Lần Thứ Ba Mươi Chín Công Lược

Quyển 1 - Chương 8: Muội muội là nam hài tử (8)




Dụ Sở nằm mơ.

Trong mơ, cô về tới Chủ Thần không gian, thấy được Chủ Thần điện hạ cao cao tại thượng, đang chuẩn bị lấy việc nữ hài tử ra đùa giỡn, vị thần trên ghế bỗng nhiên ngước lên, đôi mắt lạnh băng như tuyết, ánh mắt nhẹ lướt qua trên người cô.

Lời nói đùa vừa đến bên môi, bỗng nhiên dừng lại, Dụ Sở kinh hãi toát mồ hôi lạnh, vội vàng thu liễm thái độ đi quá giới hạn, cung cung kính kính cẩn thận mà cúi đầu, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Điện hạ.”

—— Mơ tới đây thì tỉnh lại.

Dụ Sở mở to mắt, cảnh tượng trước mắt chậm rãi rõ ràng lên, phát hiện mình còn đang ở mạt thế, đang hoàn thành nhiệm vụ công lược thứ ba mươi chín.

Cô sửng sốt một lát mới yên lặng mặc quần áo, xuống giường rửa mặt.

Hiện tại đã là buổi sáng, hành động cùng thị lực của cô đã khôi phục bình thường.

Sau khi rửa mặt xong, vừa lúc nhìn thấy Duy Âm từ phòng cách vách đi tới.

Hai người đối diện tầm mắt, tiểu cô nương hạ mi, thấp giọng nói: “là ngươi nói ta thức dậy tới tìm ngươi.”

Dụ Sở gật đầu.

Cô đánh giá tiểu cô nương trước mặt, nhìn mái tóc nâu dài xinh đẹp, còn có đôi tay chân nhỏ trắng nõn, không khỏi lộ ra nụ cười, nói: “Ta kêu ngươi tới thắt bím tóc nha.”

“……"

Duy Âm ngây người.

Cô dường như không hiểu ý tứ của câu này, chốc lát mới lấy lại tinh thần, chớp đôi mắt, lông mi giật giật, không biết vì sao có điểm bối rối, liền lắp bắp nói: “Ngươi nói, thắt……thắt cái gì?”

Dụ Sở đem một cái hộp đặt lên bàn, mở ra, bên trong là những dây cột tóc mà cô chọn được ở trung tâm thương mại.

“Bím tóc nha.” Cô bày ra những thứ đó, còn có dây thun bảy màu sặc sỡ, chính mình chọn chọn lựa lựa trong chốc lát, cảm thấy cái nào cũng rất đẹp, vì thế đành phải cho muội muội quyết định, hỏi: “Ngươi thích cái nào?”

“……”

Duy Âm trợn tròn đôi mắt, nhìn hộp dây buộc tóc kia.

Giây tiếp theo.

“Ta cái nào cũng không thích.” Duy Âm khuôn mặt trắng nõn không biểu tình, xoay người liền đi ra ngoài, nửa điểm cũng không phối hợp cùng tỷ tỷ chơi.

Nhưng đối với Dụ Sở mà nói, đây chính là cơ hội thật vất vả mới có để chà đạp mảnh nhỏ Chủ Thần, vì thế cười tủm tỉm mà đi qua, tay giơ lên, liền đem tiểu cô nương ôm vào lòng, xoa xoa mái tóc cô, “Tại sao không thắt bím a, mái tóc đẹp như vậy. Tỷ tỷ bảo đảm đem tóc ngươi thắt đến xinh xinh đẹp đẹp.”

“Xinh xinh đẹp đẹp……”

Tiểu cô nương cứng đờ mà lặp lại từ này một lần, giãy giụa, đôi tay trắng nõn đẩy Dụ Sở ra, nghiêm túc cự tuyệt nói:

“Ta không cần.”

Tang thi thiếu nữ mắt điếc tai ngơ.

Cô ôm eo nhỏ của muội muội, cầm dây buộc tóc ở trên mái tóc dài của cô mà khoa tay múa chân, cười nói: “Không, ngươi muốn nha.”

Tiểu Duy Âm động tác ngừng lại, nỗ lực lấy tay tỷ tỷ đặt ở trên eo ra, nhưng cô tuổi nhỏ sức lực còn yếu, Dụ Sở lại đường đường là tang thi Vương, mặc cho cô đẩy như thế nào, đều không nhúc nhích.

Không biết là vì quá dùng sức, mặt tiểu cô nương trở nên đỏ ửng, liếc mắt nhìn những dây buộc tóc đó: “Ngươi đi mà thắt, ta không muốn thắt.”

Dụ Sở ôm cô tựa như ôm một chiếc bánh bao trắng mịn màng, liếc mắt nhìn cô một cái, đưa đầu ngón tay lạnh băng sờ xuống eo nhỏ trong vạt áo tiểu cô nương mà uy hiếp, nhướng mày nói:

“Không nghe lời, ta chọc chọc ngươi nha.”

Duy Âm: “……”

Đầu ngón tay lạnh băng của Dụ Sở chạm vào eo nhỏ, Duy Âm cả người người liền cứng đờ tại chỗ, đôi mắt trong suốt mở to, cánh môi khẽ mở, lại cắn, cứng đờ ở trong lòng ngực tỷ tỷ.

