Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 420




Vào lúc lớp sương mù mới xuất hiện, một vài vị cao tăng của Đại Lương tự đã cảm nhận được tầng sương mù này rất kỳ lạ.

Nhưng dù vậy, linh giác của bản thân họ hay là những thủ đoạn được bố trí trong chùa đều không có chút phản ứng nào.
Điều này làm cho làn sương mù trông giống như là một loại sương mù thông thường tự nhiên, và sương mù này không chỉ có ở Đại Lương tự mà còn có ở khu vực xung quanh của Đồng Thu phủ.
Nhưng sau đó, một số cao tăng nhìn thấy dị tượng trong sương mù.

Bọn họ nhất thời sửng sốt, đồng thời lập tức phát hiện ra khách hành hương trong và ngoài ngôi chùa vẫn rất trật tự, không có bất kỳ cảm giác khác thường nào.
Hơn nữa, những dị tượng được sinh ra trong sương mù kia dường như cũng chỉ là dị tượng, và không làm cho người ta xuất hiện cảm giác váng đầu hoa mắt.

Chính vì vậy, các cao tăng của Đại Lương tự cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi suy nghĩ ít lâu, bọn họ cũng không có ý định đóng cửa ngôi chùa.
Nếu nói về những người bị ảnh hưởng nhiều nhất, thực ra đó là ba vị tăng nhân đang ngồi thiền dưới gốc cây.

Nhưng ba người này hiện đang ở một vị trí đặc thù dưới tàng cây đại thụ, lại còn đang ở trạng thái thiền định, quả thật là thân bất do kỷ.
Cả ba người đều rơi vào huyễn tượng trong lúc nhập định, tưởng chừng như một lần nữa đích thân quay trở về hiện trường của lần luận đạo trước kia.

Trong lúc nhất thời, không ai có thể thoát ra được.

Nhưng nói đúng ra, đây chắc chắn không phải là một chuyện xấu.

Bọn họ có thể nhận được bao nhiêu lợi ích còn phụ thuộc vào tu vi và định lực của mỗi người.
Khoảng một khắc sau khi sương mù xuất hiện, phương trượng của Đại Lương tự và một lão hòa thượng vội vàng chạy đến cấm địa trong chùa.
Vừa bước vào sân nhỏ, cả hai đều nhìn thấy Tuệ Đồng và hai vị tăng nhân khác vẫn đang thiền định dưới tàng cây.

Thỉnh thoảng, ba người bọn họ lại cau mày hoặc đổ mồ hôi.
"Phương trượng, có nên gọi bọn họ tỉnh lại không?"
Phương trượng của Đại Lương tự khoát tay áo, nói với tăng nhân bên cạnh.
"Đừng đánh thức bọn họ, việc này chưa chắc là chuyện xấu gì đâu.

Hiện tại, huyễn tượng bộc phát, chúng ta muốn nhập định thì cũng đã muộn rồi.

Bọn họ có thể gặp được phần cơ duyên này cũng rất tốt!"
Hai vị tăng nhân chỉ đứng nhìn ba người đang nhập định, lặng lẽ hộ pháp cho bọn họ ở ngoài sân nhỏ.

Bản thân hai người cũng mượn nhờ dị tượng trong lúc này để lãnh hội lại kỳ cảnh luận đạo trước kia.

Lúc ấy, vì đạo hạnh và tâm tính có hạn nên căn bản không dám ở lại khu vực trung tâm quá lâu.

Lần này, cả hai đều có thể nhìn cho đã rồi.
Tầng sương mù này xuất hiện từ buổi sáng, khiến cho cả Đồng Thu phủ từ một nơi ánh sáng ấm áp tràn ngập lại biến thành một ngày trời đầy mây, cho mãi đến đêm mà lớp sương vẫn chưa tản đi, ngược lại càng lúc càng dày đặc.
Có lẽ do mất đi ánh nắng vào ban đêm, hoặc do sương mù dày đặc hơn, nên các tăng nhân của Đại Lương tự rõ ràng cảm giác được dị tượng lúc này càng thêm thần dị, thậm chí có tăng nhân còn rơi vào huyễn tượng mãi mà không thoát ra được.

