Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Tin tức lớn! Tin tức lớn!
Công tước Wayne vì muốn tìm kiếm hai con ngựa yêu mà chẳng những phái người đi tìm, lại còn làm một chuyện kinh ngạc – nâng phần thưởng lên cao đến mức xưa nay chưa từng có.
Chỉ cần có thể tìm được hai con tuấn mã của quốc vương, thì có được tất cả báu vật quý giá trong lâu đài công tước.
Trong một ngày, từ thành thị đến nông thôn hẻo lánh, ở nơi nào cũng dán đầy tờ thông báo của công tước, mọi người đều biến thành điên cuồng chỉ vì tờ giấy đó.
Tất cả báu vật của lâu đài công tước, đó chính là một đại bảo tàng đó nha.
Mọi người đều biết, trừ cung điện của quốc vương ra, lâu đài công tước Wayne chính là nơi giàu có nhất.
Cơ hội phát tài đang ở ngay trước mắt, tất cả mọi người đều tới tham dự cuộc truy tìm khiến kẻ khác đỏ mắt này, không ai chịu làm việc, cả ngày chỉ cầm dây buộc ngựa đi từng cánh đồng hoang vu lùng sục, làm lũ chim sợ đến nỗi bay đi trốn biệt ở nơi khác.
Thậm chí có người bắt bừa những con ngựa vô chủ đến lâu đài công tước thử “vận may”, có người còn chộp cả ngựa hoang đến, khiến cho từ quản gia đến các nô bộc luống cuống tay chân, khắp nơi trong lâu đài đều là tiếng ngựa hí ầm ĩ.
Đường đường là lâu đài công tước, nay đã thật sự trở thành lâu đài chứa ngựa.
Nhưng điều làm cho công tước phát điên chính là hàng ngàn con ngựa được mang tới kia, cũng chẳng có con nào là con mà hắn đang tìm kiếm.
“Đáng ghét! Ngày kia trận đấu sẽ bắt đầu rồi! Tại sao đến bây giờ hai con ngựa đó vẫn chưa xuất hiện chứ?” Tiếng kêu tuyệt vọng của công tước vang vọng khắp lâu đài.
Thời gian ba ngày ngắn ngủi, công tước tuấn mỹ đã tiều tụy đến không nhìn ra hình người.
Hắn ăn không vô, ngủ không được, chỉ có hy vọng duy nhất là tìm được hai con ngựa của quốc vương, cứu được tên chăn ngựa mà hắn ngày đêm nhung nhớ kia.
Rõ ràng là một vị công tước quyền cao chức trọng, thế mà đến hai con ngựa cũng tìm không được.
Rennes Kerman, ta thật sự rất vô dụng mà.
Luôn luôn tự cho mình là cao nhất, bây giờ công tước Wayne cả ngày chỉ tự trách bản thân. Mỗi khi nhớ tới ánh mắt thất vọng của Rennes Kerman, trái tim hắn như nứt ra từng mảnh nhỏ, đau đớn vô cùng.
Không phải ta, thật sự không phải ta mà…
Nhưng cũng không thể nào trách cứ Rennes Kerman vì đã hoài nghi mình được…
Ai bảo trước kia mình làm rất nhiều chuyện không đúng đắn đây?
Hơn tháng trước, mình vẫn còn âm mưu đuổi hai con ngựa kia đi, bây giờ chúng nó đi thật rồi, người thống khổ nhất lại chính là mình.
Lúc công tước Wayne đang ân hận thì quản gia không biết trên dưới chạy vội vào.
“Công tước đại nhân! Công tước đại nhân!”
“Thế nào? Tìm được hai con ngựa rồi sao?” Công tước Wayne từ trên ghế nhảy dựng lên, vẻ mặt chờ mong hỏi.
Nhìn thấy quản gia lắc đầu, bả vai công tước Wayne lập tức sụp xuống.
“Vậy ngươi lớn tiếng kêu như vậy làm gì?”
“Công tước đại nhân, có một nam nhân tới nói hắn phụng mệnh công tước Villefort đến đưa một phong thư cho ngài, hắn đang ở cửa chờ ngài đó ạ.”
Công tước Wayne sững sờ một chút, sau đó liền khinh thường mà bĩu môi: “Thư của tên Villefort thì sao chứ? Bổn công tước đang bận bịu tìm ngựa, không rảnh đếm xỉa đến hắn.”
“Nhưng nam nhân kia nói, nếu công tước đại nhân không chịu nhận thư, vậy thì chuyện tìm được hai con tuấn mã kia là không thể rồi.”
“Cái gì?” Công tước Wayne kêu lên sợ hãi.
Chẳng lẽ chính là Villefort…
Rất có khả năng là hắn!
Công tước lập tức nghĩ đến những việc liên quan trước đây.
Lần trước Villefort đã bị nhục nhã ở lâu đài, nhưng không có cách nào phát tiết, đành nổi giận đùng đùng bỏ đi. Trước khi đi, hắn còn dùng ánh mắt oán hận độc ác liếc Rennes Kerman một cái.
