"Bạn nhỏ là gián điệp ạ?" Giang Xán Xán đột nhiên đứng lên, cánh tay đụng vào chiếc súng trong góc cũng không để ý.
Gã vô thức nhìn sang sắc mặt Lăng Thần, nhìn thấy gương mặt chỉ huy nhà mình lạnh lẽo như kết đường băng vậy, trên người tản ra hơi thở "Không ai được đụng tới bố."
Nhưng không nói câu phản bác nào.
Giang Xán Xán nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cổ họng đau rát, "Anh chắc chứ?"
Vẻ mặt Phương Văn Triết trịnh trọng gật đầu và lặp lại những thông tin mà hắn đã nói với Lăng Thần trước đó.
Giang Xán Xán ngây ra, vẫn còn chưa tin, "Sao nhóc ấy có thể là...... Người của Thánh Tài? Bạn nhỏ luôn đi theo sau Xán gia tôi, bộ dáng ngoan ngoãn gọi Xán Xán ca ấy hoàn toàn không nhìn ra được——"
Nghe thấy câu này, Giang Mộc ngồi ở bên cạnh ngước mắt nhìn gã, "Anh đoán xem?"
Giang Xán Xán vỗ ngực mình, cười gượng hai tiếng, "Được thôi, là ngoan ngoãn đi sau Thần ca muốn được ăn kẹo." Gã thở dài, nhớ tới trưa nay Diệp Tiêu còn cùng gã cùng đi rửa mũ cối, mũi liền đau nhức.
Khi ngồi về chỗ, Giang Xán Xán yên lặng đưa tay cầm lấy khẩu K57, tìm mảnh vải đã sờn cũ bắt đầu nghiêm túc lau cẩn thần.
Chà chà lau lau —— mẹ nó, sao cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp! Chỗ nào cũng kì cục vô cùng.
Giang Xán Xán cố gắng phát huy trí thông minh có hạn của mình mà tự hỏi, vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Gã lật lại những hình ảnh trong đầu và nhớ lại từng khung hình một, rốt cuộc là không đúng chỗ nào, chỗ nào cơ chứ ——
Ơ mẹ nó! Bạn nhỏ lúc đối mặt với Thần ca thế mà đặt tay lên chuôi dao!
Bạn nhỏ sẽ rút đao ra với Thần ca ư? Không có khả năng.
Giang Xán Xán lại "Bịch" một cái đứng lên, lần này thành công làm ngã cây súng bắn tỉa nằm trong góc. Giảm Lan đang lái xe ở trên như có con mắt thứ ba, quát, "Giang Xán Xán! Anh mẹ nó lại đụng vào cây bắn tỉa của bà đây một lần nữa coi!"
Giang Xán Xán nhanh chóng dựng cây súng về chỗ cũ, gân cổ lên đáp lời, "Dựng lên dựng lên rồi, thân ái đừng động tay động chân, xin hãy quan tâm đến tình đồng chí bạn nhé!"
Gã lại lần nữa ngồi lại chỗ, thử thăm dò mở miệng, "Mà, người của Thánh Tài đó, lúc ấy Xán gia em còn có lòng tốt đưa cho một đống thực phẩm bổ sung, chuyện này có tính là em đang dung túng cho thế lực tà ác không?"
"Bộp" một tiếng, ghế lái truyền đến tiếng kêu trầm—— là Lăng Thần đấm một cái lên vô lăng, tiếp theo là giọng nói lạnh lẽo như mảnh băng rơi, "Im mồm chưa, không im được thì xuống xe."
Giang Xán Xán nhanh chóng giơ hai tay lên che miệng, đợi tới khi Lăng Thần không để ý tới gã nữa, gã mới dịch dịch mông, giữa hai tay lộ ra một khe hở, nhỏ giọng nói với Phương Văn Triết, "Tâm trạng của Thần ca chắc chắn tệ lắm, bạn —— Diệp Tiêu vô cùng dính Thần ca, không ngờ cậu ấy lại là gián điệp, haizz, lão nam nhân thật đáng thương, chân thành đặt nhầm chỗ."
Giang Xán Xán vừa dứt lời, chiếc xe bọc thép đột nhiên dừng lại, Lăng Thần không nói một lời, mở cửa bước xuống xe, đứng bên bờ sông. Nhìn theo bóng lưng của hắn, trong xe không ai dám hỏi chuyện gì xảy ra, mọi người đều im lặng như gà. Dù sao ngay cả việc thở vào lúc này cũng không ổn.
