Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 7-1: Thượng




Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

Sau khi ân ái, hai người thoải mái hưởng thụ dư âm còn sót lại.

Cảm giác thật không tệ.

Trên đầu bầu trời trong xanh rộng lớn, phía dưới thảm cỏ màu lục mềm mại mượt mà, bên cạnh lại là con ngựa cái nhỏ vừa mới cùng hắn thăm thú thiên đường cực lạc.

Hết thảy đều hoàn mỹ và tĩnh lặng.

Chờ một chút.

Tĩnh lặng?

Rennes Kerman nhanh chóng bật dậy, kinh ngạc quay đầu nhìn xung quanh.

“Ngươi thật tràn đầy tinh lực, nhanh như vậy đã có thể ngồi dậy được rồi, đáng ghét, tại sao eo ta vẫn mỏi nhừ thế này chứ? Này, kéo ta cái coi.” Đang chìm đắm trong ngọt nào, công tước Wayne lười biếng vươn tay hướng về phía Rennes Kerman.

Rennes Kerman hình như không còn nghe thấy lời hắn nói.

Sau khi nhìn quanh bốn phía, Rennes Kerman đột nhiên đứng dậy, mặc quần áo cẩn thận, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Hai con ngựa của ta đâu?” Giọng nói của Rennes Kerman trầm xuống, nghe vô cùng khiếp sợ.

“Hả? Ngựa?” Công tước Wayne sững sờ một chút, mới hoảng hốt bối rối đứng lên: “Ơ? Đâu mất tiêu rồi? Hay chúng nó thích ăn cỏ quá, cho nên đã chạy đến chỗ khác ăn rồi?”

“Không thể nào. Đây không phải lần đầu chúng nó tới đây, các lần trước chúng nó đều chỉ ăn ở xung quanh.”

“Có lẽ nhìn thấy chúng ta quá mức nhiệt tình, cho nên biết điều mà đi xa một chút. Không phải ngươi nói ngựa rất có linh tính sao? Chúng nó chắc cũng biết xấu hổ mà.” Công tước Wayne nhìn thấy Rennes Kerman đen cả mặt, vì muốn an ủi nam nhân, nên cố ý dùng giọng điệu thoải mái nói một câu rất nực cười.

Nhưng mà, những lời này tựa hồ chẳng buồn cười tý nào.

Công tước Wayne còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy ánh mặt sắc bén của Rennes Kerman, hắn vô thức cảm thấy căng thẳng.

Nếu như thật không tìm thấy ngựa thì chuyện này lớn rồi đây.

“Không phải ngươi biết huýt sáo chỉ huy sao? Huýt một phát là được rồi.”

Rennes Kerman mím môi, huýt một tiếng, rồi nhìn về phía xa xa.

Nhưng tiếng vó ngựa chờ mong cũng không hề vang lên.

“Huýt lại đi! Huýt to một chút! Hay chúng nó chạy quá xa rồi? Rennes Kerman, ngươi huýt lại đi.”

“Chúng nó không phải ngựa điếc.” Rennes Kerman bước nhanh về phía trước.

Công tước Wayne vội vàng đuổi theo hình bóng hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là đi tìm ngựa.”

“Ta đi cùng ngươi.”

Hai người tìm quanh bãi cỏ vài vòng, ngay cả phân ngựa cũng chẳng thấy cục nào. Mặc kệ Rennes Kerman huýt sáo bao lần, hai con ngựa vốn bình thường sẽ chạy tới ngay nhưng giờ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Công tước Wayne luống cuống cả lên, lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người trong lâu đài đi tìm ngựa.

Nhất thời, cả bãi cỏ, hai bên bờ sông đều đông nghịt người, tiếng kêu gọi vang lên không ngừng.

“Con ngựa! Mày đâu rồi?”

“Ngựa ngoan, về ăn cơm thôi!”

“Đồ đần! Ngựa không ăn cơm, phải gọi như thế này nè, ngựa ơi! mau về ăn cỏ nào! Ăn thức ăn gia súc nữa!”

“Hừ, ngươi gọi như vậy, chúng nó cũng đâu xuất hiện.”

“Này này! Hai người các ngươi, đừng có đấu võ mồm nữa, công tước đại nhân đã nói, tìm không được ngựa, tất cả mọi người sẽ bị phạt, các ngươi còn không mau tiếp tục đi tìm đi!”

Sau khi mặt trời xuống núi, mọi người vẫn cầm đuốc đi tìm khắp nơi, thậm chí ngay cả từng tấc đất trồng hoa mầu của các nông trang cũng tìm không bỏ sót.

Nhưng vẫn chẳng có kết quả gì.

