm thấy rất yên bình, thậm chí còn yên bình quá mức.
Quả nhiên, những ngày yên bình luôn luôn ngắn ngủi.
Hai mươi mốt tháng Giêng, môt tiếng nổ làm chấn động nửa kinh thành.
Khi đó Mai Trường Tô đang ngồi phơi nắng bên cửa sổ chợt cảm thấy một thoáng rung chấn rất khó phát hiện.
Khoảng nửa canh giờ sau chàng được biết cơn rung chấn này không phải ảo giác.
“Thuốc nổ cất giữ ở phường làm pháo tư nhân bất ngờ phát nổ?” Nghe xong tin tức Lê Cương vừa bẩm báo, Mai trường Tô nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu: “Dự vương quả nhiên tàn nhẫn hơn ta... không ngờ hắn lại có thể làm to chuyện đến mức này…”
“Nghe nói là bởi vì dạo này không có tuyết, trời hanh vật khô nên mới nổ. Cả phường làm pháo bị san thành đất bằng, theo tính toán sơ bộ đã có hơn chín mươi hộ xung quanh bị liên lụy, đại bộ phận trong đó là bị đám cháy sau vụ nổ lan đến, thương vong nặng nề. hiện nay do thi thể không còn nguyên vẹn nên tạm thời chưa xác định được chết bao nhiêu người, nhưng riêng ở phường làm pháo đã có hàng chục người, cộng thêm những người dân gặp tai bay vạ gió nữa, ít nhất cũng có hơn một trăm mạng người...”
“Người bị thương thì sao?”
“Gần một trăm năm mươi người, khoảng ba mươi người trọng thương.”
“Bây giờ hỏa hoạn thế nào rồi?”
“May mà hôm nay không có gió nên đám cháy không lan rộng, bây giờ coi như đã bị khống chế. Có điều, khi đó thế lửa thật sự quá lớn, nha môn Kinh Triệu chỉ có một số bộ khoái chạy tới, cho dù các cư dân xung quanh tự phát chạy tới cứu hỏa thì cũng không khống chế được. Những hộ gia đình lân cận đành phải mang tiền bạc và đồ quý giá ra ngoài, một số kẻ gian nhân cơ hội này cướp đoạt, lúc này tuần phòng doanh mới chạy tới, một mặt trấn áp, một mặt cũng thừa dịp biển thủ, tình hình hết sức hỗn loạn. Cuối cùng vẫn là Tĩnh vương điện hạ dẫn thân binh đến hiện trường mới dẹp yên được.
Sau đó Tĩnh vương điện hạ sai người mang một số lều trướng quân dụng đến để tạm thời an trí nạn dân và người bị thương. Dược phẩm và các đại phu ở thái y viện tạm thời không thể điều động vì chưa có thánh chỉ của Hoàng đế, vì vậy Tĩnh vương điện hạ đã bỏ tiền trưng dụng các đại phu trong dân gian, thuộc hạ cũng điều các huynh đệ ở dược đường trong kinh thành đến giúp đỡ.”
“Làm tốt lắm!” Mai Trường Tô khen một câu lại bổ sung thêm: “Bị bỏng rất khó điều trị, nhà họ Vân ở Tầm Dương có một loại thuốc cao trị bỏng rất tốt, huynh sai người chạy khoái mã ngày đêm lấy một ít về giao cho Tĩnh vương.”
“Vâng.”
Ánh mắt thăm thẳm của Mai Trường Tô đăm chiêu một lát, lại nói: “Bây giờ đã sắp hết tháng Giêng rồi, không còn là giai đoạn nguy hiểm nhất nữa, vậy mà lại xảy ra tai họa thảm khốc này, thời cơ không khỏi quá khéo... Truyền lệnh ta, nhất định phải điều tra tỉ mỉ, trọng điểm nhằm vào Dự vương, cố gắng tìm được bằng chứng hắn cố ý gây ra vụ nổ này. Bao nhiêu mạng người như vậy, há có thể im hơi lặng tiếng mà chết... Có bất cứ tiến triển nào phải lập tức mật báo cho ta.”
“Vâng.”
Sau khi Lê Cương khom người lui ra, Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy, đi tới bên canh bàn sách mở một tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết ra, bắt đầu chấm mực vẽ tranh để ổn định tâm thần.
