Lần Này Là Tớ Nguyện Ý Ở Bên Cậu

Chương 23




Thôn Đồng La một lần nữa trở về dáng vẻ ban đầu. Đàm Thư Mặc giữ lời hứa xin nghỉ việc ở chổ chú Triệu, nhưng mà không dễ.

Thời gian qua bão tố, đơn hàng bị dồn lại, bây giờ vừa trở lại làm việc cô liền nghỉ, sẽ ảnh hưởng tiến độ của đoàn xe. Chú Triệu nhờ cô ở lại thêm 1 tuần phụ giúp.

Đương nhiên Đàm Thư Mặc đồng ý, trước đây là chú Triệu cưu mang cô, làm gì có ai nhận cô vào làm chứ. Sắp đói đến nơi thì chú Triệu sẵn sẵn giúp đỡ. Thời gian đầu cố ý trả lương theo ngày, coi như giúp cô có chút tiền bổ sung vật dụng còn thiếu.

Lúc đó cô vừa ra tù trên người chỉ có một ví tiền vài đồng bạc lẻ cũng dành hết trả tiền thuê nhà. Duy nhất một bộ quần áo, hai ngày đầu đến thôn Đồng La, dì Ba Tư thấy cô khổ cực còn cho cô một vài gói mì cứu đói.

Văn Tĩnh Hy không ý kiến, nàng hiểu rõ vì vậy còn làm dư thêm một phần cơm nhờ Đàm Thư Mặc mang cho chú Triệu coi như tỏ lòng cảm ơn.

Nàng ở nhà rảnh rỗi sao? Không hề, tiệm bánh đã bắt đầu thi công, công thức bánh gần như hoàn thiện, Văn Tĩnh Hy thuê tổng cộng 5 người thợ. Đều là phụ giúp trang trí lại tiệm bánh, trước đây đã mở tiệm rồi nên chổ quen biết cũng dễ dàng với nàng hơn rất nhiều.

Hôm nay Đàm Thư Mặc dậy sớm, trước khi đi làm còn mua sẵn 6 phần ăn sáng. Một phần đặc biệt cho Văn Tĩnh Hy, còn lại gửi cho nhóm thợ thi công.

Trước khi đi hai người dính nhau một lúc, đến khi thoả mãn mới rời đi.

Văn Tĩnh Hy nhìn cô bước đi, liền cảm thấy trống trãi. Thư Mặc quá bận, buổi tối về nhà cũng không ăn được bao nhiêu cơm đã leo lên giường ngủ say.

Dì Ba Tư thấy nàng đứng ở cửa nhà liền gọi "Tĩnh Hy à, cháu lại đây dì nhờ"

Văn Tĩnh Hy bước xuống. Bày ra trước mắt cô là một người con gái trẻ trung, nhan sắc không kém nàng. Người này, chính là vợ hiện tại của Bác Văn.

Nàng giật mình "cô đến đây làm gì?"

Cô ta im lặng, tỏ vẻ muốn nói chuyện riêng tư. Văn Tĩnh Hy nhíu mày đành mang cô gái đo theo mình về phòng.

Vừa bước vào, cô gái cởi bỏ lớp khẩu trang. Khuôn mặt đáng lý xinh đẹp lại hiện rõ 5 dấu tay, đỏ và sưng tấy lên.

"Cô đây là?"- Văn Tĩnh Hy bất ngờ.

Cô gái kia đỏ mắt "cô giúp tôi được không, hắn ta không phải con người"

Văn Tĩnh Hy lạnh mặt "liên quan gì tôi? Tôi và hắn đã 5 năm không chạm mặt, chúng tôi không thân, làm ơn đi cho"

Cô gái kia vẫn không từ bỏ "là Bác Văn hắn ta...rất sợ Đàm Thư Mặc"

"Vì sao sợ?"

