Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 361-362




361: Bốn Tay Chống Trời Diệu Pháp Vô Lượng


Ở hướng chính điện, bức tượng Minh Vương tọa địa sáng lóe một vầng kim quang, sau đó dần dà đứng lên từ Phật đài theo từng âm thanh “răng rắc, răng rắc”.
Bụi bặm, tro và tàn nhang liên tục rơi xuống; dáng người của vị ấy càng lúc càng cao, gần như chạm tới ngọn đèn lưu ly trên nóc chính điện.
Có lẽ do Triệu Long tự tán đi Minh Vương chi lực, thế nên gây kinh động đến một vị Minh Vương đang ngự trị đâu đó nơi Phật môn.

Cuối cùng, bức tượng hiện thân của Minh Vương này lại trở thành hóa thân thật sự của Minh Vương.
“Đùng...!Đùng...!Đùng...!Đùng...”
Hiện thân của Minh Vương nhấc từng bước chân nặng nề, chậm rãi xoay người vượt qua cửa chính.
Tà áo cà sa cứng nhắc ban đầu của bức tượng nay dần trở nên mềm mại hơn, giống như một bộ quần áo hoàn chỉnh ở kích thước khổng lồ.

Men theo từng bước chân, những bộ phận điêu khắc bằng đất sét của cả cơ thể Minh Vương càng lúc càng ít đi.

Trái lại, trông dáng người ấy càng giống với tòa Kim thân của một vị Cổ Phật.
Hiện tại, Cổ Phật này cao hơn hai trượng; tuy vẫn còn nhỏ hơn yêu thân của Lục Sơn Quân khá nhiều, nhưng đó vẫn là một tạo tác khổng lồ.

Quan trọng hơn, bằng vào quang luân cấu thành từ Phật pháp lóng lánh sau lưng cùng những dòng thanh âm tụng niệm kinh văn vờn quanh, vị Minh Vương này khoát lên mình một dáng vẻ vô cùng trang nghiêm, tỏa ra Phật pháp mênh mông, cuồn cuộn.
Lục Sơn Quân ổn định lại cơ thể, dùng khóe mắt liếc sang Triệu Long vẫn còn trong trạng thái nhắm mắt làm ngơ để tự thân tản đi Minh Vương chi lực.

Tiếp đó, y cười nhạo mà nhìn vị Cổ Phật đang tiến gần đến mình:
"Ngươi là hóa thân của Minh Vương trong Phật môn ư?”
Kim thân Cổ Phật bước qua bức tường của nội viện, đứng giữa quảng trường, liếc nhìn Triệu Long trước khi dõi mắt quan sát Lục Sơn Quân.
“Thiện tai! Minh ngã Phật pháp chân diệu - Tu vô lượng thiện!”
Cổ Phật chậm rãi chắp tay lại.

Ngay sau đó, y không nói thêm lời nào, chợt vỗ mạnh bàn tay phải về trước.

Lòng bàn tay màu vàng khổng lồ hội tụ lấy Phật pháp đủ trấn áp cả núi cao.

Trong mắt của Lục Sơn Quân, y có cảm giác như mình bị một ngọn núi to đè ép xuống, không thể nào tránh khỏi.
“Gào gào!!!”
Lục Sơn Quân gầm to lên, tỏa ra yêu hỏa ngùn ngụt.

Đó dường như là một ngọn lửa có thể đốt vô tận, bao quát hết cả một nửa quảng trường của ngôi chùa.

Đồng thời, bộ móng vuốt sắc bén của y cũng được một luồng yêu khí màu đen vờn quanh.
Xoẹt...
Một bóng vuốt khổng lồ lao đến nhanh như một cơn gió.
Ầm ầm...
Tựa như sét đánh xuống đất bằng, hóa thân của Minh Vương lùi lại một bước, trong khi Lục Sơn Quân trượt dài liên tiếp về phía sau dù đã dùng móng vuốt của tứ chi bám mạnh vào mặt nền.


Một lằn rãnh thật sâu hiện ra giữa quảng trường Đại Minh tự.
Lúc này, chân ngôn Cổ Phật lại vang lên ầm ĩ.
“Úm...!Ma...!Ni...!Bát...!Mễ...!Hồng...”
Cứ mỗi một chữ rơi xuống, lại có từng vầng kim quang vô tận thoáng hiện ra.

Những vòng tròn hào quang liên tục chấn động và khuếch đại dần, quét qua toàn bộ Đại Minh tự, chạm đến Tiểu Lượng sơn.

