Ban đêm.
Gió lạnh thổi qua, vài đám mây đen mơ hồ cùng sao trời và ánh trăng. Một dáng người cao lớn thẳng tắp đứng sừng sững ở cửa tăng phòng, chậm chạp không gõ cửa, cũng không thấy rời đi.
“Kẽo kẹt…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng chốc cửa phòng bị kéo ra, mắt phượng của Lý Tĩnh Gia nhìn nam nhân mấy lần, mở miệng cười nói: “Dung Thanh đại sư đã đứng đây nửa canh giờ rồi, không vào trong sao?”
Nam nhân hơi mím môi, đưa hộp đồ ăn trong tay, ý bảo Lý Tĩnh Gia nhận lấy.
Nhưng nữ nhân lại vươn một ngón tay, trượt nhẹ từ cánh tay y xuống, thong thả mềm nhẹ dừng lại trên mu bàn tay của nam nhân. Sau đó, nắm chặt lấy cổ tay của y, kéo người vào phòng.
Ban đêm ánh nến leo lét, biểu cảm của Lý Tĩnh Gia cười như không cười tăng thêm vài phần phong tình, đến nỗi trong lòng Dung Thanh lạnh nhạt cũng mang theo cảm xúc chưa bao giờ từng có… Loạn.
“Dung Thanh đại sư hình như rất sợ ta?”
Lý Tĩnh Gia mở hộp đồ ăn ra, lọt vào trong tầm mắt là điểm tâm hình con thỏ nhỏ xinh. Nàng khẽ cười một tiếng: “Đây là…”
“Đệ tử trong chùa thấy công chúa ăn ít cơm canh. Hôm nay bọn hắn mua, ta đưa qua đây thôi”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thanh ngồi thẳng tắp, khi nói chuyện cũng thong thả mà trầm ổn, mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm hộp đồ ăn trên bàn.
“Như vậy à”. Lý Tĩnh Gia một tay chống cằm, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn bóng loáng. Một cái tay khác nhéo lên một con “con thỏ” nhét vào trong miệng.
Điểm tâm vô cùng mềm mại ngon miệng, vừa vào miệng dường như còn có chút mùi vị của rượu mơ…
Rượu mơ…
Nàng lại nhéo lên một khối, lấy ra một miếng, đưa tới bên miệng Dung Thanh: “Đại sư cũng nếm thử đi”.
Hai hàng lông mày của Dung Thanh nhúc nhích rất nhỏ, dường như nhớ lại điều gì, sau đấy cúi đầu.
Lý Tĩnh Gia cười khẽ lần nữa, ăn xong một hộp điểm tâm. Nhưng lúc này nam nhân lại mở miệng: “Ban đêm không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, công chúa vẫn nên…”
Y hơi ngẩng đầu, nhìn thấy hai má Lý Tĩnh Gia ửng đỏ.
Ánh mắt Lý Tĩnh Gia hóa thành tia quấn quanh ở trên người nam nhân như cành liễu, vừa mềm vừa ngứa. Dầu nàng bắt đầu hơi choáng, chống bàn đi đến phía sau Dung Thanh, bò lên lưng hắn, không ngừng thở ra hơi nóng: “Dung Thanh… Dung Thanh đại sư chẳng lẽ không biết? Trưởng công chúa Lý Tĩnh Gia, chỉ cần dính rượu mơ sẽ say lảo đảo…”
“Hay là… Dung Thanh đại sư cố ý làm việc này?”
Đầu ngón tay nàng lại bắt đầu không nghe lời, di chuyển từ vành tai, sau đó là cổ, xương quai xanh, cuối cùng chui vào bên trong cổ áo Dung Thanh.
Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng cắn một miếng bên tai nam nhân. Khi Dung Thanh muốn đứng dậy rời đi, nàng đã ngã vào trong lòng ngực y.
Cánh tay trắng nõn treo ở trên cổ y, một đôi cẳng chân quấn chặt không buông, ở trên người y đung đưa, nữ nhân cố tình dùng ánh mắt quyến rũ như tơ, cứ thế nhìn thẳng y.
“Đại sư, Tĩnh Gia hơi khát…”
Giọng nói Lý Tĩnh Gia hạ xuống, dán lên cánh môi của nam nhân đang muốn nói chuyện kia. Thân thể Dung Thanh bỗng nhiên cứng đờ, nàng cười một tiếng, dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua cánh môi, không quá hai ba lần đã tiến vào bên trong dò xét.
