Có cô nương xinh đẹp đến chùa Kim Thiền cầu duyên, chuyện này không biết bị ai đồn ầm lên, lắm tên công tử nhà giàu ăn không ngồi rồi cả ngày trấn thủ trong chùa chờ đợi.
Thời điểm hoàng hôn buông xuống, Lý Tĩnh Gia vừa bước vào chùa đã nghe bên tai có tiếng hét: “Người tới!”
Sáu bảy tên nam nhân chen lấn nhau vây lấy người đẹp, mồm năm miệng mười ồn ào.
“Cô nương, cha ta chính là Tam phẩm Quang Lộc Tự, nàng thấy ta được không?”
“Thôi đi, nhà ngươi thê thiếp thành đàn, gả cho ngươi để bị người đời khi dễ hả? Cô nương, nàng xem, nhà ta tuy không…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tĩnh Gia hoảng hốt, lùi ra sau theo bản năng.
Ai nói nàng đang sốt ruột tìm chồng vậy?
Giữa lúc hỗn loạn, chỗ hành lang cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn, y thoáng cúi đầu nói gì đó với đứa bé bên cạnh. Đứa bé gật gật đầu, nhảy vọt đến chỗ Lý Tĩnh Gia: “Nương, sao bây giờ nương mới đến?”
Lời vừa thốt ra, cả phường trong chớp mắt lặng thinh. Mấy tên nam nhân đồng loạt quay đầu nhìn Lý Trường Thanh.
“Đây là mẫu thân ngươi à?”
Lý Trường Thanh gật đầu.
“Thật đấy hả?”
Lý Trường Thanh tiếp tục gật.
Người người đủ loại sắc thái biểu cảm, phút chốc vây quanh đứa nhỏ. Lý Tĩnh Gia nhẹ hít vào một hơi, nhấc chân bỏ chạy, chạy đến khúc ngoặt hành lang thì bị một lực mạnh mẽ kéo vào trong lòng.
Lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc dán sau lưng, tiếng tim đập thình thịch tản ra trong không gian yên tĩnh.
Môi mỏng men theo cằm thân mật hôn lên, rồi dừng lại liếm ở vành tai, cảm giác ngứa ngáy làm Lý Tĩnh Gia rụt cổ lại. Giọng nói trầm thấp mang theo mùi ăn giấm chua cất lên: “Sức hấp dẫn của Tĩnh Gia vẫn như năm nào nhỉ.”
Lý Tĩnh Gia bất đắc dĩ cười một cái, xoay người lại đối diện với Dung Thanh. Cặp mắt ngàn năm âm trầm giờ phút này cực kỳ trong sáng, lại hơi lấp ló chút ghen tuông.
Vốn là thần linh xuất trần tuyệt thế vì ái tình mà rơi xuống, khí chất lạnh lẽo kia cũng phai đi phần nào.
“Chàng ghen cái gì vậy? Ta còn có thể sinh thêm một đứa con với người khác hay sao?”
Câu này không biết chọc trúng sợi dây thần kinh nào của Dung Thanh, bàn tay to lớn bóp chặt cằm dưới của nàng, hung hăng dán lên đôi môi đỏ mọng. Cánh môi bị y hôn khẽ rung động, mút rồi lại liếm, mãi đến khi Lý Tĩnh Gia liên tục dùng tay vỗ vài cái tỏ vẻ bất mãn mới chịu buông ra một lát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là lâu lắm không gặp, càng có lẽ là vì sợ mất đi, vòng tay cứng rắn siết chặt eo nàng, ngoan cố xoa áp người vào trong lồng ngực, thanh âm quyến luyến lại xa xăm: “Tĩnh Gia…”
Nhiệt độ nơi vành tai Lý Tĩnh Gia tản đi, trái tim nảy lên một cái, bị hâm nóng đến phát run. Nàng đột nhiên giơ tay lên, đôi tay như búp sen nhỏ vòng qua cổ Dung Thanh. Môi đỏ hôn ngược lại lên cằm hắn, lúc hôn đến đôi môi mỏng kia, lưỡi thuận theo kẽ hở chui vào, ôm lấy đối phương mà câu kéo. Dung Thanh chỉ đứng hình một giây, bàn tay lớn lập tức chặn lại gáy nàng, hôn sâu thêm.
Cách đó không xa có vài tiểu hòa thượng gõ mõ đi qua, chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ thấy hai người môi răng dính chặt, triền miên không dứt.
Sức lực trên người dần mất đi, đôi con ngươi Lý Tĩnh Gia mông lung, dựa sát vào ngực y thở hồng hộc, vòm ngực đẫy đà phập phồng cao thấp, vô cùng quyến rũ.
Nụ hôn vừa dứt, eo nhỏ đã bị bàn tay to bóp chặt, cơ thể bị bế lên nóng vội.
Bước chân Dung Thanh so với lúc trước còn nhanh hơn, thân ảnh to lớn băng qua hành lang dài, cuối cùng bước đến căn tăng phòng quen thuộc kia.
Bài trí trong phòng không hề thay đổi, gian phòng sạch sẽ, vài quyển kinh Phật nằm trên án thư. Tựa như biết nàng sẽ đến, trên giường trải thêm mấy tấm đệm lông, nhìn qua chắc chắn vô cùng.
Dung Thanh vội vã ném người lên giường, tròng mắt đen lóe ánh lửa.
Ngón tay lành lạnh mang theo vết chai bắt lấy vành tai mềm, đôi môi dán lên cổ, từng tấc từng tấc liếm rồi lại cắn. Cần cổ trắng nõn lộ ra mấy đóa hoa nhỏ đo đỏ, Lý Tĩnh Gia đã lâu rồi chưa bị kích thích như thế, mỗi vết Dung Thanh cắn ra đều làm cơ thể mềm mại của nàng run rẩy.
Một lúc qua đi,