Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Quyển 2 - Chương 7: Thần tượng là mèo (7)




Dụ Sở: "???"

Hóa ra ca ca của chúng ta là thẳng nam sao?

Nói kẹp tóc của nữ hài tử giống như cây gậy chọc mèo, cô cũng không biết anh là đang khen hay đang chê a.

Cuối cùng chỉ có thể khô khan nói:

“Cảm, cảm ơn?” Hẳn là khen đi?

Tầm mắt Thần Hi như cũ dừng ở kẹp tóc trên đầu cô, nhìn chằm chằm hai giây, mới dời đi tầm mắt, cất bước đi về hướng đàn piano.

Những ngón tay của thiếu niên ngẫu nhiẻn nhảy trên phím đàn, thử thử âm, ngay sau đó rũ xuống hàng mi dài, chơi một giai điệu bài hát mới.

Dụ Sở liền ngoan ngoãn đứng ở phía xa.

Cô ở thế giới này thân phận là thiếu nữ theo đuổi thần tượng, đó có thể là lý do cho thân phận của cô. Hiện tại vừa nhìn thấy thần tượng, trái tim của thân thể này lại không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Cô hít thở sâu hai hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Nhưng nhịp tim ngược lại đập ngày càng nhanh.

Dụ Sở che ngực.

Cảm nhận được trái tim bang bang loạn nhịp, cô không khỏi hoài nghi chính mình có thể thuận lợi theo đuổi thần tượng hay không.

Vừa nhìn thấy thần tượng nhịp tim liền sẽ đập gia tốc, bệnh tim quá không tốt đi!

Cô đứng yên hít một hơi rồi lặng lẽ lùi lại, điều chỉnh hô hấp và nhịp tim.

Kết quả cô còn chưa có điều chỉnh tốt, thanh âm piano bên kia bỗng nhiên dừng lại.

Thiếu niên trầm mặc ngồi ở trước cây đàn, ánh đèn phác họa làm lộ ra hàng mi dài cùng mái tóc đen của anh, đôi mắt hướng về phía cô, hơi tròn và đẹp như mèo, nheo mắt. Đồng tử của thiếu niên dường như hơi dựng thẳng lên, thái độ lịch sự hỏi: “Kẹp tóc của em có thể tặng cho tôi không?”

Một đôi mắt mèo liếc nhìn kẹp tóc trên đầu cô.

Dụ Sở: “!!!!”

Trái tim thiếu nữ nháy mắt đập loạn xạ lên.

Đương nhiên có thể cho anh a, cái gì cũng có thể cho anh!

Cô đè lại ngực chính mình, như gà con mổ thóc gật gật đầu: “Đương nhiên có thể đưa cho ca ca, em còn có thể mua cho anh một đống lớn!”

“……” Thần Hi liếc mắt nhìn cô một cái, quay đầu, tiếng nói thanh lãnh:

“Một đống lớn thì không cần, cái trên đầu em là được.”

Anh giơ tay, đốt ngón tay trắng nõn áp lên vạt môi, môi dưới ửng hồng đè lên đốt ngón tay, ấn thành một hình cung mềm mại, Thần Hi khẽ ho một tiếng, lần đầu tiên yêu cầu muốn kẹp tóc của một cô gái, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng anh vẫn là cảm thấy hơi xấu hổ, Thần Hi đặt tay lên cây đàn, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm động tác của cô.

Dụ Sở đáp ứng, liền nhanh chóng gỡ xuống kẹp tóc, vội vàng chạy tới đưa cho đối phương.

Cô cầm kẹp tóc trong tay, bỗng nhiên cảm thấy Thần Hi nói đúng, thứ này chính là rất giống gậy chọc mèo a.

Ca ca nói cái gì cũng đúng!

Cô chậm rãi chạy qua đó, bởi vì trái tim đập nhanh, khuôn mặt cũng có chút đỏ bừng.

Bề ngoài nhìn qua, chính là một cảnh fan girl gặp thần tượng nên kìm nén sự phấn khích.

Thần Hi tiếp nhận tiểu trang sức kia.

Thiếu niên biểu tình hơi nghiêm túc, một tay cầm vật phẩm trang sức, một tay khác ngón trỏ nhẹ nhàng khảy khảy, lông vũ mềm mại bị khảy, rũ xuống hạt châu đung đưa.

Dụ Sở nhìn thiếu niên.

Lại cảm thấy thứ này càng giống như gậy chọc mèo.

Thần Hi suy tư tính toán đem thứ này đặt ở miêu xá. Kỳ thật còn có chút muốn cuộn len kia…… Nhưng đối phương còn muốn đan khăn quàng cổ…… Huống hồ đã muốn kẹp tóc của cô, mở miệng đòi thêm thì không tốt lắm.

Thần Hi trầm mặc không lên tiếng nhìn cô một cái, đem kẹp tóc đặt ở bên cạnh piano, thiếu niên tiếng nói thanh lãnh, hướng Dụ Sở thấp giọng: “Cảm ơn.”

Thiếu nữ vội vàng xua tay: “Đi theo ca ca là vinh hạnh của nó!”

Kỳ thật bản thân Thần Hi sẽ không nhận quà của fan.

