Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 577





Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung Chi Chủ
***
Đại triều hội ngày hôm nay, vốn dĩ các đại thần cũng chẳng có bao nhiêu chuyện quan trọng cần báo cáo với Hồng Vũ Đế, vì vậy từ lúc bắt đầu thì chuyện phong quốc sư của Đỗ Trường Sinh đã trở thành chuyện trọng đại nhất.

Dù chức quan Ngũ phẩm ở kinh thành cũng không được tính là phẩm cấp cao nhưng vị trí quốc sư này của Đại Trinh vẫn là trường hợp đầu tiên.

Hơn nữa, nội dung trên chiếu thư cũng làm cho Đỗ Trường Sinh tăng thêm vài phần thần bí.

Với lại, các lão thần ở đây khá hiểu rõ về đương kim thánh thượng.

Hồng Vũ Đế khác với Nguyên Đức Đế.

Ngài ấy là một vị hoàng đế rất thực dụng.

Nếu Đỗ Trường Sinh không có năng lực thì sẽ không nhận được sự ưu ái của Hoàng đế.

Vì vậy, đợi đến lúc bãi triều, trong lòng của đám đại thần cơ bản nghĩ đến hai chuyện: Chuyện thứ nhất, kết hợp những tin đồn gần đây và tin tức từ đại triều hội ngày hôm nay, rất có khả năng Doãn Triệu Tiên đã thực sự hồi phục.

Cảnh tượng này khiến người này vui thì người kia buồn.

Chuyện thứ hai chính là vị quốc sư này.

Buổi tảo triều kết thúc, Đỗ Trường Sinh vẫn còn hưng phấn dạt dào bước ra khỏi kim điện trong tiếng chúc mừng râm ran.

Tiêu Độ đi ở vị trí đằng sau, cách đó khá xa.

Nhìn thấy Đỗ Trường Sinh và Ngôn Thường cùng nhau rời đi, sau khi hàn huyên vài câu với các đồng liêu ở chung quanh, trong lòng lão vẫn nhớ tới chiếu thư kia.

Ở chỗ đậu xe ngựa đâu đó trong cung, sau khi Tiêu Độ bước lên xe, mãi mà lão vẫn chưa nói gì, trong lòng vẫn còn đang nghĩ về tin tức hôm nay.

Đợi thật lâu vẫn chưa thấy lão gia nhà mình ra lệnh, hạ nhân cẩn thận hỏi một câu.

"Lão gia, chúng ta đến Ngự Sử đài hay là về phủ luôn ạ?"
Là người đứng đầu Ngự Sử đài, Tiêu Độ không cần phải đến đó làm việc mỗi ngày.

Nghe hạ nhân nói vậy, rốt cuộc Tiêu Độ mới hoàn hồn, do dự một chút rồi nói.

"Đi Ti Thiên Giám, ta muốn bái phỏng quốc sư."
"Vâng!"
Tất cả hạ nhân đáp lời.

Xa phu điều khiển xe ngựa, đám tùy tùng cũng rời đi cùng nhau.

Khoảng nửa khắc sau, bọn họ đến Ti Thiên Giám, để rồi không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được chỗ ở hiện nay của Đỗ Trường Sinh.

Nghe nói có Ngự Sử đại phu tới thăm, Đỗ Trường Sinh đang phân công nhân thủ hỗ trợ thu dọn đồ đạc cũng vội vàng đi từ bên trong ra.

Khi đứng trong viện, lão chỉ thấy Tiêu Độ đang đứng bên cạnh xe ngựa ở ngoài cửa sân.

Đỗ Trường Sinh tiến lên vài bước, vấn lễ.


"Chào Tiêu đại nhân, Đỗ Trường Sinh hữu lễ!"
Đỗ Trường Sinh vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Khi đối mặt với Hồng Vũ Đế, lão có thể tự xưng là "Vi thần", vừa bảo trì vẻ cung kính, đồng thời còn có một chút e ngại.

Nhưng với những đại thần khác thì lực uy hiếp vẫn còn kém rất nhiều.

Hơn nữa, vị trí Quốc sư của lão cũng đã được xác nhận, mặc dù không có nhiều thực quyền nhưng vẫn có thể tự do giữa chốn quan trường.

Tiêu Độ nhìn thấy Đỗ Trường Sinh có râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đi ra thì cũng không dám lãnh đạm, bước lên vài bước rồi chắp tay thi lễ.

"Chúc mừng Quốc sư thăng chức.