Dụ Sở thấy cô an tĩnh không lên tiếng, không khỏi nhướng mày, nghĩ thầm, tiểu gia hỏa thì ra rất sợ cào ngứa a.

“Thắt hay không nha?” Dụ Sở cười tủm tỉm hỏi.

Tiểu cô nương trong ngực chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp liếc cô một cái.

Dụ Sở sửng sốt, nhìn thấy đôi môi hồng răng trắng của tiểu mỹ nhân, gương mặt đỏ rực tựa hồ bốc khói, vành tai trắng nõn cũng nhiễm sắc đỏ, rũ mắt ngoan ngoãn, không giãy giụa, rũ thấp đầu nhỏ giọng ngập ngừng:

“……Thắt.”

Nhìn lưu manh tỷ tỷ mà thỏa hiệp.

Tê...

Này thật quá đáng yêu đi, Dụ Sở tưởng như muốn chảy nước miếng...

“Vậy dùng dây buộc tóc này đi.” Dụ Sở chọn được dây buộc tóc, đem tiểu cô nương xoay lại, dùng lược nhẹ nhàng chải mái tóc dài xinh đẹp.

Sợi tóc bị vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn của tiểu cô nương.

Duy Âm rũ mắt, trầm mặc không lên tiếng.

Dụ Sở thắt cho tiểu cô nương cái đuôi cá, rũ xuống thập phần đáng yêu, xong xuôi, lại ở kẹp trên đỉnh đầu hai cái tai thỏ.

Duy Âm phát hiện trên đầu kẹp thứ gì đó, quay đầu trốn, cảnh giác: “Ngươi làm cái gì?”

Nhưng mà Dụ Sở đã làm xong.

Vì thế khi Duy Âm quay đầu, hai cái tai thỏ trên đầu đung đưa, trước con ngươi to tròn của cô, lay động phá lệ đáng yêu.

Dụ Sở nhịn không được nở nụ cười.

Nếu đổi thành Chủ Thần đại nhân, có thể làm cho hắn mang tai thỏ, thì thật đúng là vui sướng.

Cô cười tủm tỉm nói: “Bảo bối ta yêu ngươi~”

Quá đáng yêu a.

Nhịn cười không được.

Duy Âm nhìn cô cười cười, liền biết không có chuyện gì tốt, duỗi tay tính gỡ xuống kẹp tóc, kết quả ngay lúc này, thình lình nghe thiếu nữ cảm thán một câu “Yêu ngươi”, tiểu cô nương tay cứng đờ giữa không trung, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía Dụ Sở.

Tích tắc.

Tích tắc.

Trong phòng đồng hồ chậm rãi chạy, kim giây chuyển động âm thanh rõ ràng vô cùng.

Duy Âm tay nhỏ sờ đến lỗ tai thỏ trên đầu, lông tơ mềm mại, cô im lặng vài giây, dời đi tầm mắt rồi buông tay, ngón tay trắng mềm để trên cánh môi, mặt không biểu cảm, vành tai đỏ bừng, phảng phất giống như con tôm vừa nấu chín.

Cô chớp mắt, lông mi khẽ run vài cái, yên lặng gục đầu xuống.

Lỗ tai thỏ trắng tuyết cũng rũ theo xuống.

“Vừa rồi gặp được người của căn cứ, để ta tới nói với ngươi một chút, thủ lĩnh nghe nói ngươi có dị năng, muốn gặp ngươi.” Duy Âm thay đổi đề tài, thấp giọng hướng Dụ Sở nói chính sự.

Dụ Sở nghe xong gật đầu, cười nói: “Không vội, chúng ta lại tiếp tục.”

Khuôn mặt nhỏ của Duy Âm cứng đờ.

“Còn chưa có xong?” Cô sờ tai thỏ ở trên đầu, thanh âm mềm mại non nớt có chút cứng đờ, nâng mắt lên nhìn về phía tỷ tỷ.

“Đương nhiên còn chưa có xong.”

Tang thi tỷ tỷ từ phòng lấy tới quần áo: “Còn có váy nhỏ xinh đẹp nha!”

*

Một đường từ khu dừng chân đi đến tòa nhà, tỷ lệ quay đầu xe ở căn cứ là 100%, mọi người đều nhịn không được nhìn nhiều hơn hai lần, thẳng đến khi đã đi rất xa, vẫn còn quay đầu lại đánh giá vài cái.

Bọn Lý ca thực hưởng thụ loại cảm giác vạn người xem này, thẳng eo, nhỏ giọng nói với Dụ Sở: “Duy Âm muội muội thắt bím tóc cũng thật đẹp, nếu ta có nữ nhi, mỗi ngày cũng sẽ thắt bím tóc nhỏ, mua váy cho nó.”

Hắn cười tủm tỉm mà nhìn về phía Duy Âm.

Nhưng mà tiểu cô nương nghe xong khích lệ, mặt lại không biểu tình.

Chiếc váy thắt eo nhỏ tinh tế, thập phần đáng yêu, bím tóc đuôi cá rũ ở xương quai xanh tinh xảo, cô rũ mắt nhìn tỷ tỷ, nắm chặt góc áo tỷ tỷ, mặt không biểu tình.

===

Nếu có sai sót gì mong các bạn mạnh dạn cmt cho tui biết với nhaa ~

210913