Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 488






Bởi vì thân thủ không tầm thường nên đám tiên sư và võ giả sau khi rơi xuống đất cũng không bị ngã sấp mặt, nhưng vẫn không ngừng được thế lùi ra phía sau của mình.

Mãi cho đến khi đụng phải một cái cây hoặc có đồng bạn giữ lại, họ mới dừng lại được.
Mấy người này thực ra là bị Kim giáp Lực sĩ huy chưởng quét đi.

Đương nhiên, Kim giáp Lực sĩ cũng không dùng chút khí lực nào, nếu không chỉ e là đã chụp chết đám người này rồi.
Lực sĩ không chỉ có giọng nói chấn động cả vùng sơn dã mà thể hình cũng mang tới cảm giác áp bách cực lớn.

Dù có là kẻ đần thì cũng biết Kim giáp cự nhân ở trước mắt tuyệt đối không dễ chọc.
Lúc này Thạch Hữu Đạo vội vàng đứng chen vào trước mặt đám người Thiên Sư Xử.

Gã thật sự sợ Kim giáp Thần tướng sẽ đánh chết mấy người Thiên Sư Xử này.

Nếu những người này chết, người cuối cùng chịu phiền toái chính là một tinh quái nho nhỏ như gã đấy.
“Thần tướng đại nhân! Thần tướng đại nhân! Ngài bớt giận, bớt giận! Họ đều là người trong quan phủ hoàng triều Đại Tú tới đây điều tra tình hình, cũng không phải muốn tạo thành đe dọa với phong ấn đâu!”
Kim giáp Lực sĩ chỉ đứng đó liếc mắt nhìn Sơn thần.

Người sau lộ vẻ khẩn trương, cẩn thận quay người nói với đám người Thiên Sư Xử.
“Các...!các vị tiên sư, nhanh nói rõ với Thần tướng đại nhân một câu đi, nói mấy câu mà các ngươi vừa nói với ta lúc nãy đó, giải thích không rõ chỉ sợ là không ra khỏi núi được!”
“Ngươi, ngươi,...!sao vừa rồi không nói ở đây có...!Thần tướng như vậy...?”
Một vị tiên sư của Thiên Sư Xử nổi giận, nhỏ giọng quát gã tinh quái trước mặt.

Thạch Hữu Đạo chỉ cười khổ.
“Ta nào dám tùy tiện để lộ việc này.

Các vị là tiên sư của Thiên Sư Xử, nhưng Thần tướng đại nhân chỉ nghe lệnh của Thượng tiên.


Ta mà nói nhiều hơn thì Thần tướng có thể bóp chết ta như bóp chết một con kiến đó! Ai da, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của ta, mau mau giải thích với Thần tướng đại nhân đi!”
Đám người Thiên Sư Xử cũng kịp phản ứng, còn là vị tiên sư họ Triệu tiến lên trước, dẫn đầu mọi người chắp tay hành lễ.
“Chúng ta là tu sĩ Thiên Sư Xử của Biện Vinh phủ, ra mắt Thần tướng đại nhân!”
Sau khi hành lễ, mọi người ngẩng đầu, thấy Kim Giáp lực sĩ chẳng hề động đậy, chỉ rủ mắt nhìn xuống bọn họ.
“Thối lui.”
Thanh âm ù ù như tiếng sấm rền lại vang lên lần nữa.

Đám người Thiên Sư Xử không ngớt lời đáp “Vâng”, vội vội vàng vàng rời đi.

Thạch Hữu Đạo cũng không dám thờ ơ, chắp tay với Kim Giáp lực sĩ rồi bước theo sau đám người Thiên Sư Xử.
Một nhóm tiên sư bước đi thật nhanh, căn bản không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Dù có bụi gai ngăn trở, bước chân cũng không dám chậm lại.

Chỉ là khi đi ra ngoài, đường đi đã dễ dàng hơn khá nhiều.
Mãi đến hơn một khắc sau, khi cảm thấy mình đã đi đủ xa khỏi ngọn núi lớn bị phong ấn bên kia, đám người Thiên Sư Xử mới dám dừng chân.

Bọn họ ào ào ngồi xuống một chỗ đất đá lộn xộn.
Thạch Hữu Đạo không biết đã xuất hiện từ chỗ nào, trong tay còn kéo một phiến đá, trên đó bày ra mấy chén nước suối.
“Các vị tiên sư, các vị quan sai, đến đây đến đây.

