Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Quyển 2 - Chương 45: Thần tượng là mèo (45)




Thiếu nữ ở trong phòng tắm cởi lễ phục, cầm lấy áo ngủ của thần tượng đặt ở bên cạnh, là một chiếc áo sơmi trắng đơn giản. Thần Hi cuối cùng vẫn là nghe lời mà đưa áo cho cô.

Bởi vì thân hình anh cao gầy, sau khi Dụ Sở mặc vào, vạt áo sơmi trắng che đến đùi, chiều dài vừa vặn sẽ không bị lộ ra. Tóc dài xõa xuống xương quai làm cho làn da thập phần trắng nõn. Dụ Sở ở trước gương nhìn nhìn chính mình, vừa lòng mà gật đầu.

Chiếc áo này đối với cô vẫn là hơi rộng, phần vai hơi trơn, lộ ra một góc nhỏ dây ở vai bên phải, trông hơi gợi cảm, gấu áo vừa vặn che đi cơ thể.

Tiêu chuẩn áo sơmi của bạn trai.

Quả nhiên giống như hệ thống nói, lần này công lược khó khăn cũng không lớn, Dụ Sở cảm thấy nếu hôm nay muốn đem thần tượng hạ gục, cũng không phải là không thể.

Mèo nhỏ ngây thơ…… Không cần quá đùa giỡn.

Cô sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài.

*

Thần Hi ngồi một mình trên sô pha, đầu hơi cúi xuống, khuỷu tay chống đầu gối, đốt ngón tay thon dài trắng nõn che đi một bên má. Thiếu niên thần sắc lạnh lùng, khuyên tai hơi lấp lánh. Bộ dáng vẫn cực kỳ lạnh lùng như cũ, chỉ là hai bên tai mèo vẫn không nhúc nhích, dựng lên thẳng tắp giống như đồ trang trí.

Thiếu niên trầm mặc vài giây, mím môi.

…… Mình vậy mà thật sự đưa áo cho cô ấy.

Không biết là nghĩ như thế nào.

Thần Hi hơi cúi đầu, có chút xấu hổ đưa ngón tay thon dài ôm lấy hai tai mèo của mình, nghe tiếng sột soạt của thiếu nữ trong phòng tắm khi thay quần áo, đầu cúi xuống càng thấp, vành tai cụp xuống.

Cửa phòng tắm bị mở ra, Thần Hi dừng một chút, mới ngước mắt lên nhìn về phía bạn gái nhỏ, thấy áo sơ mi của mình ở trên người cô như là tiểu hài tử trộm mặc quần áo của người lớn. Tay áo che khuất đầu ngón tay cô, vạt áo che đến đùi, lộ ra một đôi chân dài tinh tế, thiếu nữ cười tủm tỉm mà đi tới.

Thần Hi dời đi tầm mắt.

Dụ Sở không chú ý tới vành tai ửng đỏ của thiếu niên, cô vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy ở mép giường có một cái miêu xá nho nhỏ, đế lót mềm mại nhìn qua có vẻ thập phần thoải mái. Thiếu nữ tức khắc có chút kinh ngạc mà trợn to mắt, lon ton chạy tới, nhìn miêu xá, quay đầu lại hỏi thần tượng nhà mình: “Ca ca, buổi tối anh đều ngủ ở chỗ này sao?”

“Ân.” Thiếu niên gật đầu.

Dụ Sở nhìn miêu xá. Thần tượng nhà mình nếu biến thành mèo cũng thực xa xỉ a, miêu xá nho nhỏ này vừa nhìn thấy liền biết rất có giá trị. Làm khó anh tới tìm mình hai ngày kia…… Không biết ngủ giường của mình có quen hay không……

Cô nghĩ nghĩ.

Bỗng nhiên buông miêu xá xuống, tay chân nhẹ nhàng đi về phía thiếu niên ở trên sô pha, ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng người qua, cười tủm tỉm.

