Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 59




Cảm giác thân mật vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Thân thể Lương Nguyệt Loan bây giờ mềm nhũn không khác gì bùn nhão, từ từ bị xoa nặn thành hình trong tay anh, tứ chi đều bị anh điều khiển, tay anh xoa nắn ngực cô, từ ngũ quan đến chân mày rồi ánh mắt từng li từng tí một theo tay anh vẽ ra, phải nương nhờ vào không khí anh truyền vào miệng mới miễn cưỡng hô hấp một cách khó khăn. Làn da trắng như sứ cũng bị nhuộm ửng đỏ lên theo từng động tác của anh, chỉ có như thế mới nặn lên được một người biết nói biết cười.

Nhiều thêm một chút nữa đi.

Nhưng cô không thể nói thành lời, cổ họng trở nên khô khốc, hơi thở ngắt quãng xen lẫn vài tiếng ngâm nga trầm bổng, ngay cả khao khát nguyên thuỷ nhất cũng được bộc lộ ra ngoài, cố gắng bộc lộ cho anh biết là cô cũng háo hức mong chờ anh, xin anh cho cô nhiều hơn một chút nữa.

Áo sơ mi lỏng lẻo choàng trên cánh tay cô vốn dĩ đã bị vò đến nhăn nheo, khoái cảm kích thích thân thể cô càng ngày càng không thể chịu đựng được mà trở nên vặn vẹo, quần áo cũng vì vậy mà siết lại chật hơn, mái tóc đen dài buông xoã theo động tác đong đưa biến thành tán loạn. Tư thế của cô bây giờ chẳng khác gì đang bị trói chặt, mắc kẹt lại vĩnh viễn trong làn sóng ái tình nồng nhiệt này.

Tiết Duật trườn ​​lên từ giữa hai chân cô, đưa tay vuốt ve tấm lưng đẫm mồ hôi của cô, đặt nụ hôn thật lâu lên cổ và sau tai cô, dịu dàng như nước.

Phải một lúc sau cô mới hoàn hồn lại vì cảm giác sung sướng được đẩy lên tới đỉnh cao rồi đột ngột dừng lại, đôi mắt trở nên ướt át mơ hồ tìm kiếm hình bóng anh. Sau khi nhìn thấy mảng ươn ướt sáng lấp lánh phản chiếu lại trên mặt anh, hai má cô bỗng đỏ bừng bừng đến nổi cổ cũng đỏ theo. Nhưng lúc nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh thì biến thành tức giận, muốn che mắt lại, nhưng hai tay bị áo sơ mi quấn lấy tay trói chặt. Tư thế này vừa vặn xoay người đưa hai bầu ngực lộ ra mời gọi anh ngậm vào trong miệng.

Đường nét non nớt của thiếu nữ đã bị phai mờ theo thời gian, giờ đây cơ thể cô là những đường cong hoàn mỹ, bộ ngực trắng trẻo mềm mại, đầy đặn và vểnh cao lên. Tiết Duật ngậm lấy bú mút no nê rồi mới ngoan ngoãn giảm tốc độ lại. Nhưng đầu ngực vẫn cương cứng lộ ra một sắc đỏ dâm mỹ, nửa giống như muốn chơi đùa, nửa giống như muốn lấy lòng. Một bên ngực bị anh ngậm lại, dùng răng cắn nhẹ, bên còn lại thì mặc sức để tay anh dày vò. Trên tay anh có vài nốt chai xù xì, lúc mạnh bạo vò nắn làm ngực cô bị ma sát đến đau rát, nhưng vừa đau lại vừa sung sướng có chút khiến cô không biết phải làm sao.

"Tiết Duật..." Cô vùi mặt vào gối, cố gắng che giấu đi sự thèm muốn.

Tiết Duật lợi dụng tình hình lật người cô lại để cô nằm sấp xuống, chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi dính vào lưng, anh lại trầm mê hôn cô thuận theo một đường từ thắt lưng lên đến sau gáy, nhưng lại hoàn toàn không có ý muốn giúp cô cởi bỏ quần áo để giải thoát cô khỏi sự bó buộc.

Anh nắm lấy eo và nâng hông cô lên, giữ nguyên tư thế này từ sau tiến vào bên trong cô.

Dư vị của đợt cao trào khi nãy còn chưa kịp tiêu tan đi lại bị từng lớp da thịt mềm mại bên trong kích thích lan tràn ra, quấn lấy dương v*t vốn đã sưng tấy đau đớn, từng cơn sóng khoái cảm cứ ập tới lan truyền lên đến tận đại não kích thích anh đến mức có chút mất khống chế, động tác rút đẩy dần dần không thể kiềm lại được lực đạo.

