Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Quyển 2 - Chương 11: Thần tượng là mèo (11)




Thần Hi hơi nhướng mắt, tầm mắt liền rơi vào thiếu nữ ở trước mặt.

Anh dừng một chút, con ngươi băng lãnh dời đi, tầm mắt nghiêng nghiêng, liếc mắt nhìn cái khay bị lật úp ở dưới đất.

Ánh mắt lơ đãng dừng ở trên tay thiếu nữ.

Thấy cô hơi đưa tay ra sau lưng.

Trên mu bàn tay có một vết đỏ lớn.

*

Chu Tịnh ánh mắt hơi sáng lên, đem tóc dài vuốt qua sau tai, nhấp môi cười, ánh mắt có chút sùng bái, nhẹ giọng nói với thiếu niên: “Thần Hi sư huynh hảo. Sư huynh hôm nay cũng dùng phòng thu âm sao? Em đang sử dụng nó, bất quá em có thể nhường cho sư huynh!”

Ánh mắt thiếu niên cũng không có nhìn cô ta một cái.

Chu Tịnh có chút mất mát nhưng cũng đã thành thói quen, chờ anh đi đến trước mặt, liền tươi cười xán lạn, đang muốn ngoan ngoãn nói câu “Sư huynh đi thong thả”, lại thấy đối phương đi đến trước mặt mình.

“?”

Chu Tịnh có chút giật mình, ngay sau đó lập tức nở nụ cười, ngoan ngoãn nói: “Sư huynh?”

Thần Hi nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở trên người cô, Chu Tịnh không biết tại sao, nhưng tâm trạng vị sư huynh này hình như không tốt, tầm mắt lãnh đạm dừng ở trên người mình, Chu Tịnh theo bản năng mà lui về phía sau một bước, nghe thấy giọng thiếu niên thanh lãnh trầm thấp.

Lạnh lùng nói: “Cô làm bỏng em ấy?”

“……”

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng.

Không chỉ có Chu Tịnh, Dụ Sở cùng nhân viên công tác ở phía sau, tất cả đều kinh ngạc mà nhìn lại đây.

Thần Hi lại không có biểu tình gì, rũ mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, thái độ thản nhiên, sau đó thuận tay xoay chiếc đồng hồ, dây đeo màu đen lót ở cổ tay, đặc biệt hờ hững.

Giọng nói của anh có chút nhẹ, không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ có đôi mày thanh tú nhướng lên, tư thế lười biếng lạnh lùng: “Xin lỗi em ấy.”

Chu Tịnh cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Nhân viên công tác ở phía sau cũng không dám nói chuyện, mọi người đều an tĩnh đứng yên tại chỗ.

“Sư huynh, anh biết cô ấy sao?” Chu Tịnh nhìn Dụ Sở tươi cười, “Cô ấy làm đổ khay trà, rơi xuống làm bỏng chân em…… Nhưng không sao, đem nơi này dọn dẹp một chút là được”

Lời nói còn chưa dứt, Thần Hi nhíu mi, lạnh lùng lặp lại: “Nói xin lỗi hay không?”

Chu Tịnh nghẹn lại.

Khuôn mặt cô từ từ đỏ bừng, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều đang chờ cô nói, sắc mặt Châu Tịnh biến đổi vài phần, đành phải cúi đầu nói khẽ với Dụ Sở: "Xin lỗi..."

Thiếu niên nhẹ giọng mở miệng, Chu Tịnh nâng mắt lên, liền trông thấy đôi mắt băng lãnh của anh, ý vị không rõ nhìn cô:

“Đừng bắt nạt fan của tôi.”

Ngay sau đó, nghiêng đầu lãnh đạm mà nhìn Dụ Sở, nói: “Em đi cùng tôi”

Thân ảnh thon dài của thiếu niên cất bước đi ở phía trước.

Dụ Sở khom lưng cười cười với nhóm nhân viên công tác ở phía sau, nhanh chóng lon ton chạy theo.

Ca ca thật soái!

Bởi vì có bệnh tim, lúc này tim cô lại đập nhanh hơn một chút, Dụ Sở nhanh chóng hít một hơi thật sâu và điều chỉnh nhịp tim.

Cô không thể chịu được cơn đau tim a.

Bóng dáng cao gầy ở phía trước không nói thêm tiếng nào, Dụ Sở ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Hai người đến trước thang máy.

Thiếu niên bấm thang máy, cửa mở ra, Dụ Sở ngoan ngoãn không nhúc nhích đứng ở phía sau anh, nhưng lại thấy thần tượng nhà mình cũng không nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu nhìn vào tròng mắt xanh đen, trong màu đen sâu thẳm và u ám, dường như có một chút xanh lam, phản chiếu vào đáy mắt thiếu niên. Thần Hi không có biểu tình, đứng yên nhìn cô:

“Đi vào.”

“A, dạ dạ.” Dụ Sở không nghĩ tới đối phương còn muốn cô vào thang máy trước, tức khắc cảm thấy thần tượng nhà mình thật sự là một quý ông.

Anh ấy sẽ đứng lên vì người hâm mộ, lại lễ phép lịch sự. Trên đời này nơi nào tìm được thần tượng hoàn mỹ như vậy a.

