Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 689




Mặc dù lão đại Lục gia cảm thấy ý tưởng của mình rất vớ vẩn, nhưng sự thật lại chính là như vậy. Lúc này sự chú ý của Kế Duyên hoàn toàn đổ dồn vào con chó đen to lớn đang canh giữ bên ngoài cửa tiệm.

Chó đen ngày thường to lớn hung hãn như cẩu vương, giờ đây lại cư xử cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt Kế Duyên, tùy ý để mặc cho hắn vuốt ve xoa đầu. Ngay cả Hồ Lý vốn sợ muốn chết cũng dần dần thả lỏng thần kinh căng thẳng. Đương nhiên gã vẫn không dám lại gần, luôn giữ khoảng cách ít nhất là chiều dài của dây xích sắt.

Kế Duyên hỏi thăm chuyện lần trước nó cắn trọng thương một con hồ ly làm cho Hồ Lý có chút kinh ngạc. Gã hiện tại cũng đã nắm rõ động tác và thần thái ngôn ngữ khi Đại Hắc Cẩu 'nói chuyện', hiển nhiên Kế Duyên cũng như vậy. Sau khi nhìn phản ứng của Đại Hắc, hắn cười cười nói.

"Quả nhiên là như thế".

Kế Duyên đưa tay vuốt ve hắc cẩu rồi kéo miệng của nó lên, lộ ra răng nanh bén nhọn phía trong. Hắn quay đầu nói với Hồ Lý.

"Có lẽ con hồ ly nhỏ của ngươi phải cảm tạ ân tình Đại Hắc đã tha mạng cho nó. Nếu con chó này thực sự muốn giết nó thì không đơn giản chỉ bị thương ở cổ như vậy đâu.”

Đúng lúc này, lão đại Lục gia vừa cạo sạch thịt từ một chiếc đùi dê lớn. Y vươn tay ra khỏi cửa tiệm, ném khúc xương đùi về phía Đại Hắc.

"Đại Hắc, bắt lấy."

"Gâu gâu..."

Đại Hắc kêu lên hai tiếng, Kế Duyên cũng đứng lên lùi ra phía sau hai bước. Khúc xương quay vài vòng trên không trung, còn chưa kịp chạm đất đã bị con chó đen nhảy lên cắn lấy.

"Rắc rắc... rắc rắc..."

Dù đã được ninh nhừ khá lâu nhưng khúc xương đùi dê to lớn không trụ nổi vài hơi thở ở trong miệng Đại Hắc. Chẳng mấy chốc, tiếng nhai cắn mạnh mẽ cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn giòn tan vang lên khiến Hồ Lý cảm thấy da đầu mình tê dại.

Trong quá trình nhai xương dê, Đại Hắc còn cố tình ngẩng đầu lên nhìn Hồ Lý, lộ ra vẻ mặt cực kỳ giống con người, tựa như đang giễu cợt. Nhưng giờ phút này, Hồ Lý không thể và cũng không dám tức giận.

"Tiên sinh, ngoại trừ móng heo, ta có thể cạo hết thịt, bỏ xương cho ngài luôn được không?"

"Sườn dê cứ để nguyên, lúc ăn sẽ ngon hơn."

Kế Duyên một lần nữa quay lại trước cửa tiệm. Lúc này, hai huynh đệ Lục gia bận đến tối tăm mặt mũi. Hai người đều có kỹ thuật dùng dao cực kỳ cao minh, động tác lọc xương cắt thịt cũng rất nhanh nhẹn, quả thực có cảm giác đây là một loại nghệ thuật.

"Ha ha, tiên sinh chắc chắn là người sành ăn rồi! Có nhiều phú hộ khi gọi đồ ăn đều dặn chúng ta lọc xương sạch sẽ, thịt thái miếng đều tăm tắp, làm vậy khi dọn bàn ăn sẽ tạo cảm giác nhã nhặn lịch sự. Đúng là không biết thưởng thức, làm mất đi niềm vui thú khi ăn thịt."

Chủ quán quả nhiên là người thích buôn chuyện. Sau khi nghe y nói xong Kế Duyên cũng để ý tới mấy cái thớt gỗ nằm trong cửa tiệm, ở đó đang có rất nhiều gói thịt đã được chế biến sẵn.

"Chủ quán có phải họ Lục, còn là hai huynh đệ đúng không?"

Kế Duyên chủ động nói chuyện với chủ quán, người sau đương nhiên mừng rỡ đáp lời.