Uống nước nào.

Đây là nước suối trong núi, ngọt lắm, có thể giải khát.”
Nếu tương lai có thể trở thành Sơn thần Pha Tử sơn, một tiểu thần mới lên như Thạch Hữu Đạo nhất định phải báo với Thiên Sư Xử.

Đương nhiên, thần vị của gã cũng không kém những kẻ này, nhưng nếu bây giờ có thể có quan hệ tốt một chút cũng là điều nên làm.
“Đa tạ! Đa tạ!”
“Cảm ơn!”
Lúc này, thái độ của những người này đã tốt hơn rất nhiều, nhận lấy chén nước rồi cám ơn Thạch Hữu Đạo.

Có tiên sư dùng thủ đoạn của mình kiểm tra qua và thấy nước không có vấn đề gì, mới gật đầu ý bảo mọi người cứ yên tâm uống đi.
Sau khi uống ừng ực hết một chén nước suối, tất cả mọi người đều thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Xin hỏi vị này...”
“À, tại hạ là Thạch Hữu Đạo, lập chí trở thành Sơn thần của Pha Tử sơn.

Đương nhiên, nếu không được Đại Tú cho phép thì ta cũng không dám lập thần miếu, nhưng ta khá hiểu về địa mạch thế núi nơi này đấy.”
“A, Thạch đạo hữu, có thể nói rõ một chút về vị Kim giáp Thần tướng kia và Yêu vật bị trấn áp dưới núi chút không?”
Thạch Hữu Đạo khẽ cười rồi lắc đầu.
“Ngược lại, cũng không phải Thạch mỗ không muốn nói rõ mà thực sự ta cũng không biết quá nhiều đâu, chỉ biết yêu vật bị trấn áp phía dưới rất khó lường, không được để cho nó trốn thoát.

Kim giáp Thần tướng cũng là một trong những người trông coi nơi này.”
‘Một trong những người trông coi à?’
Trong lòng đám người Thiên Sư Xử cả kinh, hai mặt nhìn nhau, không khỏi nghĩ tới nơi đây chẳng lẽ vẫn còn một kẻ lợi hại nào đó trông coi nữa? Hiển nhiên, chẳng ai nghĩ gã tinh quái trước mắt này cũng được tính vào trong vòng luẩn quẩn đó.
“Đa tạ Thạch đạo hữu đã báo cho biết.

Đạo hữu nên qua lại với Thiên Sư Xử chúng ta nhiều hơn, báo cho chúng ta biết tin tức về núi này.

Pha Tử sơn còn chưa lập miếu Sơn thần.

Nếu tương lai đạo hữu có ý thì Thiên Sư Xử Biện Vinh phủ của ta nguyện xác nhận cho đạo hữu!”
Tuy đã được Kế Duyên và lão ăn mày hứa hẹn nhưng giờ phút này, Thạch Hữu Đạo vẫn lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, vội vàng hành lễ cảm ơn với mọi người ở Thiên Sư Xử.
“Đa tạ các vị, đa tạ các vị tiên sư.

Nếu có biến, nhất định tại hạ sẽ báo cho biết! Đúng rồi, làm phiền các vị dùng thân phận quan phủ dán thông báo khuyên nhủ khách lên núi không được tới gần ngọn núi lớn phong ấn này nhé.”

“Đúng là nên làm vậy! Được rồi, tất nhiên phải như thế!”
...
Sau khi đoàn người Thiên Sư Xử rời đi, Kim giáp Lực sĩ vẫn chưa biến mất, mà chậm rãi quay người.

Gã nhìn ngọn núi đang trấn áp hồ yêu kia, nơi đó vừa có thanh âm nho nhỏ truyền đến.
“Ai...!ui...!Ta, thật là đau quá đi...”
Thanh âm của Đồ Tư Yên có chút run rẩy.

Nàng cúi đầu, trong ánh mắt sáng lập lòe.
‘Người này đúng là Thần tướng rồi!’
Đây là lần đầu tiên Đồ Tư Yên nhìn thấy Kim giáp Lực sĩ.

Dù nàng bị trấn áp dưới núi nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị Thần tướng này tuyệt đối bất phàm, vì vậy mới muốn tiếp xúc với gã một lần.
Quả nhiên, thanh âm của Đồ Tư Yên đã thu hút sự chú ý của Kim giáp Lực sĩ.

