Lần Này Là Tớ Nguyện Ý Ở Bên Cậu

Chương 20




Cứ tưởng bão như vậy qua đi, nhưng đến tối khuya, mưa gió lại kéo đến. Bên ngoài sấm chóp nổi lên liên tục.

Đàm Thư Mặc vì tiếng "Rầm" vang lên không biết bao nhiêu lần mà nhíu mày. Cô mở mắt ra, Văn Tĩnh Hy vẫn đang nằm ngoan ngoãn trong lòng cô, nàng vùi đầu vào cổ cô.

Đàm Thư Mặc lo lắng, nhẹ nhàng tách khỏi cái ôm, kéo màn ban công ra xem, quả nhiên mưa quá lớn, tràn vào trong nhà. Cửa sổ và cửa ban công không chắn được bao nhiêu cả, dù sao khu nhà trọ đã quá cũ kĩ.

Cô thả nhẹ bước chân, lấy lau nhà ra nhầm lao khô đi, lại sợ Tĩnh Hy trên giường thức giấc.

Nhưng mà nàng vẫn thức rồi, tìm kiếm cô "Thư Mặc"

"Ơi"

"Sao vậy?" - Văn Tĩnh Hy hỏi cô, giọng điệu còn làm nũng.

"Nước tràn vào từ khe cửa, tớ lau nhà một xíu, cậu ngủ tiếp đi nhé"- Đàm Thư Mặc dỗ dành nàng, tay vẫn cầm cây lau nhà.

Văn Tĩnh Hy không ngủ nữa, nàng đứng dậy bật đèn lên. Căn phòng sáng lên, Đàm Thư Mặc bị chói mắt có hơi nheo lại, vừa rồi chỉ nương theo ánh sáng từ đèn ngủ đã quen rồi.

"Nước tràn vào nhiều quá, Thư Mặc, cậu mang thêm 1 cái giẻ lau, xô nước rỗng lại đây đi"- Văn Tĩnh Hy vừa nhìn vừa hướng dẫn.

Đàm Thư Mặc gật đầu, làm theo lời Văn Tĩnh Hy. Hai người cùng nhau quần quật, từ việc lau sàn nhà, sau đó lấy giẻ lau chắn ở những khẽ hở bàn công, cửa sổ.

Văn Tĩnh Hy vừa lau vừa lo lắng "ngày nào cũng như vậy, có khi nào hỏng cửa luôn không?"

Đàm Thư Mặc cười nhẹ "nó cũng sắp hỏng rồi mà"

"Cậu còn cười, hư rồi tớ cho cậu ngủ với bão luôn đấy"

Đàm Thư Mặc lại gần, hôn lên má nàng "vậy cậu không có ai ôm ngủ đâu nha"

"Ai thèm chứ"- Văn Tĩnh Hy liếc nhẹ cô, nhưng cũng không né tránh, mặc cho cô hôn khắp nơi trên mặt mình.

Đùa giỡn hồi lâu, cuối cùng đồng hồ điểm 3h sáng cũng xong việc, Văn Tĩnh Hy thay đồ ngủ mới rồi leo lên giường, Đàm Thư Mặc vẫn ở nhà vệ sinh nhìn cô.

"Sao vậy, thay đồ đi ngủ này, muộn rồi"- Văn Tĩnh Hy hối thúc.

"Cậu không lựa đồ cho tớ"- Đàm Thư Mặc nhìn nàng, mặt vô tội.

Văn Tĩnh Hy hết cách, đi đến bên tủ mang đến một bộ quần áo "đây, từ khi nào cậu lười đến vậy chứ"

Đàm Thư Mặc nhận quần áo đắc ý vào nhà vệ sinh, đợi cô thu thập ổn thoả trở ra thì Văn Tĩnh Hy đã ngủ mất, xem ra nàng thực sự mệt mỏi.

Cô lên giường ôm lấy nàng từ phía sau, Văn Tĩnh Hy vừa cảm nhận được cái ôm, mơ màng xoay người lại, đối mặt ôm lấy cô.

Đàm Thư Mặc nhìn nàng hành động như vậy, nhịn không được hôn lên môi nàng, cắn nhẹ môi dưới.

Văn Tĩnh Hy vẫn như cũ ngủ say, người này đêm nào cũng nhân lúc cô ngủ làm mấy động tác này, dường như đã quen rồi, cũng lười phản ứng.

Đợi hôn thoả mãn, Đàm Thư Mặc ôm nàng vào lòng mới nhắm mắt ngủ tiếp. Giấc ngủ chưa được bao lâu, cửa phòng lại bị gõ cửa.