"Đúng vậy, tay nghề của hai huynh đệ chúng ta là do tổ tiên truyền thừa xuống đấy, tại thành Lộc Bình cũng có chút danh tiếng. Ai đã từng nếm qua thịt kho và gà quay của cửa tiệm chúng ta đều khen không dứt miệng. Toàn bộ tay nghề đều là gia gia dạy chúng ta, cửa tiệm này cũng là của gia gia truyền lại. Đúng rồi, còn có cả Đại Hắc, cũng là truyền lại chung với cửa tiệm cho chúng ta luôn."

"Ồ... Nghe ngươi nói như vậy thì Đại Hắc sống ít nhất cũng được hai mươi năm rồi, nó vẫn còn khỏe mạnh như vậy à?"

Nghe Kế Duyên hỏi về Đại Hắc, lần đầu tiên lão nhị Lục gia lên tiếng. Y không nói nhiều như đại ca, nhưng cũng không phải là người hướng nội, cười nói.

"Để tiên sinh phải chê cười rồi. Thực ra tuổi tác của Đại Hắc còn lớn hơn cả hai huynh đệ chúng ta. Khi ta còn bé thì Đại Hắc đã là một con chó lớn rồi, nghe nói trước kia gia gia dẫn nó về sau một chuyến đi xa để bắt dê đấy."

Kế Duyên hơi ngạc nhiên, nghiêm túc đánh giá lại hai huynh đệ Lục gia. Nói như vậy, hai người này mới chỉ hai mươi mấy tuổi? Xem ra bọn họ lớn lên vẫn phải lo lắng nhiều chuyện, Kế Duyên vốn tưởng rằng hai huynh đệ này đều đã hơn bốn mươi nữa cơ.

Hồ Lý lúc này cũng đi tới bắt chuyện, đương nhiên gã vẫn giữ khoảng cách rất xa với Đại Hắc. Bốn người trò chuyện câu được câu mất, chẳng mấy chốc thịt đã được xử lý xong, chất thành một đống lớn trên quầy.

"Ha ha, tất cả tổng cộng là chín trăm năm mươi sáu văn tiền, xóa đi số lẻ cho hai vị, chỉ cần chín trăm năm mươi văn tiền là được rồi."

Lão đại Lục gia xoa xoa tay, chỉ một khoản sinh ý đã thu về một lượng bạc, lợi nhuận đương nhiên không ít.

Kế Duyên mỉm cười gật đầu nhìn về phía Hồ Lý, người sau từ trong túi lấy ra một ít bạc vụn đưa cho lão đại Lục gia.

"Đây, ta trả bằng bạc."

"Được rồi, để ta ước tính."

Nhìn thấy đối phương dùng bạc trắng để thanh toán, huynh đệ Lục gia đều hết sức cao hứng, so với đồng tiền Tổ Việt thì bạc càng có giá trị hơn. Chỉ là thời điểm trả tiền không rõ Hồ Lý cầm trong tay bao nhiêu bạc vụn. Lão đại Lục gia nhận bạc từ khách liền cảm thấy không đúng, trọng lượng này rõ ràng không

phải của một lượng bạc.

"Cái này, khách quan, hình như ngài trả hơi nhiều phải không?"

Dù nói như vậy nhưng lão đại Lục gia vẫn lấy toàn bộ bạc bỏ vào một bên cân, nhấc quả cân lên ước lượng, quả nhiên là gần hai lượng bạc.

"Chỗ này là hai lượng rồi, ngài đợi chút để ta tìm tiền lẻ trả lại..."

"Không cần không cần."

Hồ Lý liên tục khoát tay, từ chối nhận tiền thừa từ chưởng quầy.

"Chủ quán, tiền này không cần trả lại đâu. Kỳ thật hôm nay ta tới là muốn nói lời xin lỗi với chủ quán."

"Xin lỗi? Vì chuyện gì?"

Huynh đệ Lục gia hai mặt nhìn nhau có chút nghi hoặc. Hồ Lý nhìn Đại Hắc Cẩu cách đó không xa, sau đó lại nhìn Kế Duyên đứng bên cạnh, bình tĩnh trả lời.

"Thời gian trước đó, cửa tiệm chắc đã mất khá nhiều gà quay phải không?”

"Ừ, đúng là có chuyện như vậy. Chỉ là từ lúc chúng ta để Đại Hắc đứng canh trước cửa tiệm vào khoảng nửa tháng trước thì cũng không thấy mất gì nữa."

Lão đại Lục gia suy nghĩ rồi đáp trả, Hồ Lý vội vàng tiếp lời.