Cùng lúc này, theo mỗi một câu thần chú vang lên, lại có một bàn tay khổng lồ màu vàng óng mang theo đặc tính phi không gian đánh mạnh về phía Lục Sơn Quân.
Ầm...!Ầm...!Ầm...!Ầm...!Ầm...!Ầm.
Sau sáu chưởng, cả yêu thân khổng lồ của Lục Sơn bị đánh lộn ngược ra tận ngọn núi ở lối vào Đại Minh tự, đập mạnh vào sườn núi cách đó hàng trăm mét.
Cây cối nơi ấy đều ngã rạp, núi đá sụp đổ theo từng âm thanh đinh tai nhức óc, gây ra hiện trạng bụi bay mù mịt ở khu vực xung quanh.
“Chỉ là hóa thân của Minh Vương thôi, mà đã mạnh mẽ đến thế ư?”
Lục Sơn Quân vô cùng sợ hãi, vì vài chưởng ấy đã khiến y bị thương nhẹ.

Cảm nhận một vài vị trí đau âm ỉ trong cơ thể, vấn đề nhỏ nhoi này cũng không nghiêm trọng cho lắm nhờ vào tu vi của ngày hôm nay.

Vết thương này không hề đau đớn quá lâu, dù phải dùng cứng đối cứng thì cũng không vướng tay vướng chân cho lắm.
Nhưng vị Cổ Phật này cũng không thoải mái như vẻ bề ngoài phong khinh vân đạm của y.

Ít nhất, y gánh chịu vài vết móng vuốt trên áo cà sa trước ngực, để lộ ra lớp da vàng óng bên trong.

Hơn nữa, làn da ấy cũng không còn nguyên vẹn; tuy vết cào rất nông, nhưng Lục Sơn Quân có thể thấy rõ dấu vết thạch cao sau lớp da ấy.
Điều này khiến Lục Sơn Quân hiểu rằng, mặc dù tượng Kim thân Cổ Phật này trông giống như một người thật, nhưng y không phải là Minh Vương đích thân đến đây.

Về cơ bản, đây vẫn là một bức tượng, vẫn có thể bị đánh nát.
Yêu khí trên sườn núi càng lúc càng thịnh, yêu hỏa vô tận bao phủ cả nửa bầu trời.

Tất cả hội tụ nên những hư ảnh dị thú, lại trông giống như một con yêu vật to lớn đang nằm trên đỉnh núi đối diện.
“Phật Minh Vương tọa địa, ta và Triệu Long từng có giao ước từ lâu.

Hôm nay, cả ta và y đều phải dây dưa nhân quả.

Chuyện này không liên quan gì đến Phật pháp cả.

Hơn nữa, chẳng hay các vị cao tăng của Đại Minh tự đã từng hỏi ý kiến của y trước khi truyền thụ Minh Vương chi lực hay chưa? Và Phật Minh Vương tọa địa nhà ngươi cũng thế, ngươi có từng hỏi ý kiến của y hay chưa?”
Lục Sơn Quân rống to, vang vọng khắp cả miền rừng núi, gây ra từng âm thanh ù ù cuốn đến tận phương xa.

Thậm chí, ngay cả mấy người tiều phi cách đó rất xa còn tưởng rằng, có một cơn mưa giông sắp sửa kéo đến.
Quang luân của Cổ Phật càng sáng chói hơn, y dõi mắt lướt qua hư ảnh cấu thành từ yêu hỏa trên đỉnh núi, sau đó quan sát về hướng sườn núi xa xôi, nhìn thẳng đến chân thân của yêu vật.
Trong sáu chưởng vừa rồi, y chỉ cảm giác được bản thân đánh trúng chân thân ấy bằng hai chưởng đầu tiên.

Về bốn chưởng tiếp theo, tất cả đều đánh vào yêu hỏa và cuồng phong mà thôi.

Trình độ ngự phong của con yêu vật này đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, hiển hiện nên đủ loại thần dị.
Hơn nữa, yêu vật này có thân hổ, mặt người, có tai và râu, tuy không phải là Thần nhưng lại có tướng uy nghiêm.

Nó có vẻ vừa thông hiểu đạo lý, lại kiêu ngạo ngất trời.

Đồng thời, mỗi khi phần đuôi của nó di chuyển, sẽ có một vài hư ảnh xuất hiện theo.

Điều đó chứng tỏ nó sẽ còn sinh sôi thêm nhiều cái đuôi nữa.
Đã là dị thú chưa từng thấy qua, nếu như thật sự để nó diễn sinh ra nhiều đuôi nữa, e rằng sau này sẽ là đại yêu không ai địch lại.

