Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 18




Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ này Lý Tĩnh Gia ngủ không yên.
Cảnh tượng khi còn nhỏ luôn xuất hiện trong mơ. Khi đó phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn, nàng vẫn là thiên chi kiêu nữ như trước.
Trong làn sương mù, tất cả mọi người đều chầm chậm lui về sau giống như bỏ nàng mà đi. Nàng chạy trốn, gào thét nhưng lại bị sương mù dày đặc vây khốn, hai chân không ngừng lún xuống, tựa như có thứ gì đó muốn nuốt chửng nàng.
Đúng vào lúc này, một bàn tay to lớn nóng hổi áp vào lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
Sương mù tan biến, tâm trạng nàng cũng dần bình ổn lại, cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Công chúa? Công chúa! Nhan đại nhân đến rồi.”
Lý Tĩnh Gia bị tiếng của Nhược Nhi ngoài cửa đánh thức, nàng thì thào “ừm” một tiếng. Đang muốn xoay người lại thì thấy bàn tay to lớn nóng hổi ở eo nàng đang tiến về trước, nhẹ nhàng mơn trớn mép ngực nàng. Nàng nhỏ tiếng rên rỉ, y giống như trừng phạt mà nắm lấy bầu ngực mềm mại, trắng nõn của nàng.
Bàn tay to lớn vừa nhào vừa nặn, đùa bỡn bầu ngực, ngón tay y kẹp lấy đầu vú nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ưm...”

Lý Tĩnh Gia hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng vừa nhúc nhích liền áp người vào bức tường người rắn chắc phía sau, nhiệt độ nóng bỏng khiến cả người nàng ửng đỏ. Lúc này, nàng mới ý thức được tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì.
Trụ trì Kim Thiền tự nằm dưới váy nàng khiến nàng cao trào.
“Công chúa, người dậy chưa?”
Tiếng của Nhược Nhi lại truyền tới, Lý Tĩnh Gia lầm bầm một tiếng, thanh âm kiều mị vang lên: “Đừng giục.”
Nàng chống hai tay muốn đứng dậy lại bị bàn tay to đè lại, xoay một vòng, hai người đối mặt nhau.
Dung Thanh móc lấy sợi tóc nàng quấn quanh đầu ngón tay, giống như muốn lưu lại mùi hương của nàng.
“Ngươi làm gì đấy, có người đến.” Lý Tĩnh Gia híp mắt, bộ dạng vô cùng kiều mị, giây tiếp theo nàng bị người ấn gáy áp vào môi của y.
Môi của Dung Thanh vẫn khô khốc như trước, y nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh môi Lý Tĩnh Gia, ngậm vào nhả ra cánh môi dưới khiến Lý Tĩnh Gia tê dại một hồi. Thân thể mềm như nước của nàng không nhịn được mà hé mở môi đỏ.
Đầu lưỡi y thuận thế chui vào nhưng lần này không nhẹ nhàng như đêm qua mà giống như biển cả trước khi cơn bão đến, tĩnh lặng nhưng đáng sợ.
Đầu lưỡi quét khắp miệng nàng, câu lấy đầu lưỡi nàng hung hăng mút như muốn ăn sâu hơn.
“Ưm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tĩnh Gia có chút khó thở, đôi tay mềm yếu chống vào ngực y, vào lúc nàng sắp thở không nổi thì Dung Thanh rốt cuộc cũng buông ra.
“Ngươi làm gì vậy!” Lý Tĩnh Gia hờn dỗi trừng y, duỗi chân móc lấy quần áo bên giường. Ngón chân tròn tròn đáng yêu lộ ra nhuốm màu tình dục, ánh mắt nam nhân chợt lóe, hai tay chế trụ vòng eo nàng, siết nàng vào trong ngực.
Vòng eo nàng nhỏ nhắn đến mức một bàn tay có thể ôm hết nửa. Bây giờ bị ôm như vậy giống như đang ngủ trên người Dung Thanh. Nam nhân cúi đầu, xúc cảm ướt át trên cổ nàng dần dần đi xuống, nhũ hoa dựng đứng bị người gặm cắn.
Một bên cắn, một bên dùng răng nanh nghiền làm cho nàng vừa đau vừa ngứa đến chảy cả nước mắt.
“Công chúa, muốn Nhược Nhi vào hầu hạ không ạ?”
Cùng lúc đó, giọng nói của Nhược Nhi lần thứ ba truyền đến. Lý Tĩnh Gia vẫn còn đang bị đè trên giường gặm cắn, khó chịu lại rã rời, tính khí cũng nổi lên, hướng về phía cửa quát lớn: “Giục cái gì? Đợi không được thì kêu hắn ta cút.”