Tiếng ‘bạch bạch’ vang lên ngày càng lớn, dâm thuỷ chảy xuống sô pha dinh dính nhớp nháp, cơ thể cô không chịu nổi động tác rút đẩy của anh từ từ trượt về phía trước, hông yếu ớt cũng theo đà hạ xuống, anh đưa tay về phía trước kéo mặt cô ra sau, đưa lưỡi tiến thẳng vào miệng cô.

“Anh làm em đau phải không?” Anh liếm nước bọt ướt át nơi khóe miệng cô, nhưng động tác lại không hề giảm nhẹ lại.

Cơ thể cô đã mềm nhũn, không còn lực để giữ vững lại bị anh mạnh bạo lật người lại.

dương v*t xoay một vòng tròn trong âm đ*o, từng nếp gấp trên từơng thịt dường như được vuốt phẳng ra, Tiết Duật nằm ngửa ra, thở hổn hển, quy đầu cực lớn bị mở ra, côn th*t mềm từng chút từng chút bị đẩy trượt vào bên trong, sâu đến nỗi hận không thể đút luôn hai túi tinh vào bên trong. Phía sau lưng  trần bị ma sát trầy xước hiện lên hai vết đỏ, mồ hôi thấm vào vết thương, cảm giác đau rát truyền tới đại não, nhưng anh nhất thời vẫn không muốn dừng lại.

Sau khi bắn sâu vào hoa huy*t, anh kéo cô xuống bắt đầu hôn, nụ hôn còn chưa kịp đến xương quai xanh thì dương v*t còn để bên trong hoa huy*t cô lại cương cứng, quy đầu sau vài lần cọ sát vào cửa động trở nên ướt nhẹp, dinh dính. Anh lại thay đổi một tư thế mới, nhấc một bên chân vòng qua eo cô, thắt lưng di chuyển sâu nông nhịp nhàng, cả căn phòng lại vang lên tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đầy quyến rũ.

Gấp gáp đến nổi không muốn mất thời gian thay đổi chỗ làm tình mới, mà ở trên chiếc ghế sofa mới hôn lên từng tấc da thịt của cô.

Dưỡng khí trong không khí tập hợp lại từ xung quanh, chỉ cần quẹt lên một đốm lửa nhỏ cũng đủ làm cho nơi đây bốc cháy lên hừng hực.

Anh không biết đủ, khoái cảm như đòi mạng lan truyền đến tận xương tủy, mỗi một dây thần kinh đều ở trạng thái hưng phấn nhất, âm ỉ kéo dài, nhưng vẫn cảm thấy còn chưa đủ. Thể lực cô không theo kịp anh, nếu tốc độ cứ tăng nhanh không chịu giảm như thế này, có khả năng cao cô sẽ lăn ra bất tỉnh mất.

“Nói nhớ anh,” anh dừng lại, chuyển sự tập trung sang hôn vào cổ cô.

Lương Nguyệt Loan đã kiệt sức bởi những cơn cực khoái kéo dài, nhưng cơ thể vẫn còn níu giữ lại một ít ký ức. Anh lại dùng lực đẩy vào trong, hoa huy*t vẫn như cũ mềm mại dính chặt lấy nó, vướng chặt lại, không ngừng bị hút lấy, bên trong vừa chướng vừa nở ra.

Bị tình dục hành hạ dày vò đến nổi không thể nhẫn nại, lúc này dù anh có nói gì đi chăng nữa cô đều không thể nghe thấy.

Nhưng Tiết Duật vẫn chưa nghe thấy được câu nói mình muốn nghe thì làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được.

Bàn tay to lớn sờ soạng giữa hai chân cô, nhéo nhéo vào tiểu huyệt sưng tấy đỏ hồng, nhắm vào nó mà nhào nặn, khoái cảm đã tích lũy đến cực hạn, cô không thể chịu thêm một chút kích thích nào, cảm giác không tự chủ được mạnh mẽ đánh vào hàng phòng ngự mỏng manh cuối cùng của cô. Mười ngón chân co quắp lại, xương vai mảnh khảnh xinh đẹp trên chiếc lưng trắng nõn nà như muốn tung cánh bay ra ngoài, cô khóc lóc van xin anh, giọng nói khàn đi mất, vẫn lặp đi lặp lại câu nói “Em nhớ anh.”

"Ai kêu em lại không nghe lời như vậy," anh giả vờ hung dữ, nhưng thật ra đang tức giận chính mình, "Tụi mình không phải đã đồng ý với nhau rồi sao, em cứ việc học thật tốt, không cần quan tâm đến mấy việc lộn xộn xà ngầu này, có ngu ngốc không chứ, chịu biết bao nhiêu khổ cực mà anh lại không hề hay biết.”

