Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 50




Chưa có lúc nào điên cuồng như vậy…


 


Giống như mưa to trên mặt biển, sóng gió cuồn cuộn, không thể chống cự lại, chỉ có thể để thân mình đắm chìm trôi theo dòng biển.


 


Ngay lúc Lý Tĩnh Gia sắp ngất đi, môi và lưỡi vẫn còn đang làm loạn thì mở ra một khe hở nhỏ.


 


Nàng như cá gặp được nước, ra sức thở dốc mới lấy về được cái mạng nhỏ.


“Sáng sớm công chúa ra đây, chỉ để nhìn hắn một cái.”


 


Đôi tay bị giữ trên đỉnh đầu kéo hướng về phía cổ, mơ hồ đầu bị người ôm vào trong ngực.


Môi, răng lại lần nữa áp vào nhau, phác họa hình dạng đôi môi của nàng, liếm nhẹ nhàng.


 


“Lý Tĩnh Gia, nói chuyện.”


 


Nữ nhân bị gọi tên mới tỉnh táo lại một chút, nhận ra Dung Thanh đang ép hỏi mình, trong lòng cảm thấy tủi thân, Nàng duỗi đầu ra, tàn nhẫn cắn môi, lưỡi đang làm loạn.


 


Nhưng điều này không đủ để nữ nhân trút được sự giận giữ trong lòng, tay ôm cổ tiếp tục dùng sức kéo người nam nhân về phía mình, nàng mở hàm răng ra cắn vài cái trên môi và cằm của nam nhân.



 


“Ngươi chỉ cho phép mình thân mật với Trầm Khinh Chi, lại không cho phép ta tiễn Trầm Dữ Chi đi sao?”


 


Nàng rống lên tranh luận, nói những lời trong lòng, mắt phượng nhìn chằm chằm vào mắt Dung Thanh. Giống như một con ấu thú đang sợ hãi, không chỉ không làm cho người ta sợ hãi ngược lại cảm thấy đáng yêu.


 


Dung Thanh vốn dĩ còn đang tức giận bàn tay to ngừng lại một chút, đụng ánh mắt của Lý Tĩnh Gia nhìn một lúc, giọng nói lạnh nhạt dịu đi vài phần: “Hóa ra Tĩnh Gia đang ghen…”


 


Lý Tĩnh Gia cắn răng, không quay đầu lại, ngón tay nắm chặt lấy tấm vải màu đen.


 


Vòng eo bị bàn tay to giữ lấy, khi cô quay lại hai người thành tư thế đối mặt vào nhau, hơi thở ấm áp phả nhẹ ở dưới cằm của nàng, ngứa ngáy không chịu được. Nàng ngửa về phía sau muốn tránh, nhưng dứt khoát bị người giữ lấy gáy.


 


Thân thể trong lòng ngực vẫn mềm mại như trước, toát ra mùi hương lạnh lẽo độc nhất vô nhị. Hơi ấm truyền đến từ tay Dung Thanh vào thân thể khiến trái tim y ngứa ngáy.


 


Sư phụ đã nói rằng, đối với người xuất gia, tĩnh tâm phải đứng đầu.


 


Nhưng người trước mặt y là Lý Tĩnh Gia, một nữ nhân làm rối loạn hết suy nghĩ của y.


 


“Là ta không tốt.”


 


Lại nói những câu này, trán Dung Thanh để trên trán nàng, chóp mũi kề sát vào nhau, bên trong âm thành mờ ám khàn khàn lại trầm thấp.


 


Càng dỗ dành, càng nuông chiều Lý Tĩnh Gia càng hất trán sang bên, hừ nhẹ một tiếng.


 


Mỗi lần đều nói câu này, nhưng hết lần này đến lần khác đều không thay đổi.


Đây là tác phong cư xử của Dung Thanh đại sư sao?


 


“Đã làm Tĩnh Gia tức giận, người kia phải bồi thường thật tốt.” Chóp mũi cọ xát vào má trắng nõn một lúc lại đặt lên đôi môi mỏng.


 


Cảm giác ngứa ngáy khiến làn da của Lý Tĩnh Gia đỏ lên, lộ ra bóng láng mê người.


