Làn Khói Mong Manh

Chương 7: Lầm Lỡ




Trong lớp ánh sáng mờ ảo Thanh Hà trầm tư nhìn ngắm cô con gái xinh đẹp thầm nghĩ: "Mới đó mà con bé đã sáu tuổi, nhanh thật".

Nhớ tới điều ước có em của Hạnh Nguyên, Thanh Hà thở dài. Cô và chồng trước nay như hai người xa lạ, không có sự gắn bó, không có tình yêu, chung quy chỉ là trách nhiệm với con cái.

Cô hiểu rõ Kiến Văn không hề có tình cảm với cô, trước đây anh ta coi cô là người em chơi thân. Nhớ lại khoảng thời gian gặp nhau trên giảng đường đại học, cô hối hận về những sai lầm bản thân tự gây ra.

Kiến Văn là đàn anh trên cô một khóa, thuộc khoa xây dựng trường đại học Kiến Trúc. Cô là sinh viên năm nhất mới chân ướt chân ráo bước vào trường. Đang lơ ngơ bê vác cả đống đồ, cô không hề để ý xung quanh, chỉ lo cắm đầu chạy vì sợ trễ giờ. Hôm ấy cô va phải anh ta ngay trước phòng học, mọi thứ rơi vương vãi khắp nơi, hộp màu vỡ tan văng mực đen lên đầy áo cô.



Trách cứ người khiến cô bị mất buổi học đầu tiên, mất hộp màu và chiếc áo mới, Thanh Hà không chịu buông tha mà bám riết đòi anh ta bồi thường. Từ đó cả hai dần quen biết rồi chơi chung trong nhóm bạn thân. Thanh Hà và Kiến Văn luôn vui vẻ cùng nhau học tập, cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

Gia đình Thanh Hà thuộc hàng vương giả, cha cô là chủ một công ty bất động sản, có quy mô lớn nhất nhì Sài Gòn. Việc theo học trường Kiến Trúc là định hướng của cha mẹ với mong muốn sau này cô có khả năng nối nghiệp gia đình. Những ngành cha mẹ hướng tới ngoài kiến trúc còn có quản trị kinh doanh. Nhưng không có hứng với bất kì ngành nào nên cô đành phó mặc cho ông trời.

Với vốn kiến thức thượng thừa được bồi dưỡng suốt bảy năm tại trường chuyên Trần Đại Nghĩa, Thanh Hà dễ dàng thi đậu vào tất cả các trường ba mẹ lựa chọn và đạt số điểm lọt top cao.

Ban đầu cô theo nguyện vọng của cha mẹ thi vô ngành thiết kế xây dựng, nhưng sau cảm thấy không hợp, cô đã lén chuyển ngành sang lĩnh vực thiết kế thời trang.

Trong bốn năm đại học, cô phải lén lút làm tất các bài đồ án. Cũng nhờ sự hỗ trợ của Kiến Văn và nhóm bạn cứu cánh cho cô bao phen thót tim.

Vào ngày tốt nghiệp, cha mẹ cuối cùng cũng biết cô không theo học ngành ban đầu, họ rất tức giận. Đêm hôm ấy, cô đã bỏ nhà ra đi, lang thang mãi không biết đi đâu về đâu. Gặp phải hai kẻ biến thái có ý chọc ghẹo cô sợ hãi bỏ chạy. Cũng may nơi đó gần nhà Kiến Văn, nhờ anh ta cô đã thoát khỏi sự đeo bám.



Kiến Văn chỉ ở một mình trong phòng trọ, các bạn khác đã về quê sau lễ tốt nghiệp. Tuy Kiến Văn trên cô một khóa nhưng do ngành của anh ta phải học năm năm, còn Thanh Hà chỉ mất bốn năm nên cả hai tốt nghiệp cùng thời điểm.

Chứng kiến cảnh Thanh Hà bị cha mẹ la mắng ngay trong buổi lễ tốt nghiệp, Kiến Văn hiểu cho hoàn cảnh của cô nên quyết định để cô ở lại một đêm. Vì buồn chán, cả hai đã cùng uống bia để giải bày tâm sự. Và chuyện không hay đã xảy ra.

Khi biết tin cô mang thai, Kiến Văn không thể chấp nhận. Hắn đổ lỗi cho cô, nói cô dụ dỗ hắn, liên tục buông lời nhục mạ thậm chí là bắt cô bỏ cái thai. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà hắn đổi ý nhanh chóng sau khi về quê nói chuyện với bố mẹ. Chỉ vài ngày sau đó, hắn đã cùng gia đình lên hỏi cưới Thanh Hà.

Nhà anh ta tuy không giàu như nhà cô, nhưng họ là những người tri thức có địa vị trong xã hội nên tạm gọi là môn đăng hộ đối. Bố anh ta giữ chức vụ trong bộ máy nhà nước còn mẹ là Trưởng phòng Giáo Dục tỉnh.

Một phần sợ con gái mang tiếng không chồng mà chửa, phần khác thấy nhà trai đàng hoàng tử tế, chấp nhận đứa con gái dại dột mà cha mẹ Thanh Hà chấp nhận tha thứ cho cô. Ông bà rất vui khi biết con rể tương lai là một kỹ sư xây dựng. Họ hy vọng anh ta sẽ thay cô quản lý công ty nối nghiệp gia đình và để cô tuỳ ý lựa chọn công việc theo sở thích.

Cuộc sống sau hôn nhân tưởng chừng viên mãn khi hai bên thông gia đều hòa thuận vui vẻ. Toàn thể quan khách trong đám cưới đều khen hai vợ chồng đẹp đôi. Anh chị em bên nhà chồng cũng quý cô, không có bất cứ điều gì khiến cô phiền lòng. Kinh tế của nhà Thanh Hà dư dả nên việc cho đôi vợ chồng trẻ một căn nhà riêng trong khu biệt thự cao cấp là quá dễ dàng. Thế nhưng có ai biết được, vấn đề nảy sinh phía sau lại chính là tình cảm của hai người.

Thanh Hà hiểu rõ và không muốn làm khó Kiến Văn, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm cô vẫn luôn cố gắng vun đắp cho gia đình bé nhỏ, nhất là khi đứa con đầu lòng của cả hai ra đời.

Quan sát cách anh ta nâng niu chăm sóc con gái, cô đã rất hạnh phúc. Luôn hy vọng Kiến Văn vì con mà chấp nhận cùng cô xây dựng tình cảm. Thế nhưng đã sáu năm trôi qua, anh ta vẫn không thèm nhìn ngó đến cô. Chỉ những lúc về nhà thăm cha mẹ mới cùng cô diễn vở kịch hạnh phúc. Đó là lý do vì sao con gái luôn muốn cùng ăn cơm với cha khi ở nhà ông bà ngoại, chỉ khi đó anh ta mới tỏ vẻ quan tâm đến cô.

Thanh Hà chua xót cho số phận của bản thân, cô biết điều đó chỉ là một màn kịch để che mắt thiên hạ, và chắc chắn nó sẽ sớm chấm dứt. Hạnh Nguyên đã sáu tuổi, đến một ngày nào đó con bé sẽ nhận ra sự giả tạo, và con sẽ đau lòng. Thanh Hà không muốn Hạnh Nguyên rơi vào hoàn cảnh mà bản thân cô hiểu rõ nhất.