Làn Khói Mong Manh

Chương 3: Những Ngày Mưa




Kết thúc cuộc nói chuyện dài Thanh Hà thả mình nằm thoải mái trên chiếc giường rộng lớn. Đây là lần công tác đột xuất đầu tiên trong năm, cô lo lắng vì phải xa con gái nhiều ngày. Nhưng cũng may chồng cô vừa hoàn thành công trình tại Nha Trang nên có thời gian giúp cô trông con.

Vội vàng bật dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho ngày làm việc cuối cùng, cô nhanh chóng sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Tựa lưng lên thành giường, Thanh Hà ghi lại những gì diễn ra trong ngày vào một cuốn sổ tay. Đó là thói quen rèn luyện khả năng ghi nhớ mà bác sĩ đã yêu cầu cô thực hiện. Cô bị rối loạn tiền đình, mất ngủ kinh niên dẫn tới đãng trí và căng thẳng đầu óc.

Tuy đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhưng triệu chứng đau đầu vẫn tái phát nên cô phải uống thuốc thường xuyên.

Làm xong mọi việc Thanh Hà vươn vai ngã phịch xuống giường thư giãn toàn thân. Lăn qua lăn lại mãi cô không tài nào chợp mắt. Đầu óc liên tục xuất hiện những thứ hỗn tạp xen lẫn giữa công việc, gia đình và người đàn ông vừa gặp. Cô hết thở dài rồi lại cau mày nghĩ ngợi.

Bỗng nhiên chiếc điện thoại bật sáng hiển thị những con số trên màn hình kèm tin nhắn rác của tổng đài, đã mười một giờ đêm. Không muốn ngày hôm sau phải làm việc trong tình trạng mệt mỏi, cô quyết định ngồi dậy, với lấy túi xách và lôi ra một đống thuốc. Tống vài viên an thần vào miệng cô nhai ngấu nghiến mà không cần đến nước, có lẽ cô đã quá quen với cái đắng chát đặc trưng của nó.

Nằm xuống nhắm nghiền mắt cô cố gắng thả lỏng để quên đi mọi thứ, không lâu sau số thuốc đó phát huy tác dụng, cô chìm dần vào giấc ngủ. Gương mặt anh lại xuất hiện, trong hầu hết những giấc mơ của cô. Nó dường như là một câu chuyện được sắp xếp lộn xộn không đầu không cuối. Đêm nay hình ảnh người ấy có phần rõ nét hơn, đẹp và ấm áp đến nao lòng.

Cảm giác yêu thương ngập tràn, những cử chỉ mềm mại, những cái hôn ngọt ngào bao trùm lấy cơ thể. Cô cảm nhận được thứ tình yêu cháy bỏng ở một nơi xa xăm, nơi có người đàn ông giúp cô thỏa mãn những cơn thèm khát dục vọng đến cùng cực. Chìm đắm trong giấc mộng truyền kiếp, Thanh Hà cứ thế tận hưởng sự khoái lạc chốn tiên cảnh và không còn muốn tỉnh lại nữa.

Đã gần hai tháng kể từ ngày rời khỏi Đà Lạt, Thanh Hà không còn nghĩ gì về cuộc gặp gỡ kì lạ đó. Cuộc sống với những bộn bề lo toan khiến cô quay cuồng đến chóng mặt, thậm chí thời gian ăn uống nghỉ ngơi cũng bị chiếm dụng triệt để cho công việc.

Tuần lễ thời trang diễn ra vào tháng tư hằng năm vừa kết thúc, mọi việc dần nhẹ nhàng giúp cô có được một ngày thảnh thơi để tịnh dưỡng. Định bụng sẽ dành trọn ngày cuối tuần cho gia đình, cô muốn đi xem phim để bồi đắp tình cảm với chồng nhưng cuối cùng chỉ có cô và con gái. Người chồng tài giỏi của cô mới nhận chuyến công tác dài ngày, có khả năng anh ta sẽ vắng nhà mấy tháng liền.