Phi Lưu cũng đi vào, yên lặng cầm một cây bút nằm bò xuống bàn vẽ tranh cùng với chàng.
Ngoài cừa sổ, mặt trời chậm rãi di chuyển, tâm trạng Mai Trường Tô cũng dần dần bình tĩnh lại.
một bức vẽ xong, dừng bút đứng dậy, chàng cảm thấy hơi mỏi lưng, thiếu niên bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong trẻo tràn ngập ân cần.
“Phi Lưu ra ngoài chơi đi!”
“không!” Thiếu niên lắc đầu.
“Vậy cùng Tô ca ca ra ngoài một lát?”
“Được!”
Mai Trường Tô lấy một chiếc áo lông cổ lật bằng da chồn trên giá áo bên cạnh mặc vào rồi đi ra cửa phòng.
Thấy chàng mặc trang phục ra ngoài, hộ vệ canh gác vội vã chuẩn bị kiệu.
Sau khi ra cổng, theo lệnh của Mai Trường Tô, đám người đi xuyên phố lớn ngõ nhỏ đến một khu phố vẫn còn đang bốc khói. Dù chưa lập hàng rào cấm ra vào nhưng các bộ khoái nha môn Kinh Triệu đã lập thành từng tốp vài ba người ngăn cản những người không phận sự đi vào hiện trường. Đứng xa xa nhìn lại, nửa con đường đã đổ nát, mùi cháy khét tràn ngập, thình thoảng còn có một vài ngọn lửa nhỏ bùng lên nhưng lập tức bị các quan binh tuần tra hắt nước dập tắt.
Mai Trường Tô xuống kiệu, đi dọc theo con đường đổ nát tiến vào trong. Thấy chàng mặc y phục không tầm thường dù không biết là ai, bộ khoái phụ trách canh gác vẫn xét hỏi theo chức trách nhưng thái độ tương đối hòa nhã.
“Ta là...” Mai Trường Tô đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì tốt hơn, đột nhiên nhìn thấy trung lang tướng Liệt Chiến Anh của Tĩnh vương phủ đi ra từ một chỗ rẽ liền ngẩng đầu chào hắn.
Thực ra Liệt Chiến Anh chưa bao giờ nói chuyện với Mai Trường Tô, nhưng hắn vẫn có ấn tượng sâu sắc đối với vị Tô tiên sinh đã trực tiếp khiến cho nội bộ Tĩnh vương phủ phải chỉnh đốn hàng loạt. Thấy Mai Trường Tô chủ động chào hỏi, hắn cũng lập tức lịch sự đáp lễ. '
Các bộ khoái ngơ ngác nhìn hai người hành lễ chào nhau, cho rằng đều là người của Tĩnh vương phủ nên vội tránh sang bên cạnh nhường đường.
Mai Trường Tô bước nhanh tới, hỏi: “Tĩnh vương điện hạ đâu?”
“Ở bên trong...” Liệt Chiến Anh đưa tay chỉ, đột nhiên cảm thấy không thỏa đáng lắm nên hỏi thêm một câu: “Là điện hạ mời tiên sinh đến à?”
Mai Trường Tô quay lại nhìn hắn một cái, cố ý nói: “không phải, điện hạ vẫn tránh không muốn gặp ta, hôm nay nghe nói điện hạ ở đây cho nên ta mới tới tìm.”
“Ơ.” Liệt Chiến Anh vừa ngẩn ra, Mai Trường Tô đã nghênh ngang đi vào. Đến lúc hắn phản ứng lại, vội vàng đuổi th thì Tĩnh vương đã dẫn thân binh từ bên trong đi ra, ba người gặp nhau ở một chỗ.
“Tô tiên sinh?” Mặc dù cũng hơi bất ngờ nhưng Tĩnh vương lập tức hiểu ra. “Quả nhiên bất cứ việc lớn nào trong kinh cũng không thoát được pháp nhãn của tiên sinh.”
Mai Trường Tô đưa mắt nhìn quanh, mặc dù tiêng khóc than vẫn văng vẳng bên tai nhưng không có nạn dân lang bạt ngoài đường. Những chiếc lều quân dụng dựng san sát hai bên đường, có quan binh bưng những nồi cháo nóng hổi lần lượt đến từng lều phân phát.
