Vệ Tiếu tắt điện thoại, dành hết tâm trí để chăm sóc cho Lỗ Bình, đợi đến lúc Lỗ Bình khá hơn mới về lại bên Lưu Kình, nhưng cũng chỉ là chào hỏi qua loa rồi đi.
Vệ Tiếu nghĩ kĩ rồi, nơi như thế này không thể làm việc được nữa. Cậu đang thu dọn hành lý thì Lưu Kình bước tới, chặn ngay đầu cửa rồi hất hàm hỏi: “Ý cậu là sao?”
Vệ Tiếu là người có lý có tình, cậu biết rõ chuyện của Lỗ Bình không thể trách Lưu Kình, nếu cô không tự nguyện, Lưu Kình đời nào xơi được cô? Anh chơi bao nhiêu đứa con gái cũng mặc, nhưng tại sao lại đùa giỡn với Lỗ Bình? Vệ Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, quan hệ chủ tớ từ trước tới giờ vẫn tốt đẹp, tính cách hai người tuy không quá giống nhau nhưng được cái Lưu Kình luôn ưu ái cậu nhiều hơn người khác, thậm chí nhiều khi còn nghe lời cậu nữa cơ mà.
Vệ Tiếu nghĩ dù sao cũng không làm ở đây nữa, bèn lấy tư cách bạn bè thay cho quan hệ chủ tớ, nói với giọng điệu dứt khoát: “Cậu rõ vì sao tôi làm như vậy mà.” Lưu Kình cũng đoán biết được lý do Vệ Tiếu đòi đi, thấy Vệ Tiếu căng thẳng, anh cũng không muốn nhín nhường liền nhướng mày đầy khiêu khích, khuôn mặt thanh tú nho nhã ấy dẫu có nở nụ cười đầy nham hiểm thì cũng đẹp đến tinh xảo, đánh một cái liếc hướng về Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu thấy không mấy quan tâm Lưu Kình có nhìn mình hay không, chỉ xách hành lý lên rồi cất bước. Lưu Kình đi tới giữ Vệ Tiếu lại. Vệ Tiếu khỏe hơn Lưu Kình rất nhiều, tuy bị anh kéo lại vẫn bước đi được, lại còn kéo Lưu Kình theo. Lưu Kình bỏ vẻ nhượng bộ: “Chì là một đứa con gái thôi mà, tôi bù cho cậu đứa khác, đẹp hơn con nhỏ đó nhiều.”
Vệ Tiếu cứ thế mà cắm đầu bước đi, cảm xúc chai lì không thiết phải giận dữ.
Lưu Kình cuối cùng cũng điên tiết, tính khí điên khùng sẵn có lâu nay lại được dịp bùng lên. Anh xông ra ngoài hét lớn.
Bọn người bên ngoài luôn chực sẵn để chờ lệnh, nghe Lưu Kình hô hoán, lại thấy Vệ Tiếu hầm hầm bước ra, có hai thằng vội chạy đến vây Vệ Tiếu lại.
Vệ Tiếu biết rõ Lưu Kình là người thiếu đạo đức nhưng không ngờ rằng chuyện mình nghỉ việc cũng rắc rối như vậy. Trong khi cậu đang bị bọn người làm đến vây chặt, Lưu Kình hất hàm bước ra khỏi vòng vây.
Vệ Tiếu tính bỏ chạy nhưng bọn người làm đã vây quanh mất rồi, mấy kẻ này vốn dĩ đều là đồng nghiệp của cậu cả, có người chơi thân, có người chỉ quan hệ xã giao, Vệ Tiếu không nỡ đánh đành ngoan ngoãn để họ kéo trở lại phòng.
Cậu vừa bước chân vào phòng thì Lưu Kình cũng vội cho người đến bệnh viện nhét cho Lỗ Bình một vạn, bảo cô ta đi vá lại màng trinh, càng nhanh càng tốt.
Đến khi mọi việc xong xuôi, Vệ Tiếu biết chuyện thì Lỗ Bình đã lặng lẽ rời khỏi bệnh viện không lời từ biệt. Cậu nổi cáu muốn tìm Lưu Kình tính sổ, Lưu Kình vẫn đứng đó không biểu hiện gì.