Nếu là thế, không thể diệt được yêu này bằng cách đánh từ từ, chỉ có thể dùng thủ đoạn lôi đình để trấn áp.
“Phật pháp vô biên, Phật pháp vô lượng…”
Phật âm mênh mông cuồn cuộn vang lên, Cổ Phật đồng thời nhắm mắt lại.

Trên bầu trời, từng vòng quang luân Phật pháp từ từ hội tụ xuống phía bên dưới.

Kim quang trên thân Cổ Phật càng lúc càng sáng ngời, tạo ra những đám mây muôn màu muôn vẻ, phủ lên tầng trời một vầng sáng bảy màu.

Đồng thời, từng cụm mây cũng biến hóa dần theo hiệu ứng ánh sáng đó, hình thành nên pháp tướng của Minh Vương.
“Chí hướng thành không, Minh Vương tọa địa, Pháp tướng hiện thế! Bất ức nhất thiết pháp, nãi danh vi thiện định.

Tri tâm thị không, danh vi kiến Phật...”
Giọng nói của Phật vang lên, không phải chầm chậm len lỏi mà lại âm vang đa tầng.

Trong một thời gian ngắn, hàng loạt giọng tụng niệm kinh Phật xuất hiện chồng chéo lẫn nhau.
Những áng mây đa sắc không ngừng thay đổi giữa tiếng Phật âm, đồng thời chầm chậm hạ xuống.

Cuối cùng, chúng hiển hóa thành một màu vàng chói sáng khi tụ lại gần Đại Minh tự, để rồi hội tụ về hướng pháp thân của Cổ Phật.
Nguyên bản hóa thân của Minh Vương đột nhiên trở nên to lớn hơn nữa.

Mà lúc này, pháp thân của Phật lại chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.

Cùng lúc đó, Phật quang đại thịnh.
Lục Sơn Quân cảm giác áp lực xung quanh tăng lên rất nhiều.

Y cảm giác hóa thân của Minh Vương trước mặt đã phát triển mạnh mẽ hơn trước.

Nếu vừa rồi, y cảm thấy kẻ đó là một đối thủ mạnh mẽ khó giải quyết, nhưng lúc này lại trở thành một tồn tại đứng ở độ cao khó mà với tới.
“Tên Minh Vương tọa địa này muốn giết mình ư?”
Lục Sơn Quân vừa suy nghĩ đến đây, Minh Vương tọa địa đã trợn mặt lên, há miệng thét to:
“Tên yêu nghiệt nhà ngươi, chắc chắn trong tương lai sẽ khiến sinh linh đồ thán, gây hại cho thế gian.

Vì vậy, ta không thể để ngươi sống sót được.

Để ta siêu độ cho ngươi! Trấn!!!!”
Chữ “Trấn” vừa ra khỏi miệng, dù Cổ Phật hoàn toàn không nhúc nhích, nhưng Lục Sơn Quân đột nhiên cảm giác tứ chi của mình phải gánh chịu một áp lực cực lớn, tựa như bản thân đang bị nghiền ép vậy.
Nhưng sau khi yêu thể của y run lên, ấy thế mà lại không bị trấn áp xuống mặt đất như Cổ Phật mong đợi.

Một hư ảnh màu vàng chói mang hình dáng một tòa lớn hiện ra, đè lên người Lục Sơn Quân, nhưng chỉ đủ khiến y run rẩy cả người, thay vì bị trấn áp triệt để.
Tụ lực vào từng mảnh xương cốt cả người, Lục Sơn Quân dồn sức ngẩng đầu lên.
“Chỉ là một hóa thân của Minh Vương mà thôi, ngươi nghĩ rằng mình thật sự chính là Phật pháp vô biên rồi à?”
Hét to một tiếng đầy phẫn nộ, yên thân của Lục Sơn Quân lập tức bộc phát, đội lên ngọn núi bên trên đầu mà bật tung người lên.
Cổ Phật lại cất tiếng: “Sơn!”
Chữ “Sơn” vừa ra, dường như hư ảnh của ngọn núi lớn lại hóa thành thực chất, trấn mạnh xuống dưới bằng một khí thế phô thiên cái địa, nghiền nát tất cả hư ảnh yêu hỏa của Lục Sơn Quân.
Ầm ầm...
Lục Sơn Quân lại bị mạnh mẽ đè ép xuống mặt đất lần thứ hai.
Đừng tưởng là Cổ Phật ra tay rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế là y đang sử dụng thủ đoạn mạnh nhất mà Pháp thân này có thể chịu tải.