Ánh nắng bị tầng mây ngăn trở, gió ven sông mang theo hơi nước khiến không khí mang hơi ẩm. Lăng Thần ở bờ sông đứng hai mươi mấy phút, bỗng nhiên gọi, "Giang Xán Xán."
"Em đây!" Giang Xán Xán lớn tiếng đáp.
Lăng Thần nghiến chặt quai hàm, "Cầm theo súng, cút ra đây."
Vẻ mặt Giang Xán Xán thấy chết không sờn, lau mặt, "Những người anh em, nhớ đến tết thanh minh phải đốt hai nén hương cho Xán gia tui nhé!" Nói xong, gã đưa tay cầm lấy súng và lao ra ngoài như một cơn gió.
Phương Văn Triết không hiểu hỏi, "Đây là?"
Giang Mộc nhìn hai người bên bờ sông, giải thích, "Trong lòng chỉ huy không thoải mái nên muốn trút giận thôi, Xán Xán chọc phải họng súng rồi."
Vẻ mặt Phương Văn Triết có chút tự trách, Giang Mộc bình tĩnh nói, "Không sao đâu, da anh ấy dày."
Ngoài bờ sông, Giang Xán Xán chạy tới, đứng nghiêm với K57 trên vai, định hỏi mình cần phải làm gì, giây tiếp theo, cây súng trong tay đã bị Lăng Thần đoạt lấy, hắn nâng súng, nhắm vào thân cây lớn bên kia bờ sống, một trận "Đùng đùng đùng" gang lên, mỗi một viên đạn khảm vào cùng một lỗ, vô cùng chính xác.
Sau khi bắn liên tiếp bảy tám viên đạn, bắn sập cây đại thụ, Lăng Thần ném súng vào trong lòng Giang Xán Xán, lạnh lùng nói, "Mẹ nó sao mày không đưa thêm cho em ấy mấy hộp anh đào đóng hộp?"
Giang Xán Xán luống cuống tay chân đỡ lấy súng, khờ luôn: "Dạ?"
Lăng Thần đá vào bắp chân gã một cái, lạnh mặt đi về xe. Để lại Giang Xán Xán không hiểu ra làm sao mà vỗ vỗ cái đầu với mái tóc đã dài thêm một chút của mình, nhỏ giọng nói thầm, "Đúng vậy, sao mình lại không đưa cho bạn nhỏ mấy hộp anh đào để làm đồ ăn vặt ta."
Nói xong thì đứng tại chỗ cười ngây ngô.
Giang Xán Xán lay lắc bên bờ sông tầm năm mười phút nữa mới ôm K57 lên xe. Gã cảm thấy mỗi người ngồi trên xe đều là ảnh đế, nói không chừng khi ra khỏi quân khu thì tất cả đều có thể đoạt được giải Oscar luôn, không xứng so không xứng so.
Vì vậy gã căng mặt nhìn Giang Mộc bằng ánh mắt đầy tủi thân, ý muốn bảy tỏ "Thế mà mọi người lại cùng nhau lừa tôi", sau đó ôm súng, vẻ mặt lạnh như băng trong lòng vui rạo rực nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Điều kiện đường sá không tốt lắm, tốc độ chậm hơn trước và tổng cộng họ cũng không lái xe được xa lắm.
Lăng Thần suốt quá trình không nói gì, cũng không có người dám chạm vào hắn, ngay cả Giảm Lan cũng nhẹ giọng nói, gần giống như cừu non gặp sư tử, Lăng Thần nhìn qua cô, cô cùng Giang Xán Xán rúc vào trong góc nắm tay nhau run rẩy.
Giang Xán Xán làm xong bữa tối, lúc chia đồ ăn gã theo thói quen tính bày sáu cái mũ giáp. Người còn lại ở bên cạnh Lăng Thần, vị trí ban đầu là của Diệp Tiêu.
Thấy Lăng Thần cúi đầu ăn cơm mà không nói gì, Giang Xán Xán nhịn rồi lại nhịn nhưng trong lòng lại phát sầu —— haizz, cũng không biết tối nay bạn nhỏ ăn gì, có nên để lại cho cậu chút gì ăn không? Cái dịch dinh dưỡng đó khó ăn chết đi được.