Gã chậm rãi đi đến con đường nối thẳng vào khe hở trong lòng núi.
“Ôi...!Bên ngoài, bên ngoài có phải Thần tướng đại nhân không?”
Thanh âm thê lương của Đồ Tư Yên truyền đến, giống như đang chịu đựng vô vàn nỗi đau; sau đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chẳng qua, đối mặt với Đồ Tư Yên không phải là sự thương cảm hay tò mò, hoặc là cảnh giác như trong tưởng tượng, mà là một đôi mắt không chút gợn sóng, thậm chí còn không lộ ra chút khinh miệt nào.
Dù chỉ có một khe hở nhỏ nhưng Yêu hồ vẫn tưởng tượng ra, có một vị thần tướng cao cao tại thượng đang đứng thẳng lưng, chỉ là người đó nhìn nàng bằng một cách vô cảm mà thôi.
“Xin hỏi cao tính đại danh của Thần tướng đại nhân?”
Đồ Tư Yên đợi một lúc nhưng vẫn chẳng có ai đáp lời.
“Thần tướng đại nhân...!Thiếp thân tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, cần phải nhận hình phạt này.

Chắc là Thần tướng đại nhân đi theo Kế tiên sinh...!Thiếp thân...”
Nói đến đây, Đồ Tư Yên thật sự không thể nói được nữa bởi vì ánh mắt của vị Thần tướng kia từ đầu đến cuối vẫn chẳng có chút biến hóa nào, cũng chẳng mảy may gợn sóng, cực kỳ giống...!cực kỳ giống ánh mắt Kế Duyên, giống như có thể nhìn thấu hết thảy.
Trước ánh nhìn khinh thường của Thần tướng này, trông cứ như tất cả tính toán và kỹ xảo của bản thân đều bị nhìn thấu và biết rõ vậy.

Hình ảnh lúc này trông cứ như đối phương đang nhìn về phía một tên hề.

Gã không cười với nàng, khiến nàng còn khó chịu hơn khi bị giễu cợt, hoặc là nói đây là giễu cợt trong im lặng.
Đừng ngu ngốc nữa, bớt phí sức đi...!Ta không ngu xuẩn như gã Sơn thần kia đâu...!Nghiệp chướng chính là nghiệp chướng, dùng lời ngon tiếng ngọt có lợi ích gì chứ...!Thật đáng buồn...
Trong đầu Đồ Tư Yên không khỏi hiện ra những suy nghĩ như vậy; nàng cắn răng, dường như có thể tưởng tượng ra suy nghĩ trong lòng Thần tướng.
‘Tên này dường như khó đối phó đây!’
Mọi chuyện không dung tình, vạn biến không thoát được, đây có lẽ chính là tình huống trước mắt.
Kế Duyên biết hồ yêu Đồ Tư Yên rất khó lường, cũng hiểu rõ đối phương chẳng những có yêu pháp cao cường, mà còn biết cách đùa bỡn nhân tâm.

Đã như vậy, hắn sẽ lưu lại một người chỉ biết tuân lệnh trông coi.

Mặc kệ cho ngươi am hiểu đùa giỡn lòng người như thế nào thì Kim giáp Lực sĩ cũng sẽ không có chút phản ứng nào.
...
Về phần Kế Duyên và lão ăn mày, giờ phút này hai người đã chờ đợi ở kinh đô hoàng triều Đại Tú hai ngày rồi.
Hai người bọn hắn không trực tiếp đi tìm quốc sư Đại Tú mà tìm hiểu qua về chuyện Thiên Sư Xử, cũng đã biết hiện trạng của hoàng triều Đại Tú một chút.
Theo lão ăn mày, Kế Duyên có thể e sợ đối phó với vương triều sẽ chọc phải nhiều rắc rối.

Mà Kế Duyên cũng có suy nghĩ của riêng mình, cũng có chút tò mò với một nước lớn có Nhân đạo hưng thịnh thế này.
Đầu tiên chủ yếu là quan sát một vài tiên sư Thiên Sư Xử.

Đến khi trời chạng vạng.

Kế Duyên có ý định cùng lão ăn mày đi bái phỏng một người.
Mặt trời đã xuống núi, ở một phiên chợ vắng vẻ, Kiều Dũng đứng lên, vỗ vỗ bờ mông.

