Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 53: Màn Đấu Mắt Cực Đỉnh




Bốp bốp bốp.

" Phải, các anh là đẹp trai nhất bar này rồi. Đặc biệt là anh đó, Giang tổng."

Tiếng vỗ tay phát ra từ một người con gái ăn mặc sexy, lộ rõ ba vòng hiện lên sức quyến rũ. Ánh mắt đám đàn ông trong bar đều đổ xô về phía cô ấy, nét mặt thèm thuồng được hiện rõ. So với chiếc váy công sở của Tuyết Ninh đúng là khác xa một trời một vực.

"Mộc Lan, chúng ta lại có dịp gặp nhau rồi! Cô đến từ bao giờ thế?" Quân Hạo lé cả mắt khi thấy cô nàng ' hấp dẫn ' này đứng trước mặt. Anh ta đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm được nói chuyện với người đẹp.

Giang Thiếu Phong là người đàn ông đã có gia đình, sao đến lượt anh may mắn có thêm cô em gái xinh đẹp thế này? Không! Ông trời thật không công bằng với đám trai ' già ' như hai người họ.

Tuyết Ninh đờ đẫn, ngước mắt lên nhìn xem cô gái này có vẻ đẹp gì mà khiến bao người nhìn với cặp mắt sáng rỡ như được vàng thế kia.

"Cô ta trông cũng rất xinh đẹp." Đến cô là phụ nữ nhưng phải thẳng thắn công nhận nét đẹp quyến rũ đến chế.t người của Vu Mộc Lan.

Mà cô nàng này, không hề có ý tốt đâu!

Giữa bao nhiêu người đàn ông có tiền, có quyền thế ngang hàng với Thiếu Phong và có lẽ còn có nhiều người vượt trội hơn thế. Thêm phần gia cảnh Vu Mộc Lan đâu phải dạng vừa, tiểu thư nhà họ Vu, cố sao đến tìm người đã có vợ như anh?

Thiếu Phong thừa biết cảm xúc của cô vợ ngồi bên cạnh, anh thì thầm to nhỏ bên tai cô: " Em đang ghen hả vợ yêu?"

Hửm? Ghen? Ghen là gì?

Nhận được câu hỏi, cùng lúc đó gương mặt cô đỏ ửng, nhất là ở vùng tai, đỏ chói như máu tươi luôn rồi!

Tuyết Ninh lẫn tránh, giọng nói run run, yếu đuối đáp: " L...làm gì có! "

Miệng thì nói không, nhưng trong tâm đang tức giận đến mức muốn nổ tung, điều đó chẳng phải đã hiện rất rõ trên gương mặt đáng yêu này sao?

" O! Thiếu phu nhân cô cũng đến đây à? Trông cô...Lúc nào cũng rạng rỡ ấy nhỉ! Tôi muốn có bí quyết trẻ đẹp như cô đó nha!" Vu Mộc Lan đang nói giữa chừng, bồng dưng khựng lại. Có lẽ đi vội quá nên chưa chuẩn bị lời thoại kịp, cô ta nói đại mấy cầu hờ hững.



Người phụ nữ này, thật sự không đơn giản, giống hệt như ngoài hình của cô ta. Người người thường bảo " phụ nữ càng đẹp, càng độc!" đúng không sai tẹo nào.

" Cô Vu lại trêu tôi."

Hai người phụ nữ cứ vậy mà nhìn chằm nhau, ánh mắt như thể sắp có một màn đánh ghen nảy lửa rồi.

" Để coi cô giữ được vị trí Giang thiếu phu nhân này được bao lâu." Vu Mộc Lan nhướng mày sau đó nháy mắt mấy cái.

Xem ra, hai con người này là đang đấu mắt với nhau đó!

" Tôi giữ được bao lâu cũng không đến lượt loại người như cô chen chân vào!" Tuyết Ninh không chịu thua dễ dàng, muốn thì cô chiều theo thôi!

" Haha, con trâu già lại gặp rắc rối rồi đây, một lúc có hai mỹ nhân!" Quân Hạo gác tay lên vai Thành Nhuận, còn tay kia dùng chỉ trỏ nét mặt xanh như tàu lá chuối của Thiếu Phong.

Chẳng ngờ chỉ đến đây uống rượu giải sầu sau một ngày mệt mỏi ngồi trên bàn làm việc, vậy mà còn được xem kịch hay. Nữ nhân xinh đẹp đấu đá nhau, chỉ vì tranh giành một người đàn ông!