Mùi thảo dược bay tới từ đầu bên kia con đưòng, thỉnh thoảng cũng có những chiếc cáng phủ vải trắng được khiêng ra.
“Nếu là trên sa trường thì tình hình này không là gì, nhưng đây là đế đô phồn hoa của nước Đại Lương, cảnh tượng thật quá thê thảm.” Mai Trường Tô thở dài một tiêng. “Điện hạ đúng là vất vả.”
“Đều là bình dân bách tính, không ai biết bên cạnh nhà mình có nguyên một kho thuốc nổ.” Tĩnh vương cũng thở dài theo, ra hiệu cho Liệt Chiến Anh bên cạnh lui ra. “Có lẽ đúng là số mệnh, nếu lui lại được một ngày thì tốt...”
Mai Trường Tô nhíu mày. “Điện hạ nói vậy là sao?”
“Hôm qua, Thẩm Truy rất vui vẻ nói với ta, rốt cuộc hắn đã điều tra rõ tất cả bằng chứng về việc Thái tử và gã Lâu Chi Kính ở bộ Hộ mở phường làm pháo kiếm lợi, nhưng hắn không có quyền lập tức niêm phong cho nên phải bẩm tấu lên Thánh thượng xin Thánh thượng ân chuẩn cho phủ doãn phủ Kinh Triệu trợ giúp niêm phong phường làm pháo trái phép này, đồng thời tịch thu tang vật, truy bắt nghi phạm. Khi đó hắn nói rất tự tin là trong vòng một, hai ngày sẽ có thánh chỉ của Bệ hạ. không ngờ vừa mới dâng tấu được một ngày lại xảy ra vụ tai nạn thảm khốc này, cả trăm người mất mạng trong chớp mắt... Hơn nữa đại đa số những người bị nạn đều là thường dân sống xung quanh bị tai bay vạ gió.”
Mai Trường Tô chăm chú nhìn Tĩnh vương. “Điện hạ cảm thấy đây là một tai nạn bất ngờ?”
Ánh mắt Tĩnh vương lập tức sắc lạnh, chậm rãi quay lại nhìn thẳng vào mặt Mai Trường Tô, giọng nói hết sức lạnh lẽo: “Tô tiên sinh ám chỉ điều gì?”
“Thẩm Truy là người kế nhiệm dâng sớ vạch tội người tiền nhiệm, cho dù có nhiều nhân chứng vật chứng hơn nữa, có làm to chuyện đến mấy thì cũng chỉ là một vụ án tham ô. Thái tử dù sao cũng là Thái tử, Bệ hạ có trách phạt, trừng phạt hắn thế nào cũng sẽ chỉ như gãi ngứa. Nhưng hôm nay xảy ra một vụ nổ lớn, chuyện này lập tức trở nên ồn ào, mọi người đều biết, dù sao cũng là cả trăm mạng người, dân tình oán thán, rất có thể sẽ xảy ra rối loạn. E rằng sự trừng phạt Thái tử sắp phải nhận sẽ nặng hơn trước kia nhiều. Điện hạ thử nghĩ xem, khi vụ án này trở nên to chuyện thì đương nhiên Thái tử là người chịu thiệt, vậy thì người có lợi là ai?”
“Chỉ vì tăng thêm mức độ công kích Thái tử mà Dự vương lại xem mạng người như cỏ rác sao?” Tĩnh vương nghiêm mặt, càng nghĩ càng giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau một câu lầm bầm oán hận, đột nhiên hắn lại nhìn Mai Trường Tô bằng ánh mắt nghi ngờ. “Đây là mưu kế Tô tiên sinh bày cho Dự vương à?”
Lúc đầu Mai Trường Tô cho rằng mình nghe nhầm, chàng quay lại thoáng nhìn Tĩnh vương, sau đó mới từ từ hiểu ra những gì mình nghe thấy quả thật là hắn nói.
Mặc dù bị hiểu lầm, hơn nữa theo tình thế hiện nay thì sự hiểu lầm này cũng không phải không có nguyên nhân, vì vậy chàng không cần phải tức giận, nhưng không biết vì sao Mai Trường Tô lại cảm thấy lửa giận bốc lên trong lòng, sau hồi lâu kiềm chế mới lạnh lùng nói: “không phải. Đây là kết quả ta suy đoán được sau khi chuyện đã xảy ra.”