Chán nản khi kế hoạch sinh em cho Bông bị bỏ lỡ, cô không biết đến khi nào mới có cơ hội gần gũi chồng. Anh ta đã cùng cô đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, mọi thứ đều sẵn sàng nhưng những lý do trốn tránh việc lên giường với cô thời gian gần đây lại quá vô lý, cô không tài nào hiểu được. Có lẽ anh ta mệt thật, hoặc dĩ anh ta quá bận rộn dẫn đến việc sụt giảm ham muốn trong chuyện chăn gối. Thiết nghĩ, thôi thì để khi nào sẵn sàng, chồng cô sẽ lại mò về chủ động đòi hỏi như những lần trước.

Đầu tuần mở màn bằng một cơn mưa, trời Sài Gòn tháng năm được cho là nàng công chúa đỏng đảnh vui buồn thất thường chẳng thể đoán trước, mới nắng đó thoáng chốc đã mưa tầm tã. Những cơn mưa bất chợt ồ ạt và dai dẳng khiến ai nấy đều trở tay không kịp.

Rời khỏi chiếc taxi, Thanh Hà tìm một vị trí an toàn để có thể chạy thật nhanh tới đó. Cô không muốn mới đầu tuần đã phải làm việc trong bộ dạng ướt sũng.

Từ đường chính vào tới sảnh công ty phải đi bộ một đoạn, thật bất tiện khi hôm nay cô không mang theo dù. Nếu cứ đứng chờ mãi chắc chắn sẽ trễ làm, ngó nghiêng tìm giải pháp, ánh mắt cô đột nhiên sáng bừng. Bên cạnh nhà chờ xe bus có một thùng giấy xếp gọn, kích thước khá lớn đủ để che chắn toàn thân, cô nhanh chóng tiến lại gần.

Chưa kịp hành động, một bóng người lướt qua vượt mặt cô, kẻ đó chộp ngay thứ cô vừa nhắm tới. Không một động tác thừa, hắn ta đưa thùng giấy lên đầu chuẩn bị rời khỏi.

Trong phút chốc mất bình tĩnh, cô vội vàng túm lấy chiếc nón nối liền với áo khoác của hắn, giật ngược. Đường trơn trượt cộng với lực kéo khá mạnh làm hắn ta mất đà ngã người ra sau. Theo phản xạ tự nhiên, cô lùi lại một bước để mặc cho hắn ngã uỵch xuống mặt đường ướt sũng.

Hoàng hồn, lúc này cô mới nhận ra điều sai trái bản thân vừa gây ra. Luống cuống nói không thành lời, cô vội đỡ người đàn ông đứng dậy.

– Xin, xin lỗi.

Cố gắng sửa chữa lỗi lầm cô cúi người vẽ thành khẩn.

– Xin lỗi anh, thật sự tôi không cố ý. Chỉ là.

Chưa nói hết câu cô chợt khựng lại, tròn mắt kinh ngạc. Kẻ đứng trước mặt cô lúc này lại chính là người mà cô đang cố quên đi.

Anh chàng cũng hiện rõ vẽ ngạc nhiên khiến Thanh Hà ngại ngùng.

Cô thầm nghĩ: "Tại sao lại là anh ta"?

Cố gắng trấn tĩnh, cô tiếp tục nói.

– Xin lỗi anh, lúc nãy tôi không cố ý. Chỉ là tấm giấy đó tôi cũng định.

Thật khó để trình bày, cô ngập ngừng mất một lúc. Nhìn xuống thứ đang cầm trên tay, Minh Nhật liền hiểu ý, anh cười vẻ thông cảm.

– À, tôi hiểu rồi. Chị cũng muốn nó đúng không? Vậy chị lấy đi, tôi không biết, lúc nãy khi vừa xuống xe tôi nhìn thấy nó nên vội lấy mà không để ý xung quanh. Xin lỗi chị!

Cúi đầu xin lỗi một lần nữa, cô cảm thấy hối hận khi hành động quá nóng vội.