"Đúng đúng, thực không dám giấu giếm, tại hạ trong nhà cũng có nuôi một ít à... mấy con chó. Mấy hôm trước chúng nó mang về một ít thịt kho gà quay, tại hạ một mực tìm kiếm người mất của, về sau xác định được là đồ ăn của tiệm này nên hôm nay đặc biệt đến đây nhận lỗi."

Đại Hắc ngẩng đầu nhìn Hồ Lý, khóe miệng nhếch lên cười. Kế Duyên cũng đồng dạng cười ôn nhu, phương pháp xử lý này không phải do hắn dạy mà do chính bản thân Hồ Lý tự biên tự diễn, cũng khá là hợp lý.

Bên kia huynh đệ Lục gia cũng chợt nhận ra.

"A, thì ra là thế! Nhưng chỗ đó cũng không tới một lượng bạc, nhiều nhất chỉ bốn trăm văn là đủ rồi..."

"Ai, đúng vậy đúng vậy, còn dư lại coi như là bồi lễ!"

Hồ Lý cũng dần bộc lộ ra thiên phú đàm phán của mình, cùng chủ quán ngươi tới ta lui một hồi. Cuối cùng đối phương nửa thật nửa giả lộ vẻ ngại ngùng nhận bạc, còn nhiệt tình giúp đỡ giao thịt đến tận nhà, đương nhiên là bị Hồ Lý và Kế Duyên cự tuyệt.

Kế Duyên và Hồ Lý hai tay xách đầy đồ ăn rời đi. Khi tới một địa phương tương đối vắng vẻ, tất cả đồ ăn đều biến mất, nhập vào tay áo của Kế Duyên.

Sau đó, hai người lại theo thứ tự đi đến mấy cửa tiệm, tửu lâu mà đám hồ ly đã ăn trộm, mua rất nhiều rượu và đồ ăn theo cùng một phương thức, lấy cùng một lý do thoái thác để trả nợ, cuối cùng tiêu hết khoảng năm lượng bạc.


Thời điểm làm xong tất cả mọi việc, trên mặt Hồ Lý biểu lộ vẻ cực kỳ hưng phấn, cảm giác thoải mái như vừa hoàn thành một đại sự. Gã và Kế Duyên đi lại trên đường cái, linh hồn và thể xác từ trong ra ngoài đều cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Thực tế cảm giác này cũng không có biến hóa khoa trương như vậy, thậm chí có vẻ cực kỳ yếu ớt. Chỉ là khi ở cùng Kế Duyên, đối với loại cảm giác này, Hồ Lý nắm bắt trở nên vô cùng rõ ràng, cảm xúc tự nhiên cũng được khuếch đại lên.

"Kế tiên sinh, lúc trước ta không cảm thấy gì cả, nhưng hiện tại cảm giác thoải mái hơn nhiều."

Kế Duyên chỉ cười cười, lãnh đạm nói.

"Làm người cũng vậy, làm yêu cũng vậy, dù ngươi có là đại năng cũng không thể không có khúc mắc trong lòng, để lâu sẽ sinh ra tâm kiếp. Thế nên nếu ngươi không mang trách nhiệm trên vai hoặc ngươi là loại người vô pháp không từ thủ đoạn, tốt nhất là giải quyết khúc mắc một cách rõ ràng, vừa giúp ích cho cuộc sống vừa hỗ trợ cho tu hành của ngươi."

Hồ Lý gật đầu như hiểu ra điều gì đó, sau đó nhận ra sơ hở trong lời nói của Kế Duyên, đột nhiên hỏi.

"Kế tiên sinh, ý của ngài là nếu như làm ra hành vi không từ thủ đoạn nhưng bản thân lại nhận thức được hành vi này thì trong lòng cũng sẽ không sinh ra khúc mắc?"

Kế Duyên mỉm cười nhìn Hồ Lý, gật đầu nói.

"Đúng vậy, như vậy cũng sẽ không có khúc mắc, nhưng khi Thiên Kiếp giáng xuống cũng cực kỳ nguy hiểm. Dù ngươi có dùng mọi cách để trì hoãn kiếp số, mọi thủ đoạn để xoay chuyển tình thế, thì cũng chỉ tạo ra một vòng tử tuần hoàn mà thôi, thế nên đừng có ỷ lại."

"Ách..."

Hồ Lý nghẹn lời, không dám nói thêm cái gì. Mà lời nói của Kế Duyên đã quá rõ ràng rành mạch. Kỳ thực hắn hiểu rõ tu hành trong đám tà ma ngoại đạo thì ai cũng có những thủ đoạn của riêng mình, ngay cả hắn cũng có, nhưng những biện pháp này bất quá chỉ trì hoãn kiếp số, còn tự đoạn đi tiền đồ bản thân, ít nhất khi nhìn vào chính đạo đều là vậy.