Thấy chàng sầm mặt, giọng nói lạnh lùng, Tĩnh vương biết mình đã nói sai, trong lòng áy náy, vội nói: “Là ta hiểu lầm, tiên sinh không cần để ý làm gì.”
Mai Trường Tô lạnh nhạt quay đầu đi, yên lặng nhìn những ngôi nhà dân sụp đổ bị khói hun đen kịt.
Tính tình Tĩnh vương luôn luôn cao ngạo, sau khi tạ lỗi một câu bị người ta phớt lờ, hắn cũng không chịu nói tiếp, bầu không khí lập tức trở nên im ắng.
Lúc này một tên nội sử trong Tĩnh vương phủ chạy tới bẩm báo: “Vương gia, thuộc hạ đã phụng mệnh tra rõ, ngoài các vật tư mang từ trong phủ tới, quân doanh đã bỏ ra hai trăm chiếc lều, bốn trăm năm mươi chăn bông. Những thứ này đều là đổ quân nhu, có cần bẩm báo lên bộ Binh hay không?”
“May có ngươi nhắc nhở, nếu không ta cũng quên mất chuyện này. Dù đây không phải việc lớn nhưng vẫn nên bẩm báo cho bộ Binh một tiếng thì tốt hơn.”
“Vâng.”
Nội sử vừa định thi lễ quay đi, Mai Trường Tô đột nhiên thấp giọng nói hai chữ. Do chàng nói quá nhỏ, ngay cả Tĩnh vương đứng cách chàng một bước chân lúc đầu cũng không đoán được mình có nghe đúng hay không. hắn quay lại nhìn chàng, thấy chàng cúi đầu, vẻ mặt bình thản, không hề có ý định nhắc lại lần nữa, trong lòng không khỏi khẽ động, lại nói với nội sử đó: “hiện nay ngươi cũng có nhiều việc, cứ coi như bản vương quên, ngươi cũng quên, tạm thời không cần bẩm báo lên bộ Binh.”
Nghe thấy lời dặn kỳ quái như vậy, nội sử thật sự không nghĩ ra là vì sao, kinh ngạc há miệng đứng ngẩn ra một hồi, đến tận lúc Tĩnh vương nhíu mày mới vội đáp “vâng” rồi bước nhanh đi.
Đợi hắn đi xa, Tĩnh vương mới chậm rãi hỏi: “Tiên sinh có biết mặc dù số quân nhu này đã được cấp phát cho ta nhưng nếu dùng để an trí nạn dân thì lại là sử dụng không đúng mục đích. Theo quy củ quả thật nên thông báo cho bộ Binh một tiếng, vì sao tiên sinh lại nói không báo?
“hiện nay có phải thời chiến không?”
“không phải.”
“Đây có phải một lượng quân nhu rất lớn không?
“Số lượng này gần như không đáng là bao.”
“Lều và chăn bông dùng xong không thể thu hồi lại dùng tiếp hay sao?”
“Cuối cùng đương nhiên là phải thu hồi.”
“không phải thời chiến, cho nạn dân mượn mấy cái lều, mấy chiếc chăn bông thì có phải chuyện gì lớn không?”
“Chuyện tuy nhỏ nhưng theo quy củ vẫn cần phải bẩm báo…”
“không bẩm báo thì sao?”
Ánh mắt Tĩnh vương chăm chú. “Tiên sinh nên biết bộ Binh là phạm vi thế lực của Thái tử, lỗi này mặc dù nhỏ nhưng một khi bộ Binh nắm được thì e là vẫn có người chỉ trích ta.”
“Chính là cần bọn chúng chỉ trích điện hạ.” Mai Trường Tô quay người đứng đối mặt với Tĩnh vương. “Điện hạ có tinh thần trách nhiệm, nhiệt tình cứu giúp nạn dân, đây là chuyện xấu sao?”
“Đương nhiên không phải...”
