Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Quyển 2 - Chương 2: Thần tượng là mèo (2)




Dụ Sở quyết định tạm thời chỉ theo đuổi thần tượng ở trên mạng, không thể trì hoãn việc học, chờ sau khi thi đại học xong, hẳn tính tới chuyện gặp mặt trực tiếp, nỗ lực theo đuổi. Tuy rằng fan muốn gặp gỡ thần tượng thật sự là một điều viễn vong, nhưng đối với cô mà nói, không gì không có khả năng!

Dụ tiểu Sở tỏ vẻ rất tin tưởng bản thân.

Cô tắm rửa xong, nằm trên giường cầm lấy điện thoại, tìm kiếm thông tin của cái tên “Thần Hi” này.

Cái tên nghe rất thần tượng.

"Thần Hi"

Sinh viên của các học viện âm nhạc nổi tiếng thế giới, xứng đáng với tên gọi là những sinh viên đạt thành tích cao, họ là những thiên tài âm nhạc, và giáo viên của họ là những nghệ sĩ piano cổ điển được đánh giá cao hiện nay.

Gia thế bối cảnh lại càng thần bí.

Tuổi còn trẻ đã đạt được rất nhiều giải thưởng, ký hợp đồng với một công ty quản lý gần hai năm nay, ra mắt và phát triển ở giới giải trí.

Cũng có tin đồn rằng Thần Hi ký hợp đồng với công ty không phải để ra mắt mà là để giúp đỡ, lúc đó công ty đang xuống dốc, ông chủ là trưởng lão thân thiết của gia đình Thần Hi nên được mời đến để giúp đỡ khôi phục sa sút. Kết quả là sau khi ký hợp đồng, một mình anh không chỉ giúp công ty vượt qua khó khăn mà thậm chí còn đưa công ty trở lại thời kỳ đỉnh cao.

Nghệ sĩ ưu tú đối với công ty rất là quan trọng.

Cho nên, sau một năm, công ty đã ký hợp đồng với rất nhiều thần tượng mới, nhưng địa vị của Thần Hi vẫn là cao nhất, chỉ cần có lợi cho anh ấy, mọi tài nguyên sẽ tiêu tốn không chút do dự.

Mà thiên phú cùng tính cách của thiếu niên, cũng làm anh như cũ bảo trì lượng fan và anti-fan kỷ lục, người qua đường đều sẽ khen ngợi hai câu âm nhạc dễ nghe. Trên mạng thường xuất hiện anti-fan âm dương quái khí, chính là hải quân bị đối phương mua về, cố ý gây sự với người ta, cố gắng phá hỏng sự nổi tiếng của người khác.

Đây là thần tượng hoàn hảo duy nhất cho đến nay.

Nhưng có chỗ hỏng cũng là điều hiển nhiên.

Đó chính là ——

Fans không chấp nhận được việc anh ấy yêu đương.

Ca ca nhà ta hoàn mỹ như vậy, ai có thể xứng?!

Tất cả fans đều có ý nghĩ như vậy.

Thần Hi người cũng như tên, giống như tia nắng ban mai, các fan nhìn lên ánh hào cùng vinh quang của anh, say mê với nhan sắc cùng tài hoa của anh ấy.

Lọai từ yêu đương này, đặt ở trên người anh dường như có một cảm giác mâu thuẫn —— những vì sao trên người anh sao lại có thể dừng lại bên cạnh người phàm.

Cũng may Thần Hi cũng không có ý định yêu đương.

Người hâm mộ đều phi thường hài lòng.

Dụ Sở tra xong tư liệu, ôm gối Thần Hi, nhìn dung mạo tinh xảo của thiếu niên trên gối, gọi một tiếng nói với hệ thống: “Nếu cùng anh ấy yêu đương, ta sẽ bị hận chết đúng không?”

Hệ thống: “…… Cho nên chị đã khẳng định, chị có thể thành công vào nhà người khác sao?”

“……”

Dụ Sở không nói.

Được rồi. Muốn thành công cũng có chút khó.

Dụ Sở cảm thán mà lắc đầu, ôm gối nhìn tới nhìn lui nửa ngày, đối với giá trị nhan sắc này thật là vừa lòng. Tuy rằng hiện tại còn chưa có gì, nhưng cô tin tưởng sớm muộn gì cũng có thể làm thiếu niên sinh hài tử……

A, sớm muộn gì cũng có được anh ấy.

Tuy rằng đối phương là thần tượng cao cao tại thượng. Mà mình lại là fan của anh ấy.

Nhưng người nọ là linh hồn mảnh nhỏ của Chủ Thần đại nhân a, cần phải công lược thành công!

Nếu thật không thể theo đuổi, cô liền bò tường qua nhà khác!

Dụ Sở ôm gối trở mình, giống như fan mê muội, ôm gối hôn một cái, thỏa mãn như vừa hôn chính mình, tắt đèn đi ngủ. . ngôn tình hoàn

*

Mà lúc này ở bên kia.

“Chào Thần ca.”

“Thần ca……”

Tòa nhà trụ sở tập đoàn giải trí Hoa Ức, đúng như tên gọi của nó, giàu có bậc nhất, hiện là công ty giải trí lớn hàng đầu.

Bên trong công ty, nhân viên bất kể lớn nhỏ khi nhìn thấy thiếu niên này đều nở nụ cười nịnh nọt, cúi người chào hỏi.

Thần Hi rũ hàng mi dài.

Anh một mực an tĩnh, trên người vẫn là đồ biểu diễn, khuyên tai màu bạc vẫn chưa có tháo xuống.