Lúc này, đội nhiên có người gửi tin nhắn trong kênh của đội, Giang Xán Xán mở ra xem thì thấy đó là Giang Mộc, chỉ có hai chữ, "Đến đây."
Gã ôm mũ, phát hiện Lăng Thần cùng Giảm Lan đều giống như không thấy có tin nhắn nhắc nhở vậy, tập trung ăn canh, đến xem cũng không thèm xem, nhất thời trở nên ngơ ngác—— đến đâu cơ?
Hai phút sau, Lăng Thần để mũ cối xuống, hỏi, "Ăn xong chưa?"
Cho dù chưa ăn xong cũng phải nói đã ăn xong, mấy người lần lượt đứng dậy. Lăng Thần đút hai tay vào túi quần ra lệnh: "Giảm Lam, đi rửa mũ cối đi."
Giảm Lan vội vàng nói, "Được, để em đi rửa!" Nói xong, ôm đồng mũ cối chạy nhanh.
Trong xe chỉ còn lại bốn người ngồi quanh, Giang Mộc mở số liệu báo cáo tin tức thời tiết: "Độ ẩm không khí ngày càng tăng, nếu thiết bị không có vấn đề gì, tối nay nhất định sẽ mưa to, nước sông sẽ dâng lên, đỗ xe bên bờ sông sẽ rất nguy hiểm, nên đổi vị trí thôi."
Lăng Thần gật đầu, nhìn bản đồ ba chiều mà Giang Mộc đã làm, đưa tay chỉ một chỗ, "Chúng ta đậu ở đây."
Giang Xán Xán liếc mắt một cái, ở trong lòng mắng, này cũng tùy ý quá đi, nếu có lũ quét và lỡ đất thì đỗ xe chỗ đó sẽ bị thiệt hại đầu tiên —— rất rõ ràng, Lăng Thần căn bản không muốn đi xe qua chỗ đó.
Lúc này, tiếng bánh xe nghiền nát cỏ và sỏi đột nhiên vang lên từ bên ngoài, Giang Xán Xán rùng mình một cái, "Để em đi xem!" Nói xong, gã cầm lấy súng đi ra ngoài, vừa ra bên ngoài liền thấy, "Má nó!"
Tối om, tất cả đều là họng súng.
Bọn họ bị người của Thánh Tài vây quanh.
Bốn người lần lượt bước xuống xe, Lăng Thần đi phía trước, trên mặt không có chút sợ hãi, ngược lại từ đầu đến chân đều uể oải, trên tay cũng không cầm vũ khí—— nhưng hắn vẫn làm cho người của Thánh Tài như lâm phải đại dịch vậy, ước gì có thể cãi lại mệnh lệnh giải quyết người này trước để tránh phiền phức.
Lăng Thần đứng tựa vào đầu xe nhìn chung quanh, phát hiện đội hình khá lớn, có ba chiếc xe bọc thép và hai mươi ba người.
Hắn rũ đôi mắt sắc bén, cong môi cười khẽ, "Tụi mày đây là đang phái toàn bộ năm đội của Thánh Tài luôn sao? Xem ra ông đây cũng ghê gớm lắm nhỉ." Nói xong, hắn lại nhìn về một người có mái tóc màu nâu lẫn trong đám người, lên tiếng chào hỏi, "Đã lâu không gặp, Khoa Ninh Tư, không ngờ mày lại tự mình dẫn đội đấy."
Khoa Ninh Tư là phó đội trưởng của đội thứ năm, vết sẹo chéo ở khóe mắt phải gã là món quà của Lăng Thần. Lúc này, gã tự mình giơ súng chĩa vào Lăng Thần, "Đúng là lâu rồi không gặp. Lần trước mày để lại cho tao một vết sẹo, vậy nên lúc này tao nhất định phải để cái mạng mày lại đây."
Lăng Thần nhàn nhạt đáp lại: "Để lại cái mạng tao ở đây, mày xứng sao?"
Giống như bị chọc giận, Khoa Ninh Tư hít một hơi rồi đặt tay lên cò súng, "Đùng" một tiếng súng vang, viên đạn rơi vào ví trí cách mũi chân trái Phương Văn Triết hai cm, khiến cát và sỏ bay khắp nơi.
Sắc mặt Phương Văn Triết trắng nhợt, nhưng vẫn kiên cường không lùi về phía sau.
Khoa Ninh Tư ác ý nói: "Nếu tao trượt tay thì mu bàn chân của cậu ta đã nở hoa rồi!"