“Điện hạ làm chuyện tốt, lỗi phạm cũng chỉ nhỏ không đáng nhắc tới, rõ ràng bộ Binh có thể thông cảm điện hạ nhất thời sơ sẩy mà lại nhất quyết bám lấy không tha. Chuyện được đưa ra nội các, triều thần sẽ cho rằng tội của điện hạ là không thể tha thứ hay là Thái tử mượn tay bộ Binh chèn ép điện hạ?” Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười lạnh. “Trong triều còn lâu mới là chỗ Thái tử có thể một tay che trời, bộ Binh chỉ trích điện hạ, điện hạ chỉ cần nhận sai, thừa nhận có nhiều chuyện cần xử lý gấp nên nhất thời sơ sẩy là được. Đên lúc đó cho dù Dự vương không đứng ra thì tự nhiên cũng sẽ có triều thần chính trực đứng ra bênh vực điện hạ, có gì phải lo?”
Tĩnh vương hãnh diện nói: “Ta lại không sợ bộ Binh làm gì ta, cho dù phụ hoàng nghiêm khắc đến mấy thì ta cũng không để chút tội danh này vào mắt. Có điều rõ ràng có thể tránh được việc này, vì sao lại cứ phải để cho nó xảy ra?”
Nụ cười của Mai Trường Tô càng lạnh hơn. “không xảy ra sao được? Bây giờ rất nhiều ánh mắt của triều thần đều chăm chú nhìn vào Thái tử và Dự vương, chuyện điện hạ làm có mấy người thật sự chú ý tới? Mặc dù cần nói ít làm nhiều, nhưng chính mình không nói mà để cho người khác nói thì lại là chuyện khác. Lần này bộ Binh cáo trạng, Hoàng thượng và các triều thần mới chú ý tới một điều: Trong khi Thái tử và Dự vương cắn xé lẫn nhau thì ai là người khống chế cục diện? Ai là người an ổn lòng dân? Ai là người rõ ràng không hề tranh chấp mà lại bị người khác công kích? Trong lòng người nào cũng có một chiếc cân, ai đúng ai sai tự nhiên sẽ có công luận. Trái lại, nếu như bây giờ điện hạ bẩm báo cho bộ Binh thì chuyện này sẽ hoàn toàn kín kẽ nhưng hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại, không ai biết đến hành động này của điện hạ, chẳng khác nào người mặc áo gấm đi đêm.”
Hai hàng lông mày rậm của Tĩnh vương nhíu lại. “Bản vương làm việc này không phải để cho người khác xem.”
Mai Trường Tô cười lạnh vài tiếng, nói: “Nếu trước khi làm đã nghĩ là cần cho người khác xem thì đó là vấn đề đức hạnh của điện hạ, nhưng nếu sau khi làm lại không có ai biết đến thì đó chính là gã mưu sĩ này vô dụng... Cứ coi như là vì Tô mỗ, mong điện hạ chịu tủi thân một chút.”
Tĩnh vương nghe chàng có ý trào phúng, lời lẽ sắc bén, biết chàng vẫn chưa nguôi ấm ức lúc trước n cũng không giận, chỉ hờ hững nói: “Tiên sinh luôn suy nghĩ cho ta, sao lại nói đến tủi thân chứ? Tiên sinh suy nghĩ quả thật chu toàn, ta tự biết không bằng, tất cả đều làm theo lời tiên sinh nói.”
Lúc này nếu có người hiểu rõ tình hình đứng xem nhất định sẽ cảm thấy hai người rất kỳ quái. Người là chủ quân thì không muốn lên tiếng lung lạc, kẻ là thuộc hạ cũng không chịu mềm mỏng khuyên nhủ, thỉnh thoảng còn chỉ trích nhau vài câu, lời nói vô cùng gay gắt.
Nhưng nếu nói giữa bọn họ có địch ý thì cũng không phải, hai người đều rất thẳng thắn, có lời gì đều nói ra hết, hai bên không hề giấu giếm những nghi ngờ của mình.
Điều làm người ta vui mừng là cả hai người đều cảm thấy mối quan hệ như hiện nay không tồi và cũng không hề phản cảm.
“Xin hỏi điện hạ, Đình Sinh gần đây thế nào?” Mai Trường Tô chắp tay sau lưng, lạnh nhạt hỏi.
“Rất tốt, cả văn lẫn võ đều có tiến bộ, tâm tính cũng càng lúc càng ổn, người trong phủ đều rất thích nó. Ánh mắt Tĩnh vương chớp động, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi quan tâm Đình Sinh như vậy, có phải vì trước kia ngươi cũng quen biết đại hoàng huynh của ta?
“Ta quan tâm Đình Sinh đương nhiên bởi vì cần lấy lòng điện hạ.”