Nhiều người cảm thấy may mắn vì buổi tối không có khách hành hương, nếu không nhất định sẽ loạn hết cả lên rồi.
Sáng sớm hôm sau, lão hòa thượng phụ trách việc đánh chuông đã thức dậy, mặc quần áo xong liền mở cửa đi ra.

Bây giờ, ngoài trời trắng xóa một mảng.
"Ngã Phật Minh Vương! Sao sương mù còn chưa tán đi?"
Dù kinh ngạc thốt ra một câu như vậy nhưng nhiệm vụ của lão vẫn là đi đánh chuông.

Một lúc sau, tiếng chuông lại vang lên trên gác chuông của ngôi chùa như thường lệ.
"Keng...keng...keng..."
Rất nhiều tăng nhân bị tiếng chuông đánh thức, nhưng khi bước ra cửa, bọn họ phát hiện ra sương mù vẫn chưa biến mất.

May mắn thay, khi bầu trời sáng lên, sương mù đã trở nên mỏng hơn, nhưng nó vẫn ở đó cả ngày không tiêu tan.
Đến ngày thứ bảy, phương trượng Đại Lương tự và một vài tăng nhân khác vội vàng đi vào cấm địa, cùng nhau độ linh khí của mình cho Tuệ Đồng và hai tăng nhân kia, nhờ vậy mới lay tỉnh được ba người.

Đây là thời điểm ước lượng thích hợp, nếu chậm hơn thì thân thể có lẽ không chịu nổi rồi.
Tuệ Đồng khẽ lắc đầu cho tỉnh, vuốt lên huyệt thái dương.

Gã cảm thấy cả người ê ẩm nặng nề.

Khi mở mắt nhìn chung quanh, quả nhiên gã nhìn thấy tình huống đặc thù.
"Phương trượng đại sư, rốt cuộc sao lại có sương mù vậy ạ?"
Lão phương trượng cũng giống như mấy tăng nhân khác, đưa chén nước ấm cho Tuệ Đồng rồi lắc đầu, nói.
"Lão nạp cũng không biết.

Vào một buổi sáng cách đây khoảng bảy ngày, sương mù đột nhiên xuất hiện, phủ kín cả phủ thành Đồng Thu phủ.

Cho đến hôm nay thì lớp sương ấy vẫn chưa tán đi."
Tuệ Đồng uống nước xong, đứng dậy, xoay người nhìn về gốc cây đại thụ ở sau lưng.
"Chỉ e là có cao nhân làm ra!"
"Ừ, lão nạp cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng đạo hạnh chắc hẳn cao hơn lão nạp rất nhiều nên ta nhìn không ra.

Tuệ Đồng, ngươi có phát hiện ra cái gì không?"
Tuệ Đồng cũng đã tỉnh táo lại.

Giờ đây, gã bắt đầu vận pháp lên hai mắt, muốn nhìn thử xem có thể khám pha ra chuyện phía sau lớp sương mù hay không.

Nhưng gã cũng không biết phải tìm hiểu như thế nào, chỉ thấy đây là một tầng sương mù bình thường mà thôi.
"Không được, ta cũng nhìn không ra."
Ngay cả hòa thượng Tuệ Đồng còn nhìn không thấu thì cơ bản từ trên xuống dưới ở Đại Lương tự cũng chẳng có ai có thể nhìn ra được.

Phương trượng đại sư cũng tạm thời bỏ qua tâm tư muốn biết rõ mọi chuyện, chỉ có thể trấn an chúng tăng, nói.
"Bất kể thế nào thì tầng sương mù trước mặt cũng có ích mà không gây hại, cũng không làm khách hành hương bị thương.

Hình như có một vài khách hành hương cũng nhìn thấy dị tượng nhưng lại không bị kinh hãi, cũng không quá mức huyên náo.

Chuyện này đối với tiếng tăm của Đại Lương tự cũng có một chỗ tốt."
Đại Lương tự là một ngôi chùa nhập thế, cần hương khói của dân chúng, cần được nổi tiếng, và cũng cần thí chủ các phương thích làm việc thiện hiến tiền tài cho ngôi chùa.

Có rất nhiều bức tượng Minh Vương nạm vàng ở trong chùa, đây đều là tiền cả đấy.
"Đi thôi, các ngươi nên đi ăn một chút.