Môi răng va chạm, đầu lưỡi dây dưa, khó rời khó xa.
Thân thể nữ nhân càng ngày càng mềm. Hơn nữa sau khi say rượu động tình, trông thấy hai tay không giữ được nữa được.
“Ta sắp ngã xuống rồi!”
Nàng hừ một tiếng, vị rượu mơ vị thoảng qua mũi, dục niệm rối loạn cùng mị hoặc, thấy nam nhân thờ ơ, nàng lấy cánh tay của đối phương ôm lấy mình, lại dán lên môi răng của Dung Thanh lần nữa.
Tuy nhiên lần này, mỗi lần nàng hơi đụng vào sau đó lập tức rời đi, đầu lưỡi ở ngoài cánh môi nếm thử, cũng không đi vào, khiến lòng người ngứa ngáy.
Bàn tay to trên vòng eo trong lúc vô ý tăng sức lực lớn hơn, dường như muốn ấn Lý Tĩnh Gia lên người mình.
Sau đó hai người lại dây dưa không ngừng, Lý Tĩnh Gia hơi thở dốc, khẽ cắn trên yết hầu Dung Thanh một ngụm: “Nơi này thật là khó chịu, Dung Thanh đại sư ôm Tĩnh Gia lên giường được không?”
Đám sương trong đầu Dung Thanh bỗng nhiên tản ra, bàn tay y đang ôm chặt bỗng nhiên buông lỏng. Y do dự một lát, ánh mắt trở nên thanh minh đặt nữ nhân xuống trên giường. Lý Tĩnh Gia còn ôm cổ y, như thế nào cũng không chịu buông ra.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở lại trở nên ái muội, nữ nhân đột nhiên nâng hai chân, kẹp lấy eo y như lần trước.
Sau một hồi rên rỉ qua đi, trong hai mắt Lý Tĩnh Gia chứa đầy ánh nước, y phục hỗn loạn, hơi thở không gấp gáp nói: “Dung Thanh đại sư, Tĩnh Gia rất khó chịu… Ngươi giúp giúp Tĩnh Gia được không?”
Bên tai Dung Thanh truyền đến âm thanh trái tim mình đang nhảy lên không ngừng, ngón tay y dần siết chặt, cuối cùng siết thành một cái nắm tay.
Lý Tĩnh Gia cắn lên cổ đối phương thật mạnh một miếng, lại mềm nhẹ giống như liếm láp miệng vết thương, ngón tay như ngọc lại túm chặt áo cà sa màu đen lần nữa, lại giơ tay túm lấy trên người đai lưng, vòng quanh hai bên sườn bên trong áo màu xanh lơ bóng loáng màu nguyệt bạch áo, lộ ra hơn phân nửa người nữ nhân đang nghiêng.
Nàng kéo bàn tay to của Dung Thanh tới ấn vào ngực mềm của mình. Nam nhân cảm nhận được độ ấm và cảm xúc mềm mại khi đặt tay ở nơi kia, bàn tay nhanh chóng nhấc lên, đứng dậy rời đi.
“Rượu mơ là do đại sư đưa cho Tĩnh Gia ăn, hiện giờ lại muốn đi, thật tàn nhẫn”.
Trong giọng nói của nữ nhân hơi mang theo một chút ấm ức, Dung Thanh đưa mắt về, người trên giường tóc dài rối tung, hai mắt ửng đỏ, động tác đứng dậy vừa rồi làm áo cà sa rơi xuống trên người nàng, áo cà sa màu đen khó khăn lắm mới che khuất cái bụng nhỏ cùng một nửa cái ngực mềm, chân dài không an phận cọ xát, làm máu trong người người ta phun trào.
Động tác của y dừng lại, lý trí dường như bị đặt trên lò nướng, điên cuồng nướng qua lại không ngừng.
Lý Tĩnh Gia lại rầm rì một tiếng lần nữa: “Thôi, Dung Thanh đại sư lại là người không chịu trách nhiệm như thế, vậy coi như Tĩnh Gia mắt mù là được.”
…………
Lý Ngang Câu: Ngươi biết chuyện công chúa biết bơi, đánh cờ, nhưng chuyện nàng không được chạm vào rượu mơ ngươi không biết?
Dung Thanh: Thật sự không biết (cười)
Trầm Dữ Chi: Những thời gian yêu đương năm đoán, cuối cùng là tính toán sai!
Miễn phí xuất sắc