Tiêu mỗ mạo muội đến thăm, không quấy rầy Quốc sư chứ? Quốc sư sắp dọn tới nhà mới, đồ đạc vật dụng, nha hoàn hay người hầu, Tiêu mỗ đều có thể phái người hỗ trợ ngài."
Đỗ Trường Sinh thu lễ, vuốt râu cười cười.

Vị Ngự Sử đại phu này là quan lớn như vậy, thế mà lại xum xoe với mình, nhất định là có việc muốn nhờ vả rồi.

Lão cũng không muốn quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.

"Tiêu đại nhân và Đỗ mỗ cũng ít khi gặp gỡ.

Hôm nay ngài tới đây là muốn thương lượng chuyện gì? Tiêu đại nhân cứ nói thẳng.

Nếu Đỗ mỗ có thể giúp được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Chỉ là Đỗ mỗ xin nói trước, Thánh thượng có chỉ, mặc dù Đỗ mỗ là Quốc sư nhưng không liên quan đến chuyện triều chính.

Mong Tiêu đại nhân hiểu cho."
Theo Đỗ Trường Sinh, Tiêu Độ tìm đến đây thì rất có thể có liên quan đến chuyện triều chính.

Lão cứ đặt bản thân ra ngoài là chắc chắn nhất.

"Tất nhiên rồi.

Tiêu mỗ sao lại làm khó Quốc sư chứ, ta lại càng không vi phạm ý chỉ của Thánh thượng.

Quốc sư, mời lại đây nói chuyện!"
Tiêu Độ đưa tay mời sang một bên.

Đỗ Trường Sinh kinh ngạc nhưng cũng đi theo.

Thấy Đỗ Trường Sinh đi tới, Tiêu Độ nhìn ra cửa sân, sau đó nhỏ giọng nói.

"Quốc sư! Tiêu gia chúng ta chuốc phải tai họa, chỉ e là chuẩn bị nghênh đón tai ương.

À, thì, không phải Tiêu mỗ muốn nói tới tranh đấu trong triều, mà là tai họa từ yêu tà.

Những năm gần đây, khuyển tử không sinh con đẻ cái được, sợ là cũng có liên quan đến chuyện này.

Hôm nay gặp Quốc sư, Tiêu mỗ không khỏi động tâm muốn xin giúp đỡ."
"Chuốc phải tai họa?"
Đỗ Trường Sinh hơi sửng sốt, có chút không giống với suy nghĩ của lão, sau đó ánh mắt cũng nghiêm túc hẳn lên.


"Tiêu đại nhân cứ đứng yên, đợi Đỗ mỗ dùng pháp nhãn xem thử."
Nghe Đỗ Trường Sinh nói vậy, Tiêu Độ đứng yên tại chỗ.

Lão thấy Đỗ Trường Sinh hơi lùi lại hai bước, sau đó hai tay kết ấn, kết thành kiếm chỉ tồi di chuyển kiếm chỉ từ đan điền đến trán.

Đỗ Trường Sinh nhắm mắt lại, pháp lực ngưng tụ, rồi bỗng nhiên mở hai mắt.

Trong tầm mắt của Tiêu Độ, lão mơ hồ có thể nhìn thấy hai mắt của Đỗ Trường Sinh hiện ra kim quang.

Đối với Tiêu Độ, ánh mắt này mang đến cảm giác có thể nhìn thấu bản thân mình, hy vọng trong lòng cũng lập tức tăng vọt.

Mà ở trong mắt của Đỗ Trường Sinh, Tiêu Độ là mệnh quan triều đình nên khí tượng cũng càng thêm rõ ràng.

Bây giờ Đỗ Trường Sinh là Quốc sư, có năng lực cảm thụ đối với quan lại trong triều, thậm chí còn vượt qua đạo hạnh của bản thân lão.

Vì vậy mà lúc trước lão thật sự đã nhìn thấy hắc khí, ở trong đó rõ ràng còn hội tụ một ít hỏa diễm.

Lão nhìn không ra rốt cuộc đó là thứ gì, nhưng mơ hồ giống như có rất nhiều ánh nến quỷ dị đủ loại màu sắc, và lão cũng cảm nhận được một luồng yêu khí tựa hồ có chút xa xưa.

Thật lâu sau đó, Đỗ Trường Sinh nhắm mắt lại.

Khi lão mở mắt lần nữa, cảm giác nhìn thấu kia cũng đã giảm bớt rất nhiều.

"Quốc sư, thế nào rồi?"
Đỗ Trường Sinh nhíu mày vuốt râu suy tư một lát, sau đó nói với Tiêu Độ.