Trong lúc Kế Duyên cùng Hồ Lý loanh quanh trong thành để trả nợ, con hạc giấy nhỏ và Kim Giáp cũng không ở bên cạnh hắn. Kế Duyên để bọn chúng tự do đi dạo trong thành.

Hay nói chính xác hơn là để con hạc giấy nhỏ dẫn theo Kim Giáp đi dạo. Vốn dĩ khi vào thành đa phần là con hạc giấy nhỏ sẽ tự mình đi khám phá, nhưng lần này nó lại đang ở cùng Kim Giáp, nên phải dẫn một gã cao lớn đi dạo phố. Nó biết rất rõ rằng nếu không có mệnh lệnh của Đại lão gia và không có nó đi theo, chắc chắn Kim Giáp sẽ tìm một chỗ rồi đứng cả ngày.

Vì vậy mà giờ phút này, tình huống ở đây là Kim Giáp luôn nhìn thẳng về phía trước mà không chớp mắt, từng bước chậm rãi tiến lên. Ở trên đầu, con hạc giấy nhỏ không ngừng xoay trái phải vỗ cánh mỗi khi tới ngã rẽ hay gặp chướng ngại vật, để giúp cho Kim Giáp chuyển hướng.

"Ríu rít ~ "

Đi tới đầu phố, con hạc giấy nhỏ trên đầu Kim Giáp liên tục vỗ cánh, người dưới ánh mắt hướng lên trên, thấy được con hạc giấy nhỏ không ngừng chỉ về phía bên phải, liền xoay người đi đến.

Bởi vì khí thế cường hãn, nét mặt lạnh lùng cùng thân hình to lớn, chỉ cần Kim Giáp đi về hướng nào thì người ở đó sẽ vô thức tránh sang hai bên, cố gắng không chọc phải một người rõ ràng không dễ trêu chọc như vậy, dù sao trị an của thành Lộc Bình đầu năm nay cũng không tốt lắm.

Đằng trước có hai người đang cãi nhau, hơn nữa còn xô xô đẩy đẩy tựa hồ muốn động thủ.

"Ngươi giả danh ta, làm vỡ mất bình rượu của ta!"

"Súc sinh nhà ngươi làm đổ thịt kho của ta, còn giẫm lên chúng thì thế nào?"

"Còn không phải do ngươi làm vỡ bình rượu của ta trước, hơn nữa cái đó là ta vô ý, ngươi phải bồi thường cho ta."

"Cái gì? Ngươi nói vô ý thì là vô ý! Ba cân thịt kho của ta có giá một trăm văn tiền, bình rượu của ngươi giá hai mươi văn là cao nhất rồi."

"Cho ngươi cái rắm! Rượu của ta là rượu hoa tương, mỗi vò hai trăm văn tiền đấy."

"Ngươi mới cần cái rắm!"

"Bồi thường đi!" "Bồi thường, nhận lỗi đi!"

Hai người hùng hùng hổ hổ lao vào đánh nhau, người xung quanh nhanh chóng tản ra. Hai người vốn tưởng rằng mọi người sợ bị liên lụy, rồi lại chợt phát hiện tựa hồ không phải như vậy.

Cảm giác như bị một bóng ma phủ lên, hai người cùng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, phát hiện một tráng hán mặt đỏ hung thần ác sát đang đứng trước mặt, ngước mắt khinh miệt nhìn bọn họ.

Kim Giáp không nói một lời, chỉ đứng đấy thôi đã tạo ra áp lực cực lớn.

"Sao, như thế nào? Đuối lý đi mời trợ thủ à?" "Cái này, đây không phải người của ngươi sao?"

Hai người liếc nhau, rõ ràng đều nhẹ nhõm thở ra.

"À, ta nghĩ mọi chuyện đến đây nên dừng lại." "Ta cũng có ý đó, chỉ một hai trăm văn tiền hoàn toàn có thể trả được."

"Hừ!" "Hừ!"

Hai người đều hừ một tiếng, không ai dám nhìn Kim Giáp, tranh thủ thời gian một trái một phải rời đi.

Con hạc giấy nhỏ trên đầu Kim Giáp vui vẻ vỗ cánh tựa hồ rất phấn khởi, nhưng khi cúi đầu nhìn Kim Giáp thì phát hiện gã cao to này không có bất kỳ phản ứng nào. Cuối cùng nó đành phải vỗ cánh, người dưới lại tiếp tục đi về phía trước.