Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 43: Giang Tổng Vô Sỉ!




Thiếu Phong liền gật đầu, chuyện này cần phải hỏi nữa sao? Anh một khi đã yêu chân thành vô cùng! Không để cô gái mình thương chịu thiệt thòi đâu.

“ Tôi hỏi vậy thôi. Tôi không biết cậu nói thật hay nói dối, nhưng bà già này chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhặt, mong cậu đáp ứng. ”

“ Mẹ cứ nói đi, con sẽ cố gắng thực hiện cho mẹ. ”

“ Hãy yêu thương con bé thật lòng, đừng bao giờ làm tổn thương trái tim bé nhỏ của nó. Tôi chắc sống được vài năm nữa thôi, không biết lúc nào đi xa, trước khi chế.t tôi mong nhìn thấy con bé đầy đủ hạnh phúc bên gia đình nhỏ. ”

Mộ Dung nói hết nỗi lòng từ một người mẹ.

Tận đáy lòng, trong các bậc phụ huynh, ai chẳng có ao ước như bà đây. Được mỗi ngày nhìn con cái sống hạnh phúc, vui vẻ, dù có trả giá bao nhiêu cũng thật mãn nguyện.

“ Con hứa với mẹ, con không bao giờ để em ấy rơi bất cứ giọt nước mắt nào! ”

“ Tôi tin cậu. Tôi biết cuộc hôn nhân này ngay từ đầu xuất phát vì tiền, nhưng con bé đã tâm sự với tôi, nó nói nó thật sự đã có tình cảm với cậu. Con bé này là như thế, yêu thích một ai đó liền dùng sự quan tâm thay vì lời nói. Tôi mong cậu không vì điều đó mà xem thường con bé, tại tôi bệnh lên bệnh xuống tối ngày, cần tiền phẫu thuật nên nó mới thế. ”

“ Mẹ yên tâm, cuộc đời sau này của em ấy chỉ có nụ cười, không có giọt nước mắt nào rơi xuống. ” Thiếu Phong vừa nói vừa nhìn về chỗ Tuyết Ninh, cười tươi hớn hở. Lời anh đã nói, không bao giờ làm ai thất vọng!

“ Được! ” Cảm nhận được con người của anh chàng này không tồi, bà Mộ Dung bắt đầu cởi mở hơn.

Tình cảm mẹ vợ con rể dần trở nên thân thiết hơn, hai người họ nói chuyện tâm sự suốt mấy giờ liền. Tuyết Ninh vui cũng có đấy, nhưng cô có chút tủi hờn, trách móc: “ Hai người quên luôn cả sự tồn tại của con rồi. Ghét thật, đưa anh về để chào hỏi mẹ một tiếng, nào ngờ anh giành mẹ với em! ”

“ Cái con bé này, vẫn là thích nói đùa! ” Mộ Dung búng lên trán cô một cái, bao năm rồi nhưng cái tính đó chưa chịu bỏ.

“ Mẹ, mì giò heo của mẹ là đỉnh nhất! ”

“ Phải đó mẹ, mùi vị rất ngon. ” Thiếu Phong cũng góp vui, anh khá thích món ăn trước mặt. Đây là lần đầu tiên được thưởng thức món này, thanh đạm và nước dùng vừa miệng.

“ Tôi tưởng cậu không quen, dù sao ở nhà cậu chắc cũng không ăn mấy món của người nhà nghèo như chúng tôi nhỉ? ”

“ Mẹ. ”



Con gái lớn rồi, có gia đình, mái ấm riêng liền bỏ mặt bà già này quạnh hiu. Giờ còn bênh vực cho chồng nó, không phải bà chỉ đang đùa giỡn một chút thôi sao?

Mộ Dung cười trừ, đáp: “ Đùa thôi, tự nhiên ăn nhiều vào đi nhé! Dưới bếp còn rất nhiều, nếu thích thì lát nữa mẹ gói lại cho hai đứa mang về. ”

Sau khi dùng bữa xong, Tuyết Ninh phụ bà dọn dẹp lại một lúc rồi cùng Thiếu Phong về Giang gia.

Nhưng có người nào đó không muốn thì phải.

“ Đi dạo với anh một lát, sau đó hẳn về, được không bà xã? ”

“ Bà xã ” á? Anh chàng này đã học từ đâu mà nói mấy lời sến sẩm quá vậy!