 


“Đừng! Ngươi tránh ra.” Hai chân dài vẫn còn khóa ngồi trên thân thể cứng rắn, lồng ngực dán vào nhau nhiệt độ tăng cao. Lý Tĩnh Gia vặn vẹo người muốn chống cự , nhưng Dung Thanh nhìn chằm chằm vào môi đỏ, nói: “Tĩnh Gia nói cái gì?”


 


“Ta nói… Ưm…”


 


Đối mặt với nam nhân giả vờ câm điếc, Lý Tĩnh Gia quay đầu đang định nói một lần nữa, lại bị người ta ngậm lấy môi đỏ mọng.


 


Sự thô bạo, cáu kỉnh lúc trước đã không còn, đôi môi bị người ngậm vừa ngứa ngáy vừa sưng tấy, miệng vừa mới mở ra hít không khí thì đầu lưỡi liền đi vào móc lấy cắn nhẹ đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào của nữ nhân.


 


Tốc độ cắn ngày càng nhanh, dần dần trở thành liếm mút nhẹ, thậm chí âm thanh ăn tấm tắc vang dội. Lý Tĩnh Gia hô hấp nặng nề, không có chút sức lực.


Bàn tay to vốn dĩ đặt trên eo hướng lên phía trên, khéo léo luồn vào y phục nắm lấy hai đống mềm mại không có khe hở. Người trong ngực hừ nhẹ một tiếng, nặn bóp lúc nhẹ lúc mạnh.


 


Ngón tay ngó sen vô lực đặt trên vai nam nhân, theo bản năng ưỡn ngực muốn đối phương dùng sức.


 


Buông môi mỏng nàng ra, bắt đầu mút lấy làn da trắng nõn mềm mại, thắt lưng bị nới lỏng. Lý Cảnh Gia cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, vừa định mở mắt ra liền thấy hai viên núm vú thẳng đứng nằm trong miệng ướt át, ấm áp.


 


“Ưm…”


 


Nàng kêu ưm một tiếng, giữ tia lí trí cuối cùng.


 


“Ngươi…Ngươi đừng… Dung Thanh đại sư… Ưm… Đây không phải là…. Đây không phải là ban ngày tuyên dâm sao?”


 


Dung Thanh càng ăn càng sâu, hàm dưới thường đập vào quầng vú và đầu vú, từng trận khoái cảm lan ra. Khó khăn lắm Lý Tĩnh Gia mới nói được một câu.


 


Nhưng đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên chuyển động, thân thể nữ nhân cứng đờ, mở to mắt tức giận trừng nam nhân đang chôn đầu ở giữa ngực mình.


 


Bên ngoài có người!


 


Thế mà bên ngoài lại có người!


 


“Nếu sợ người khác nghe thấy, Tĩnh Gia hãy chịu đựng một chút, nuốt tiếng của mình lại đi.”


 


Dung Thanh ngẩng đầu khỏi giữa hai đồi ngực, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Tĩnh Gia, y xấu xa liếm đầu vú một cái.


 


Khi nói chuyện y cười như không cười, đầy vẻ cười nhạo.


 


Khoái cảm mãnh liệt quá mức, Lý Cảnh Gia chỉ biết cắn chặt đôi môi đỏ nhìn cảnh tượng xấu hổ kia.


 


Không biết đi đường nào, mà cổ xe không ngừng lắc lư, hai bầu vú cũng lắc lư lên xuống. Ngược lại giống như nàng đem đầu vú đút vào miệng Dung Thanh, vô cùng gợi tình.


 


Ngay khi núm vú của nữ nhân bị ngậm đến sưng đỏ, đột nhiên thành xe ngựa vang động một tiếng, suýt chút nữa khiến người ngã nhào.


 


Nàng nhanh chóng ổn định lại thân thể, muốn quay đầu lại xem xét lại phát hiện sắc mặt Dung Thanh vừa nãy còn cấm dục đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Ngón tay hơi thô ráp kéo áo, váy của nàng lên, buộc thắt lưng lại như cũ.


 


“Ở trong xe chờ ta, đừng xa ngoài.”


 


Chỉ thấy Dung Thanh lung lay đứng dậy, để lại trên môi Lý Tĩnh Gia một nụ hôn nhẹ rồi biến mất khỏi màn cửa.