Bà Hoa lững thững xách chiếc túi hàng hiệu do Thanh Hà mua tặng, định bụng ra quán khoe với mấy bà bạn. Vừa bước tới đầu hẻm bà đã bị cậu con trai quý tử chặn đường.
– Mẹ, mẹ giúp con việc này với. – Kiến Văn vừa kéo tay mẹ vừa nói nhỏ vào tai bà.
– Ủa, về hồi nào vậy con? Sao về mà không báo trước. – Bà Hoa ngạc nhiên.
Nhìn ngó xung quanh con trai, bà càng tò mò.
– Mà sao lại mặc đồ thế này, hành lý đâu con?
– Chuyện đó để sau hẵng nói, con có chuyện gấp, mẹ giúp con một việc. Vợ con, nó có hỏi thì mẹ nói con xin nghỉ phép về nhà mình nha, nói là có đám bên nhà chồng tương lai của cái Hằng. Nó sắp cưới thì lấy cớ đấy cũng được. Mẹ đừng nói gì hết, chỉ nói dối giúp con việc ấy thôi. – Kiến Văn khẩn khoản.
– Chuyện gì, mày đi đâu, làm gì lén lút sau lưng nó mà phải nói dối thế hả? – Bà Hoa có vẻ bực bội.
– Con sẽ giải thích sau, mẹ cứ giúp con nói dối đi, mai về con sẽ nói rõ.
Dứt câu Kiến Văn vội vẫy tay chào mẹ rồi tiến thẳng ra chiếc xe đậu chắn ngang trước hẻm.
Ngơ ngác không hiểu thằng con trai đang tính toán chuyện gì, bà chẳng kịp phản ứng thì cô con gái út đã ra tới.
– Mẹ, xe tới chưa? Ủa, ai nhìn như anh Văn thế hả mẹ? – Vừa ngó ra đầu hẻm cô em gái vừa tò mò.
– Thì anh mày chứ ai. Nó làm cái trò gì không biết, tự nhiên về kêu mẹ nói dối chị dâu mày. Làm cái gì lén lút mà phải nói dối chứ.
– Sao mẹ, anh ấy kêu mẹ nói dối chị dâu á?
– Ừ, nó làm cái gì không biết, kêu mẹ nói dối là về nhà có việc. Mà nó ở đâu bữa giờ không biết, chẳng chịu về nhà.
– Ôi, có khi nào cái Mai bạn con nó nói là thật không vậy trời. Chết rồi mẹ ơi, hôm qua cái Mai nó nói với con mà con không tin. – Cô em gái như nhớ ra điều gì đó.
– Hả, chuyện gì? – Bà Hoa ngạc nhiên.
– Con mới đi cà phê với nó. Nó nói thấy anh Văn nhà mình đi dạo với một người phụ nữ trong khu chung cư Đông Anh. Nó nói thấy hai người tình tứ lắm, nó đoán chị kia đang mang thai vì có mặc đầm bầu đấy mẹ. Con đâu có tin, nghĩ ông Văn làm gì lại thế. Giờ con mới thấy, có khi nào người đó là bà Nhã Đan không ta. Hôm đám giỗ hai người trò chuyện thân mật lắm, có khi nào họ nối lại tình xưa không mẹ.
– Chết dở, thật hả con. Vậy là tiêu rồi, hèn gì nó cứ lén lén lút lút. – Bà Hoa vẻ hốt hoảng.
– Thôi thôi, không đi đâu nữa, đi về. Gọi bố mày về, nó mà dính bầu thật thì to chuyện đấy con ạ. Điện cho bố mày về ngay đi. – Bà Hoa vừa kéo tay con gái vừa hối thúc.
Không lâu sau, ông Tùng với dáng vẻ bực bội bước vào nhà.
– Có chuyện gì mà gọi về gấp thế, đang giở trận đấu, chưa kịp thắng được trận nào đã gọi về. – Vừa đưa túi đựng vợt tennis cho con gái ông vừa ngồi bệt xuống đất tháo giày thể thao.
– Có chuyện lớn rồi ông à. Thằng Văn, tôi không biết có đúng không, nhưng có vẻ như nó nɠɵạı ŧìиɧ rồi đấy ông. Bên nhà con vợ nó mà biết thì hỏng hết việc.
– Cái gì, nɠɵạı ŧìиɧ á, với ai? – Ông Tùng có vẻ không tin.
– Thì cái Đan con bà Cẩn ấy. Chúng nó quen nhau mấy năm trời, tôi với ông có đồng ý đâu, nhà đấy nghèo xơ nghèo xác, ai mà chịu làm thông gia. Tưởng nó đi Trung Quốc lấy chồng, thằng Văn sẽ không tơ tưởng gì nữa. Hôm nghe tin chồng nó chết, tôi cứ cầu cho nó đừng về, ai dè nó về thật. Đợt giỗ tui lu bu đâu có để ý, giờ cái Hằng nói tôi mới biết đây này.
– Thật á, thế mà mày không nói với bố ngay hôm đám, để bố đe con đấy. Tôi mà ra mặt ngay từ đầu, con đấy làm gì dám dụ thằng Văn nhà mình. – Quay sang con gái út ông bực bội.
– Ôi giời ơi, con đấy mà dụ cái gì, thằng con quý tử của ông si tình quá, có cấm nó cũng tìm tới cho bằng được chứ ở đó mà đe con kia. Mày lấy điện thoại cho mẹ mau lên. – Hối thúc con gái, Bà Hoa đập tay lên bàn mặt cau có.