Nếu có gì gây bất lợi cho ngôi chùa và khách hành hương, chắc chắn phật ấn Minh Vương ở Minh Vương điện sẽ có cảnh báo rồi!"
"Đúng vậy, nếu như sương mù này thật sự là do có người tạo ra, người đó có thể sánh vai với Phật pháp của Phật Minh Vương của chúng ta, đúng không?"
"Có lý!" "Ừ!"
"Thiện tai Đại Minh Vương Phật!"
Mấy vị tăng nhân cùng nhau đi ra khỏi cấm địa, nhưng chẳng có ai phát hiện ra lão Long vẫn còn đang đứng dưới tàng cây.
Giờ phút này, lão Long có chút xuất thần đang nhìn bầu trời, có khi nghi hoặc, có khi lãnh đạm, cũng có lúc vui vẻ.
"Đáng tiếc, đáng tiếc một người bị Phật pháp hạn chế nhiều thứ, cũng thật đáng tiếc khi đó ta không ở bên cạnh, nhưng dù chỉ là thoáng qua như vậy thì cũng khiến người ta vui vẻ!"
Khung cảnh sương mù trong dịp năm mới ở Đồng Thu phủ kéo dài nửa tháng.

Vào sáng sớm ngày mười chín tháng Giêng, khi tiếng chuông sáng của Đại Lương tự vang lên cũng là lúc các vị tăng nhân bao gồm Tuệ Đồng và lão phương trượng của Đại Lương tự đang ăn sáng trong phòng ăn.
Trong lúc đó.
"Grừ~~~"
Một âm thanh kỳ quái rõ ràng rất xa xôi nhưng không quá lớn vang lên trong phạm vi ngôi chùa, khiến không ít tăng nhân vô thức ngây người, sau đó bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc phát ra âm thanh.
Thanh âm giằng co kéo dài khoảng hai, ba nhịp thở, rồi dần dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, trong lòng mọi người dường như cảm thấy dư âm đang lượn quanh kia vẫn còn văng vẳng trong tai.
"Vừa rồi là tiếng gì vậy?" "Không biết nữa."
"Nghe như tiếng gầm ấy nhỉ?
"Không giống không giống!"
"Ở trong chùa đúng không?"
"Không phải chứ, cảm giác cứ như bên ngoài ấy, cũng không giống thanh âm của động vật."
Chúng tăng bên cạnh đều châu đầu ghé tai nói chuyện.

Trên đôi đũa trong tay của Phương trượng vẫn còn đang gắp dưa muối.

Lão quay đầu nhìn Tuệ Đồng đang lộ vẻ giật mình ở bên cạnh.
"Tuệ Đồng, ngươi có biết thanh âm này phát ra từ đâu không, vì sao lại có vậy?"
Hòa thượng Tuệ Đồng thả bát đũa trong tay xuống, nói với Phương trượng.
"Bần tăng từng nghe thấy thanh âm gần giống vậy, đây hình như là tiếng rồng ngâm!"
"Nói như vậy.

.

."
"Đúng vậy, bần tăng cho rằng nửa tháng trước sở dĩ sinh ra sương mù, có lẽ chính là chủ nhân của thanh âm này.

Xem ra ngài ấy đã có thu hoạch và cũng đã rời đi.

Ta đoán rằng tầng sương mù này rất nhanh sẽ tiêu tán đi thôi!"
Nói xong, Tuệ Đồng đứng dậy, chắp hai tay trước ngực làm một cái Phật lễ về phía phương hướng kia.
Quả nhiên, hôm nay sắc trời trong veo, ánh mặt trời chiếu rọi.

Toàn bộ sương mù ở trong ngoài Đồng Thu phủ cũng dần dần tan rã.
Lão Long xem lâu như vậy, chẳng những đã xem đến mãn nguyện, hơn nữa lão còn phát hiện ra trong quá trình Kế Duyên và Phật ấn lão tăng luận đạo, hai bên không có cách nào thống nhất được điểm cuối cùng.

Mà lão đứng ngoài cuộc lại có thể hiểu hết, bởi vì vậy tâm tình của lão Long cực kỳ thoải mái.
Khà, lần sau gặp lại Kế Duyên, ta có thể nói với hắn rồi.

Đúng là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê!
Đại Trinh, Kinh Kỳ Phủ thành.
Hoàng cung đã khôi phục lần lên triều sớm.

Mỗi ngày, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh đều phải vào hoàng cung xử lý chính vụ.