Mọi người vẫn tiếp tục tìm kiếm đến tận ngày hôm sau, cuối cùng vì quá mệt mỏi, cho nên đành thất vọng trở về lâu đài.

Công tước Wayne lòng nóng như lửa đốt cũng cùng mọi người tìm suốt buổi tối, quản gia lo lắng chủ nhân mệt quá nên không để ý đến công tước Wayne phản đối, liền gọi mấy tên hầu to cao “xin mời” công tước về lâu đài nghỉ ngơi.

“Công tước đại nhân, ngài phải nghỉ ngơi chút đi, sắc mặt ngài tệ lắm đó.”

“Không, ta muốn đi tìm ngựa. Nếu như không tìm được chúng, Rennes Kerman sẽ…”

“Ta sẽ làm sao cũng là chuyện của ta.”

Quản gia cùng bọn người hầu nhìn thấy Rennes Kerman trở về, biết chỉ có hắn mới có thể trấn an chủ nhân, vì vậy liền thông minh mà cáo lui hết ra ngoài.

Nghe thấy giọng nói của Rennes Kerman, ánh mắt ảm đạm của công tước Wayne mới sáng lên một chút: “Ngươi đã về rồi? Có tìm được ngựa không? Tối hôm qua ta theo phía sau ngươi, nhưng ngươi đi nhanh quá, nháy mắt ta đã không nhìn thấy ngươi đâu…”

“Công tước Dumas Wayne đại nhân, ngài đừng giả vờ nữa.”

“Cái gì? Ta giả vờ gì cơ?”

“Trong lòng ai cũng biết, công tước đại nhân là người có nhiều mánh khóe nhất trong cung đình.” Giọng nói của Rennes Kerman chưa từng lãnh đạm như thế bao giờ.

Công tước Wayne nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, trong lòng phát hoảng cả lên: “Không thể tin được, ngươi hoài nghi ta? Không thể nào… tại sao ta lại muốn…”

“Ngươi muốn đuổi ta đi, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”

“Tuyệt đối không phải ta!” Công tước Wayne cố gắng biện minh cho bản thân: “Đây là ngựa yêu của quốc vương bệ hạ, hơn nữa cũng sắp tham gia thi đấu, nếu không thấy chúng, quốc vương bệ hạ nhất định sẽ giận dữ lôi đình, tại sao ta phải làm chuyện này chứ?”

“Lý do giống hệt với khi ngươi ý đồ cắt đuôi ngựa, dắt ngựa bỏ trốn, hoặc là đốt cháy chuồng ngựa, tất cả đều là vì muốn ta biến mất khỏi thế giới của ngươi.” Rennes Kerman nói mà cảm thấy tâm tàn ý lạnh.

*Tâm tàn ý lạnh: nản chí ngã lòng, mất hết ý chí, nản lòng.

Mặc dù công tước Wayne kiêu căng ngạo mạn, luôn tự cho mình là bất phàm, cả người toàn khuyết điểm, nhưng mình luôn không nhịn được trêu trọc hắn, thậm chí ân ái với hắn mỗi ngày.

Vọng tưởng hắn sẽ vì hưởng thụ cảm giác ở bên mình mà dần dần sẽ yêu mình.

Ngày hôm qua, trên bãi cỏ, mình còn tưởng rằng hắn thật sự đã thay đổi, cho nên đã ngu xuẩn buông lỏng cảnh giác.

Trên thực tế, mình lại bị hoa hoa công tử nổi tiếng cả nước này vui đùa mà thôi!

Không hổ là hoa hoa công tử, ngay cả Rennes Kerman hắn cũng bị mắc bẫy của y.

“Ngươi nói cái gì? Rennes Kerman, ta đã nói, ta không liên quan gì đến lũ ngựa cả! Ngươi… sao ngươi lại dùng ánh mắt này để nhìn ta?” Công tước Wayne bị Rennes kerman nhìn chằm chằm làm hắn cảm thấy sợ hãi.

“Xem như ta gieo gió gặt bão đi.”

“Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”

“Lần đầu gặp mặt, ta đối xử với ngươi rất thô bạo, ngươi vẫn muốn trả thù ta, điều đó đương nhiên có thể lý giải.”

“Không phải như thế! Rốt cuộc ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần? Ta không trộm ngựa của ngươi!”

“Tới lâu đài công tước, ta cũng thường bất kính với ngươi, là tính cách ta rất tồi tệ, luôn không tự chủ được mà khiêu khích trêu trọc ngươi, nhìn bộ dạng lúc tức giận của ngươi, kỳ thật ta cũng không kìm được mà muốn tìm lý do vuốt ve làn da của ngươi, hôn lên tất cả những điểm mẫn cảm nhất trên người ngươi.”