Kỳ thật Thần Hi không thích mang những thứ này, nhưng ông chủ tận tình khuyên bảo khuyên anh phải quản lý hình tượng, nói thần tượng trẻ tuổi bây giờ đều đeo trang sức.

Thần Hi không kiên nhẫn nghe, mới chịu đeo khuyên tai.

Ánh đèn sân khấu có đôi khi khúc xạ ánh sáng chiếu xuống khuyên tai bạc, hiệu ứng tuyệt đẹp.

Thần Hi rũ mắt, duỗi tay tháo đôi khuyên tai kia xuống, chậm rãi hỏi trợ lý: “Phòng nghỉ, có chuẩn bị miêu xá(*) không?”

Biểu diễn trong thời gian dài làm cho tiếng nói của thiếu niên hơi khàn, lại có chút trong trẻo lạnh lùng, nghe đặc biệt êm tai.

“……”

Trợ lý vẻ mặt rối rắm.

Thần Hi cậu ấy…… Rõ ràng không có nuôi mèo. Thậm chí anh không thế nào lại thích tiểu sủng vật, chưa từng thấy qua anh thân cận với mèo hay chó.

Chính là trong phòng thiếu niên lại lúc nào cũng chuẩn bị miêu xá.

Cũng không cần cái khác, chỉ cần nó.

Đây là cái thói quen kì quái gì a??

Trợ lý phi thường khó hiểu, nhưng lão đại đã yêu cầu đương nhiên phải nghe theo, vì thế lập tức nói: “Có, thứ ngài cần đã chuẩn bị xong.”

Thần Hi quay đầu, lại một lần nữa an tĩnh.

Hai người tới phòng nghỉ, trợ lý đem văn kiện đưa qua tới, “Kia ngài nghỉ ngơi, ta không quấy rầy nữa.”

Đương nhiên đây là lời khách sáo. Thần Hi cho tới bây giờ cũng không có để cho hắn vào cửa quấy rầy.

Thiếu niên nâng lên ngón tay dài trắng nõn, tiếp nhận văn kiện, đẩy cửa vào phòng nghỉ.

Lọt vào trong tầm mắt là không gian sạch sẽ rộng rãi, cửa sổ trong suốt có thể quan sát toàn bộ thành phố trong màn đêm.

Thần Hi đi về phía trước nhìn miêu xá.

Cái lần trước là vật trang trí phẩm. Thoạt nhìn rất đẹp, nhưng ngủ lại không thoải mái.

Miêu xá mới được đặt ở mép giường, đế lót mềm mại trắng tuyết, Thần Hi hơi nhướng mày, đầu ngón tay sờ thử, cảm thấy cũng không tệ lắm.

Anh nghiêm túc đem miêu xá để trên giường, nghiêng đầu nhìn, con ngươi mèo đen trắng nheo lại, màu sắc thanh khiết trong trẻo.

Thiếu niên giơ tay, ngón tay thon dài sờ lên mái tóc, hai chiếc tai mèo mềm mại màu trắng như tuyết dựng lên ở giữa làn tóc, thản nhiên xoay chuyển.

Khi nghiêng đầu, tai mèo cũng sẽ lắc lư theo.

Anh nhìn chằm chằm vào miêu xá ở giữa giường, suy nghĩ.

Hẳn là tối nay có thể ngủ ngon đi.

Thần Hi đem khuyên tai đặt lên bàn, đi tắm rửa.

*

Sáng ngày hôm sau.

Nắng sớm xuyên thấu qua khe hở rèm, chiếu vào cái giường lớn mềm mại trong phòng ngủ. Chăn gối đều chỉnh chỉnh tề tề, căn bản không giống như có người động qua.

Trên giường cũng không có ai.

Nhưng thật ra ở giữa chiếc giường có một cái miêu xá, đế lót trắng tuyết, mềm lại đáng yêu.

Mà trên cái đệm kia, có một tiểu khả ái nho nhỏ mềm mại, theo nắng sớm chiếu vào phòng ngủ, tai mèo trên đầu khẽ nhúc nhích, có chút lười biếng mà xoay qua, nâng đầu nhỏ lên, mở ra một đôi mắt mèo, tròn tròn xinh đẹp màu xanh lam băng lãnh, giống như vụn đá quý lộng lẫy.

Nó vừa mới thanh tỉnh, vẫn còn có chút mơ hồ, ngơ ngác hai giây, mới nằm sấp xuống, đầu đặt ở đôi chân mèo phấn nộn.

Lười nhác kêu một tiếng:

“Meoo ~”

Ở một góc phòng.

Còn dán một tấm poster Thần Hi.

Thiếu niên mỹ mạo trên tấm poster, hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo một tia không kiên nhẫn, con ngươi tinh xảo dưới hàng mi dài.

Nhìn qua thật cao lãnh.

Tuy rằng thường ngày cũng sẽ không có ai vô cớ liên tưởng. Nhưng lúc này khi so sánh cùng với mèo nhỏ trên giường, lại thập phần giống nhau……

Mèo nhỏ trừ bỏ lớn lên có vẻ ngoài mềm mại, ánh mắt lại thật ra vẫn là cao lãnh lạnh lùng.

Rũ mắt, lười biếng ghé vào miêu xá, nghiêng đầu phát ngốc.

====

(*) miêu xá: kiểu như giường hoặc chỗ ngủ cho mèo á mọi người.

Lời của editor: Tự nhiên muốn nuôi mèo ghê aa ~

210921