Tĩnh vương bị giọng nói không mặn không nhạt của Mai Trường Tô làm cho nổi nóng, ngữ khí trở nên nặng nề: “Ta đang hỏi ngươi nghiêm túc!”
“Kỳ vương điện hạ...” Ánh mắt Mai Trường Tô chuyển sang nhìn làn khói đen bay lên từ khu nhà đổ nát bên cạnh. “Xưa nay ta vẫn ngưỡng mộ, cũng từng nghĩ tới chuyện kiến công lập nghiệp dưới trướng Kỳ vương, chỉ tiếc...” nói đến đây, đột nhiên chàng dừng lại, đưa mắt ra hiệu rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Tĩnh vương ngẩn người, quay lại nhìn về phía Mai Trường Tô vừa ra hiệu, chỉ thấy một viên quan tầm ba bảy, ba tám tuổi đang vất vả len qua những chiếc lều đi tới gần, vừa đi vừa giơ tay hành lễ chào Tĩnh vương.
“Bái... bái kiến điện hạ...” Bởi vì người này hơi béo nên lúc đi tới gần Tĩnh Vương đã bắt đầu thở dốc, chắp tay thi lễ. “Thảm kịch như thế, may mà có điện hạ kịp thời ra mặt. Hôm nay ta có việc phải ra ngoài cho nên bây giờ mới đến được. Tiếp theo bộ Hộ sẽ tiếp nhận công việc giải quyết hậu quả nhanh nhất có thể, xin điện hạ yên tâm.”
“Đều là lo cho bách tính, phân biệt bên này bên kia làm gì.” Tĩnh vương vừa mỉm cười trả lời vừa đưa mắt nhìn về hướng Mai Trường Tô biến mất.
…hắn nhìn thấy Thẩm Truy đến nên mới đi trước sao? hắn không muốn để các quan viên chính trực mà mình đang kết giao phát hiện quan hệ giữa mình và hắn sao?
“Vừa rồi hình như nhìn thấy điện hạ đang nói chuyện với người nào đó, là ai vậy? Sao lại đi rồi?” Do bản thân có họ hàng với tôn thất, hơn nữa qua lại với Tĩnh vương cũng rất hợp, quan hệ của hai người tương đối thoải mái nên Thẩm Truy thuận miệng hỏi mà không hề suy nghĩ rằng có nên hỏi hay không.
Tĩnh vương thoáng chần chừ một lát, cuối cùng vẫn thản nhiên nói: “Người đó chính là Tô Triết, nhất định ngươi đã nghe thấy tên hắn, gần đây ở kinh thành cũng xem như thanh danh hiển hách.”
“A!” Thẩm Truy nhón chân nhìn quanh một hồi, đương nhiên không thể nhìn thấy gì cả. “Đó chính là kỳ lân tài tử tiếng tăm vang dội sao? Đáng tiếc vừa rồi không thấy rõ hình dáng hắn. Nghe nói dạo này hắn đang phục vụ Dự vương điện hạ, Tĩnh vương điện hạ cũng biết hắn à?”
“Đâu chỉ là biết, hắn còn từng đến phủ của ta.” Tĩnh vương hờ hững nói. “Người này quả không hổ danh tài tử, hànhi kiến thức đều vượt qua người thường vài bậc. Ngươi luôn yêu tài, sau này nếu có cơ hội gặp gỡ hắn thì nhất định cũng sẽ thích hắn.”
“Có điều không biết ngoài tài năng thì bụng dạ hắn như thế nào?” Thẩm Truy khuyên bảo thật tình. “Nghe nói tài trí của người này chủ yếu ở trên mặt quyền mưu cơ biến, điện hạ qua lại với người như vậy phải chú ý phòng bị mới được.”
“Được, ta sẽ cẩn thận.” Tĩnh vương gật đầu, cũng không nói nhiều.
“Nhưng hắn tới nơi này làm gì?” Thẩm Truy nhìn quanh một lượt. “Chẳng lẽ là đến thăm dò tình hình cho Dự vương điện hạ?”
“Ngươi không biết, vị Tô tiên sinh này luôn luôn nắm rõ tình hình kinh thành như lòng bàn tay, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, hắn đến xem cũng không có gì lạ. Vẻ mặt Tĩnh vương trở nên chăm chú. “Ngươi không cần tò mò về hắn vội. Ngày mai chuyện này sẽ kinh động Thánh thượng, ngươi đã tính ra cần làm thế nào chưa?”
