Làn Váy Thiếu Nữ

Chương 12




Vào giây phút nói dứt câu cuối cùng, tàu bắt đầu di chuyển, theo đường ray, đi lên đỉnh.

Toàn bộ khu vui chơi như thu vào mắt, mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, gió thổi mãnh liệt. Bầu trời xanh thẳm ôm trọn lấy những toà nhà phía xa thành phố. Vừa mới phóng tầm nhìn ra, tàu lượn siêu tốc đã lắc lư mạnh, sau đó liền gào rít lao xuống.

Tiếng la hét

vang lên bên tai, bị gió to thổi tới nhấn chìm. Kim Chiêu nhắm chặt mắt, tay bám chặt vào tay vịn phía trước.

Lên xuống tựa như sóng, điên cuồng đánh trên biển. Sau một khúc cua gấp và thẳng đứng, cường độ bỗng nhiên có xu hướng ổn định lại. Kim Chiêu mở mắt ra, khung cảnh tráng lệ khi nhìn từ trên cao xuống đẹp đẽ vô cùng.

Tốc độ nhanh mang theo sự kích thích, cảm giác tất cả các giác quan trên cơ thể đều mở ra, cảm nhận được sự sảng khoái mà trước giờ chưa từng có. Kim Chiêu giang hai tay ra tựa như bị đầu độc, nhắm mắt lại, ngửi thấy cả mùi của nắng trong gió.

Một vòng tàu lượn siêu tốc trôi qua chỉ trong chớp nhoáng. Vào giây phút khi tàu dừng lại, Kim Chiêu vẫn còn đang chìm đắm vào đó, cảm giác vẫn chưa tận hứng.

Nhân viên tới tháo đai an toàn cho họ, lúc ấy Kim Chiêu mới nhìn Châu Bắc Tự bên cạnh. Chàng trai mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Ngay khi chân chạm tới mặt đất, cơ thể thoáng loạng choạng.

Kim Chiêu giật mình, vội giơ tay ra định đỡ anh: “Cậu có sao không?”

Cô quan tâm săn sóc, tỉ mỉ đánh giá biểu cảm trên mặt anh, không kìm được phải cau mày.

“Xin lỗi, tớ không biết là cậu không quen với cái này…”

“Tôi không sao.” Châu Bắc Tự trầm giọng, hất tay cô ra, tự mình chống vào tường.

“Nghỉ một lát là được, kệ tôi đi.”

“…”

Ở lối ra tàu lượn siêu tốc, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, ánh mắt cũng bất giác lướt tới dò xét. Kim Chiêu khó xử nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy ghế dài ở phía trước không xa.

“Hay là… qua đó ngồi một lúc đã?”

Châu Bắc Tự cũng theo tầm mắt của cô nhìn về phía trước. Anh không nói gì, chỉ mím môi, đi từng bước một tới bên đó.

Trên ghế dài không có ai ngồi, đằng sau là một bồn hoa nhỏ, có vòi phun nước đang hoạt động.

Mặt trời chói sáng, môi anh nhợt nhạt, cả người trông chẳng có tí huyết sắc nào.

Kim Chiêu ân cần nói: “Để tớ đi mua cho cậu chai nước nhé.”

Cô không đợi anh trả lời, nói xong là đã xách túi chạy về chỗ cửa hàng tiện lợi.

Chưa tới vài phút sau, Kim Chiêu quay về, trong tay ngoại trừ một chai nước lọc còn có hai chai vitamin. Thật ra cô không thích uống mấy thứ này, nhưng vì sợ Châu Bắc Tự thấy ngại nên cô vẫn mua hai chai.

Châu Bắc Tự nhìn thấy thứ cô đang cầm, sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn không từ chối, nhận lấy rồi mở ra uống mấy ngụm.

Quay trở lại mặt đất, gió mát trong lành thổi qua, sắc mặt anh đã dần khôi phục chút vẻ bình thường, giống như vừa tỉnh người lại sau kích thích, cả người dần bình ổn lại.

