Lưu Kình những tưởng việc mình toan tính đã đâu vào đấy, nào ngờ hoạ từ trên trời giáng xuống quả là khó đỡ. Đang lúc loay hoay chuẩn bị đến công ty, Vệ Tiếu tình cờ gặp một người lạ mà quen, quen mà lạ. Vệ Tiếu nghĩ mãi không thể nhớ ra người này là ai, một lúc lâu sau mới nhận ra người quen ấy chính là tình cũ Lỗ Bình.
Sau lần hiến thân cho Lưu Kình, Lỗ Bình phải ra đi trong ô nhục. Lúc này, Vệ Tiếu thật không dám tin vào mắt mình. Người cậu một thời mê đắm, giờ trông tiều tuỵ, nhếch nhác và già đi thấy rõ. Dù sao cũng từng quen biết, nhưng Vệ Tiếu cũng cảm thấy hơi bất ngườiờ, vì sao Lỗ Bình lại tìm đến nơi này?
Vệ Tiếu đang chuẩn bị bước ra, luýnh quýnh quên luôn khoá cửa, vội vàng mời Lỗ Bình vào nhà.
Lỗ Bình ngượng ngùng theo sau Vệ Tiếu, quen miệng hỏi: “Anh vẫn làm vê sĩ cho Lưu Kình à?”.
Vệ Tiếu ngớ người, nhưng cũng không quên gật đầu trả lời: “Ừ, lâu nay em đi đâu vậy?”.
Nhà hai người gần nhau, nên lúc hai người chia tay, vì lo tinh thần của Lỗ Bình, thậm chí còn từng nghĩ sẽ đi tìm cô.
Lỗ Bình ngồi trên ghế, vẻ mặt ủ đột, đảo mắt nhìn quanh phòng. Lưu Kình là dân chơi đẳng cấp, giao phó toàn quyền cho Vệ Tiếu khi sửa chữa căn phòng, nhưng công đoạn bày biện trang trí sau sửa chữa thì tự tay anh đảm nhận hết.
Căn phòng được trang hoàng từ những đồ vật bình dân cho đến sang trọng quý phái. Lỗ Bình xem qua một lượt, bề ngoài có vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng kỳ thực tâm đang cồn cào, đôi mắt ửng đỏ chực khóc.
Vệ Tiếu hay cầm lòng không đậu khi thấy phụ nữ khóc, lần này cũng vậy, tay chân cậu bắt đầu múa may loạn xạ mà bản thân lại không biết nên nói gì cho phải.
Lỗ Bình đưa tay quẹt vội nước mắt, cảm khái hỏi Vệ Tiếu: “Anh có bạn gái rồi phải không?”
Vệ Tiếu phân vân không biết trả lời thế nào, im lặng một hồi, nghĩ đến bóng dáng Lưu Kình liền gật đầu.
Lỗ Bình thở dài thật sự bi ai, rõ ràng tuổi tác chưa lớn nhưng khuôn mặt đã có nhiều thay đổi. Vệ Tiếu cũng không biết nên ứng đối thế nào, đành đi rót nước mời cô.
Hai người ngồi nhìn nhau rất lâu mà ai cũng im bặt, phải một lúc sau Lỗ Bình mới tiếp tục câu chuyện: “Em có con rồi.”
Câu nói tưởng chừng vu vơ ấy làm làm Vệ Tiếu chết sững, chưa kịp chúc mừng thì lại nghe Lỗ Bình nói tiếp: “Là con của Lưu Kình… Từ khi ra viện, em cứ thấy sức khoẻ mình không ổn, một thời gian sau em mới phát hiện mình có thai, lúc đó đứa trẻ cũng đã được mấy tháng, bác sĩ khuyên em đừng phá, nếu phá thì sau này mất khả năng sinh con, em mới cắn răng sinh nó ra. Định là tự mình nuôi nó lớn, nhưng thật sự làm một người mẹ đơn thân quả không dễ dàng, em không có cách nào khác mới đến đây tìm Lưu Kình.”
Thật không dễ dàng gì cho Lỗ Bình khi kể cho tình cũ nghe câu chuyện riêng tư ấy, nhưng ngặt nỗi chữ “tiền” đã bít lấy lối đi của cô, nếu không vì tình cờ bắt gặp Lưu Kình trên ti vi, cô cũng đã không muốn tìm đến đây.