Thần Hi lui về phía sau, tầm mắt liếc nhìn cô một cái, lại rất nhanh dời đi, vành tai mèo lại tức khắc ửng đỏ. Thanh âm lạnh lùng có chút trầm thấp, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Dụ Sở nói: “Em thật sự cùng ca ca yêu đương a, sau này không cần phải ôm gối giả nữa rồi.”

“……”

Hàm ý là có thể ôm người thật. (Được voi đòi Hai Bà Trưng, nhưng mà em thích:>)

Thần Hi lại đột nhiên luống cuống, nhưng vẫn mím môi bình tĩnh, rũ mắt xuống, Dụ Sở mỉm cười nói tiếp: “Em thích nhất chính là ca ca nha, trong phòng em đều dán poster những buổi biểu diễn của anh, gối ôm em in tận ba cái, thay đổi qua lại mà ôm, ca ca cũng đã từng vào phòng em hẳn là có thấy đi? Anh còn vào ký túc xá của em a.”

“……”

Thần Hi hơi cứng đờ, nghiêng mặt đi không nói lời nào, không rõ cô vì cái gì lại bỗng nhiên giống như là thổ lộ, đem những lời này nói cho mình nghe.

Thật ra anh cũng đã nghe những lời tương tự rất nhiều lần, người hâm mộ thường xuyên gửi thư cho công ty, thỉnh thoảng người đại diện sẽ đọc cho anh nghe một vài câu, chẳng qua là mấy lời yêu thương, ai cũng sẽ nói rằng họ "thích" anh nhất. Thần Hi trong quá khứ không quan tâm đến loại tình yêu này, cũng không có suy nghĩ gì khi nghe những lời đó.

Nhưng nó thật sự khác biệt khi người nói lại là Dụ Sở.

Thiếu niên quay mặt đi: “…… Tôi biết.”

Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc lắc góc áo anh, “Ca ca, tại sao lại không nhìn em nha ~?”

……

Nhìn cái gì mà nhìn.

Tâm trạng gần như muốn bùng nổ.

Bọn họ rốt cuộc ai mới là người tim không tốt?

Cảm xúc thiếu niên có chút phiền muộn, nhanh chóng liếc mắt nhìn bạn gái nhỏ. Ang chưa từng có bạn gái, không biết có phải mỗi người bạn gái đều sẽ làm cho bạn trai chống đỡ không được hay không.

Thiếu niên mặt vô biểu tình: “Em không phải thích mèo sao, hiện tại có muốn tôi biến thành mèo hay không……” Trốn tránh khỏi sự xấu hổ.

“Không cần.” Dụ Sở lại dứt khoát cự tuyệt, cô chưa từng thử qua cảm giác làm nũng, vì thế cố ý lắc lắc ống tay áo thần tượng, “Em cùng mèo nhỏ đã ở chung quá lâu, nhưng chưa từng cùng ca ca hình người ở chung nga, muốn ôm một cái ~”

Tê.

Chao ôi.

Dụ Sở thật sự không quen làm nũng, vì thế vừa mới dứt lời, không khỏi nổi da gà, cảm thấy giọng điệu có phần giống làm ra vẻ, ho khan một tiếng, định đổi lại giọng nói bình thường, nhưng ngước mắt lên nhìn thiếu niên lại phát hiện cả người anh cứng đờ, ngón tay thon dài che khuất sườn mặt, vành tai đỏ bừng.

Dụ Sở nghĩ thầm làm nũng đối với nam sinh đúng thật là có ích, lại hơi hơi nghiêng người đến gần, nhìn xem vẻ mặt của anh.

Thần Hi ước chừng im lặng sau một lúc lâu, mới chuyển tầm mắt qua, trầm mặc mà nhìn cô, tai mèo khẽ nhúc nhích.

Dụ Sở đang muốn nói chính mình lúc nãy vì căng thẳng nên nói đùa, không cần để ý cô, nhưng lại nhìn thấy thiếu niên thần sắc an tĩnh mà nhìn mình, vành tai phiếm hồng, mở rộng vòng tay với cô, giọng nói có chút ngẩn người: “…… Tới ôm.”