Đây là điều mà tất cả người hâm mộ đều biết.

Fan đan khăn quàng cổ gì đó, đều là gửi đến công ty này, coi như là nghĩ tới.

Dụ Sở còn tưởng rằng, khăn quàng cổ có thể lộ mặt trước thần tượng, đã rất tốt rồi.

Không nghĩ tới chính mình có thể đưa ra một cái kẹp tóc!

Còn là Thần Hi tự mình mở miệng muốn.

Này nếu truyền ra, fan của Thần Hi sẽ phát cuồng vì ghen tị đi.

Một ánh mắt ở sân bay thôi là đã đủ ngưỡng mộ rồi.

Dụ Sở cười tủm tỉm, vỗ vỗ ngực, ngoan ngoãn mà nhẹ nhàng nói: “Ca ca làm việc, em ra ngoài không quấy rầy anh, cần trà cứ việc kêu em a.”

Cô không dám ở lại lâu hơn nữa.

Cùng thiếu niên ở chung thêm một chút, trái tim hẳn là sẽ nổ tung.

Thần Hi khẽ giật mình, ngay sau đó rũ mắt trầm mặc gật gật đầu: “Ừm.”

Dụ Sở liền nhanh chóng ra khỏi phòng thu âm.

Rốt cuộc cũng thả lỏng, vỗ vỗ ngực.

*

Chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác lần lượt tiến vào phòng thu âm.

Dụ Sở ở hành lang bưng khay nước, ngoan ngoãn mà đi vào đưa trà.

Một nhân viên đang đứng ở bên cạnh đàn, nhìn thấy chiếc kẹp tóc bên cạnh phím đàn thì trợn tròn mắt, nhanh chóng liếc nhìn Thần Hi.

Thoạt nhìn, nó là một món phụ kiện nhỏ của con gái, không biết ai lại dám đặt trên cây đàn piano mà Thần Hi muốn dùng.

Cũng không biết vị lão đại này có phát hiện hay không.

Bất quá, thấy thiếu niên mặt vô biểu tình không có phản ứng, hẳn là còn chưa có phát hiện đi.

Nhân viên công tác thật cẩn thận duỗi tay, chuẩn bị lấy đi cái kẹp tóc kia.

Tay còn chưa có đụng đến, thiếu niên ánh mắt liếc qua, nhướng mày, nhìn về phía nhân viên công tác: “…… Anh làm cái gì vậy?”

Nhân viên công tác: “……”

Ta lúc ấy sợ hãi cực kỳ.

Hắn cười gượng một chút, chỉ tay ý bảo cái kẹp tóc kia, nói: “Cái này không biết là ai đặt ở đây, ta tính lấy đi hỏi một chút xem là đồ vật của ai.”

Thần Hi an tĩnh hai giây.

Thiếu niên giơ tay, đem kẹp tóc cầm lấy, mặt vô biểu tình lại khảy lông vũ hai lần, nhìn chằm chằm tiểu hạt châu đong đưa ở trên, yên lặng nói: “ Của ta.”

“……”

“???”

“!!!!”

Nhân viên công tác trợn mắt há hốc mồm biểu tình choáng váng.

Cư, nhiên, là, của, Thần, Hi,!

Thứ đó dù nhìn thế nào cũng là trang sức của con gái a!

Thần Hi yêu đương?!

Không, không có khả năng.

Thần Hi tính cách thanh lãnh, không thích cùng người khác tiếp xúc, đối với nữ sinh cũng luôn luôn là người sống chớ gần, công ty cũng căn bản không lo lắng anh sẽ yêu đương.

Kia hẳn là vật truyền linh cảm gì đi?

Nhân viên công tác đầy bụng nghi hoặc, nhìn thiếu niên đem kẹp tóc kia thả lại trên phím đàn. Nhưng biết đó là đồ vật của Thần Hi, hắn lại không dám động vào.

Dụ Sở lúc này bưng khay đi tới, cẩn thận mà khom lưng đem khay đặt ở bên cạnh, nhìn xung quanh thấy mình không giúp được gì, vì thế ngoan ngoãn lui ra phía sau, thu mình vào một góc.

Nhóm nhân viên công tác bận bận rộn rộn.

Dụ Sở nép vào chiếc ghế dài trong góc, buồn chán lấy chiếc khăn ra đan.

Cô cẩn thận xâu kim.

Thần Hi lơ đãng ngẩng đầu, nhìn cô, liền nhìn thấy bên cạnh cô có vài cuộn len đủ màu sắc, thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại nép vào đống len để đan một chiếc khăn quàng cổ.

“……”

Thần Hi nhìn thoáng qua.

Qua một lát, lại nhìn thoáng qua.

"...."

Thần tượng luôn luôn bình tĩnh chuyên nghiệp, hôm nay lại đàn sai mấy nốt. Nhân viên công tác tất cả đều sửng sốt một chút, không biết thiếu niên vì cái gì mà tinh thần lại không tốt. Thần Hi khuỷu tay chống phím đàn, hơi hơi cúi đầu, hai bàn tay thon dài trắng nõn che khuất gương mặt, mặt vô biểu tình mà thở dài.

====

Sao tui thấy giống tín vật định tình quá a ~

210922