Cô gái ấy trả lời "Bác Văn thỉnh thoảng vẫn nằm mơ, anh ta sợ Đàm Thư Mặc lật lại vụ án. Mấy năm nay anh ta đi đông tây nam bắc đủ cách để tạo mối quan hệ chèn ép không cho Đàm Thư Mặc trở lại kiện tụng. Còn có, anh ta nghiện rượu về nhà là nhắc lại chuyện năm đó bảo là Đàm Thư Mặc luôn chiếm vị trí cao trong lòng Văn Tĩnh Hy rồi lôi tôi ra đánh đập"

Văn Tĩnh Hy tức giận, trừng mắt "chúng tôi có cuộc sống riêng, không rảnh nhớ tới hắn ta, cô đừng đến đây"

Cô gái ấy đột nhiên quỳ xuống van xin "tôi xin cô, cô có thể nói Đàm Thư Mặc làm một lá đơn cam kết bỏ qua sự việc năm xưa không. Tôi bị anh ấy hành hạ sắp điên rồi"

Văn Tĩnh Hy lướt qua người cô gái đó, mở cửa phòng, sau đó nói "mời cô đi cho, trong lòng có quỷ thì dù có tờ cam kết hay không hắn ta vẫn như vậy"

Cô gái ấy bỏ đi,Văn Tĩnh Hy đứng yên tại chổ. Bọn họ đã đến đây, cùng nhau làm một cuộc đời mới, vậy mà sự xuất hiện của cô gái kia đánh bay ý nghĩ của Văn Tĩnh Hy, đưa nàng về thực tại.

Đúng vậy. Bác Văn vẫn còn ở thành phố X, gia đình nàng, gia đình Đàm Thư Mặc còn đó. Nàng cùng Thư Mặc trốn được một ngày cũng không trốn được cả đời.

Văn Tĩnh Hy chỉ muốn sống với Đàm Thư Mặc thật tốt, vì cái gì không thể buôn tha cho hai người đây.

Khoảng thời gian Thư Mặc trong tù, nàng gần như bị gia đình họ Văn ép khô rồi. Mẹ nàng mỗi ngày đều cố ý sắp xếp đầy đủ các buổi xem mắt, muốn đang kết hôn cùng người khác.

Ba nàng thì sao? Ông ấy giả vờ im lặng nhưng bên trong ngầm thúc đẩy muốn Văn Tĩnh Hy nhanh chóng mang về một cậu con rể.

Văn Tĩnh Hy thời gian đó chịu không nổi, nàng đành tự mình chuyển đến căn hộ Đàm Thư Mặc thuê trước đó sinh sống. Chủ nhà biết nàng cũng vui vẻ không dị nghị, nàng thay Đàm Thư Mặc mua thêm hoa, dọn dẹp nhà cửa. Chỉ là vài ngày lại có thêm một bó hoa hồng mang đến.

Lại là đối tượng xem mắt, bọn họ nếu không gặp được sẽ trực tiếp đến nơi nàng ở. Bác Văn bên kia thì sao, hắn ta kết hôn rầm rộ thỉnh thoảng còn khoa khoang cuộc sống tốt đẹp.

Năm đó Đàm Thư Mặc bắt tay với Minh Triết, đến cả ba mẹ nàng cũng không biết chân tướng. Vì vậy, cha mẹ nàng tức giận, luôn mắng Thư Mặc, nói Thư Mặc làm hư con gái của họ. Nói nàng vì Thư Mặc mà cứ ngây ngốc cả đời sao?

Văn Tĩnh Hy thở dài, chờ đợi 5 năm mới được yên ổn với nhau. Nàng không cho phép ai đó cướp Thư Mặc đi, cũng không cho phép ai đó phá hoại cuộc sống của hai người.

Đến chiều tối Đàm Thư Mặc mới về đến nhà, chào hỏi 5 người thợ vẫn còn đang miệt mài thi công. Xong lại nhìn đến Văn Tĩnh Hy, mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh đứng một góc chỉ đạo.

"Về rồi?"- Văn Tĩnh Hy chạy đến nắm tay cô.

"Ừ, tớ mua nước mía cho cậu và cả bọn họ"- Nói xong chỉ về hướng đang được thi công.

"Nước mía? Cậu mua ở đâu?"- Văn Tĩnh Hy nhìn cô, ánh mắt lườm vài cái.

"Không không, tớ mua đầu đường, chổ này do một ông cụ bán"- cô sợ hãi giải thích.