Lưu Kình thông minh nhưng lại hồ đồ hết lần này đến lần khác trong chuyện của Vệ Tiếu, và anh cũng biết, một người vui vẻ hay cười như Vệ Tiếu lại nổi nóng với mình như vậy thì không dễ ngày một ngày hai mà bỏ qua ngay được.
Anh còn trêu đùa Vệ Tiếu: “Đàn bà như quần áo, cậu thay đi là xong, con nhỏ đó ngực lép lắm, một tay tôi đã nắm gọn rồi, lần sau tôi giới thiệu cho cậu con ngực to, đảm bảo cậu sướng rên.”
Vệ Tiếu mặt đỏ như gấc, không phải vì xấu hổ mà vì khí giận đã bốc lên tận cổ.
Nhưng suy cho cùng thì mình cũng chỉ là con sâu cái kiến trong tay người ta mà thôi, cậu đành nín nhịn cho xong chyện.
Vậy mà Lưu Kình lại tưởng cậu xấu hổ, đến bên vỗ vai có vẻ thân mật.
Lưu Kình rất quý Vệ Tiếu, chính anh đôi khi cũng cảm thấy kỳ quái, ở Vệ Tiếu có gì đó rất lạ, rất dễ mến. Lưu Kình tuy thỉnh thoảng hồ đồ nhưng bọn người bên cạnh anh lại không phải lũ ngốc, cũng đôi lần nhắc nhở chủ mình.
Lưu Kình hoàn toàn để ngoài tai những lời nhắc nhở đó. Anh từ khi sinh ra đến người toàn bắt nạt người khác, có ai dám động đến anh một sợi tóc? Còn Vệ Tiếu, dù trong lòng không lấy làm vui vẻ, nhưng cái gì cần đều làm đâu vào đấy.
Việc ấy xem như đã là quá khứ. Tính cách Vệ Tiếu trước nay vẫn rất tỉnh, chẳng qua là chó cùng rứt giậu mà thôi. Tạm thời cậu sẽ nhín nhịn, đợi đến khi hết hợp đồng hẵng tính.
Cái gì đến cũng phải đến, Lưu Kình bàn với Vệ Tiếu chuyện tăng lương, cốt để làm cậu vui lòng.
“Cậu thấy lương cao hơn trước rồi đúng không, tôi tăng cho cậu đấy” Lưu Kình cất giọng lấy lòng Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu nghe xong cười miễn cưỡng, nụ cười qua loa ấy lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên. Lưu Kình thích nhìn Vệ Tiếu cười, anh đưa tay nựng má Vệ Tiếu, âu yếm nói: “Vài hôm nữa trang bị cho cậu thêm chiếc xe, à, bằng lái cậu thi xong rồi chứ hả?”
Vệ Tiếu bị hỏi bất ngờ. Thời đi lính cậu đã học lái xe, bằng cũng có rồi, nhưng lâu nay không lái, không biết giờ thế nào.
Nghe Vệ Tiếu đáp, Lưu Kình lấy làm phấn khởi lắm: “Tốt rồi, cậu cứ luyện lại đi, sau này làm tài xế riêng cho tôi là được, lúc nào tôi đi chơi sẽ rủ cậu theo.”
Vệ Tiếu đang muốn né Lưu Kình, giờ lại lòi ra cái nhiệm vụ ngoài ý muốn này, quả là đắng hơn thuốc.
Vệ Tiếu từ đó làm tài xế riêng cho Lưu Kình.
Tài xế riêng của Lưu Kình giờ trở thành bán thất nghiệp. Ông ta vốn là một tài xế lớn tuổi, làm việc trong gia đình họ Lưu cũng khá lâu rồi, đang yên đang lành tự nhiên bị cho ra rìa quả là đắng, trong lòng ông ta thấy buồn, có cảm giác như mình đang bị thằng xó xỉnh Vệ Tiếu làm bẻ mặt. Thế là rất nhanh sau đó lời ong tiếng ve được truyền đi, nào để là được lòng cậu chủ, bạn gái cũng đem hiến tế.
Vệ Tiếu vẫn giữ thái độ im lặng.