Lăng Thần: "Ồ, thế cơ á, không thì mày nở một đóa hoa thử cho tao xem?"
Phương Văn Triết theo bản năng quay đầu lại, sợ hãi nhìn Lăng Thần, "Chỉ huy Lăng ——" âm cuối run rẩy.
Khoa Ninh Tư lập tức bắn một phát súng nữa, lần này là ví trí cách mũi chân phải Phương Văn Triết hai cm.
Lăng Thần cười nhạo, "Độ chính xác của mày kém thật đấy, đã lâu không gặp kỹ năng của mày cũng kém đi à?"
Trên trán Phương Văn Triết đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, hắn nắm chặt tay, môi không còn tí huyết sắc, "Chỉ huy Lăng, là bởi vì...... Tôi không phải binh của anh ư?"
Lăng Thần rốt cuộc cũng quay đầu lại, đôi mắt hơi mở sắc bén nhìn chằm chằm Phương Văn Triết, trầm giọng rõ ràng đọc tám cái tên, hỏi, "Vậy xin hỏi tổ trưởng Phương Văn Triết, bọn họ, không phải binh của cậu sao?"
Toàn thân Phương Văn Triết căng thẳng, sợi dây trong đầu căng chặt, hắn liếm đôi môi khô ráo, "Những cái tên đó...... Bọn họ, bọn họ đều là đồng đội của tôi, hy sinh vì bị đánh bất ngờ."
Lăng Thần kiên nhẫn chờ anh ta nói xong, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt, hắn trực tiếp đá chân lên ngực Phương Văn Triết.
Cú đá này dùng hết sức lực, "Ầm" một tiếng, Phương Văn Triết bị đá văng ra xa, lưng đập mạnh vào chiếc xe bọc thép nhỏ, lực mạnh đến mức khiến cả chiếc xe rung chuyển. Mà Phương Văn Triết sau khi rơi xuống đất hoàn toàn không thể cử động trong thời gian ngắn.
Lăng Thần dùng mũi giày quân đội được gắn tấm thép giẫm nát mặt đất, giống như một con sư tử giận dữ, nói từng chữ một: "Đồng đội? Đừng làm bẩn hai chữ này!"
Hắn làm lơ họng súng tối om xung quanh, bước thẳng đến trước mặt Phương Văn Triết, đan chéo ngón tay, từ trên cao nhìn chằm chằm Phương Văn Triết.
"Mày đã từng nghe tên của tao rồi, vậy thì mày đã từng nghe qua tao hận nhất là mấy kẻ phản bội chưa. Cho nên, rốt cuộc ai đã cho mày can đảm, để mày, một thằng phản bội, không chạy đi mà cứ một hai phải tìm chết ở chỗ tao vậy? Ngại mình sống lâu quá à?"
Phương Văn Triết bị gãy xương sườn, miệng trào ra máu, nghe Lăng Thần nói, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ —— anh ta đã từng nghe qua lời đồn rồi, chỉ huy tiền nhiệm của Cục Hai đi làm nhiệm vụ không thể trở về chính là bởi bên trong có kẻ phản bội, bị bán đứng. Từ đấy về sau, trong mắt Lăng Thần không chịu nổi một hạt cát.
Anh ta đã bị lộ.
Trong miệng toàn là vị rỉ sắt, Phương Văn Triết muốn nhìn Khoa Ninh Tư để cầu cứu, lại bị một cú đá của Lăng Thần biến trước mắt thành màu đen. Xương sườn bị gãy dường như đâm vào phổi, khiến mỗi hơi thở của anh ta đều đau nhức.
"Tao đã từng đồng ý với một người, nếu mày thật sự là thằng phản bội, ông đây sẽ tự tay giết mày." Lăng Thần hạ giọng, hờ hững nói, "Đợi tao diệt xong đám kia sẽ xử đến mày. Tốt nhất là mày đừng nhúc nhích, nếu cái xương sườn bị gãy của mày đâm vào phổi thì chắc không cần chờ đến tao nhọc lòng ra tay đâu."
Khoa Ninh Tư rất vui vẻ đứng bên cạnh xem kịch, đợi tới khi Lăng Thần quay về mới trào phùng nói, "Việc nhà giải quyết xong rồi à? Vở kịch đặc sắc ghê," Giọng điệu của gã trêu chọc như mèo vờn chuột, đặc biệt con chuột này còn là kẻ địch của Thánh Tài, là tổng chỉ huy của Cục Hai càng khiến người ta phấn khích hơn.
