Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 49: Hồn Nhiên Ở Độ Tuổi Hai Mươi




Một tuần sau...

Ở trong căn phòng ngột ngạt đó, cuối cùng Tuyết Ninh cũng đã được xuất viện và trở về căn nhà quen thuộc. Cô thấy vui, hạnh phúc lắm, bởi vì không nơi nào có thể sánh bằng nhà mình.

" Khoẻ thật! Về đến nhà con liền cảm thấy cơ thể như có sức sống trở lại. Trong bệnh viện toàn mùi cồn với thuốc men, ôi con sắp không chịu được nữa! " Tuyết Ninh than vẫn, song là vui mừng vì vừa thoát khỏi cơn thập tử nhất sinh.

" Con bé này! A Trạch, đem hành lý của con bé lên xe đi."

"Vâng." A Trạch cúi đầu làm theo sự chỉ bảo của Giang lão gia.

Ông ấy không thích đến những nơi thế này đầu, nhưng vì con cháu trong nhà, ông đành chấp nhận gượng gạo đi vào đây.

Từ ngày Thiếu Phong nói bận rộn chuyện trong tập đoàn cho đến nay, anh ấy không hề đặt chân đến bệnh viện.

Có lẽ, công việc suốt mấy ngày liền dồn lại thành đống, làm anh không có thời gian nghỉ ngơi.

Tuyết Ninh không sốt ruột cũng chả lo lắng, cô biết anh là người may mắn, trí thông minh hơn nhiều người. Chắc không sao đâu, anh tự chăm sóc bản thân được mà!

"À ông nội, mấy ngày nay anh Phong có quay về nhà không ông?" Tuyết Ninh lấy dũng khí hỏi Giang lão gia. Cô định làm việc ấy mấy hôm rồi, nhưng khó gặp được ông quá. Còn điện thoại, điện thoại bị hư vào bữa giải cứu

Thiếu Huy trong nhà hoang rồi.

"Có, vậy là mấy ngày nay nó không vào thăm con à? Thằng này, tệ thật! Khi về, ông sẽ mắng cho nó một trận! Có vợ con tử tế lại không quan tâm, ông nhiều lúc nhìn vào tấm hình thờ của bà liền cảm thấy đau đớn, muốn đi theo bà ấy. " Giang lão gia giải bày tâm sự.

Đúng là có những người nắm trong tay mọi thứ lại không biết trân trọng nó, đến lúc mất liền khóc lóc thảm thiết chỉ mong sao thời gian quay về. Thật xin lỗi, đã quá muộn màng!

Tuyết Ninh dừng bước, cô chẳm chẳm nhìn ông, không ngờ người nhà họ Giang thật sự rất thương yêu vợ con, truyền thuyết đội vợ lên đầu quả không sai.

Cô nàng không nói lời nào, tiếp bước theo sau. Cô cũng cảm thấy hơi chạnh lòng mặc dù không nói ra, nhưng mọi thứ lúc này đã hiện rõ trên gương mặt hơi tái xanh đó, hiện lên bầu tâm sự khó nói.

Tại sao chứ? Đáng lý ra bận rộn nhưng anh vẫn phải biết thời gian nào dành cho gia đình và thời gian nào dành cho công việc. Cớ sao ngay ngày cô xuất viện, ngày anh mong chờ nhất nhưng lại không thấy hình bóng đâu?



Giang gia.

Cánh cửa tự động được mở ra, vẫn là không gian yên tĩnh này. Nhẹ nhàng, chẳng cần lo nghĩ những thứ tiêu cực bên ngoài mang đến. Tuyết Ninh vươn hai tay, thả mình vào luồng gió có chút mạnh bạo, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Cô như thể cảm nhận được hết mọi thứ trong khuôn viên này. Nó khiến cô thấy thoải mái hẳn, không giống lúc ở bệnh viện, ngày ngày đối diện với các loại thuốc sát trùng, mùi dao kéo cùng dòng máu tanh.

" Vào nhà thôi, đứng bên ngoài lâu kẻo trúng gió đó con." Giang lão gia nhắc nhở, đứa trẻ này đối với ông mà nói thì thật rất đặc biệt. Trên gương mặt bé bỏng lúc nào cũng hiện lên sự hồn nhiên của tuổi đôi mươi, chân chất, thật thà, chẳng biết thứ được gọi là " gian dối" viết thế nào.

Nhìn vào cô hiện tại, ông ấy cảm thấy rất giống với Giang lão phu nhân - Từ Hân. Phải chi bà có mặt tại đây, cùng nhau trò chuyện không nghĩ về thời gian trôi qua với cô cháu dâu này, gia đình sẽ vui biết mấy.