Cô cau mày, xuống giường mở cửa, hình ảnh con trai cả dì Ba Tư với hàm răng trắng tinh cười với cô.

"Thư Mặc, phòng em có bị nước tràn vào không?"

Cô gật đầu, vì còn ngáy ngủ nên hơi khó chịu.

Anh ta vui vẻ nhắc "em để ý cửa sổ và cửa ban công nhé, nó hơi cũ nên không chắn nổi đâu. À đây, dùng mấy thanh gỗ này, đóng lên cửa để cố định lại, anh lo lắng gió mạnh quá vỡ cả cửa"

Đàm Thư Mặc cầm lấy đồ, lúc này mới nói "cảm ơn anh, em sẽ lưu ý"

Anh ta thấy vậy chạy đi gõ cửa phòng kế tiếp, cô ôm thanh gỗ vào phòng, cửa vừa đóng lại có người gõ cửa.

Tưởng là người con trai dì Ba Tư, Đàm Thư Mặc mở cửa lần nữa. Nhưng lần này là tên nhóc Hải Quân.

Hắn mặt áo khoác dày,cả người rung cầm cập, nói với cô "chị Thư Mặc, đêm nay cho em ở ké được không? Phòng em vỡ cửa sổ nước tràn đầy nhà, em ngủ không được"

Cô nghe xong cả người tỉnh ngủ "5h sáng rồi, ngủ cái gì?"

Hắn ta khựng lại 5 giây mới nói "à, em xin ngồi ké một chút"

Đàm Thư Mặc trực tiếp từ chối "cậu là con trai, vào phòng con gái làm gì? Ở trọ này nhiều phòng như vậy cậu nhất định phải ở ké phòng cô gái? Hải Quân, tôi hỏi cậu, cậu muốn làm cái gì?"

Hắn nghe Đàm Thư Mặc chất vấn, sợ hãi, tay quơ lung tung "không có, không có, em thân với phòng của chị nhất nên xin ở nhờ sẽ không bị ngượng ngùng"

"Nhưng tôi không thân với cậu, tôi thấy rất phiền"

Nói xong cô đóng cửa lại, bực mình trở lại giường ngủ.

Văn Tĩnh Hy bị tiếng đóng cửa mạnh bạo làm giật mình, nhìn thấy cô chui vào chăn, vuốt ve cô "đừng cáo, từ chối cậu ta là được mà"

Đàm Thư Mặc ừ một tiếng, dù tức giận vẫn ôm Văn Tĩnh Hy vào lòng.

Lần ngủ thứ 3 này may mắn là không ai làm phiền nữa. Hai người được ngủ một giấc đến tận 9h sáng.

Văn Tĩnh Hy nấu bữa sáng xong mới gọi Đàm Thư Mặc dậy. Hôm nay hai tô mì.

Đàm Thư Mặc ăn xong phần mình, ăn nốt phần dư của Văn Tĩnh Hy mới vui vẻ trở lại. Mì rất ngon, được nấu với tôm và mực. Ăn vô cùng cuống hút, Đàm Thư Mặc còn muốn thêm một tô lại bị nàng chặn lại. Mới dậy ăn nhiều quá không tốt.

Lúc này mới nhớ ra thanh gỗ chắn cửa sổ, Đàm Thư Mặc lấy cái búa và đinh nhỏ trong nhà, gọi Văn Tĩnh Hy giúp mình cố định một bên, còn lại tự cô dùng búa đóng đinh vào.

Thao tác điêu luyện như vậy, Văn Tĩnh Hy nhìn quá thấy thật bất ngờ. "Thư Mặc, sao cậu rành vậy?"

"Trong tù tớ được dạy, lúc đó tớ theo nhóm thợ mộc, chuyên làm tủ quần áo và bàn gỗ cho nhà tù mà" - Cô nhẹ nhàng kể ra.

Văn Tĩnh Hy nghe xong lại đau lòng "vậy lúc mới học có phải bị thương nhiều lắm không?"

Động tác trên tay cô chậm lại, nhìn sang "không có, tớ rất cẩn thận."

Thấy Văn Tĩnh Hy vẫn không tin, khuôn mặt buồn bã nhìn cô.

Cô thở dài nhìn nàng "này, yên tâm, tớ rất kĩ, nếu lỡ đóng nhầm vào tay thì hạnh phúc nữa đời sau của cậu đâu có sung túc như bây giờ"

"Đàm....Thư.... Mặc..."

Văn Tĩnh Hy hét lên, đỏ mặt

Đàm Thư Mặc thì cười to lên, mặt kệ bên ngoài mưa vẫn còn, dường như không ảnh hưởng đến người bao nhiêu.