"Tiêu đại nhân, ngươi và tai họa kia hình như đã vướng vít lấy nhau từ rất lâu rồi.

Đỗ mỗ hỏi thêm một câu, chuyện này có quan hệ gì tới ánh lửa không.

À, Đỗ mỗ không biết mình có hình dung chính xác hay không, tóm lại nhìn không giống ngọn lửa lớn, mà giống như có rất nhiều ánh nến."
Tiêu Độ rõ ràng trở nên kích động hơn, vô thức tiến lại gần Đỗ Trường Sinh một bước.

"Quốc sư nói không sai, nói không sai.

Aizz.

Việc này đúng là thù oán từ năm xưa, quả thực có liên quan đến ánh nến.

Bây giờ phiền toái quấn thân.

Tiêu gia ta sợ là sẽ tuyệt hậu!"
Thực ra Đỗ Trường Sinh chưa quen thuộc đối với chốn quan trường, nhưng đại khái cũng hiểu rõ một vài mâu thuẫn chủ yếu.

Lão vẫn có chút nguyên tắc.

Hơn nữa, lão vừa mới lên làm Quốc sư.

Triều thần bị yêu tà dây dưa, đây cũng là một phần trách nhiệm, nên lão cũng sẽ không thoái thác quá mức.


"Vậy thì, việc này không nên chậm trễ.

Ta sẽ đi cùng Tiêu đại nhân lập tức hồi phủ một chuyến, trước tiên nhìn kỹ rồi hẵng nói!"
"Như thế thì tốt quá, như thế thì tốt quá! Quốc sư, mời lên xe ngựa của Tiêu mỗ.

Mời Quốc sư!"
Tiêu Độ vô cùng mừng rỡ, vội vàng mời Đỗ Trường Sinh lên xe.

Thấy đại quan triều đình cung kính với mình như vậy cũng làm cho Đỗ Trường Sinh rất hưởng thụ, lúc này mới có chút dáng vẻ của Quốc sư.

Xe ngựa di chuyển rất nhanh, không bao lâu đã đến Tiêu phủ.

Dưới yêu cầu của Đỗ Trường Sinh, Tiêu Độ ngoại trừ phái người đi gọi Tiêu Lăng trở về, còn tự mình dẫn Đỗ Trường Sinh đi dạo khắp mọi ngóc ngách trong Tiêu phủ.

Hơn một khắc sau, bọn họ đã trở lại khách đường Tiêu phủ.

"Quốc sư, có phát hiện gì không?"
Tiêu Độ thấy Đỗ Trường Sinh không uống trà, mãi đứng đó trầm tư.

Đợi một hồi, lão hết kiên nhẫn nổi nên mới hỏi một câu.

Đỗ Trường Sinh nhíu mày, nhìn lão nói.

"Trong Tiêu phủ cũng không có bất kỳ khí tức yêu tà nào, không giống như yêu tà tìm tới cửa..."
Lúc này, phía ngoài phòng có tiếng bước chân truyền đến.

Tiêu lăng đã trở lại, tiến vào khách đường.

Tầm mắt của y lập tức nhìn thấy Đỗ Trường Sinh tiên phong đạo cốt, vẻ ngoài đạo mạo.

"Cha, vị này là Quốc sư đại nhân sao? Tiêu Lăng hữu lễ!"
Tiêu Lăng hành lễ với Đỗ Trường Sinh.

Lão cũng đứng dậy đánh giá Tiêu Lăng từ trên xuống dưới.

Sau khi nhìn một lúc, ánh mắt của Đỗ Trường Sinh cũng thay đổi, giọng nói mang theo vài phần ý vị thâm trường.

"Không đúng, trên người ngươi có tổn thương, nhưng không phải do yêu tà, mà là thần phạt! Hơn nữa, hừ hừ..."
Đỗ Trường Sinh cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Tiêu Độ ngồi bên kia.

"Hơn nữa, đây là một loại thủ đoạn Thần Đạo cao diệu.

Thân thể Tiêu công tử tổn hại hai lần.

Một lần tổn thương nguyên khí căn bản, lần thứ hai là vị thần này lưu lại hậu thủ.

Nhất định là do ngươi làm trái lời thề ước định nào đó, mới khiến cho Tiêu gia ngươi tuyệt hậu!"
Thủ đoạn của Thần linh đường đường chính chính nên dễ nhìn thấu hơn thủ đoạn của yêu tà, hoặc có thể nói là bày rành rành ra bên ngoài để cho người tu hành có đạo hạnh biết được.

"Hừ, Tiêu đại nhân.