Thần sắc Thẩm Truy cũng trở nên nghiêm nghị. “không có gì phải tính, có sao bẩm báo vậy là được. Ta đã xem xét rõ ràng sổ sách hằng năm của Lâu Chi Kính, sổ sách bí mật ghi lại lời lãi chia chác giữa ông ta và Thái tử điện hạ ta cũng đã nắm trong tay. không giấu điện hạ, hôm qua trong phủ ta còn xuất hiện thích khách.”
Tĩnh vương có chút kinh hãi, đưa tay tóm vai hắn. “Vậy ngươi có bị thương không?”
Thẩm Truy cảm động trong lòng, vội cười, nói: “Ta từ nhỏ đã có phúc tướng, luôn gặp dữ hóa lành. Có điều gã thích khách đó lại cực kỳ lợi hại, đám hộ vệ võ công chẳng ra gì trong phủ ta vốn không phải là đối thủ của hắn. May mà có một vị cao thủ không kiết từ nơi nào đến đã ra tay tương trợ, nhưng sau khi đánh đuổi thích khách thì vị cao thủ đó cũng đi luôn, cả danh tính cũng không để lại, đến bây giờ ta cũng không biết là cao nhân phương nào.”
“Ngươi có thấy rõ tướng mạo người đó không?”
“Người đó che mặt, có điều mắt rất to, rất sáng, có vẻ rất trẻ.”
“Thế còn sổ sách bí mật của Lâu Chi Kính…”
“Sáng sớm hôm nay ta đã giao cho Huyền Kính ti, nhờ họ trình lên Hoàng thượng. Chỉ cần bằng chứng không có việc gì thì bây giờ có giết ta cũng vô dụng.” Thẩm Truy lạc quan cười ha hả. “Cho nên ta mới dám đi khắp nơi như vậy.”
“Ngươi đừng sơ ý, ngay cả không diệt khẩu được thì trả thù cũng là hai chữ rất đáng sợ.” Tĩnh vương nghiêm mặt nói. “Bộ Hộ bị Lâu Chi Kính làm bê bối đến mức này, phải dựa vào ngươi để lập lại trật tự. Đây là việc lớn liên quan đến quốc kế dân sinh, trọng trách nặng nề như thế, nếu ngươi có gì bất trắc thì lấy ai thay thế được?”
“Được điện hạ coi trọng như thế ta quả thật vô cùng cảm kích.” Thẩm Truy than thở. “Thân là bề tôi phục vụ xã tắc, tất nhiên không sợ gian nan, ta sẽ không coi nhẹ tính mạng mình. Chỉ tiếc đại thế triều đình hiện nay đều là quyền mưu luồn cúi, người thật lòng phục vụ triều đình khó mà ra mặt, chỉ có điện hạ...”
“Được rồi.” Tĩnh vương ngắt lời hắn. “Chúng ta không nói những chuyện này nữa. Đối với ngươi mà nói, tra rõ vụ án này vừa là công lớn vừa là căn nguyên của đại họa, hộ vệ trong phủ ngươi lại yếu kém như vậy, ta thật sự không yên tâm. Nhưng đưa người trong phủ ta đến cũng không thỏa đáng cho lắm, không biết nếu ta đưa vài người từ bên ngoài đến thì ngươi có ngại không? Ngươi yên tâm, nhất định đều là những hảo hán đáng tin cậy.”
“Sao điện hạ lại nói vậy? Chẳng lẽ ta là người không phân biệt được tốt xấu hay sao?” Thẩm Truy cảm kích tạ ơn, hai người lại trò chuyện vài câu, sau đó vì có rất nhiều việc phải làm nên mới chia tay, Tĩnh vương về phủ trước, Thẩm Truy thì mang theo thuộc hạ đến hiện trường tiếp tục xử lý hậu quả.
Vụ nổ ở phường làm pháo trái phép để lại dư âm kinh người. Mặc dù phần có liên quan đến Thái tử đã bị ém nhẹm đi một chút nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hoàng đế Đại Lương tức giận lệnh Thái tử dời vào cung Khuê Giáp tự kiểm điểm lại mình, không cho phép tham dự việc triều chính.