Kim Chiêu đứng đó xem xét anh, chàng trai vẫn có chỗ khác bình thường, cực kỳ yên lặng, mặt mũi trắng bệch, lông mi thật dài cụp xuống, mất đi vẻ lạnh lùng khó gần, thêm vào mấy phần yếu ớt.

Giống như một mỹ nam ốm yếu vậy.

Trong đầu Kim Chiêu không hiểu vì sao lại sinh ra loại liên tưởng kỳ quái đó. Đột nhiên cô lấy máy ảnh ra, không nhịn được nói với anh: “Châu Bắc Tự, tớ chụp ảnh cho cậu nhé!”

Anh nghe thấy tiếng, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa hay khuôn mặt đối diện với ống kính, con ngươi đang ngơ ngác đã bị máy ảnh bắt trọn.

Anh chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng “tanh tách” rõ ràng. Kim Chiêu đã tức tốc nhấn nút chụp hình, lưu lại dáng vẻ của anh ngay lúc này.



Châu Bắc Tự nhận ra, khuôn mặt trở nên tức giận, làn da màu trắng nổi lên sắc đỏ.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Chụp ảnh.” Kin Chiêu hơi mở to mắt, lắc lắc máy ảnh trong tay. Đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì đó, phấn khởi đề nghị.

“Đúng rồi, hay là bọn mình chụp chung một tấm nha?”

“… Không!” Châu Bắc Tự quay đầu đi, không thèm nghĩ ngợi gì đã từ chối. Vẻ mặt Kim Chiêu giống như là thất vọng: “Thế thôi.”

Cô bỏ máy ảnh xuống, ngồi lên ghế dài. Cơ thể Châu Bắc Tự dịch sang bên cạnh, để lại một khoảng cách rất lớn với cô.

“…”

Kim Chiêu nhìn khoảng cách giữa hai người, biểu cảm một lời khó nói hết.

“Cậu còn muốn chơi gì nữa?” Giọng nói gượng gạo từ bên cạnh truyền tới. Cô quay đầu lại, phát hiện Châu Bắc Tự không nhìn cô, mặt quay đi chỗ khác.

Kim Chiêu suy nghĩ: “Không chơi nữa.”

Cô đánh giá Châu Bắc Tự, quan tâm: “Cậu trông có vẻ không thoải mái lắm, mình về thôi.”

Không khí bỗng im bặt. Qua vài giây, Châu Bắc Tự quay đầu lại, ánh mắt đặt trên mặt cô, giống như để xác nhận lại.

“Vậy cậu thật sự không cần làm gì nữa à?” Mãi lâu sau, anh như vừa trải qua một cuộc đấu tranh, cuối cùng dời tầm mắt, cất giọng buồn buồn nói.

Anh nói xong lại sợ cô hiểu lầm nên nhanh chóng bổ sung.

“Ví dụ như ăn gì đó, ăn xong thì về.”

Anh nhấc tay nhìn đồng hồ: “Vừa đúng giờ trưa.”

Trong khu vui chơi có các nhà hàng theo chủ đề, trang trí theo kiểu phim hoạt hình rất đẹp, giá cả cũng vì thế mà đắt đỏ.

Nhưng bây giờ đang giữa trưa nên bên trong vẫn đông người, đa phần là trẻ con được phụ huynh dẫn đi, chọn suất ăn đặc biệt dành riêng cho trẻ em được nhà ăn cho ra mắt.

Châu Bắc Tự và Kim Chiêu xếp hàng trước quầy gọi món, hai người đã xem trước menu treo trên tường nên họ gọi đồ rất nhanh.

Lúc thấy anh chuẩn bị trả tiền, Kim Chiêu nhanh chóng đưa tiền lẻ đã chuẩn bị từ trước ra, quay đầu nghiêm túc nói với anh: “Tớ mời cậu.”

Trước khi Châu Bắc Tự lên tiếng phản đối, cô đã nói rõ: “Lần này là do tớ ép cậu đi nên dù sao tớ cũng nên là người mời.”

Châu Bắc Tự bị từ “ép” kia làm cho choáng váng, ngây người mất hai giây, trong lúc đó nhân viên thu ngân đã nhận tiền của Kim Chiêu rồi in hoá đơn.

