Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 62




Phó Tây Dã tiếp nhận một vụ kiện mới, một trong hai bên là người Mỹ,  đôi bên thân chủ giao tiếp gặp chút trở ngại, Lương Nguyệt Loan tính là giúp đỡ, cần phải cùng cậu ấy xác định vấn đề thời gian.

Tiết Duật biết đó là Phó Tây Dã, và Lương Nguyệt Loan cũng biết anh ta đang có suy nghĩ gì, vì vậy cuộc điện thoại này thế nào cũng không chịu gọi.

"Đợi Lão Tiết và dì Ngô gặp mặt, chọn ngày cưới, lễ cưới sẽ diễn ra rất nhanh thôi, mấy người bạn học nè, đồng nghiệp nè, em không thông báo trước một tiếng sao?" Anh nói rất có lý, "Để cho người ta chuẩn bị tâm lý trước."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô bị anh sờ mó đến toàn thân đổ đầy mồ hôi, "Tiết Duật, anh thật phiền quá đi."

“Ai phiền em?” Anh nhấc một chân của cô lên, đâm mạnh vào trong, nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, lại trầm giọng xuống, “Là ai yêu sớm, còn viết vào nhật ký?”

Tây Dã, Tây Dã.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến anh tức ứa gan.

“Sao anh vẫn còn nhớ,” Lương Nguyệt Loan bị anh làm cho đỏ bừng cả mặt.

Tiết Duật thừa nhận là bản thân anh lòng dạ hẹp hòi, nói rằng hai chữ tình đầu đã sớm găm sâu vào tim, anh với tay lên lấy điện thoại di động ở đầu giường của cô, mở khóa, "Nếu bây giờ còn không gọi thì ngày mai đừng trách anh làm chậm trễ công việc của em."

Lương Nguyệt đẩy điện thoại ra xa, hai tay ôm cổ anh, "Em dậy sớm được.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Khiêu khích anh đúng không?” Nụ hôn nhẹ nhàng của Tiết Duật rơi xuống sau tai cô, nhưng ngược dưới thân lại tràn đầy thô bạo.

Màn dạo đầu kéo dài như đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của Lương Nguyệt Loan, trên người cô vẫn còn dấu vết từ đêm qua bị Tiết Duật quăng đi lật lại, hôm nay lại xuất hiện thêm vài cái mới, có chỗ đậm màu cũng có chỗ nhợt nhạt. Lúc bị anh ôm xuống giường, dương v*t vẫn còn nhét trong hoa huy*t của cô, lúc đi anh còn cố ý đẩy sâu vài cái, dâm thuỷ từ từ chảy xuống chân, anh cũng không quan tâm mà cứ như vậy đi vào phòng tắm.

Cô luôn không thích làm chuyện đó trong phòng tắm, ừm... Thật ra, cũng không thể nói là không thích, chỉ có thể nói là cô có chút sợ hãi.

Nước từ vòi hoa sen rơi xuống đầu ngực làm cô ngứa ngáy khó chịu, dòng nước ào ạt chảy xuống dưới thân ma sát vào hoa huy*t làm nó sưng đỏ lên vì chịu kích thích không ngừng, chỉ như vậy thôi cũng đủ làm cô lên đỉnh chỉ trong vài giây, chân tay mềm nhũn đến không đứng vững nổi, mặt đất cũng có chút trơn trượt, dù là vậy cô cũng không tài nào phản kháng lại đam mê cái cảm giác khoái cảm liên tục ập đến như đoạt mệnh này, chỉ có thể gắt gao ôm dính chặt lên thân thể anh.

Làm trong bồn tắm cũng rất giày vò cơ thể, chỉ biết thuận theo từng động tác càng ngày càng không biết thu liễm của anh, dòng nước cũng theo đó tràn vào bên trong, sền sệt chướng chướng, cô chỉ cần qua loa chậm lại một chút, anh sẽ nhanh chóng lấy lại thế chủ động, vồ lấy bộ ngực trắng nõn của cô mà ăn uống say mê, sau đó ôm lấy gáy cô hôn thật sâu vào bờ môi đang hé mở kia. Trong tiếng thở đứt đoạn có khi yếu ớt khi lại dồn dập của cô, đem thắt lưng của cô ấn thật mạnh xuống dưới, lại lần mò tìm thấy phần thịt nhỏ nhạy cảm nhất cơ thể cô ẩn trong lớp thịt mềm ngoài cửa động, gắt gao chà sát xoa nắn lấy nó.

Nhưng anh thích chơi với cô như vậy.

Khí lực muốn dậy sớm cũng không còn nữa, Lương Nguyệt Loan chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy gọi vài cuộc điện thoại, vừa gọi xong thì trực tiếp nằm xuống ngủ thẳng đến trưa, lại thức dậy ăn buổi trưa, cuối cùng vẫn lăn lên giường tiếp tục ngủ dưỡng sức.

Không biết từ lúc nào chiếc nhẫn đeo trên tay cô bị tuột ra rơi xuống giường, bị anh mò trúng, nhẹ nhàng đeo lại nó lên tay cô, thuận thế lướt một đường dài từ mắt cá chân cô lên đến bên trên, tay chạm vào dâm thuỷ ướt át, dinh dính, từng chút từng chút một xâm chiếm vào bên trong, có chút man mát, một hồi sau cô mới phản ứng lại chuyện gì đang diễn ra.