Nếu tai họa này do yêu tà, Đỗ mỗ có thể giúp.

Nhưng đây là trừng phạt của thần linh, Đỗ mỗ không thể vượt mặt được."
Đỗ Trường Sinh mơ hồ hiểu được, thần minh lưu lại thủ đoạn chỉ sợ là có đạo hạnh cực cao; vết tích thần vận cực kỳ nông nhưng lại vô cùng rõ ràng.

"Thần minh?"
Tiêu Độ thoáng đứng lên, nhìn Tiêu Lăng rồi lại nhìn về phía Đỗ Trường Sinh.

"Quốc sư, Tiêu gia ta từ xưa đến nay đều kính thần.


Ở miếu Thành Hoàng còn có đèn trường minh của Tiêu gia chúng ta.

Vì sao thần linh muốn hại Tiêu gia ta? Hơn nữa con ta làm sao có thể xúc phạm thần linh được.

Cho dù có chỗ mạo phạm, phàm nhân không rõ lý lẽ, lại không thấy được chân thân thần linh.

Có câu người không biết không có tội, tại sao lại có tới hai lần, còn làm cho Tiêu gia ta tuyệt hậu nữa chứ.

Xin Quốc sư nghĩ biện pháp..."
"A? Thực sự chưa từng gặp sao?"
Đỗ Trường Sinh nheo mắt nhìn Tiêu Lăng sắc mặt có chút khó coi, lại nhìn về phía Tiêu Độ đang kinh hãi.

"Ta thấy chưa chắc đâu.

Tiêu công tử, tốt nhất ngươi nên kể đầu đuôi ngọn nguồn với Đỗ mỗ.

Nếu không ta cũng mặc kệ.

Còn Tiêu đại nhân, lúc trước ta hỏi ngươi về mối thù hận năm xưa, ngươi nói là tổ tiên vi phạm ước định, tùy tiện tìm hỏa đăng của trăm nhà dâng lên.

Giờ chỉ sợ là không phải như vậy nhỉ? Hừ, tại vạ đến nơi rồi mà còn lo trái lo phải.

Đỗ mỗ xin cáo từ!"
Nói xong, Đỗ Trường Sinh chắp hai tay sau lưng, lướt qua Tiêu Độ, đi ra khỏi khách đường.

"Quốc sư dừng bước, quốc sư dừng bước!"
Về năng lực của Quốc sư, Tiêu Độ đã tin chín phần.

Giờ phút này sao có thể để lão rời đi được.

Tiêu Độ vội vàng đuổi theo, mà thật ra Đỗ Trường Sinh cũng không thật sự muốn đi ngay, ít nhất cũng phải hiểu rõ chân tướng đã.

Vì vậy, Đỗ Trường Sinh dừng bước, nhìn Tiêu Độ đứng phía sau đang chắp tay hành lễ.

"Quốc sư, ta sẽ kể hết toàn bộ chuyện cũ của Tiêu gia, nhưng chuyện mạo phạm thần linh, thật sự là...."
"Cha, Quốc sư nói không sai.

Thực ra hài nhi đã từng mạo phạm thần linh..."
Tiêu Lăng đi ra khỏi khách đường, trên mặt cười khổ, tiếp tục nói.

"Con không phải mạo phạm Thành Hoàng Thổ Địa, mà là Ứng nương nương của Thông Thiên giang..."
"Ứng nương nương?" "Ứng nương nương!"
Phản ứng của Tiêu Độ và Đỗ Trường Sinh khác nhau.

Tiêu Độ thoáng nghi ngờ một chút, còn Đỗ Trường Sinh lại quá sợ hãi.

"Ngươi...!Thật can đảm..."
"Quốc sư, rất khó giải quyết sao? Ta có thể sai người chuẩn bị đồ cúng thả xuống sông, bình ổn cơn giận của thần linh..."
"Việc này sợ là không đơn giản như vậy.

Các ngươi kể hết cho ta nghe đi, để ta nghĩ kỹ rồi nói sau!"
Vẻ mặt Đỗ Trường Sinh âm tình bất định, trong lòng đã muốn bỏ cuộc.

Tiêu gia này cũng không biết đang mang theo bao nhiêu khoản nợ nần rồi, chuốc phải tà oán không nói, ngay cả thần linh cũng dám trêu chọc.

Lão định nghe xong chân tướng sẽ đi tìm Kế Duyên cầu giải một phen.

Nếu có chỗ không thích hợp, cho dù mất thể diện quốc sư của mình thì lão cũng phải cự tuyệt Tiêu gia thôi..