Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 18: Không Quen Với Giới Hào Môn




Đêm tối đã đến, cũng là lúc Tuyết Ninh khoác lên mình chiếc váy dạ hội khi sáng đã chọn.

Màu xanh ngọc thật quyền quý, tuy không quá cầu kỳ nhưng nét nào ra nét nấy, thân hình ba vòng trên cơ thể cô được lộ ra rất rõ.

Cùng lúc đó, Thiếu Phong đứng trước gương tủ chỉnh đốn bộ vest đang mặc. Với anh ta những bộ này không hề xa lạ, bởi vì ngày nào anh cũng mang đến tập đoàn làm việc cả. Chỉ có điều, hôm nay se xua gắn thêm chiếc nơ ở phần cổ.

Bốn ánh mắt đối diện nhau. Tuy nhiên, ngày thường Tuyết Ninh vẫn có dịp nhìn thấy anh ta mặc vest, nhưng với Thiếu Phong, có lẽ lần đầu tiên thấy cô ăn mặc sặc sỡ thế này.

Quả nhiên, giống câu nói “ người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân ” mà dân gian hay truyền miệng. Một con vịt xấu xí, khi biết cách tân trang, tu sửa nhan sắc thì cũng trở thành con thiên nga xinh đẹp.

“ Hôm nay trông cô rất đẹp. ”

Hửm? Cô đây liệu có đang nghe lầm không đấy?!

Cái tên khó ưa này chủ động khen cô sao?

“ Tôi phải ra dáng thiếu phu nhân nhà họ Giang chứ! ” Tuyết Ninh đỏ mặt, nhưng cô gái này vẫn cố giữ lấy sự bình tĩnh, không cho người khác biết vẻ mặt vui sướng thật sự của mình. Khá khen, chỉ là một lời khen bình thường mà đã khiến cô thích thú đến vậy.

Đến nơi cần đến, người tài xế lập tức xuống xe mở cửa cho cả hai.

Đáng lý, Thiếu Phong định tự mình lái xe nhưng e rằng đến đây không tránh khỏi những pha mời rượu của các đối tác. Tốt nhất nên kêu người chở vẫn là an toàn tính mạng.

Phóng viên nhiệt tình chụp ảnh, âm thanh máy ảnh liên tục phát ra tiếng ' tách tách ' làm cho Tuyết Ninh hơi choáng váng. Đây có lẽ là lần thứ hai sau ngày hôn lễ diễn ra mà cô được đứng trước nhiều người như vậy đấy.

“ Giang tổng, hôm nay ngài cũng đưa phu nhân đến sao? ”

“ Hâm mộ tình cảm của hai người quá! ”

“ Giang tổng đi đâu cũng đưa vợ theo, thiếu phu nhân à cô thật có phúc đó! ”



Giang Thiếu Phong không nói gì, cứ vậy mà nắm chặt tay Tuyết Ninh tiến vào bên trong. Gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng như thường, còn cô thì giữ nguyên thái độ lo lắng, bồn chồn khi còn ở nhà đến đây.

Anh cúi người thấp xuống, thủ thỉ mấy lời bên tai cô: “ Lát nữa, nếu ai hỏi gì cô, nhất định không được trả lời nếu như chưa được sự cho phép của tôi, rõ chưa? ”

Tuyết Ninh gật đầu. Còn tưởng đến đây sẽ đuợc dùng món ăn ngon thỏa thích, nào ngờ phải chịu cảnh bị tên đàn ông khố.n kiếp nảy ép buộc! Nghĩ về cuộc đời, sao thật khó khăn với cô gái nhỏ này.

“ Náo nhiệt thật! Toàn là mấy vị tiểu thư, quý bà có quyền thế trong xã hội. Lần đầu tiên mình được đứng ở nơi sang trọng như vậy! ” Tuyết Ninh nhìn họ với ánh mắt khâm phục, kính trọng.

Mọi sự chú ý cũng như ánh đèn sân khấu đều đổ xô về phía cả hai. Người người không tránh khỏi sự ganh tị, ngưỡng mộ dành cho họ.

Trước giờ, Giang Thiếu Phong đi đâu cũng chỉ lủi thủi một mình, chưa từng đưa vợ hay tình nhân đến những nơi như thế này. Đây là lần đầu tiên anh ta siêng năng dẫn vợ mới cưới đến, chẳng trách bao nhiêu ánh mắt đều hướng về hai người.