Thanh âm của công tước Wayne hoàn toàn bị mắc ở trong cổ họng.

Hắn cảm động nhìn Rennes Kerman.

Giọng nói trầm thấp của y làm cho lý trí hắn tan cả ra.

“Ta vẫn một mực nhắc nhở bản thân, ngươi là anh họ của quốc vương, có tiếng ăn chơi trác táng, không nên dồn vào quá nhiều tâm tư tình cảm, nhưng mà, tất cả cũng hoàn toàn vô ích. Càng ở chung với ngươi, ta lại càng muốn đối xử ôn nhu với ngươi. Ngươi nói đúng, ta chỉ là một tên chăn ngựa ti tiện, lên giường cùng tên chăn ngựa, nhất định công tước ngươi cảm thấy ghê tởm vô cùng.”

“Không! Không phải!” Ánh mắt bi thương của Rennes Kerman làm cho công tước Wayne thống khổ vạn phần, hắn liều mạng mà lắc đầu lia lịa.

Rennes Kerman, được ngươi ôm, là quãng thời gian mà ta vui vẻ nhất.

“Rennes Kerman, ta thật sự không trộm ngựa của ngươi, ta thề, nhất định sẽ giúp ngươi tìm chúng nó về, xin ngươi tin tưởng ta.”

“Ngươi yên tâm, ngựa bị trộm, ta sẽ chủ động chịu trách nhiệm trước quốc vương, sẽ không liên lụy đến ngươi. Kỳ thật, còn hơn bị trộm ngựa, điều làm ta càng đau lòng hơn chính là ngày hôm qua ngươi đã rất nhiệt tình với ta. Ta còn tưởng rằng, ngươi thật sự chủ động cùng ta ân ái…” Rennes Kerman cười khổ mà nói: “Bây giờ, ngược lại ta muốn cảm kích ngươi, đã giúp ta đánh vỡ một vọng tưởng vô vọng. Vọng tưởng có thể cùng công tước Wayne cao nhân nhất đẳng yêu thương nhau thật lòng.”

*Cao nhân nhất đẳng: tài trí hơn người, cao hơn ngươi một bậc.

“Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì thì ngươi mới chịu tin tưởng ta?” Công tước Wayne hết đường chối cãi, thống khổ mà hét to.

Nhưng đúng vào lúc này, tiếng bước chân lộn xộn bỗng truyền đến.

“Công tước đại nhân! Không ổn rồi! Không ổn rồi!” Quản gia kinh hoảng xuất hiện trước cửa kêu gào: “Quốc vương bệ hạ đang phái binh lính tới.”

Công tước Wayne hoảng sợ: “Cái gì? Sao quốc vương bệ hạ biết được?”

“Tối hôm qua tất cả mọi người đi tìm ngựa gào thét khắp nơi, cả thành phố đều biết hết, quốc vương bệ hạ…”

“Công tước Wayne, chúng ta phụng chỉ của quốc vương bệ hạ, đến đây bắt tên thuần ngựa đã làm ngựa yêu của quốc vương mất tích, Rennes Kerman!” Không đợi quản gia nói xong, đội trưởng thị vệ của quốc vương đã dẫn thuộc hạ đi vào.

“Các ngươi không được bắt Rennes Kerman, ngựa là ta làm mất…”

Rennes Kerman nhẹ nhàng đẩy công tước Wayne đang đứng trước mặt mình ra, đi tới chỗ đội trưởng thị vệ: “Ta là Rennes Kerman, người ngươi muốn bắt chính là ta.”

“Rennes Kerman!” Công tước Wayne kêu đầy thê thảm.

Rennes Kerman quay đầu lại: “Công tước đại nhân, nước mắt của ngươi, giữ lại lừa gạt đứa ngu ngốc tiếp theo đi. Mục đích muốn ta biến mất của ngươi đã đạt được rồi, chẳng phải sao?”

Hắn cười khổ, rồi thong thả đi về phía đội trưởng thị vệ: “Chúng ta đi thôi, đại nhân.”

Hắn ưỡn ngực đi theo đội trưởng thị vệ mà rời khỏi phòng.

“Đây không phải là lỗi của hắn!”

Công tước lao lên ngăn cản nhưng lại bị thị vệ hoàng gia vô tình ngăn lại.

“Không! Đừng mang hắn đi!” Công tước Wayne nhìn bóng lưng cao lớn của Rennes Kerman đang dần biến mất ngoài cửa, đau lòng gào khóc thảm thiết.

“Trả Rennes Kerman lại cho ta! Trả lại cho ta!”