Vệ Tiếu ngây dại ngồi bất động.
Lỗ Bình tưởng cậu quá sốc, mà đúng là cả một hồi lâu vẫn chưa thấy cậu phản ứng lại. Cô nhìn cậu đầy nghi ngờ, phải chăng Vệ Tiếu vẫn còn tình cảm với mình?
Nghĩ đến điều đó, Lỗ Bình càng thấy xót xa thêm. Ngày quen Vệ Tiếu, cô chỉ nghĩ cậu là một người trình độ văn hoá thấp, thu nhập chẳng đáng vào đâu, chứ đâu ngờ cậu lại là người đàn ông tốt đến thế. Dù lúc ấy Vệ Tiếu đối xử với cô không bạc, nhưng gửi gắm thân phận mình cho người đàn ông như vậy, cô vẫn cảm thấy không cam lòng, để rồi sau khi đã qua những giông bão của cuộc sống, Lỗ Bình mới nhận ra, hoá ra lấy được người như Vệ Tiếu quả là có phúc, tiếc thay giờ đây mọi thứ đã quá muộn màng.
Lỗ Bình tiếp tục thở dài rền rĩ: “Em cũng không có yêu cầu gì hơn, hôm trước em có ghé qua công ty Lưu Kình nhưng không dám vào, mới đi theo xe anh ta đến đây, kỳ thực em không dám liên lạc, có anh ở đây, em mới dày mặt làm phiền anh lần chót, nhờ anh chuyển lời với anh ta, nói là…em chỉ mong Lưu Kình nghĩ đến cốt nhục tình thâm mà cứu vớt cho mẹ con em phần nào.”
Đến lúc này Vệ Tiếu mới thật sự trấn tĩnh. Cậu nhìn chằm chằm vào cốc nước trước mắt, tim như thắt lại.
Nhưng trước mặt Lỗ Bình cậu không thể biểu hiện ra bèn giả vờ như không có chuyện gì: “Anh sẽ chuyển lời cho anh ấy giùm em”.
Lỗ Bình nghe được câu ấy như bắt được vàng, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, liền đứng dậy cáo từ.
Vệ Tiếu vội giữ cô lại, ân cần hỏi han: “Đứa bé mấy tuổi rồi, là trai hay gái, em vẫn nuôi đấy chứ?”.
Lỗ Bình cũng không giấu giếm gì cậu, mở túi đeo bên người, tìm ảnh và giấy tờ của đứa bé giao lại cho Vệ Tiếu: “Anh đưa hết cho Lưu Kình xem nhé.”
Vệ Tiếu nhận lấy, không dám mở ra xem.
Đợi Lỗ Bình đi khỏi, cậu mới ngồi phịch xuống ghế. Vốn định đi làm, mà giờ chẳng còn tâm tư đi đâu cả.
Tuy hiểu rằng đây đã là chuyện của quá khứ, có kỳ kèo cũng mất ý nghĩa rồi, nhưng cảm giác bị phản bội, vẫn làm Vệ Tiếu đau lòng như cắt.
Lưu Kình về đến nhà, trời đã nhá nhem tối.
Anh có thói quen tạt qua siêu thị mua ít rau củ, nhân tiện mua thêm một chai khử mùi nhà vệ sinh, chỉ là không phải hương hoa nhài thường dung.
Mở cửa, thấy phòng tối om không điện đóm gì sất, anh liền cười đùa với Vệ Tiếu lúc này đang ngồi bất động trên ghế sofa: “Tiếu Tiếu, sao không bật đèn vậy?”
Lưu Kình thay xong dép vẫn không thấy Vệ Tiếu trả lời.
Cảm thấy có gì đó không ổn, anh đặt rau xuống, đi đến gần Vệ Tiếu.
Từ ánh sáng lờ mờ của bóng đèn hành lang, Lưu Kình nhận ra khuôn mặt không cảm xúc của cậu. Anh căng thẳng, vội quỳ xuống trước mặt Vệ Tiếu, nắm bàn tay lạnh giá của cậu, áp lên ngực mình, tha thiết hỏi: “Tiếu Tiếu, có chuyện gì sao? Mặt mày em sao khó coi vậy?”
Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình, lặng thing, cầm mấy thứ trên ghế đưa cho Lưu Kình.
