Lúc Vệ Tiếu đi đến chỗ anh, Lưu Kình thở dài khó nhọc, nhả từng chữ ỉu xìu: “Sớm biết thế này, thà không nói còn hơn”.
Vệ Tiếu cười hiền, vuốt tóc anh: ‘Em định không nói, nhưng anh có thật sự yên lòng không?”
Lưu Kình lẳng lặng không nói gì thêm, tự thấy mình hơi hẹp hòi.
Xem chừng không còn việc gì nữa, Vệ Tiếu liền kéo Lưu Kình vào phòng nghỉ ngơi. Hai người tâm tình suốt đêm, đến khi ra khỏi phòng, quầng mắt thâm đen như gấu trúc, Lưu Kình phải cố sức tỉnh táo để mà lái xê đón dâu.
Vừa mới ra khỏi phòng, gió thổi hiu hiu, Lưu Kình rùng mình vì rét. Do quá vội vã đến tìm Vệ Tiếu nên trên người anh chỉ ăn mặc đơn giản. Vệ Tiếu định chạy đi tìm áo thì bị anh ngăn lại, anh thà chịu lạnh để đầu óc lên tinh thần hơn.
Đợi đến lúc chú rể an vị trong xe, Lưu Kình đóng cửa hít một hơi thật sâu rồi nổ máy. Xe của anh không chỉ đẹp mà phụ tùng bên trong cũng xịn vô cùng.
Chú rể há hốc mồm, rút thuốc lá mời Lưu Kình một điếu, anh xua tay từ chối. Không phải anh coi thường người nhà Vệ Tiếu, chỉ là do thói quen làm quý tộc lâu rồi thành ra khó bỏ, cái kiểu vẫy tay cũng hơi điệu bộ, làm chú rể ngại ngùng.
Vệ Tiếu nhìn thấy, vội vàng bắt chuyện tạo không khí vui vẻ, Lưu Kình đang buồn ngủ mà cũng phải cười theo.
Đường huyện thành tuy không rộng nhưng trên đường xe cộ không có mấy, bọn họ lại xuất phát sớm, Lưu Kình phấn chấn, còn cố tình thò tay ra ngoài.
Người đi đường trầm trồ không ngớt.
Vệ Tiếu ngồi bên ghế phụ, cậu em chú rể ngồi đằng sau cũng đắc ý ra mặt.
Vệ Tiếu nhắc nhở Lưu Kình lái xe cẩn thận, ý là bọn họ đi đón dâu chứ không phải đi khoe xe đẹp cho thi hạ thấy. Lưu Kình nghe cũng phải, liền chú tâm lái xe hơn.
Thật ra trong lòng Vệ Tiếu hiểu rõ, khi không có cậu bên cạnh, Lưu Kình vô cùng cẩn trọng, chỉ khi hai người ở cùng nhau, Lưu Kình mới ngây ngô như trẻ nhỏ, đôi khi còn làm những chuyện dở khóc dở cười. Vệ Tiếu biết, Lưu Kình đã coi cậu là người thân duy nhất của anh.
Tình cảm giữa bọn họ không đơn thuần là tình yêu, mà còn bao hàm rất nhiều ý nghĩa khác. Rành rành là một người giàu có, không có gì cần phải phàn nàn trong cuộc sống, nhưng Vệ Tiếu vẫn có thể bắt gặp sự quyến luyến lơ đãng lộ ra trong đôi mắt Lưu Kình.
Lòng cậu ấm áp hơn bao giờ hết. Chính bởi vậy, cậu mới nguyện làm nhiều điều như vậy vì anh.
Xe đến cửa nhà gái, theo lệ cũ phải xuống xe gõ cửa nhà dâu rồi phát bao lì xì, xin nhà gái mở cửa.
Có Vệ Tiếu ở đây nên Lưu Kình cũng theo cùng cho biết. Tuy đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng giữa một bầy quạ người, Lưu Kình nổi bật lên như một chú công tuyệt mỹ, khiến bao cô nàng bên phía nhà gái chăm chú nhìn.
Theo phong tục địa phương, rước dâu phải đúng giờ đã định, cho nên chú rể đến sớm sẽ bị nhà gái gây khó dễ như bắt hát Vợ ơi, anh yêu em, hay giả tiếng sói tru cũng là chuyện thường tình. Lưu Kình cười ngặt nghẽo, nghĩ mấy cô nàng này quậy cũng gớm thiệt, đã vậy họ còn ép chú rể đến hôn Lưu Kình.
Dù sao đến đón cô dâu toàn là anh em bạn thân của chú rể, Lưu Kình chỉ là người đến hỗ trợ. Chú rể nghĩ đơn giản, đều là đàn ông với nhau, hôn thì hôn chứ có gì to tát, thế là tô son đỏ choét rồi lao tới hôn Lưu Kình. Anh không ngờ mình cũng bị kéo vào trò vui này, sắc mặt có đôi chút khó chịu, tuy nhiên anh rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc, đến mức này mà mặt vẫn chỉ có vẻ lành lạnh thôi.