Văn Tĩnh Hy cầm lấy một ly nước rồi bỏ lên nhà, Đàm Thư Mặc biết nàng muốn đi dọn cơm. Cô vui vẻ mang nước cho những người thợ, tiện thể kiểm tra một chút tiến độ thi công. Sau đó mới trở về.

"Bọn họ về sao?"- Văn Tĩnh Hy hỏi cô.

"Về rồi, Tĩnh Hy, tớ có cái này tặng cậu này"- Đàm Thư Mặc trong túi lấy ra một món quà nhỏ.

Văn Tĩnh Hy tay cầm đĩa rau đặt lên bàn sau đó lại gần nhìn ngắm. "Tớ mở ra liền được không?"

Đàm Thư Mặc gật đầu, mặt hơi đỏ lên.

Văn Tĩnh Hy nhẹ nhàng mở hộp quà ra. Bên cư nhiên vẫn còn một cái hộp nhỏ nữa. Nàng bình tĩnh lại mở thêm một lần.

Chiếc lắc tay dần hiện lên, nhìn thấy nó nàng đỏ mắt, nước mắt dần chảy ra "Thư Mặc"

"Ừ"

Văn Tĩnh Hy ôm cô, khóc không ngừng. Đàm Thư Mặc cũng ôm nàng, dỗ dành "xin lỗi, tớ làm mất chiếc lắc tay trước đây rồi, cái này tớ thuê người làm lại một chiếc khác. Tuy không giống 100% nhưng mà cũng là tấm lòng, còn có trước đây lắc tay cũng tớ tặng cậu, bây giờ cũng là tớ, từ một nơi đưa ra cậu thấy được không?"

Văn Tĩnh Hy gật đầu vùi vào lòng cô, nứt nở "cậu ngốc quá, còn đi làm lại lắc tay. Sau không hỏi tớ chứ, nó ở nhà cậu chứ ở đâu. Tớ giữ nó mà"

Đàm Thư Mặc giật mình "thật?"

"Sau này tớ dọn qua sống ở nhà cậu, tớ tìm thấy rồi, chỉ là... vẫn còn tức giận chuyện cậu đi hẹn hò cùng người khác nên không đeo"

Đàm Thư Mặc thở dài "đã nói không có hẹn hò với ai mà"

"Không có? Cậu lái xe đưa con gái người ta đi ăn sau đó lái xe chở con gái người ta về nhà cậu làm gì? Hai người lên giường với nhau thì có. Đừng quên ga trải giường tớ mua, giường đó tớ là người đầu tiên ngủ"- Văn Tĩnh Hy tách khỏi cái ôm đánh lên vai cô.

"Thật là tức quá, cô ấy giúp tớ mua cho cái túi xách mà. Là chiếc túi xách màu nâu nhặt tớ tặng sinh nhật cậu đấy, phiên bản giới hạn khó mua lắm. Tớ biết ơn nên chở cô ta đi ăn, vốn chở cô ta về ai ngờ quán ăn đó có bỏ hành tím trong sốt, chạy một đoạn cô ta đau bụng, nhà tớ gần hơn nên đành chạy về nhà tớ cho cô ta dùng ké nhà vệ sinh. Sau đó tớ chở cô ta về nhà thôi, cậu lúc nào cũng ghen tuông hết"- Đàm Thư Mặc nói lên còn kêu trời vang vọng.

Văn Tĩnh Hy giận dỗi nhưng tay vẫn nâng niu chiếc lắc tay. Sau đó cẩn thận cất vào tủ "cậu bớt tốt bụng, bớt hoà đồng lại, tớ lại không cần giữ cậu. Năm đó bao nhiêu thư tình gửi cho cậu, tớ còn không thèm nói đâu đấy nhé"

Đàm Thư Mặc mỉm cười ôm nàng "được rồi, ăn cơm, tớ đói quá"

Hai người dính nhau đến mức cơm đã nguội mới chịu dùng bữa. Văn Tĩnh Hy nhìn Đàm Thư Mặc ăn uống vui vẻ, cũng không nói gì đến chuyện hôm nay. Nàng dường như có thêm một quyết tâm mới, bảo vệ gia đình này.