Anh rất đỗi ngạc nhiên, chìa tay nhận lấy. Đồ gồm một giấy khai sinh kèm một bức thư, nội dung trong ấy viết rất đơn giản, liệt kê đại khái các khoản chi tiêu mà tính ra chẳng đáng là bao với anh.
Nhưng Lưu Kình quả thật giật mình trước nội dung trong bức thư ấy. Ngoài Vệ Tiếu ra, chẳng điều gì khiến anh phải khiếp sợ. Những việc như thế này cũng không phải là lần đầu tiên.
Từ ngày tiếp quản Lưu thị, anh đã nhận không ít thư nặc danh, doạ bắt cóc tống tiền có, thương thầm nhớ trộm có, có thai bắt đền có, đòi phá thai có, đủ thứ hầm bà lằng.
Lưu Kình tự tin rằng mình trước đây trác tang đến đâu cũng đều dùng biện pháp tránh thai, nếu quả thật có con, anh cũng không hề lo sợ hay e dè.
Tình thân trong anh ít ỏi, dù mang dòng máu họ Lưu, anh hoàn toàn không có ý định sinh con nối dõi.
Thấy bộ dạng của Vệ Tiếu như vậy, Lưu Kình không chịu nổi. Sống với nhau lâu nay, Vệ Tiếu luôn nhường nhịn, che chở cho anh, luôn nghĩ đếna và chưa hề yêu cầu anh điều gì.
Giờ thì rắc rối to rồi, từ đâu xuất hiện một đứa con trai, chắng biết thật giả ra sao, nhưng cũng đủ làm Vệ Tiếu tan nát cõi lòng. Lưu Kình ước gì mình có thể giết chết cái đứa đã đến đây báo tin vòi tiền ấy, vội vàng giải thích với Vệ Tiếu: “Nhất định có hiểu lầm, em…”
Chưa dứt lời, Vệ Tiếu đã cắt ngang: “Là Lỗ Bình đấy, là con của anh với Lỗ Bình đấy.”
Lưu Kình nhất thời không nhớ ra cái tên ấy, nhíu mày nhìn cậu.
Vệ Tiếu bải hoải, chợt thấy mỉa mai khôn cùng. Người như Lưu Kình khi đã bạc tình bạc tình đến đáng sợ, cậu liền nhắc: “Bạn gái của em, cô gái bị anh dụ dỗ đó”.
Lưu Kình lúc này mới lờ mờ nhớ ra, lông mày nhíu chặt, bắt đầu mồm mép: “Đã là con anh, thì đến tìm em làm gì chứ?”
“Cô ấy đợi trước cổng nhà, hiểu nhầm em vẫn làm vệ sĩ cho anh mới nhờ em truyền đạt lại!” Giọng điệu Vệ Tiếu vẫn đều đều. Cậu càng nghĩ càng ấm ức, Lưu Kình mông mình còn chưa chùi sạch mà đã quay ngoắt lại nghi ngờ lại cậu. Em là người thế nào thì bản than anh phải hiểu rõ chứ? Lưu Kình cũng lên cơn ghen, ngoài anh, Vệ Tiếu đã từng thích cái ngữ phụ nữ ấy, chuuyện con rơi con vãi không tìm anh bàn bạc mà lại van nghèo kể khổ với Vệ Tiếu là ý làm sao? Phải chăng đang có ý đồ gì đây?
Lưu Kình cúi đầu ngẫm nghĩ, lừa tình hay lừa tiền anh thây kệ, muốn biết có phải con của anh không chỉ cần thử DNA là ran gay, chỉ sợ Lỗ Bình còn có ý định khác. Lưu Kình hung tợn nghĩ, cô đừng hòng sống sung sướng.
Lưu Kình vốn thông minh, một khi đã ra quyết định liền thay đổi sắc thái biểu cảm, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn, giả vờ buồn bã: “Anh biết rồi. Nhưng trước khi sự việc chưa được làm sang tỏ, em có thể tin anh một lận được không? Anh sẽ dẫn đứa bé đi xét nghiệm DNA, nếu thật là của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm, còn nếu không phải, Tiếu Tiếu…”
Lưu Kình áp đầu lên đùi của Vệ Tiếu, nũng nịu: “Lần sau em không được tuỳ tiện giận anh đâu đấy”.