Dụ Sở tiến vào thang máy.

Người nọ không nhanh không chậm theo vào sau.

Dụ Sở khi bước vào cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc dáng người cao gầy của thiếu niên bước vào, lại cảm thấy một trận áp bách không thể giải thích được, khi cửa thang máy đóng lại, bóng người phía trước rõ ràng mà đẹp đẽ chiếu vào vách tường của thang máy.

Dụ Sở lặng lẽ lui về phía sau, cách xa Thần Hi một chút.

“Ca ca kêu em có việc sao?” Thiếu nữ ngoan ngoãn mềm mại hỏi.

Người nọ phía trước ngữ khí bình đạm, tiếng nói có chút trầm thấp, nghe ra được tâm trạng đặc biệt không tốt, “Mu bàn tay của em bị bỏng.”

Dụ Sở cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình.

Cái này kỳ thật không có việc gì, nước trà cũng không có nóng lắm.

Nhưng thần tượng nhà mình săn sóc fan……

Dụ Sở ôm tay, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Nước nóng như vậy, bỏng thật sự rất đau a.”

“……”

Thần Hi hơi quay đầu lại, tầm mắt dừng ở trên tay cô.

Dụ Sở chớp mắt chờ đối phương trả lời.

Hệ thống vẫn luôn ngủ đông, lại bỗng nhiên online, ở trong đầu cô ra tiếng nhắc nhở:

“Ký chủ a, có chuyện cần nhắc lại cho chị biết, công lược mảnh nhỏ như thế nào cũng đều được, nhưng là chị không thể thổ lộ trước nga, mảnh nhỏ phải nói trước muốn cùng chị ở bên nhau, chị mới có thể đáp ứng ~”

“……”

Dụ Sở sững lại.

Điều kiện này cô thiếu chút nữa đã quên.

Dụ Sở nghĩ nghĩ, ở trong đầu trả lời: “Vậy ta chẳng phải là tra nữ sao.”

Chỉ lo chơi lưu manh, cũng không để ý thổ lộ.

Hệ thống nghe vậy, đang muốn an ủi ký chủ hai câu, lại bỗng nhiên nghe cô ở trong đầu đúng tình hợp lý mà trả lời: “Vậy ta đây liền phải tra anh ấy.”

Hệ thống: “……”???

Nó hoài nghi chính mình nghe lầm.

Dụ Sở hiện tại lá gan lại lớn, tự tin gật đầu: “Anh ấy nếu thổ lộ thì liền có thể ở bên nhau, nếu không thổ lộ ta liền làm tra nữ.”

Cô nếu có thể ở tiểu vị diện tra tấn linh hồn mảnh nhỏ, kia cũng thật phấn khích đi!

Dù sao dự tính của cô, chính là ngủ Chủ Thần một lần, sau đó liền chạy trốn. Ý tưởng này cũng không khác gì tra nữ cho lắm. =)))

Dụ · tra nữ · Sở nghiêm trang.

Tỷ tỷ lập chí quyết tâm ngủ Chủ Thần!

*

Dụ Sở còn đang suy nghĩ thì cửa thang máy mở ra, cô ngẩng đầu nhìn thấy số nút trên thang máy, có chút kinh ngạc mà nhận ra đây là tầng cao nhất của Hoa Ức.

Cũng là không gian cá nhân của Thần Hi.

Thiếu nữ chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Hi, thấy đôi mắt anh hơi rũ, hàng mi dài hiện ra trên sống mũi cao.

Hững hờ mà nhìn cô.

Ánh sáng bên ngoài tòa nhà phản chiếu vào đôi mắt, con ngươi thẳng đứng như mắt mèo, trong ánh sáng có chút mềm mại ôn nhu.

Không hiểu sao, Dụ Sở bỗng nhiên nhớ tới bé mèo nhỏ tối qua.

Cô mím môi, đi theo phía sau Thần Hi, bước vào không gian cá nhân của anh, trái tim không thể tin được lại đập thình thịch thình thịch……

Này cũng không thể đổ lỗi cho trái tim.

Có fan nào đi vào phòng thần tượng, tim còn có thể đập bình thường sao.

Dụ Sở một bên vỗ ngực, đi vào căn phòng trên tầng cao nhất, nhìn thấy phong cách trang trí sạch sẽ tông trắng đen, không gian ở đây gần như trống rỗng, ánh đèn sáng ngời.

Dụ Sở đánh giá một chút, cũng không dám nhìn đông nhìn tây, tận lực biểu hiện mình là một fan ngoan ngoãn.

Vì vậy khi cô tới đây cũng hết sức giữ bình tĩnh, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh sô pha.

Tầm mắt nhìn xuống, lại bỗng nhiên thấy trên bàn chính là cái kẹp tóc kia của mình, bị đặt ở trong một hộp kẹo cùng những viên kẹo đầy màu sắc.

Dụ Sở sững sờ.

Đang muốn tiến lên hai bước, trước mặt lại có bóng người cao gầy che khuất.

Thiếu niên tiếng nói trầm thấp: “Đưa tay cho tôi.”

====

10 điểm cho sự gan dạ của Sở Sở nha =)))

210923