– Để tôi gọi về quê, kêu bà Cẩn qua chửi một tăng, tưởng cho con gái trèo cao mà được à. Cái nhà rách nát của bà ta còn không bằng cái chuồng lợn nhà mình mà đòi hỏi. Biết thế lần trước ông cho tụi cấp dưới tới đuổi cổ cái nhà ấy đi biệt xứ cho xong chuyện, để lại rách việc quá.
Vỗ đùi cái đét, ông Tùng gật gù.
– Ừ, biết thế cho tụi quản lý đô thị tới xử, miếng đất nhà nó tranh chấp bao năm, tôi chỉ cần giải quyết cho bên kia là xong, đố nhà nó làm gì được.
– Giờ lớn chuyện rồi. Bạn cái Hằng nói con Đan có bầu kia kìa, nhà thông gia mà biết là lớn chuyện đấy ông ạ.
– Cái gì, dính bầu rồi á. Chết chết, bắt nó phá ngay, đang yên đang lành. Cái nhà này mua chưa được hai năm, giờ mà bên ấy biết thằng Văn nɠɵạı ŧìиɧ, có con riêng, chắc chắn sẽ bắt ly hôn. Mình mượn tiền họ mua nhà, chưa trả được đồng nào. Còn món nợ con Hương gây ra nữa, lần ấy nhà họ không giúp là tù mọt gông. Giờ họ đòi biết đào đâu ra mà trả đây.
– Thật, tôi còn chẳng tính trả, tiền mua căn nhà này với tiền chạy án cho con Hương, chẳng bằng một góc tiền căn biệt thự của tụi nó, có đáng gì so với họ. Nếu sống yên lành có khi họ còn cho không mình ấy chứ. Ôi, giấc mơ nhà phố của tôi, sắp tiêu tùng rồi sao? Giờ mà về quê sống chắc tôi không dám nhìn mặt bạn bè mất. – Bà Hoa xót xa.
– Thôi, khỏi gọi về quê đi, cãi nhau chẳng được việc gì. Bà điện thằng Văn về đây cho tôi, bắt nó phá cái thai ngay. – Ông Tùng hối thúc.
Gật đầu đồng ý, bà Hoa liền điện cho Kiến Văn. Hắn ta tắt máy không nghe, chỉ nhắn lại một dòng cụt ngủn.
- Con đang có việc, mai con về.
Khá nóng ruột nhưng trời đã tối nên hai ông bà cũng không làm gì được, chỉ biết ngồi thở dài.
– Thôi, để mai nó về xem nó nói thế nào, chứ giờ có lôi đầu nó về cũng không giải quyết ngay được. Bà dọn cơm cho tôi ăn đi, tôi đói lắm rồi. – Ông Tùng xua tay.
– Bụng dạ đâu nữa mà ăn, kêu cái Hằng dọn cho, tôi không nuốt trôi. – Bực dọc trong người, bà đứng phắt dậy bước vào phòng nằm ườn lên giường giãy nãy.
– Đang vui vẻ sống sung sướиɠ không muốn, cứ làm cho bà già này đau tim mãi thôi. Sao tôi đẻ ba đứa con, đứa nào cũng ăn hại hết vậy hả trời. Cái con Hương ngu ngốc báo hại tôi chưa đủ, giờ lại đến thằng Văn. Không đứa nào chịu yên phận cho tôi nhờ, cứ thích đi nɠɵạı ŧìиɧ là thế nào. – Đạp chân ầm ầm trên giường, bà Hoa không ngừng ca thán.
– Sắp tới đám hỏi của con Hằng mà còn xảy ra chuyện này, đến tai nhà bên ấy chắc con gái ông không lấy được chồng mất. Lần trước nghe chuyện của con Hương, họ đã đánh tiếng chê lên chê xuống rồi. Giờ mà biết chuyện anh mày nɠɵạı ŧìиɧ nữa thì xác định ở giá. Ôi giời ơi, sao tôi khổ thế này hả trời. – Bà hoa nói liên hồi.
– Thôi, khóc lóc cái gì. Tới đâu hay tới đó, tôi đường đường là chủ tịch xã, bà là trưởng phòng giáo dục. Họ có chê con cái nhà này cũng phải nể mặt tôi với bà, họ không nghĩ cho con họ thì thôi. Lấy được con nhà này cũng có lợi cho họ chứ đâu phải không. Họ chê thì tôi đi kiếm mối khác. Thiếu gì đứa muốn chen chân vào, bà khéo lo. – Ông Tùng bĩu môi.
Nghe được câu nói của chồng, bà Hoa trầm ngâm suy nghĩ. Thấy cũng có lý, bà tặc lưỡi đồng tình.
– Ừ thì không mối này thì tìm mối khác, nhưng tôi tiếc. Nhà đấy giàu nhất xã đấy ông ạ, đất đai bạt ngàn. Họ hứa cho hai đứa nó mảnh đất rộng năm trăm mét vuông ngay đường cao tốc đấy.
– Ôi giời, tiếc gì. Không lấy được nhà đấy thì lên Sài Gòn mà tìm đại gia, anh nó quen biết toàn dân tài phiệt, sợ gì không tìm được mối khác. Nó cũng thuộc dạng có sắc chứ phải xấu xí gì đâu mà bà lo.
Như lấy lại được hy vọng, bà Hoa bật dậy vui vẻ.
– Ừ nhỉ, sợ gì nhỉ. Thôi kệ, không mối này còn mối khác. Việc gì phải lo, thôi đi ăn cơm, đói rã ruột. Hằng, dọn cơm đi con. – Bà Hoa phẩy tay ra hiệu cho con gái.