Vệ Tiếu thừa hiểu tính anh rồi, sợ anh làm chú rể mất online casino mặt, liền nháy mắt ý nhắc anh chịu khó một tí.
Được thôi, Lưu Kình thản nhiên liếc cậu, bỗng nhếch mép. Cậu chưa kịp suy nghĩ, đã bị anh ôm eo rồi hôn rõ sâu. Xung quanh hú hét, ai hôn ai đều như nhau cả, mọi người đều thấy vui vẻ là được.
Có điều, Lưu Kình hôn đậm đà quá, người xem đều trố mắt, thiếu điều phun máu, la hét ỏm tỏi. Đó quả là một nụ hôn nồng nàn khó cưỡng, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, khá khen cho sự giữ hơi của hai người này.
Đến lúc Vệ Tiếu cảm giác lưỡi sắp rụng, Lưu Kình mới chịu buông, mặt cậu đỏ ké.
Vệ Lạc đu cùng đội bưng lễ, thấy cảnh tượng ấy, xấu hổ không biết cất mặt vào đâu. Mọi người chả ai để ý quá nhiều nên cứ thản nhiên vui đùa. Náo loạn một trận, cuối cùng đã đến giờ tân lang vào buồng đón tân nương, Vệ Tiếu kéo Lưu Kình ra xe đợi.
Chui vào xe, cậu mới trách móc: “Giả vờ hôn là đủ rồi, đâu cần hôn em như vậy đâu?”
Lưu Kình mặc kệ, cười tít mắt, tạo thế như thể muốn hôn tiếp.
Vệ Tiếu né qua một bên, Lưu Kình hoạnh hoẹ: “Có ai như em không, thấy chồng bị hôn cũng không bảo vệ, anh mà không nghĩ cách ấy a, có mà bị hôn rồi. Mà còn…” Anh tạm dừng, nhìn cậu ngồi bên cạnh: “Anh rất muốn hôn em quang minh chính đại, kể cả khi người ta nghĩ đó chỉ là trò đùa”.
Vệ Tiếu vốn dĩ đang vui, nghe xong lời này lại chợt chùng lòng, nắm lấy tay anh không nói gì.
Cô dâu được rước về nhà trai, bái đường xong, bắt đầu mở tiệc.
Tuy là huyện thành, nhưng bên nhà Vệ Tiếu vẫn giữ thói quen cũ, dùng khoảng sân trống trong nhà làm tiệc mừng khách.
Vệ Tiếu vốn là trai độc thân, theo phong tục địa phương, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần còn trai tân đều phải giúp bưng bê các món.
Vệ Tiếu cùng Vệ Lạc thay phiên nhau phục vụ, tiệc dọn theo mâm nên cứ phải bê từng bát, từng bát một.
Thoạt trông thì sơ sài, nhưng mùi vị lại đậm đà khó quên. Lưu Kình cũng cảm thấy đói, quơ mấy quơ là hết bát.
Thấy Vệ Tiếu chưa có gì lót dạ, sợ một lúc nữa không có gì ăn, anh liền xin một cái bát không, cứ mỗi món dọn ra, anh đều gắp mấy miếng bỏ vào, coi như chuẩn bị sẵn cho Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu nhìn thấy, biết Lưu Kình gắp sẵn cho mình liền nhắc nhở: “Đừng lo cho em, mấy anh em phục vụ có bàn riêng”.
Mấy người cùng bàn với Vệ Tiếu đều ố lên true đùa: “Vệ Tử à, chú mày cũng cưới gấp cho rồi, ở trên thành phố không có ai chăm sóc cũng buồn đấy, to đầu vậy còn làm phục vụ cưới là sao?”
Một người khác chen vào: “Đúng rồi, Vệ Tiếu cũng gần ba mươi rồi, con gái chú Sinh xinh xắn kìa, cũng ở trên thành phố luôn, hay là để tao làm mối cho”.
Vệ Tiếu chỉ cười, vội bê thức ăn đến bàn khác. Người ta cũng biết Lưu Kình quen Vệ Tiếu, dù không rõ nội tình bọn họ nhưng giục cưới âu cũng là chuyện vui, còn bảo Lưu Kình giúp họ thúc Vệ Tiếu lấy vợ cho rồi.
Lưu Kình nghe xong, hết nuốt nổi cơm. Đúng lúc cha mẹ Vệ Tiếu cũng vừa sang, từ xa đã thấy người yêu của con trai mình đang ngồi chung buổi tiệc.
Chung mâm tiệc với Lưu Kình có người ăn xong, liền gọi cha mẹ Vệ Tiếu đến. Tiệc cưới theo mâm thường là hễ có khách đến lại dọn thức ăn lên. Khách khứa hiện nay đang đông, ngoại trừ chỗ này không còn chỗ trống nào tốt hơn nữa, cha mẹ Vệ Tiếu hết cách, đành ngồi cùng mâm với Lưu Kình. Ba người ngồi đối diện nhau, nhất thời mây đen xám xịt.
Vệ Lạc trông thấy, môi giật giật, đi tuồn tin cho Vệ Tiếu. Cậu nhìn qua, thấy Lưu Kình ngồi bất động như khúc gỗ, tim cậu cũng thắt lại.