Bởi vì có gần ba mươi quan lại liên lụy đến vụ án này nên Thẩm Truy chính thức được bổ nhiệm làm thượng thư bộ Hộ, ngoài các sự vụ theo đúng chức trách còn phụng chỉ điều chỉnh chế độ lương bổng để xóa bỏ các sơ hở hiện nay.
Lần này, từ lúc sự kiện bùng nổ đến khi kết thúc chỉ trong khoảng thời gian năm ngày, bởi vì bằng chứng xác thực, ngay chính bản thân Thái tử cũng khó chối cãi, các triều thần khác đương nhiên cũng không tìm được lý do biện hộ chọ hắn. Ngoài Việt phi tại hậu cung khóc nỉ non một hồi, không ai dám đứng ra cầu xin cho Thái tử.
Có điều trong quá trình xử lý vụ này, mọi người lại để ý đến thái độ của một người. Đó chính là Dự vương, tử thù của Thái tử.
Theo lý mà nói thì hắn phải là người vui vẻ nhất khi thấy Thái tử ngã đau như vậy, không đuổi theo cắn thêm mấy miếng quả thực không hợp tính tình thường ngày của hắn.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc là lần này không biết hắn được ai chỉ điểm mà lại có thái độ khác thường, không những từ đầu đến cuối không nói một câu giậu đổ bìm leo mà thậm chí còn câu thúc các quan lại phe mình cho nên không xuất hiện việc nhân cơ hội tấn công Thái tử trên triều đình.
sự sáng suốt của hắn nằm ở chỗ đã làm cho vụ án này có vẻ hoàn toàn không liên quan đến chuyện tranh chấp phe cánh, tất cả đều là Thái tử tự làm chuyện xấu. Cũng vì vậy mà Hoàng đế Đại Lương không nghi ngờ Dự vương có động tay động chân trong vụ này, tất cả lửa giận đều trút lên đầu Thái tử.
Chiêu thức cao minh này rốt cuộc là ai dạy cho hắn? Mọi người chỉ có thể đoán mò, rất ít người biết rằng trong ngày Thái tử chuyển chỗ ở, Dự vương mừng rỡ đích thân chọn lựa rất nhiều quà cáp sai người đưa đến phủ Tô Triết, mặc dù sau đó người ta cũng không nhận số quà này.
Vụ án làm pháo trái phép đáng ghê tởm này làm tâm tình Hoàng đế Đại Lương trở nên cực kỳ tồi tệ, đồng thời cũng khiến ông lão đã quá hoa giáp này thật sự mệt mỏi. Vì vậy đến cuối tháng, Mông Chí phục mệnh thỉnh tội, nói mình không thể tra được vụ án nội giám bị giết đúng kỳ hạn, Hoàng đế cũng không còn tâm tư quát mắng, chỉ phạt bổng ba tháng, lại thay đổi hai phó thống lĩnh cấm quân rồi bỏ qua không nhắc tới việc này nữa.
Tĩnh vương quả nhiên bị bộ Binh lên án dùng quân nhu sai mục đích mà không kịp thời bẩm báo. một ngày sau khi hắn dâng sớ thỉnh tội, tân thượng thư bộ Hộ Thẩm Truy có một bài diễn thuyết dào dạt cảm xúc giữa triều đình, căm phẫn biện hộ cho Tĩnh vương.
Tiêu Cảnh Diễm mặc dù là người ngang bướng nhưng lại luôn luôn thấp điệu, những biểu hiện gần đây cực kỳ tốt, ngày càng có nhiều người trong triều đình có thiện cảm với hắn. Cũng vì phụ tử hai người đã nhiều năm không nhắc tới chuyện xưa nên ngay cả Hoàng đế Đại Lương cũng dần dần không còn ghét hắn như trước.
Trong chuyện này, Hoàng đế Đại Lương cho rằng Tĩnh vương không có lỗi gì lớn, không những không giáng tội mà còn khen hắn một câu: “Xử lý quyết đoán, thật biết chia sẻ với triều đình”, sau đó lệnh hắn bổ sung một công văn bẩm báo cho đúng quy định.
Bộ Binh không nắm được hướng gió, không những phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà còn để đối phương được lợi lớn, phe cánh Thái tử vì vậy càng họa vô đơn chí.