“Tên chăn ngựa ti tiện kia, hôm nay ngươi cứ việc dương dương tự đắc đi, không bao lâu nữa ngươi sẽ bị trừng phạt thôi.” Đây là câu nói cuối cùng của Villefort trước khi hắn bỏ đi.
Nguyên tưởng rằng hắn tức quá nên nói một câu tàn nhẫn thế thôi, không ngờ rằng, hắn lại không làm thì thôi, đã làm thì làm thật độc ác.
“Nhanh gọi tên kia vào đây!”
Quản gia vội vã gọi tên nam nhân kia vào.
Công tước Wayne cao ngạo nói chuyện với hắn: “Là công tước Villefort kêu ngươi đến đưa tin cho ta sao?”
“Đúng vậy, công tước Wayne.” Nam nhân tham lam nhìn chằm chằm vào công tước.
Thật là một mỹ nam tử hiếm thấy trên đời.
Mái tóc màu vàng kim, làn da trắng trẻo mịn màng như một con búp bê, có thể cám dỗ bất kì ai, nam nhân nào cũng muốn điên cuồng chiếm giữ lấy hắn.
Trách không được vì sao công tước Villefort mới gặp hắn một lần đã nhớ mãi không quên, còn thề phải có được hắn.
“Thư đâu?” Công tước Wayne hung tợn trừng mắt liếc tên nam nhân lớn mật đang nhìn chằm chằm vào mình kia.
“Ở đây, công tước đại nhân, công tước Villefort phân phó, phong thư này nhất định ngài phải đọc một mình.” Nam nhân lấy thư từ trong áo ra đưa cho công tước.
Công tước Wayne vội vàng mở ra đọc.
Khuôn mặt tuấn mỹ của công tước bị bịt kín bởi sự lo lắng.
Quả nhiên, tên Villefort này thật hèn hạ! Bắt trộm ngựa sắp tham gia thi đấu của quốc vương, còn dùng thủ đoạn xấu xa để hãm hại Rennes Kerman.
Trong thư nói, muốn biết hai con ngựa ở đâu, công tước Wayne phải đơn thân độc mã đi gặp Villefort ở nơi hắn chỉ định.
Hừ, muốn dùng ngựa để uy hiếp bổn công tước sao?
Nhưng nếu như không thể tìm được ngựa của quốc vương trước trận đấu, Rennes Kerman cùng mình sẽ bị chém đầu mất!
Xem ra, phải chấp nhận sự uy hiếp của tên nam nhân vô sỉ kia rồi…
“Công tước đại nhân tôn quý, xin hỏi, ngài có đồng ý yêu cầu của chủ nhân nhà ta không? Chủ nhân nhà ta đang chờ ta truyền lại câu trả lời của ngài đó.” Tên nam nhân ngạo mạn vô lễ hỏi.
Bị nam nhân mà bản thân xem thường đùa vui trong lòng bàn tay khiến công tước Wayne cảm thấy sỉ nhục vô cùng, không nhịn được muốn trách mắng tên sứ giả của Villefort, rồi xét nát thư mà ném vào mặt hắn…
Nhưng lập tức hắn lại nghĩ đến nam nhân mà hắn yêu thương.
Không thể hành động theo tình cảm được!
Rennes Kerman còn đang bị nhốt trong lao tù, bị gông cùm khóa chặt, ăn bánh mì mốc meo, nói không chừng còn bị đánh trong ngục tối nữa.
Nghĩ như vậy, trái tim công tước Wayne đau như bị dao cắt.
Muốn cứu Rennes Kerman, mình phải tạm thời nhẫn nhịn mới được.
“Xin chuyển lời cho công tước Villefort, ta đồng ý yêu cầu của hắn.” Công tước Wayne cắn răng nhẫn nhịn trả lời.
“Ngài cần nhìn rõ yêu cầu đã ghi trong thư đó nhé, phải đơn thân độc mã.”
“Ta biết.”
“Hơn nữa không được mang theo bất cứ vũ khí gì, nhất là kiếm.”
“Đừng dài dòng nữa, bổn công tước là người biết giữ lời, đã đồng ý thì tự nhiên sẽ tuân thủ yêu cầu hắn đưa ra.”
“Tốt lắm, ta sẽ chuyển câu trả lời của ngài đến chủ nhân ta. Hẹn gặp lại, công tước xinh đẹp.” Sử giả cúi đầu chào, rồi đắc ý vô cùng mà bước đi.
Công tước Wayne hận đến nghiến răng nghiến lợi ken két.
Đồ vô sỉ sợ chết, không dám cho bổn công tước mang kiếm, là sợ bổn công tước dùng kiếm đâm thủng cái trái tim bẩn thỉu của ngươi sao?
Cái tên ngu ngốc, trên đời này còn rất nhiều thứ có thể giết người còn tốt hơn cả kiếm đó.
Dám có can đảm hãm hại người mà bổn công tước yêu nhất, chờ coi, bổn công tước sẽ cho người phải nỗ lực mà trả cái giá này.