Một khi y dùng hết bốn câu thần chú “Trấn Sơn Hàng Ma”, Minh Vương chi lực bên trong tòa Pháp thân này sẽ cạn kiệt.

Nhưng dù con yêu vật này rất mạnh, Minh Vương tọa địa vẫn tự tin là mình có thể trấn áp được.

Ít nhất, y có thể đánh trọng thương nó tại Tiểu Lượng Sơn dưới kia, để rồi các tăng nhân của Đại Minh tự sẽ ra tay giết chết.
“Gào...!Gào...”
Lục Sơn Quân khó mà kiềm nén cơn giận.

Điều khó chịu nhất là y không thể sử dụng hết mọi sức mạnh của bản thân trong trạng thái chưa kịp dùng mà đã bị trấn áp như hiện tại.

Thế này thì quá oan uổng rồi.
Nhưng trong lúc y định trổ hết tài để liều mạng trong tuyệt vọng, thì...
Vèo...!vèo...
Hai vệt sáng màu vàng lấp lánh chợt lướt ngang người Lục Sơn Quân.
Bỗng nhiên, có hai vị Kim giáp lực sĩ hiện thân.

Hình dáng của họ tiếp tục phồng to lên trong lúc nhô ra từ mặt đất.

Hai kẻ này có hình thể lớn hơn nhiều so với trạng thái thông thường của các Kim giáp lực sĩ mà Kế Duyên thường sử dụng.

Mãi đến khi cơ thể cao tới ba trượng, hai vị lực sĩ ấy bèn nâng tay lên, chống đỡ bầu trời.
“Ầm!!!” “Ầm!!!”
Hai tiếng động lớn nối tiếp nhau vang lên, bốn cánh tay của các vị lực sĩ nọ chống đỡ lấy hư ảnh của ngọn núi lớn.
“Đùng đùng đùng đùng...”
Toàn bộ Tiểu Lượng Sơn đều chấn động.

Cả tay và chân của hai vị Kim giáp lực sĩ đều co quắp lại; nhưng trong vài hơi thở tiếp theo, tà áo vàng trên người hai vị này chợt phiêu đãng, đồng thời Lục Sơn Quân cũng dần lấy lại sức.

Theo đó, hai Kim giáp lực sĩ dần dần đứng thẳng chân lên, duỗi thẳng hai tay ra.
Trong nhất thời, áp lực đè lên cơ thể Lục Sơn Quân giảm mạnh.

Yêu lực của y cuộn trào ra khắp cơ thể, và quan trọng hơn là trong lòng y dâng lên một cảm giác hưng phấn mãnh liệt.
Cho dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Cân lực sĩ, nhưng đây là những vị thần tướng mang tính chất điển hình.

Từng nghe Hồ Vân kể rất nhiều về họ, lẽ nào Lục Sơn Quân lại không nhận ra.
“Kim giáp lực sĩ chính là Thần Tướng Hộ Pháp mà ân sư dùng pháp thuật để sáng chế ra.

Chắc chắn ân sư đang ở xung quanh đây!”
Trên quảng trường của Đại Minh tự, ánh mắt của Minh Vương tọa địa chợt lóe sáng lên.

Y nhìn chằm chằm vào Lục Sơn Quân và hai gã Kim giáp lực sĩ to lớn ở xa xa.

Sau đó, Minh Vương ngẩng nhẹ đầu lên, trông thấy một người đàn ông mặc áo bào trắng cũng đang đối mặt nhìn mình.
Im lặng trong chốc lát, khoảng mấy hơi thở sau, Cổ Phật bèn bật thốt ra âm thanh tiếp theo.
“Hàng!”
Phật quang trợ giúp ngọn núi khổng lồ biến từ hư ảo thành thực thể, áp mạnh xuống Lục Sơn Quân và hai vị Kim giáp lực sĩ kia.

Sườn núi xa xa rạn nứt ra liên tục; cả ngọn núi chìm mạnh xuống, thậm chí có xu hướng sụp đổ.
“Ma!”
Rốt cuộc, chữ Chân ngôn nhà Phật cuối cùng đã vang lên.

Ngọn núi lớn cấu thành từ Phật quang kia bỗng hiển hóa thành một bức tranh sơn thủy, tựa như chuyển hóa từ hư thành thực vậy.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau cùng...