Nhưng đáng tiếc mà nói, niềm vui đó không bao giờ được thực hiện. Bởi vì bà ấy...Bà ấy đã qua đời cách đây nhiều năm, để lại một khoảng trống quá lớn dành cho ông. Từ lúc đó, không còn ai có thể hiểu được suy nghĩ trong ông là như thế nào, vui buồn diễn tả ra làm sao.

Và đó chính là lý do Thiếu Phong dù đã trưởng thành, có đứa con lớn từng này nhưng vẫn luôn là đứa trẻ ngoan với ông nội, nghe theo mọi sự sắp xếp của ông.

"Dạ!" Tuyết Ninh gật gật, đáp.

Cô bắt đầu đặt chân bước vào bên trong, căn nhà cô đã rời xa gần hai tuần qua. Khi quay về, nơi đây mang đến cho cô một cảm giác thật khó diễn tả.

"Chào mừng cô chủ về ạ! Cô khoẻ hơn rồi chứ?" Ngọc Hoa chạy đến, lo lắng hỏi han Tuyết Ninh. Cô gái dường như đã quên đi thân phận của mình, mà luôn tươi cười rạng rỡ, chạy đến chỗ người con gái mình vẫn luôn gọi tiếng " cô chủ" nhưng sao thấy giống tình chị em thân thiết trong nhà hơn.

Ngó trên ngó dưới, Ngọc Hoa không thể không nói lên suy nghĩ trong đầu mình lúc này: " Trông cô chủ ốm quá ạ! "

Đúng thật ốm đi rất nhiều.

Chắc có lẽ nằm trong phòng bệnh 24/24 không được ra ngoài tận hưởng bầu không khí trong lành, thêm phần chỉ nuốt được cháo nên....

"Ta cũng thấy thế, lát nữa kêu người làm cho con bé một phần gà tiềm thuốc bắc, mang lên phòng." Giang lão gia đồng tình, còn chẳng quên quan tâm đến cháu dâu.

" Cảm ơn em, mấy ngày nay em vẫn ổn đúng không? "

Ngọc Hoa im lặng.



"Hửm?" Tuyết Ninh thấy có gì đó bất thường, liền đứng đờ người ra đó, chờ câu trả lời.

Cô nàng giúp việc có vẻ không muốn nói. Nhìn kĩ, sắc mặt cô nàng này không hơn không kém gì Tuyết Ninh đâu nha!

"Sao vậy? Vết bầm này là từ đâu? "

Tuyết Ninh tinh ý, nhìn sơ liền thấy vết bẩm tím năm trên khu vực cánh tay, cô không đợi lâu đâu, liền hỏi Ngọc Hoa. Dám chắc, cô bé này đang có điều gì đó cố gắng che giấu!

Sau nhiều lần gặn hỏi, Ngọc Hoa thành khẩn nói thật: " Bà chủ...bà chủ đánh em khi em xin vào thăm cô. Bà ấy còn nói..."

" Nói thế nào?"

" Bà ấy nói em là không được gọi cô là cô chủ. Vì..hân phận của cô...không xứng được gọi như thế. Em..em xin lỗi!"

Hay cho câu " không xứng "

Hay cho câu " thân phận"

Thẩm Giai Lệ đúng là dạng người đứng trong bóng tối, đợi chờ thời cơ liền đánh tớ dằn mặt chủ nhân.

Tuyết Ninh không thấy gì lạ, cô thừa sức biết bà ấy từ những ngày đầu khi cô chân ướt chân ráo bước vào Giang gia đã chán ghét ra mặt. Bản thân cô chẳng muốn làm lớn bằng cách gây sự với bà ấy, nhưng đến nước này im lặng không phải cách giải quyết!

" Thôi, kệ bà ấy. Em nói chị ốm, mà nhìn xem kìa, em cũng có mập lên tẹo nào đâu, ăn uống nhiều vô cô! " Tuyết Ninh liền cốc đầu Ngọc Hoa, cô nàng này coi nhỏ bé vậy ấy thế mà miệng lưỡi cũng linh hoạt phết đấy chứ.

Nói xong, hai ' chị em ' từ' kiếp trước' này cùng nhau lên lầu, vừa đi vừa không quên cười nói vui vẻ.

"Coi con Ngọc Hoa kìa, tối ngày nịnh hót, nó nghĩ con nhỏ nhà nghèo đó giúp được gì cho nó chắc?" - A Hoa nhìn hình ảnh trước mắt, cố nén cơn giận hiện thái độ chán ghét rõ như ban ngày.

Một nữ hầu khác cũng a dua theo: " Phải! Nịnh nọt là nghề của nó mà!"

Buồn thay cho kiếp giúp việc, cùng thân phận thấp kém, làm chung một mái nhà, hà có phải tị nạnh, sân si nhau đến thế?