Tuyết Ninh ngượng ngùng đồng ý. Xem như đây là cô đang tặng cho anh một ân huệ vậy. Mọi ngày anh cứ cúi đầu vào đống công việc dài hơn dòng sông kia, cũng chẳng có thời gian ở nhà nhiều, nay rảnh rỗi đương nhiên muốn gần bên vợ con.

Thiếu Phong đưa Tuyết Ninh đến một nơi trống vắng, ít người qua lại. Nơi này trông rất thanh tịnh, thoáng đãng, nhìn nó gần giống quê của cô đấy.

Tuyết Ninh hít vào thật sâu, từ từ thở ra, tận hưởng bầu không khí mát mẻ rồi quay sang nhìn Thiếu Phong, hỏi: “ Sao anh biết đến nơi này? ”

“ Không biết nữa, có một lần anh buồn bực chuyện gì đó, anh lái xe chạy thẳng chạy thẳng, chạy mãi thì đến được đây. Anh cảm nhận nơi đây rất gần gũi, quen thuộc nên kể từ lần đó khi nào thấy khó chịu hoặc bức rức anh liền đến đây. Hôm nay anh vui lắm, vui vì em đã đưa anh về giới thiệu với mẹ, mối quan hệ của chúng ta từ giờ được đầy đủ hai bên gia đình chấp nhận. ”

Thiếu Phong trải lòng, mỗi câu từ được thốt ra từ miệng anh đều hiện rõ sự chân thành trong đó.

Anh ít bạn, ít tâm sự với ai, tìm được nơi lí tưởng thế này quả thật rất tốt. Nó làm cho tâm trạng của anh và nếu là người khác cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Tuyết Ninh lần nữa bất ngờ về người đàn ông mình yêu, không ngờ bề ngoài lạnh lùng, sắt đá trông thật đáng ghét ấy nhưng bên trong là ẩn chứa một trái tim ấm áp, thích sự yên tĩnh.

“ Anh nói anh vui, vậy sao đưa em đến đây? Chẳng phải anh…”

Đúng vậy!



Tuyết Ninh lấy làm lạ. Anh chàng này vừa rồi còn nói những lúc chán nản, buồn bực mới đến đây thôi. Vậy sao hôm nay anh ta lại?

Chưa giải đáp nỗi thắc mắc của cô gái, Thiếu Phong liền áp lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Tuyết Ninh trợn mắt, cô không thể hiểu được suy nghĩ trong con người băng lãnh này là gì.

“ Ưm…mm ”

Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh, cố gắng thoát khỏi vòng tay ’ ác ma ’ trước mắt.

Cũng may, nơi này ít người qua lại, có khi cả ngày trời chẳng có ai. Nếu không, họ đã được một phen ’ rửa mắt ’ rồi!

“ Anh…anh, đang ngoài đường đó! ”

“ Chỉ hôn thôi mà? Coi như em bù đắp cho anh vậy! ”

Anh đúng thật…Vô sỉ nhất cô từng gặp! Mọi lý do đều được anh bịa nên, nhưng nghe có vẻ hợp lý phết đấy chứ.

Thiếu Phong nằm bệt xuống đám cỏ xanh mướt, anh thở dài: “ Haizzz, ông trời ơi ông ngó mà coi! Vợ tôi không cho tôi hôn nè, có bất hạnh quá không! ”

“ A…anh im miệng lại đi! Đang ngoài đường đó! ”

“ Có sao đâu, nơi này không có ai ngoài hai chúng ta cả. ”

Cảm giác một người hướng nội và một người hướng ngoại ở cùng nhau sẽ ra sao?

Đó là câu hỏi Tuyết Ninh tự đặt ra cho bản thân.

Cô vốn tưởng anh chàng này rất lạnh lùng, không thích nói mấy lời đường mật, ngon ngọt. Thay vào đó là thích sự im lặng, chủ động chẳng hạn, nhưng không! Điều này lầm to rồi!

Anh không những thích trêu ghẹo còn quá ư vô sỉ! Chẳng đứng đắn, tử tế như lúc ở Giang Thị nữa.

“ Thật ra anh đưa em đến đây để em cảm nhận được sự yên tĩnh ở đây. Nó thật sự rất thoải mái phải không? Và anh cũng muốn cho em biết thêm nhiều về ông xã mình, biết những nơi anh hay lui đến, những cảm xúc, thói quen của anh. ” Thiếu Phong trở lại trạng thái nghiêm túc, anh chia sẻ nỗi lòng mình với đối phương.