“Keng...”
Tiếng kiếm reo nghe vô cùng sắc bén kia lại có thể áp đảo mọi dòng kinh văn, khiến chúng nổ vang trong chớp mắt.

Cùng lúc đó, một tia sáng màu trắng lóng lánh như ánh tuyết chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng dù như thế cũng đủ khiến mọi vầng yêu hỏa và Phật quang lu mờ.
Đó là một nhát chém toàn lực của Thanh Đằng kiếm.

Trong nháy mắt, kiếm quang lia ngang qua thân ngọn núi to kia.
“Răng rắc, răng rắc...”
Một vết nứt mỏng xuất hiện tự bên dưới chân Trấn Yêu đại sơn, sau đó kéo dài lên đỉnh.

Hơn nữa, vết rách ấy cứ mở rộng dần; đồng thời, Phật quang gia trì trên ngọn ngúi cũng đã bị cắt ngang.
Lúc này, vầng hào quang ánh kim trên người Kim giáp lực sĩ cũng lóe sáng.
“Hây a!!!!”
Vừa hô to một cách thô kệch, từng người trong bọn họ đều tự thân đẩy một nửa ngọn núi kia lên.

Sau đó, cánh tay phải của Kim giáp lực sĩ mơ hồ biến mất, trong chớp mắt lại biến ra thành quyền, đấm mạnh vào chân núi kia.
“Đoành...!Đoành...”
Do bản thân đã bị thanh tiên kiếm chém tận thần tủy, hiện tại ngọn Trấn Yêu đại sơn này khó mà chịu nổi quyền pháp của hai vị Kim giáp lực sĩ, lập tức vỡ nát sau một đòn.
Rì rào...
Phật quang vô tận còn sót lại bị chấn động mạnh, hóa thành một cơn cuồng phong quét sạch khu vực xung quanh, khiến cả khu rừng và đồi núi xung quanh phải rung chuyển, bụi bay mù mịt.

Về phần các tăng nhân của Đại Minh tự, có kẻ nằm rạp xuống, hoặc quay thân sang hướng khác, hoặc che lấy mặt mình để né tránh cơn bão cát đang tàn phá bừa bãi kia.
Song chưởng của Cổ Phật cũng bị hất tung lên ngay khoảnh khắc ngọn núi bị đánh nát, thân hình của y cũng bị xê dịch đi.
Kế Duyên đạp mây hạ xuống, đứng trên quảng trường Đại Minh Tự.

Ở khoảng cách chưa đến mười trượng, hắn dõi mắt quan sát hóa thân khổng lồ của Minh Vương.

Do nhìn bằng Pháp nhãn, Kế Duyên nhận ra bức tượng to lớn bằng đất sét này đã sắp không chịu nổi rồi.
Rốt cuộc, tất cả cũng là do hóa thân của Minh Vương đã dồn hết pháp lực vào trong ngọn núi đó.

Thay vì công kích pháp thân của Cổ Phật, việc phá hủy ngọn núi này còn mang đến hiệu quả tốt hơn.
“Vị Minh Vương này, hy vọng ngươi đừng nhúng tay nhiều đến việc hiện tại!”
Cổ Phật bắt đầu quan sát vị tiên sinh nhỏ bé trong bộ đạo bào màu trắng trước mặt.

Trông Kế Duyên cứ như người phàm, nhưng cát bụi mịt mù xung quanh lại tự động tránh né hắn, tạo nên hình ảnh như có một làn khí nhẹ vừa tươi sáng, vừa thần dị vắt ngang.
“Tôn hạ cũng là Chân tu Đạo diệu.

Sẽ chẳng có gì đáng trách nếu ngươi chỉ đơn thuần dửng dưng trước cảnh con yêu vật này có hành vi phá hủy chùa chiềng, muốn ăn thịt tăng nhân của ta.

Đằng này, hà cớ gì mà ngươi còn muốn giúp con yêu vật đó?”
Kế Duyên lắc đầu, nói:
“Ngươi có ý nghĩ của riêng ngươi, ta cũng có đạo lý của chính mình.

Dĩ nhiên, hòa thượng Giác Minh cũng có lựa chọn của riêng gã.

Lục Sơn Quân quả thật có chút xúc phạm, nên ta thay mặt y tạ lỗi với Minh Vương.