“Tiết Duật, sao anh lại xấu xa như vậy hả?”

Một miếng bánh kem vừa nuốt xuống bụng, bây giờ là miếng thứ hai, anh cũng không vội vàng hạ dao xuống, lưỡi anh nhẹ nhàng tiến vào khoang miệng cô, tiếng nước nhớp nháp, liếm đi nước bọt trên khóe miệng cô, từ từ đi xuống dưới, hôn lên xương quai xanh, chậm rãi biện bạch cho chính mình "Anh ở tuổi này được cái thừa tinh lực.”

Chiếc nhẫn này thật ra đeo lên tay cô có chút lỏng lẻo. Lúc anh mua nó, nhân viên bán hàng nói rằng nếu không phù hợp hoàn toàn có thể mang đến đổi lại. Nhưng Tiết Duật chưa bao giờ nghĩ đến việc đổi lại cái khác sau khi quyết định chọn nó. Đổi lại một chiếc khác hàm ý cũng không còn như xưa nữa, với lại từ giờ về sau lúc nào cũng đeo nhẫn cưới trên tay.

Anh muốn kết hôn rồi, muốn cùng với Lương Nguyệt Loan kết hôn, giấc mơ thời niên thiếu của anh cuối cùng cũng thành sự thật, anh bắt được ánh trăng dịu dàng trên bầu trời kia, đến ngủ cùng chăn gối với anh, người khác cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn vầng trăng của anh tỏa sáng.

Diêm Tề rất ngạc nhiên với tốc độ tiến triển nhanh đến mức kinh ngạc trong mối quan hệ của hai người họ, nhưng Văn Miểu lại không ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn coi đó là điều hiển nhiên, chỉ là cô có chút tội nghiệp cho Phó Tây Dã.

Vì vậy lúc cô đón sinh nhật, tất cả bạn bè thân thuộc đều được cô mời đến, duy nhất chỉ không mời Phó Tây Dã.

Trên bãi biển có rất nhiều quán rượu và quầy thịt nướng nằm rải rác. Buổi chiều tà ánh hoàng hôn rất đẹp, Văn Miểu và Diêm Tề từ sớm đã cùng nhau uống sương sương, Tiết Duật vẫn còn ở trong phòng giúp Lương Nguyệt Loan bôi kem chống nắng.

Lương Nguyệt Loan trước đó không lâu bị cảm lạnh qua, vừa tốt, Tiết Duật cũng không muốn để cô xuống nước, bộ đồ bơi là do Văn Miểu tặng, Tiết Duật nhìn tới nhìn lui thế nào cũng cảm nó cực kỳ quen thuộc.

“Không cần bôi nhiều như vậy … ha.”

"Trên bờ biển tia cực tím rất mạnh, bôi nhiều chút đi, chống nắng tốt," anh đưa tay vào trong áo tắm, tóc cô đang xõa xuống, bên tai ẩn ẩn chút đỏ.

Tay anh cầm quả bóng thịt mềm mại trước ngực, mục đích cũng không còn đơn giản chỉ là muốn giúp cô thoa đều kem chống nắng nữa. Móng tay hư hỏng hết lần này tới lần khác cố ý  sượt qua điểm mẫn cảm nhô ra ở đầu ngực, sợi dây cố định mỏng manh ở sau lưng cũng đang có xu hướng bị anh kéo căng ra.

Trong phòng có một cái bồn tắm lớn, bên cạnh đặt một tấm gương rất lớn, ngoài cửa sổ là cảnh biển cả mênh mông, tiếng sóng vỗ rì rào.

Tiết Duật cuối cùng cũng nhớ ra tại sao bộ đồ bơi này lại quen mắt như vậy, anh ngồi dậy ôm lấy Lương Nguyệt Loan, kêu cô nhìn vào gương, "Nhìn có quen mắt không?"

“Kiểu mới đó, Miểu Miểu 2 ngày trước mới mang từ nước ngoài về tặng em.”

“Ý anh là kiểu dáng với màu sắc.”

Kiểu dáng của Bikini không phải đều xem xem nhau sao?

Màu đen, cũng thường gặp mà.

Cô còn đang ngẩn ngơ, nụ hôn của Tiết Duật đã đáp xuống vai cô, mơ hồ không rõ "meo " một tiếng, hình ảnh sống động nào đó chợt lóe lên trong đầu cô.

Tiết Duật biết cô nhớ ra rồi. Anh trước đó có mua một bộ, lúc đầu dự định muốn lừa cô mặc vào, cuối cùng không ngờ lại mặc vào người mình. Mặc dù đến cuối cùng thì đâu vẫn vào đó. Nhưng đến bây giờ  nghĩ lại cảm giác xấu hổ lúc đó vẫn còn tê tái đến tận xương cụt.

“Còn tai và đuôi của con mèo con thì sao?” Anh hạ giọng, hơi thở phả vào cổ cô “Có phải là không giấu được nữa đúng không? Biến nó ra đây cho anh xem nào?”