"Nào, ngồi xuống đi Mộc Lan. Phục vụ, cho thêm một ly rượu! "

"Cô không bao giờ đấu lại tôi đâu, Hạ Tuyết Ninh à! Dạng người nghèo khổ như cô, làm sao đa mưu túc trí như tôi, không bao giờ!" Vu Mộc Lan nhếch mép, từ lúc vừa đến đây dường như ánh mắt sắc bén đó vẫn luôn đặt ở hướng của Tuyết Ninh.

Đây là cái gì mà chửi nhau bằng mắt phải không?

Wow! Lần đầu được thấy đấy!

" Chị, sao chị lại ăn mặc kì lạ vậy?" Vu Mộc Lan tay che nửa miệng, cười thầm nhìn Tuyết Ninh, nãy giờ cô ta là đang đợi chờ thời cô để châm biểm cô vợ trên danh nghĩa này.

"Lạ? Theo cô Vu đây thì thế nào là lạ?" Tuyết Ninh nhấn mạnh, cô cố ý hỏi lại cô em ' tình địch ' của mình.

" Hả? Chị không thấy sao? Đây là quán bar, chị ăn mặc như người mới đi làm về rồi tiện đường ghé đây. Em nói không phải chê chứ, chị là thân phận thiếu phu nhân nhà họ Giang, đi đâu cũng nên ý tứ một chút..."



" Ồ vậy sao? Tôi lại không nghĩ thế. Người ta chỉ nhìn vào tôi bằng ánh mắt vị nể, xem tôi là thiếu phu nhân. Còn có những người cổ gắng ăn mặc như thả rông, muốn tìm đủ cách để ngồi lên vị trí của tôi nhưng thật đáng tiếc, còn non và xanh lắm! Đúng không cô Vu?"

Vu Mộc Lan cứng người, cô gái nhà quê này vậy mà dám đá xéo tiểu thư Vu gia như cô?

Nơi đây đông người, không thể bộc lộ bản chất thật của mình, Vu Mộc Lan nén cơn giận vào trong, đợi thời cơ thích hợp mà xử lí cô gái này sau.

"Đ.đúng, thiếu phu nhân nói gì cũng đúng ạ!"

" Thấy sao? Đoán xem ai sẽ là người chiến thắng hả Quân Hạo?" Thành Nhuận nháy mắt hỏi cậu bạn từ nãy đến giờ vẫn bận rộn quan sát câu chuyện dở khóc dở cười đang diễn ra.

Đúng là đẹp trai, có điều kiện quá cũng không tốt. Đi đến đâu liền có phụ nữ bám theo, chẳng đề anh yên ổn dù chỉ một ngày. Thiếu Phong lắc đầu, anh tự hỏi bản thần sao lại đào hoa thể này?

"Em đi vệ sinh một chút." Tuyết Ninh bỏ đi một mạch, cô cảm thấy hơi khó chịu trong người. Cơ thể mệt mỏi như người mang bệnh vậy!

Cô bước đi loạng choạng, nhanh chân tìm khu vực vệ sinh theo sự chỉ dẫn của nhân viên. Đầu óc mơ hồ, mồ hôi trên người cũng bắt đầu nhề nhãi khắp người.

Vào nhà vệ sinh dành cho nữ, cô nôn ra những thứ mình vừa uống. Quả thật tửu lượng của cô không được tốt cho lắm, uống một tí đã thành ra thế này, nếu còn chần chừ, chậm trễ có lẽ đã làm trò cười cho thiên hạ rồi.

" Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Vu Mộc Lan từ đầu xông vào như một bóng ma, cố ý đeo bám đối phương.

Tuyết Ninh vội vã rửa mặt, lấy lại sự tỉnh táo nhất định. Cô có thể gục ngã trước bất cứ ai, nhưng trước con người nham hiểm, bỉ ổi như Vu Mộc Lan cô ta thì không!

"Không sao." Tuyết Ninh xua tay khách khí.

Vừa hay lúc cô chuẩn bị bước ra ngoài, tiếp tục cuộc vui thì một lực tay đã ngăn lại, giọng nói nghiêm túc vọng từ phía sau: " Danh phận thiếu phu nhân Giang gia đó, căn bản cô không hề xứng đáng có được! Tốt nhất nên mau chóng rút lui."

Cái gì đây? Tình trạng này là người thứ ba tìm đến chính thất nói chuyện à?

" Cô Vu nói tôi cảm thấy rất nực cười. Xin phép cô cho tôi cười lớn một cái nhé? Haha!" Tuyết Ninh cười khẩy, cười cho sự thấp kém của một vị tiểu thư nhà giàu, có tiếng trong xã hội. Nhưng có sở thích tranh giành đàn ông đã có vợ, con.