Nghe thấy lời này, động tác của Dung Thanh nhẹ lại không ít, y nới lỏng răng, đầu lưỡi khẽ liếm nhũ hoa giống như động vật đang liếm vết thương.
Sau một hồi dây dưa, Dung Thanh cuối cùng cũng buông nàng ra, đi xuống giường nhặt y phục, cẩn thận mặc vào cho nàng. Khi đang thắt đai lưng, y đột nhiên đè lên cổ nàng cắn một cái.
“A...”
“Dung Thanh, ngươi là chó à?”
Mắt phượng của Lý Tĩnh Gia hiện lên một tầng hơi nước, đôi mi thanh tú hơi nhíu, đẩy y ra nhưng Dung Thanh lại cúi đầu ừ một tiếng: “Công chúa nói phải thì là phải.”
Đợi nàng sửa soạn xong thì đã qua nửa canh giờ, nàng đứng trước gương đồng nhìn dấu vết trên cổ mình, hung hăng trừng mắt về kẻ khởi xướng ở phía sau.
Bất đắc dĩ chỉ có thể đổi sang y phục có cổ áo cao hơn nhưng cũng chỉ có thể che sơ sơ.
“Két” một tiếng, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Nhan Thư Dĩnh đang đứng trước cửa, ánh mắt không hề có nửa điểm không kiên nhẫn.
“Nhan đại nhân trăm công nghìn việc mà vẫn có thời gian đến thăm ta à?” Người Lý Tĩnh Gia mềm mại như không xương dựa vào khung cửa, đứng rất gần Nhan Thư Dĩnh. Mỗi khi nàng cất tiếng, hắn ta đều có thể cảm nhận hơi thở của nàng.
Yết hầu Nhan Thư Dĩnh chuyển động, nhìn gương mặt rạng rỡ trước mặt, nhất thời căm hận nghiến răng.
Hắn ta vội vàng xử lý công việc của Đại Lý Tự khanh chỉ để đến nhìn nàng một cái, nhưng nàng thì sao? Giống hệt như người chẳng có việc gì!
“Lý Tĩnh Gia nàng...”

Hắn ta vốn muốn hỏi nàng có trái tim không nhưng sau khi nghĩ lại liền nuốt trở về.
Chỉ thấy hắn ta vươn tay ra kéo Lý Tĩnh Gia đến trước mặt mình, chỉ cách vài cm nữa là có thể ôm nàng vào lòng. Lúc này, Dung Thanh sắc mặt vẫn bình thường, thong thả từ trong phòng đi ra.
Động tác Nhan Thư Dĩnh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Tĩnh Gia vẫn còn đang bị hắn ta giữ chặt: “Lý Tĩnh Gia?”
Lý Tĩnh Gia không đẩy hắn ta ra mà khẽ cười một tiếng: “Làm sao? Ta cùng đại sư Dung Thanh thảo luận Phật pháp, Nhan đại nhân có chuyện gì sao?”
.........
Nhan Thư Dĩnh: Sao hắn ta lại ở trong phòng nàng?
Lý Tĩnh Gia: Liên quan gì đến ngươi.
Dung Thanh: Không nhìn thấy dấu răng à.