“ Cô gái đó xinh đẹp thật! Là cô vợ mới cưới của Giang Thiếu Phong à? ”

“ Cô ấy thậm chí còn xinh đẹp hơn Uyển Nhi. ”

“ Đẹp thì có đẹp, nhưng trông quê quê làm sao ấy! Không giống các vị tiểu thư khác, mấy cô thấy đúng không? ”

“ Hai người họ nhìn rất xứng đôi. ”

“ Từ ngày Giang thiếu lấy vợ, coi bộ càng lúc càng điển trai hơn. ”

“ Vị bên cạnh là ai thế? ”

“ Đàn ông thật bạc tình bạc nghĩa, mới đó đã thay lòng đổi dạ, lấy vợ mới rồi! ”

[...] Cả không gian dần trở nên ồn ào, đông đúc hơn bao giờ hết. Đám người này cũng quá nhiều chuyện rồi!

Tuyết Ninh xụ mặt xuống, tỏ thái độ không mấy vui vẻ. Cô thừa sức và khả năng nghe hết câu chữ họ dành cho cô, ngay bây giờ chỉ muốn chạy thật nhanh sau đó sớm thoát khỏi vòng quỹ đạo đám nhà giàu đặt ra.



Tuyết Ninh cảm giác như thể từng bước chân của cô đều được người khác đang ngó nhìn, săm soi mọi ngóc ngách.

“ Cô làm sao vậy? Mặc họ đi! ” Thiếu Phong lập tức chấn an tinh thần cô gái nhỏ. Dù sao đây cũng là lần đầu cô đặt chân đến nơi đông người thế này, chẳng trách cảm xúc hỗn loạn. Ngay cả anh, người đứng vững trên thương trưởng nhiều năm, từng tiếp xúc không ít hạng người, từng đến nhiều nơi sang trọng gấp mấy lần như thế nhưng có đôi lúc không chịu được mấy lời nói mục đích xỉa xói kia, nói gì đến cô...

“ Tôi không quen với ánh mắt của họ, tôi thấy họ cứ như rất ghét tôi ấy. ”

“ Không sao, có tôi đây rồi. ”

Giọng nói ấm áp đã làm trái tim cô nàng như tan chảy, cô dường như đã lấy được sự bình tĩnh. Tiếp bước cùng anh đi thẳng vào trong, vui vẻ đáp: “ Được! ”

Được một lúc, một người có vẻ ngoài thanh lịch, sang trọng không kém Thiếu Phong tiến gần hai người. Dùng giọng điệu lôi kéo anh đi chỗ khác: “ Phong, sang đây một lát với tao. Cảm phiền em dâu cho anh mượn chồng em một chút được không? ”

“ À..vâng! ”

“ Em ở đây, anh đến chỗ kia một lát. Nhớ, đừng đi đâu đấy nhá! ” Thiếu Phong dặn dò, vã lại cách xưng hô cũng có sự thay đổi, khác xa với lúc chỉ có hai người.

Người đàn ông đứng cạnh anh không quên trêu chọc cả hai người họ: “ Ở đây là địa bàn của tao, ai dám làm gì phu nhân mày. Em dâu, thích gì cứ dùng đi nhé! ”

Đến một góc, anh ta quay mặt hỏi Thiếu Phong với nét mặt rất nghiêm trọng: “ Ủa? Sao mày lại đưa cô gái đó đến đây, trước mặt tao còn xưng anh anh em em ngọt sớt nữa chứ! ”

Thiếu Phong đưa tay vào túi quần, ánh mắt có phần đăm chiêu. Anh chàng không ngại mà chia sẻ với cậu bạn: “ Mày biết đấy, ông nội tao đã có tuổi rồi. Vì thế cuộc hôn nhân này mới được diễn ra, tao đưa cô ấy đến đây chỉ vì mong muốn của ông thôi. Có lẽ sắp tới tao cùng cô ấy diễn một vở kịch dài, đến ngày ông qua đời cũng là lúc kết thúc nó. ”

“ Chà! Thú vị đó Giang tổng. ” Lý Quân Hạo từ phía sau đến kè vào cổ anh ta. Hình như anh đã nghe hết câu chuyện giữa Thiếu Phong và Lâm Khánh.

“ Thằng nhóc chết tiệt này, làm ông đây giựt cả mình! ” Thiếu Phong đẩy Quân Hạo ra xa, miệng trách móc mấy câu.

“ Tôi thấy chị dâu rất tốt, hôm anh bỏ đi uống rượu cũng chính chị ấy đưa về phòng. Nhìn vào mắt chị ấy, tôi cảm nhận được sự chân thành rất rõ trên đó. Hãy trân trọng những thứ mình đang có, dù sao chị Uyển Nhi đã mất lâu rồi, bây giờ là lúc anh sống cho hiện tại. ” Quân Hạo hết lời khuyên nhủ.

Người ngoài cuộc vẫn luôn luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Đứng bên ngoài thấy được hết mọi thứ, đúng sai rõ ràng.