Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Lúc mà quan hệ giữa hai người từ từ tốt đẹp lên, thì cũng là lúc cuộc thi cưỡi ngựa chuẩn bị được tổ chức.
Quốc vương các nước láng giềng đều tham gia, nghe nói quốc vương Blaier còn tuyên bố trong yến hội rằng ngựa của mình nhất định sẽ chiến thắng.
Nói cách khác, cuộc thi này chính là thể diện của các quốc vương.
Nếu như ngựa của ai thắng, thì người đó tha hồ khoe khoang với các nước bạn.
Chuyện này truyền tới tai công tước Hamilton cùng quốc vương đang lêu lổng chơi bời nơi xa, nhất thời đã làm khơi dậy lòng hiếu thắng của quốc vương, vì vậy quốc vương dù bận bịu trăm bề nhưng cũng đã mấy lần phái người tới xem xét về lũ ngựa.
“Công tước đại nhân, quốc vương bệ hạ sai nô tài đến nói với ngài, nếu như thắng trận này, quốc vương nhất định sẽ trọng thưởng cho ngài cùng tiên sinh Rennes Kerman.” Người truyền chỉ nói.
“Cám ơn, xin chuyển lời đến bệ hạ, chúng ta nhất định sẽ cố gắng chăm sóc cho tốt hai con ngựa bảo bối này.”
Nhưng càng gần đến cuộc thi cưỡi ngựa, tâm tình của công tước Wayne lại càng không tốt một chút nào.
Tên Rennes Kerman kia, gần đây đều dồn toàn bộ tâm trí cho lũ ngựa, sáng hôm nào thức dậy, công tước cũng phát hiện bên cạnh trống trơn chẳng có ai.
Thậm chí có một đêm, công tước đang ngủ, bỗng mơ mơ màng màng tỉnh lại, không cảm thấy sự ấm áp như bình thường, thì ra nam nhân đang ôm mình đã không cánh mà bay.
Sau khi hỏi lại cái tên chăn ngựa thối tha kia, mới biết là do hắn không yên lòng về lũ ngựa, cho nên nửa đêm đến chuồng kiểm tra.
Con ngựa chết tiệt!
Con ngựa đáng ghét!
Dám đoạt nam nhân của bổn công tước.
Ngày thi đấu càng tới gần, Rennes Kerman lại càng sủng ái lũ ngựa hơn, chăm sóc vô cùng cẩn thận, làm cho công tước cao ngạo cảm thấy rất khó chịu.
“Hôm nay tên kia lại chạy đến chuồng ngựa rồi sao?” Công tước nhìn một đống mĩ thực trên bàn ăn, lại nhìn cái ghế trống trơn bên cạnh đó, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
“Vâng ạ, công tước đại nhân, tiên sinh Rennes Kerman chăm sóc cho lũ ngựa thật tỉ mỉ.”
“Hừ, đến mức quên ăn quên ngủ rồi!”
“Xem ra quốc vương bệ hạ kính ái của chúng ta nhất định sẽ như mong muốn mà giật được giải nhất cuộc thi đua ngựa sắp tới.” Nói đến vị thuần ngựa đặc biệt đang ở trong lâu đài công tước, trong giọng nói của quản gia cũng không khỏi tràn ngập tán thưởng: “Tiên sinh Rennes Kerman quả không hổ là nhà thuần ngựa số một, không chỉ có kỹ xảo cao siêu nhất, mà còn tình yêu thương quan tâm đến lũ ngựa đúng là không nhà thuần ngựa nào sánh được. Có thể làm ngựa của Rennes Kerman, nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Trong lòng công tước lại càng không thoải mái.
Có hai con ngựa tranh sủng ái đã đủ ghét rồi, cái tên hỗn đản này sẽ không định làm loạn, đoạt luôn cả ngựa phu của chủ nhân hắn đấy chứ?
Hắn muốn chết sao?
Công tước Wayne đen mặt, hung tợn trừng mắt nhìn quản gia: “Ngươi uống nhầm thuốc hả? Làm ngươi không muốn, lại thích làm ngựa? Có muốn bổn công tước lập tức nhốt ngươi vào chuồng, cho ngươi hưởng hạnh phúc của ngựa không hả?”