– Thật sự xin lỗi anh. Có cần khăn lau không, phía sau của anh ướt hết cả rồi.

Xua tay khước từ, anh không muốn cô phải bận tâm.

– Một lát là khô ngay ấy mà, chị đừng lo.

Vẫn chưa hết ngại cô cảm thấy có lỗi quá, nếu vô tư nhận tấm giấy đó che một mình thì thật mất lịch sự, cô đành nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.

– Anh đi tới đâu, có xa chỗ này không? Tôi cần vào đó, vị trí tòa nhà lớn phía sau ấy. Nếu anh không phiền thì có thể cho tôi quá giang tới sảnh công ty, như vậy sẽ tiện hơn là tôi cầm tấm giấy đó đi một mình.

Nghe có vẻ hợp lý, Minh Nhật liền gật đầu.

– Thật ra tôi cũng tới đó. Vậy có thể đi chung rồi.

Không do dự, anh nhanh chóng giơ cao tấm giấy che chắn trên đầu và tạo thêm một khoảng trống bên cạnh.

– Chị làm việc ở tòa nhà này à? – Anh tò mò hỏi thăm.

– Đúng rồi, tôi làm ở tòa soạn trên tầng ba, còn anh?

– À, Tôi là sinh viên. Nghe nói ở đây đang tuyển cộng tác viên nên tôi vô xin việc.

Nhìn cách ăn mặc của anh, cô cũng đoán được sự tình liền cười đắc ý.

– Đúng rồi, ở tầng sáu hay tầng bảy gì đó tôi không nhớ rõ, có một công ty chuyên giới thiệu việc làm, tôi thấy các bạn sinh viên ra vào thường xuyên. Cậu chưa tới đây lần nào đúng không?

Đinh ninh anh không biết rõ về nơi ấy nên cô sốt sắng hướng dẫn nhiệt tình.

– Lát nữa cậu đến vị trí bảo vệ để thông báo, đưa chứng minh và thẻ sinh viên cho họ rồi hỏi số tầng của công ty nhé. Cảm ơn cậu đã cho tôi quá giang. Tôi đi trước đây.

Vừa tới bậc thềm cô đã nhanh chóng tạm biệt mà không để anh kịp nói lời cuối cùng. Nhìn theo bước chân vội vàng của cô đôi môi anh khẽ cười.

Nhanh chóng làm thủ tục theo sự hướng dẫn của bảo vệ rồi tiến về phía bàn đợi, Minh Nhật từ tốn lấy chiếc điện thoại trong túi ấn gọi một cuộc.

– Mẹ, con tới rồi.

Không lâu sau một người phụ nữ trung niên bước ra khỏi thang máy. Bà nháy mắt với bảo vệ rồi vẫn tay gọi Minh Nhật.

Vỗ vai cậu con trai ngoan ngoãn bà vui vẻ hỏi thăm.

– Việc ở trường xong chưa con, hôm nay về ở với mẹ chứ? Mà quần con sao thế này, ướt hết rồi.

– Dạ, không sao đâu, lúc nãy con bất cẩn bị trượt chân ấy mà. Việc ở trường xong hết rồi, chiều con đi lấy đồ rồi về nhà mình. Sáng vội đến công ty con không kịp mang đồ về nhà nên gửi bên phòng trọ của thằng Bi.

– Vậy được rồi, làm việc ở đây ráng tập trung lấy kinh nghiệm nha con. Ba tháng hè cũng rảnh mà, mẹ đã sắp xếp cho con một vị trí thích hợp.

Cùng bước vào thang máy, Minh Nhật nhìn mẹ dò hỏi.

– Mẹ, con sẽ làm việc ở tầng ba đúng không?

– Ừ, sao con biết? Tòa soạn ở tầng ba và bốn. Con sẽ làm ở tầng ba, còn văn phòng của mẹ ở tầng bốn.

Anh nghe mẹ nói mà cười thầm trong bụng, quả nhiên anh sẽ được làm việc cùng nơi với người ấy, chắc hẳn cô sẽ rất ngạc nhiên.