“Số 25, nghe thấy gọi số của mình thì tới nhận đồ ăn nha~”

Cả hai cùng đi về phía khu bàn ăn, Châu Bắc Tự muốn nói gì đó. Theo quy luật thông thường thì lúc này nên nói rằng để lần sau tôi mời lại, nhưng anh biết rất rõ, cả hai sẽ không còn lần sau nữa.

“Vậy lát nữa tôi mời cậu món tráng miệng.” Cuối cùng anh chỉ đành nói vậy.

Giá cả đắt đỏ tương xứng với các phần ăn được bày trí xinh đẹp. Châu Bắc Tự gọi một set đồ ăn trưa rất quy củ, cơm và canh được phối hợp ngon miệng. Kim Chiêu hào hứng chọn set đồ ăn cho trẻ con, tạo hình rất đáng yêu, còn tặng một trang sức nhân vật hoạt hình.

Lượng đồ ăn của cả hai đều giống nhau, vừa hay lấp được lửng dạ. Cả hai nhanh chóng ăn được tương đối rồi cùng ra khỏi nhà ăn.

“Cậu muốn ăn gì?” Châu Bắc Tự hỏi, sau đó bổ sung thêm một câu.

“Ăn gì cũng được.”

Trời nắng chói chang, cây cối như tấm đệm, ở phía sau có như bóng bay đang lơ lửng giữa bầu trời, trên chóp cửa sổ của nhà hàng điểm xuyết những hoa văn hình sóng màu trắng đỏ.

Ánh mắt Kim Chiêu nhìn về phía đó, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Tớ muốn đi ăn kem.”



Cửa sổ nhỏ bán kem trông ấm cúng, lại tươi sáng. Nhân viên cầm bánh ốc quế trong tay, những đám mây màu hồng hoặc màu trắng được cuộn lại dưới máy.

Phía trước có hai người đang xếp hàng, rất nhanh đã tới lượt họ. Kim Chiêu muốn ăn vị dâu tây, Châu Bắc Tự rõ ràng đã chần chờ một lúc mới lên tiếng gọi đồ: “Vị truyền thống.”

Hiển nhiên là anh không hay ăn mấy thứ này, đến lúc cầm trong tay mà biểu cảm rất kì lạ. Sau khi thấy cô liếm vài cái, anh mới chầm chậm cúi xuống thử cắn một miếng.

Một giây sau, lông mày cau lại.

Kim Chiêu lén lút quan sát anh, không nhịn được bật cười.

Hai người cầm kem đi ra ngoài, dọc theo hướng đi ra cổng. Phía trước có một khu trò chơi quy mô lớn bắt buộc phải đi qua, đúng lúc đang tổ chức mấy hoạt động kiểu như đại chiến súng phun bong bóng, còn có cả ném vòng, gắp thú bông, thử thách cặp đôi vân vân.

Rất đông người, làm cả con đường chật như nêm cối. Kim Chiêu cẩn thận né tránh, đi dọc theo đường ở phía ngoài, cẩn thận đi về trước.

Châu Bắc Tự đi đằng sau cô, đám đông ở bên cạnh phấn khích, thỉnh thoảng chèn cả ra bên ngoài, cảm giác như chỉ cần bất cẩn là sẽ bị tách ra.

Kim Chiêu đi một đoạn, không nghe thấy tiếng gì, không kìm được quay đầu lại tìm: “Châu Bắc Tự…”

Cô vừa mới nhìn thấy chàng trai ở phía xa, còn chưa kịp nói xong, cơ thể đã đột nhiên bị một lực mạnh ở đằng trước đẩy ra ngoài. Có người vừa đụng vào cô, đồng thời còn đánh đổ cây kem trong tay của cô.

“A!” Một tiếng hét vang lên, che lấp cả tiếng hét vốn có của cô. Có một cô gái hét lên: “Váy của tôi!”

Kim Chiêu đứng vững lại, lấy lại bình tĩnh rồi nhìn sang, đằng trước có một cô gái mặc váy trắng. Cô ta đang cúi đầu vội vàng xem xét cái váy của mình, tóc đen dài rũ xuống, kem màu hồng dính lên trước ngực của cô ta, kem bơ tan ra, chầm chậm chảy xuống dưới, có một ít còn dính cả vào tóc của cô ta.