Gã giơ cao họng súng, cao giọng phân phó, "Đi đi, mỗi người tiêm một, à không, mỗi người hai mũi, đánh xong ném trên xe."
Lăng Thần: "Xin lỗi, tao không thích bị tiêm."
Nói xong, hắn giơ tay ra hiệu, giây tiếp theo, một viên đạn găm chính xác vào giữa hai lông mày của người bên cạnh Khoa Ninh Tư, một phát bắn vỡ đầu.
Mặt Khoa Ninh Tư chợt thay đổi!
"Súng bắn tỉa?"
"Đúng vậy." Lăng Thần xoay con đao trong tay, giọng điệu rất thân thiện hỏi Khoa Ninh Tư, "Mày có muốn nhìn thử xem, mày mang đến 22 người, bây giờ còn lại bao nhiêu?"
Những người do Khoa Ninh Tư mang đến đã vây quanh họ, trong đó có một số đứng đằng sau những chiếc xe bọc thép để chặn mọi khoảng trống mà họ có thể vượt qua. Nhưng trong im lặng, tám người đứng sau xe bọc thép đều bị bắn vào đầu, chết không kịp nhắm mắt.
Lăng Thần không chút để ý nói thêm, "Vẫn có động tĩnh đấy, nhưng đều bị tiếng hét của Phương Văn Triết che đi rồi."
Cánh tay cầm súng của Khoa Ninh Tư nổi gân xanh, nếu giờ không biết Lăng Thần đã sớm chuẩn bị thì chắc gã chết được 800 lần rồi. Từ bỏ mệnh lệnh bắt sống, Khoa Ninh Tư lập từc hạ lệnh, "Giết hết!"
Nhưng từ lúc Giảm Lan rời đi và bố trí phục kích ở vị trí bắn tỉa, Khoa Ninh Tư đã thua rồi. Lăng Thần thưởng thức cầm thanh đao trong tay, xuyên qua cổ tay của lính đánh thuê đang xông tới, Lăng Thần cướp lấy súng, phối hợp với hỏa lực bắn tỉa yểm trợ, ba người cúi xuống, rút vũ khí được giấu từ dưới gầm xe lao tới, hai bên đọ súng, bốn chọi mười bốn.
Bầu trời càng lúc càng u ám, không có chút nắng nào, mưa to sắp rơi. Lăng Thần dùng xe bọc thép làm chỗ ẩn nấp, giết chết một tên khác với độ chính xác cao, thậm chí còn thuận tay ném lựu đạn vào qua.
Lúc này lông mày của hắn nhảy lên, cơ hồ là theo bản năng quay đầu nhìn về góc bên phải.
Mẹ nó, bé con thật sự đuổi kịp rồi.
Nhìn thấy Diệp Tiêu, Lăng Thần không biết nên tức hay nên cười, hắn nhìn thấy Diệp Tiêu lưu loát dùng Trảm Thủy, im lặng từ đằng sau giết chết một tên lính đánh thuê, thuận lợi cướp được hai cây súng, tuy rằng độ chính xác không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì ba phát cũng trúng được hai.
Nhưng hiện trường hỗn loạn, rất dễ bị thương ngoài ý muốn, Lăng Thần không yên tâm, tìm cơ hội chạy đến bên cạnh Diệp Tiêu, giọng điệu muốn dữ nhưng dữ không nổi, bất đắc dĩ nói, "Không phải đã nói em đứng yên tại chỗ chờ tôi về đón em à?"
Diệp Tiêu căng khuôn mặt nhỏ, cố gắng để mình tỏ ra không chút chột dạ nào. Con thỏ gỗ trong bao đao đen lắc lư, đầu tiên cậu nhìn Lăng Thần từ đầu đến chân để chắc chắn rằng hắn không bị thương, sau đó cúi người xuống, trầm giọng trả lời câu hỏi: "Em không đợi anh, em đến bên anh."
Toàn thân Lăng Thần nồng nặc mùi khói thuốc súng, một tay hắn cầm súng, một tay sờ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, tốc độ tay cực nhanh mà đút cho Diệp Tiêu, "Chậc, đúng là bé dính người mà."
Nói xong, hắn không khỏi bật cười.