Gã cầm cái ghế đặt vào sọt, sau đó với tay lấy đòn gánh đang dựa tường, móc vào hai cái sọt.


Sau khi chuẩn bị xong xuôi, gã dùng sức nâng đòn gánh lên.
Đây là quầy hàng của Kiều Dũng.

Trong sọt ngoại trừ một cái cân, đa số là su hào, bắp cải các loại, đại khái vẫn còn thừa một chút nơi đáy giỏ.
Kiều Dũng vác đòn gánh cực kỳ ổn định, không nhanh không chậm quay trở về nhà.
Phía trước có một đại tiên sinh mặc thanh sam và một lão ăn mày quần áo rách rưới đang đi tới.

Tổ hợp hai người này thoạt nhìn khá kì quái, nhưng lạ hơn nữa là những người đang đi tới đi lui xung quanh lại xem như không nhìn thấy.

Điều này làm cho Kiều Dũng phải nhíu mày.
Bước chân gã không ngừng lại, ánh mắt vẫn liếc xéo về hai người kia.

Gã mơ hồ cảm thấy vị tiên sinh mặc áo bào xanh kia hơi quen mắt, nhưng để tránh trường hợp làm cho người ta chán ghét, gã không nhìn chằm chằm bọn họ nữa.
Đúng lúc Kiều Dũng đi ngang qua hai người, hai người đã dừng lại trước mặt gã.
“Ách, hai vị muốn mua thức ăn sao? Trong sọt của ta vẫn còn một ít.

Nếu muốn mua thì ta bán rẻ cho các ngươi nhé?”
Lão ăn mày nhìn Kiều Dũng từ trên xuống dưới, lại nhìn sang Kế Duyên.

Người sau cũng nhăn mày.
“Kiều chính sử, tại sao lại trở thành như vậy?”
Người trước mắt chính là thủ lĩnh đội tàu vận chuyển trên biển nhiều năm trước, Tổng lĩnh giám đội thuyền đi tìm Tiên Hà Đảo - Kiều Dũng.
Nhớ ngày đó, Kiều Dũng dẫn dắt hơn hai trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, dưới trướng có hơn ba vạn người, đi tìm Tiên Hà Đảo giữa biển cả mênh mông.

Gã không phải là một nhân vật nhỏ, vậy mà bây giờ lại thành người bán đồ ăn trên chợ.
Thấy đối phương gọi mình như vậy, Kiều Dũng cũng sửng sốt nhìn hắn.
“Vị tiên sinh này là?”
Kế Duyên khẽ cười.
“Sao thế? Kiều chính sử không nhớ Kế mỗ à? Năm đó ở Đông Hải, chính là Kế mỗ khuyên các ngươi về nhà đấy.”
Nghe được câu này, toàn thân Kiều Dũng chấn động, hai mắt trợn tròn, cái cằm run rẩy, sau đó là vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
“Ngài, ngài là tiên trưởng? Ngài là Kế tiên trưởng ở Đông Hải!”
“Cuối cùng Kiều chính sử cũng nhớ ra Kế mỗ rồi.”
Kiều Dũng kích động đến nổi hết gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Làm sao có thể quên được, làm sao có thể quên được! Kế tiên trưởng đã đến đây, có phải muốn Kiều mỗ dẫn hai vị đi gặp Quốc sư không? À đúng rồi, hôm nay trời đã tối rồi.

Hai vị tiên trưởng đi tới nhà ta trước nhé, để ta chiêu đãi hai vị thật tốt, rồi ngày mai tính tiếp, được không ạ?”
“Được, cứ theo lời Kiều chính sử đi.”
“Ài ài, tiên trưởng đừng gọi ta như vậy.

Bây giờ ta chỉ là một thảo dân, không thể xưng hô bằng chức quan được! Đi thôi, đi thôi, mời tiên trưởng.

Các ngài đừng thấy ta bán đồ ăn như thế này, ta vẫn còn chút của cải đấy, chắc chắn đủ để chiêu đãi hai vị thật chu toàn!”
Kiều Dũng không kìm được vui mừng, cảm thấy quang gánh cũng nhẹ nhàng hơn trước.

Gã dẫn Kế Duyên và lão ăn mày đi về nhà mình.