Quản gia lại càng hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Không không không! Công tước đại nhân, tôi chỉ thuật lại thôi mà…”
“Thuật lại? Thuật của người nào?”
“Ách, đây là lời các cô gái thường vây quanh tiên sinh Rennes Kerman ạ.”
“Cái gì? Cô gái?” Thanh âm của công tước Wayne lập tức thay đổi.
Rennes Kerman!
Ngươi dám làm loạn sau lưng bổn công tước sao? Ta sẽ cắt đứt cái “roi ngựa” của ngươi!
“Ồ, đối với các cô gái, mị lực của tiên sinh Rennes Kerman không hề giống người thường. Ngài ấy mới đến đây được mấy tháng, vậy mà đã có rất nhiều nữ hầu lặng lẽ thầm mến rồi.” Vì cố chuyển sự chú ý của chủ nhân đi, quản gia vội vàng báo cáo những tin tức nghe trộm được cho công tước Wayne.
“Hả?”
“Không chỉ có các nữ hầu, cả tiểu thư Kava lần trước còn nói muốn thỉnh giáo trình độ cưỡi ngựa của tiên sinh, ta nghĩ có lẽ nàng cũng muốn đến gần tiên sinh Rennes Kerman. Bất quá, hình như tiên sinh Rennes Kerman không hứng thú với phụ nữ thì phải.”
“Đương nhiên.”
Hắn chỉ hứng thú với bổn công tước thôi.
Đã hưởng qua mỹ vị cỏ xanh tươi mới mơn mởn của bổn công tước, ta không tin hắn còn có thể nuốt cái loại cỏ khô của lũ phụ nữ kia.
“Tôi cũng nghĩ vậy, trong mắt tiên sinh Rennes Kerman, bất luận ai cũng không bằng hai con ngựa thuần mỹ kia.”
“Cái gì? Ngựa? Ngươi đừng có nói nữa! Trong mắt tên kia, đương nhiên còn có người quan trọng hơn lũ ngựa rồi.”
“Công tước đại nhân, tôi không phải ăn nói hồ đồ, những lời này chính miệng tiên sinh Rennes Kerman nói với tôi mà.”
Sắc mặt công tước Wayne bỗng nhiên biến đổi.
“Lời ngươi nói là thật ư?”
“Tôi không dám lừa gạt ngài, công tước đại nhân.”
Hảo hả!
Cái tên chăn ngựa thối tha!
Ở trong lòng ngươi, chẳng lẽ bổn công tước ta còn kém hai con ngựa chết tiệt đó?
Ban ngày chăm sóc còn chưa đủ, buổi tối đang hầu hạ bổn công tước, cũng trốn đi chăm sóc chúng nó.
Ngựa chết tiệt!
Bổn công tước không tin không thể cướp được Rennes Kerman từ trong tay chúng mày!
Công tước Wayne thầm hạ quyết tâm.
“Công tước Wayne, ngài muốn đi đâu thế ạ?”
“Đi tìm Rennes Kerman!”
“Nhưng mà tiên sinh Kerman nói hôm nay muốn dẫn ngựa đi dã ngoại. Đây là thời gian ngài ấy cần bồi dưỡng thêm tình cảm với chúng.”
Bồi dưỡng tình cảm?
Thời gian bí mật?
Buồn cười, ở trong chuồng ngựa của bổn công tước thân mật chưa đủ sao mà còn muốn đi dã ngoại?
Không thể tha thứ được!
Công tước Wayne trong nhất thời bùng cháy phừng phừng.
“Bắt đầu từ hôm nay, hễ Rennes Kerman ở bên lũ ngựa, bổn công tước sẽ đi theo. Cái này là vì… vì sứ mạng mà quốc vương bệ hạ giao cho bổn công tước.”
Công tước Wayne ngay cả cơm cũng không ăn, lòng tràn ngập đố kỵ chạy đi tranh sủng với lũ ngựa!