“Cô đi đứng kiểu gì đấy!” Cô gái vừa nhìn thấy rõ thảm trạng trên người mình thì lập tức không thể kìm lại mà hét lên, chất vấn cô.

Kim Chiêu từ từ cau mày lại, còn chưa kịp nói gì.

“Làm sao đấy?” Một người đàn ông ở bên cạnh chen ra, ôm lấy vai cô gái. Sau khi xem xét tỉ mỉ tình trạng váy của cô ta xong, ngẩng đầu lên, nổi giận đùng đùng với cô.

“Cô không có mắt à mà đụng vào người khác như thế? Vừa ăn vừa đi mà không biết cẩn thận tí à, cô có biết cái váy này đắt như nào không?!”

Giọng tên đó rất lớn, không nể nang gì mà mắng một trận, tức thì dẫn đến rất nhiều ánh mắt của người xung quanh. Kim Chiêu cầm số kem còn sót lại trong tay, từ từ nói từng chữ một, nói rõ ràng.

“Là cô ta đụng vào tôi trước.”

“Cô nói gì cơ?”Tên đó cau mày, trầm giọng, cơn giận càng lên đỉnh điểm, thậm chí còn chẳng nói chẳng rằng mà giơ tay đẩy vai cô.

Kim Chiêu theo bản năng lùi về sau một bước, bài xích nhìn chằm chằm vào bàn tay kia của anh ta, bờ vai hơi co lại. Lúc cô đang định nói, một cánh tay ở đằng sau từ trên trời rơi xuống, bắt lấy cái tay không biết điều của tên đó.

Giọng nói lạnh nhạt của Châu Bắc Tự vang lên trên đỉnh đầu.

“Đã nói là do bạn gái anh đụng vào trước rồi, anh định làm gì đây? Đe dọa đấy à?”

“Mày nói gì?” Tên đó không tin nổi, cau mày, tức đến bật cười: “Tao đe dọa chúng mày?”

Anh ta vừa nói, vừa đi lên hai bước, cơ thể cao lớn âm thầm gây áp lực, cảnh cáo: “Cơm thì có thể ăn bừa, nhưng lời thì không thể nói bậy được đâu.”

“Nếu như hai người nhất định muốn làm tới cùng, vậy báo cảnh sát đi, xung quanh chắc hẳn có rất nhiều người làm chứng đã tận mắt nhìn thấy. Nếu không được thì có thể xem camera ở khu vui chơi.” Châu Bắc Tự cũng lẳng lặng bước lên một bước, che đi một nửa người Kim Chiêu, giọng nói rất bình tĩnh, tròng mắt đen nhánh không hề có gợn sóng.

Khí huyết người đàn ông xông lên, đang định rướn cổ để tranh luận tiếp với họ thì cô gái ở sau lưng anh ta vươn tay ra, kéo áo anh ta lại, sắc mặt không tốt lắm.

“Bỏ đi, không so đo với bọn họ nữa. Đồ của em bị bẩn rồi, phải nhanh nhanh đi tìm chỗ nào đó để giặt.” Giọng cô ta không to, nhưng người xung quanh vẫn nghe được rõ ràng. Tên kia một bụng tức anh ách, không tình nguyện mà nuốt ngược về, chỉ ngón tay về phía họ.

“Lần này bỏ qua cho chúng mày đấy.”

Miệng anh ta khẽ động, hình như là thầm chửi rủa câu gì đó, Kim Chiêu không nghe rõ, cô chỉ còn nhìn thấy bả vai của chàng trai đang chắn trước mặt mình, mảnh khảnh lại cứng rắn.

Có một loại cảm giác xa lạ dâng lên từ trong lòng cô, không cách nào giải thích được, chỉ là hơi tê và phức tạp.

Cuối cùng hai người ra khỏi khu vui chơi. Lúc đứng ngoài cổng, Kim Chiêu nghiêm túc nói: “Châu Bắc Tự, để tớ đưa cậu về nhà.”