Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 48




Nàng không muốn nghĩ đến khoảng thời gian này nữa. Tóm lại Dung Thanh vẫn luôn ở đó, rốt cuộc sẽ không làm cho Trầm Khinh Chi bị thương, nhưng sâu trong đôi mắt trong veo đó xác định vị trí, nhìn thẳng vào mắt nàng.


 


Dường như trong đó còn kèm theo… 


 


Một chút nghiền ngẫm?

 


Tâm tư thắng thua bị khiêu khích lên, Lý Tĩnh Gia thở nhẹ, bước chậm lại đoan trang kiêu ngạo như trước đây.


 


“A Ly!” Âm thanh mềm mại còn chút khàn khàn, giống như có trách mắng  nhưng lại không có ý trách mắng.


 


Rốt cuộc mèo con cũng nhả miệng ra, trong nháy mắt biến thành bộ dáng ngoan ngoãn dễ thương, lăn lộn vài vòng trên đất, đặt mông ngồi sau lưng Dung Thanh, như thể nam nhân là chiếc ô che chở cho chính mình.


 


Lý Tĩnh Gia thật sự muốn cười, nhưng lại phải tỏ ra kiêu ngạo. Cuối cùng ánh mắt rơi vào Trầm Khinh Chi: “Hoàng hậu nương nương.”


 


Bốn chữ ngắn ngủi, xa cách vô cùng.


 


Nàng chưa bao giờ gọi Trầm Khinh Chi là hoàng tẩu, vì Lý Ngang Câu căn bản không xứng làm huynh trưởng!


 


Trầm Khinh Chi vẫn còn đang bàng hoàng, nàng thở nhẹ, đôi mắt ngấn nước nhìn đảo quanh Dung Thanh và A Ly, mỉm cười dịu dàng với Lý Tĩnh Gia: “Đây là mèo do đại công chúa nuôi sao?”


 


Lý Tĩnh Gia không tỏ ý kiến, cau mày túm A Ly đang thong dong ở phía sau Dung Thanh lên: “Ta nuôi ngươi, giờ ngươi không những không nghe lời mà còn thay lòng đổi dạ?”


 


Không biết lời này là nói cho mèo con nghe hay là nói cho Dung Thanh nghe. Chẳng qua một bên khóe miệng của nam nhân hơi nhếch lên, ánh mắt dừng trên người Lý Tĩnh Gia càng trở nên nóng bỏng.


 


Trầm Khinh Chi nhìn động tác của Lý Tĩnh Gia, dường như có chút sợ hãi trốn tới sau lưng Dung Thanh: “Ngày mai Dữ Chi sẽ dẫn quân xuất chinh, ta vốn tới đây cầu phúc cho hắn, nhưng trước khi đi hắn muốn ta đưa cho công chúa vài thứ. Không biết bây giờ công chúa có thời gian không?”


 


Ngày mai xuất chinh?


 


Đôi tay đang vuốt mèo con dừng lại một giây, chẳng phải hôm qua Dung Thanh đã lấy tấu chương về rồi hay sao?


 


“Công chúa?” Trầm Khinh Chi gọi một tiếng, Tĩnh Gia mới hoàn hồn lại, ánh mắt nóng bỏng vừa rồi trở nên lạnh đi một chút, cũng không biết mình đang nhìn ở nơi nào.


 


Nàng liếc nhanh Dung Thanh một cái, trong lòng mơ hồ có chút phiền muộn, cuối cùng thở ra một hơi. Dường như có chủ ý, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đang muốn tới Đông Sương viện ngắm hoa, Hoàng hậu nương nương cùng đi đi.”


 


Hai nữ nhân phong thái thướt tha cùng xuất hiện, tất nhiên càng làm nổi bật cảnh ngày xuân.


 


Lý Tĩnh Gia luôn xa cách với mọi người, tự mình chơi đùa với mèo con, nói là đi ngắm hoa nhưng lại không mấy chú tâm.


 


Hoa ở Đông Sương viện không đa dạng chỉ có một giống hoa, những đóa hoa trắng dịu dàng, tinh khiết không tì vết, mùi hương thoang thoảng, từng cánh lớn nở rộ.


 


“Lần đầu tiên đến kinh thành, khắp nơi đều là người lạ. Lúc đó mỗi khi có tâm sự, ta đều sẽ đến Kim Thiền Tự. Một lần tình cờ gặp Dung Thanh đại sư ở đây ngắm hoa, y nói đôi mắt ta giống như những bông hoa này vậy.”


 


Trầm Khinh Chi nhìn chằm chằm vào bông hoa, khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ dịu dàng. Sau khi dừng lại vài giây, tiếp tục nói: “Chính vì những lời của đại sư mà bao năm qua ta mới có thể giữ được tấm lòng như thuở đầu.”


 


Lý Tĩnh Gia chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt phượng bình tĩnh, nhìn thẳng vào nữ nhân trước mắt, cười như không cười.


 


Ánh mắt này như không có hứng thú nói gì, giống như làm khán giả, lại có vẻ như đang trào phúng. Những ngón tay của Trầm Khinh Chi giấu trong hoa bào thật lớn căng thẳng siết chặt, dường như bị người nhìn thấu.


 


“Ngươi nhìn ta xem, nhìn thấy hoa đã quên mất chính sự.” Vẻ mặt của nàng hơi cứng ngắc, đoan trang hào phóng lấy từ trong tay áo một khối ngọc bội khắc chữ “Trầm”: “Dữ Chi nhờ ta tặng cho công chúa, hắn… Ài.”


 


Nói được nửa câu, nữ nhân khẽ thở dài, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.


 


Lý Tĩnh Gia không hề để ý, hờ hững cầm lấy ngọc bội, đưa mắt ngắm hoa.


Nàng vươn ngón tay như ngọc nhẹ nhàng bấm một cái, cứ như vậy đóa hoa đã nằm trên đầu ngón tay. Nàng bước về phía trước một bước cắm hoa vào một bên tóc mai của Trầm Khinh Chi.


 


Ngay khi đáo hoa chạm vào mái tóc, đầu ngón tay buông lỏng, hoa liền tung bay rơi xuống đất.


 


“Hoa này thật xứng đôi với hoàng tẩu.”


 


Nhìn sắc mặt Trầm Khinh Chi tối sầm, môi hồng mím lại, Lý Tĩnh Gia nâng ngọc bội lên, lộ ra ánh sáng, liếc mắt nhìn.


 


“Mong hoàng tẩu chuyển lời cảm tạ của Tĩnh Gia tới Trầm đại nhân.”


 


Giọng nói vừa hạ xuống, nữ nhân áo đỏ đã đi lướt qua người. Đóa hoa trắng vừa rơi xuống bị giày thêu quý giá nghiền nát, không còn hình dáng như trước nữa.


Trầm Khinh Chi đứng tại chỗ, trong mắt lóe lên một vài tia lạnh, rất khác so với vẻ dịu dàng hiền lành vừa rồi.


 


Nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, nắm chặt chiếc khăn trong tay.



 



 Chương trước