Lương Nguyệt Loan cắn anh, “Em cứ muốn quản đó.”

“… … là anh lừa gạt em trước,” giọng cô nghẹn lại.

Ngay từ đầu anh đã bỏ đi cơ hội làm trao đổi sinh của trường. Sau đó lần này đến lần khác viện ra vô số lý do trì hoãn. Đến lúc không thể giấu giếm được mới nói với cô, ‘Nguyệt Loan, em phải ngoan, năm sau anh sẽ nộp hồ sơ đăng ký lại từ đầu, đăng ký xong sẽ ngay lập tức bay đến tìm em’, anh đúng thật là đã đăng ký, nhưng là đăng ký bảo lưu thôi học.

Anh đi đến từng nhà từng nhà ăn nói ngon ngọt, bị họ đì chạy tới chạy lui, nhưng lại nói với cô trong điện thoại là đang gấp phải chạy đến lớp học.

Nửa đêm chủ nợ đến cửa đòi nợ, chửi vài câu liền bắt đầu động thủ, cách một lớp cửa cũng không giấu được gì. Anh cũng không dám bắt máy nghe điện thoại của cô, rất lâu sau mới gọi lại cho cô, giải thích cho cô là điện thoại bị mất.

"Ừm, là anh sai rồi," Tiết Duật cúi đầu hôn lên khóe mắt ngấn lệ kia, ẵm cô lên ôm vào lòng, "Tụi mình đi tắm nhé."

Cuối tuần là một ngày nắng đẹp.

Buổi sáng Lương Nguyệt Loan thức dậy trước, nhẹ nhàng rời khỏi giường, rửa mặt xong thì đi vào phòng bếp nhìn thử.

Tiết Duật vẫn còn đang ngủ, cô nghĩ hay là đi siêu thị mua một ít sườn, để phòng hờ trong tủ lạnh khi nào anh muốn cũng có thể hầm canh. Vừa ra ngoài, đi tới đợi thang máy đã gặp phải Tiết Quang Hùng.

Ông đã già đi rất nhiều, một vài sợi tóc trắng bên cạnh tai cũng dễ dàng nhìn thấy.

Lương Nguyệt Loan từng xem những bức ảnh chụp thời trẻ của ông, vì vậy cũng có thể hiểu được tại sao mẹ của Tiết Duật, một người đẹp người đẹp nết lại chấp nhận kết hôn với một tên nghèo túng. Tiết Duật mặc dù rất giống mẹ nhưng cũng mang trên người vài phần bóng dáng của ông.

Cả hai đều sững sờ không biết làm sao, ngay vào lúc cửa thang máy định đóng lại thì Tiết Quang Hùng mới phản ứng lại rồi lấy tay ấn nút giữ cửa.

“Chú Tiết,” Lương Nguyệt Loan cúi thấp đầu.

Tiết Quang Hùng nhìn thấy vẻ áy náy xấu hổ trong mắt cô, ông mỉm cười, "Nguyệt Loan, chú không biết con cũng ở đây, đừng đi vội, chú không có sao hết, chỉ là muốn đến đến xem xem, con ở đây thì tốt rồi, chú cũng không cần đi vào nữa."

"Không phải, không phải, con không phải muốn rời đi...  chỉ là muốn đi siêu thị mua một ít đồ ăn."

“Sáng sớm đi mua đồ ăn là tốt, đồ ăn tươi mới, chú đi với con.”

Gần đó có một siêu thị, buổi sáng cuối tuần nên cũng không có nhiều người, đi dạo một vòng mà giỏ hàng vẫn trống không, trước khi ra ngoài cô đã lên danh sách rõ ràng rồi, cái nào cần mua cái nào không cần cũng rất rõ ràng, nhưng bây giờ trong đầu cô cái gì cũng không có.

Tiết Quang Hùng nhớ là Tiết Duật có nói qua Nguyệt Loan thích ăn một loại khoai tây chiên nguyên vị của một thương hiệu nào đó, liền tiện tay lấy một vài bịch lớn để vào giỏ hàng.

“Nguyệt Loan à, con đừng trách Tiết Duật không đi nước ngoài tìm con, muốn trách thì hãy trách chú, nó sợ chú nghĩ không thông, đi tìm chết, mấy tháng qua một tấc cũng không dám rời đi, đến nổi buổi tối đi ngủ cũng cột dây thần lên, một đầu cột lên tay chú, đầu kia tự buộc lên tay mình.”