Tuy Hồ Vân cũng muốn vào xem một chút nhưng vì một câu nói của Kế Duyên khiến nó không thể đi theo Doãn Thanh đi vào hoàng cung.
Dù sao bây giờ cũng không phải lúc đi học ở trường tư thục, tính chất khác nhau.

Hơn nữa, trước mắt chính trị của Đại Trinh đang hướng về phía phát triển hưng thịnh.

Hoàng gia có Tử Vi chi khí hộ thân.

Hồ Vân chỉ là một con yêu quái, nếu muốn vào hoàng cung thì khả năng cuối cùng sẽ lọt vào Tử Vi khí, làm không tốt còn có thể gặp chuyện ngoài ý muốn.
Vấn đề này ảnh hưởng để con đường làm quan và nghiệp trị thế của Doãn gia, Kế Duyên đã nói như vậy.

Thế nên hôm nay, Hồ Vân cũng đã phân rõ nặng nhẹ, không ồn ào đòi hỏi Doãn Thanh về việc này nữa.

Hiện tại, nó tập trung tinh thần mân mê cái mặt nạ kia.
Vào một buổi chiều nọ, Kế Duyên đang bày bàn cờ tự đánh cờ với mình trong nội viện của một gian phòng khác, đột nhiên nghe thấy tiếng hét to.
"A ha ha ha! Rốt cuộc ta đã làm xong!"
Không cần phải nói, đây là thanh âm của Hồ Vân rồi.

May mà Doãn Triệu Tiên đã sớm phân phó để cho mấy phòng khách bên này, ngoại trừ Trần A Viễn, thì bất luận không có hạ nhân nào được tùy tiện đi vào.

Nếu không thì tiếng hét chói tai kia có thể hù dọa người rồi, thậm chí còn để cho người ta phát hiện trong quý phủ có một con hồ ly nữa.
"Ha ha ha ha.

.

.

Kế tiên sinh Kế tiên sinh, ngài mau nhìn đồ vật mà ta luyện chế này, nhìn cái mặt nạ này!"
Hồ Vân cầm chiếc mặt nạ bằng hai bàn chân trước, chạy bằng hai bàn chân sau, phóng như bay về phía Kế Duyên.

Nhìn thấy cảnh này, hắn không khỏi thấy buồn cười.
"Kế tiên sinh, xem ta làm này.

Đây là một mình ta làm đấy, lợi hại không?"
Kế Duyên cầm lấy chiếc mặt nạ hồ ly đỏ rực được Hồ Vân đưa tới.

So với lúc mới mua trước đây, nó trông mảnh mai và giống mặt hồ ly hơn.

Trên mắt còn có hai lỗ thủng.

Nếu một người đeo mặt nạ vào và đứng ở những nơi có ánh sáng yếu ớt một chút thì nhất định có thể khiến người khác sợ hãi.
"Ừ, không tệ, mặt nạ này có tác dụng gì thế?"
Kế Duyên cố ý hỏi.

Hồ Vân lập tức hứng chí bừng bừng nói.
"Khà khà, mặt nạ này có thể rất lợi lại, còn có một ít thần thông của ta nữa.

Chỉ cần đeo nó lên, có thể dựa vào tưởng tượng ở trong lòng để bắt chước một người khác, cũng có thể dùng nó để lừa gạt ánh mắt của người thường.

Nếu nói kỹ hơn thì có thể tương tự với một dạng biến hóa đấy!"
Kế Duyên đánh giá mặt nạ này thật kỹ, khẽ gật đầu.
"Ừ không tệ, rất nhiều hồ ly đều am hiểu linh huyễn chi đạo, nhưng ngươi cũng được xem là cực kỳ linh động, rất tốt, là đồ tốt!"
Chiếc mặt nạ này khiến Kế Duyên liên tưởng đến một chiếc mặt nạ khác của mình.

Tất nhiên, chiếc mặt nạ của Hồ Vân cũng không tinh tế như chiếc mặt nạ kia, khả năng ẩn nấp cũng mạnh bằng nhưng công năng của nó cũng không tệ.
Ít nhất theo quan điểm của Kế Duyên, Hồ Vân thực sự đã làm ra một bảo bối tốt, có thể ngay cả bản thân con hồ ly này cũng không nhận ra.