Chỉ là, ta vẫn nhấn mạnh câu nói ban nãy, rằng Minh Vương đừng nhúng tay nhiều đến việc hiện tại!”
Ngừng lời một chút, Kế Duyên mới nói tiếp:
“Minh Vương là người đứng tại quả vị chí tôn của Phật môn, ắt hẳn hiểu rõ thị phi đúng sai trong chuyện ngày hôm nay, nên ta không lạm bàn nữa.

Phật pháp vô lượng, Phật pháp vô biên, nhưng bộ hóa thân này của Minh Vương không thể nào chịu tải nổi Pháp vô lượng ấy.

Có lẽ, hóa thân của ngươi sắp phải tiêu tán rồi.”
Cổ Phật im lặng một lúc, sau đó chắp hai tay trước ngực, hành lễ cơ bản theo kiểu cách của Phật môn rồi cúi đầu nhìn Kế Duyên:
“Tôn hạ là người có Diệu pháp vô lượng; nếu ngươi đã ở đây, hy vọng bảo đảm cho sự an toàn của các tăng nhân Đại Minh tự.”
Đến thời điểm này, Kế Duyên mới mỉm cười, chắp tay đáp lễ với Minh Vương tọa địa.
“Minh Vương cứ yên tâm! Cho dù ta không có ở đây, tăng nhân Đại Minh tự cũng bình an vô sự.”
Ngạc nhiên liếc sang con yêu vật thân hổ mặt người đang mang biểu cảm vừa mừng vừa sợ ở gần đó, lúc này Minh Vương mới hiểu rõ, hóa ra đây là một con yêu vật đã được khai sáng.
“Thiện tai...”
Hòa theo âm thanh mênh mông kia, hóa thân của Minh Vương tọa địa cũng không thể nào chịu nổi nữa.

Từ chân kéo dài lên đầu, vầng hào quang sáng bóng cứ thế mà tắt dần, cuối cùng biến trở lại thành một bức tượng bằng đất nung, cuối cùng sụp đổ.

362: Xin Người Ban Chết Cho Bần Tăng

Nhìn Minh Vương tiêu tán tựa như từng hạt cát vụn vỡ, các tăng nhân của Đại Minh tự đều trợn mắt há mồm, đồng thời thầm cảm giác vô cùng sợ hãi.

Ba vị lão tăng liên tục dập đầu theo kiểu lễ Phật về hướng tượng Minh Vương vỡ tan. Bên cạnh đó, dù sợ dù không, tất cả các tăng nhân còn lại cũng im lặng tụng niệm kinh Minh Vương tọa địa.

Mãi đến khi hiện thân của Minh Vương hoàn toàn biến mất, ba vị lão tăng mới ngẩng đầu nhìn về phía Kế Duyên. Họ kính cẩn cúi đầu, hành lễ theo quy cách của Phật môn với hắn.

“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Thưa tiên trưởng, thế còn các tăng chúng của Đại Minh tự...”

Kế Duyên khẽ gật đầu với lão tăng kia.

“Phương trượng yên tâm. Kế mỗ cam đoan mọi người sẽ không sao.”

Tuy giọng nói của hắn không lớn nhưng lại êm đềm lan tỏa ra từng ngóc ngách của Đại Minh tự, đủ để từng vị sư sải còn trong trạng thái bàng hoàng vẫn có thể nghe rõ.

Kế Duyên định nói rằng dù hắn không có ở đây thì Lục Sơn Quân vẫn biết giữ chừng mực. Thế nhưng rõ ràng là hầu hết những tăng nhân tại đây đều đang rất sợ hãi, và điều mà họ muốn nghe nhất chính là câu nói vừa rồi của Kế Duyên mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, Kế Duyên cũng nhìn về phía Giác Minh cách đó không xa. Quả thật, Triệu Long ngày xưa trong lốt của hòa thượng Giác Minh ngày hôm nay, ngoài việc cạo trọc đầu ra, lại chính là kẻ ít thay đổi về mặt ngoại hình nhất trong chín thiếu hiệp hồi trước. Thậm chí, y còn ít thay đổi hơn cả Lạc Ngưng Sương, một người phụ nữ quen với việc bảo dưỡng nhan sắc bề ngoài.

Thoạt nhìn, tuy Giác Minh là một nhà sư mang dáng dấp trung niên, nhưng thực tế thì Kế Duyên nhớ rằng y đã rất già dặn ở thời điểm gặp nhau khi đó. Lúc ấy, rõ ràng y chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng trông cũng gần giống bộ dáng trung niên như bây giờ.

Và đến thời điểm hiện tại, Giác Minh vẫn đang tụng kinh. Không giống như những tăng nhân xung quanh khác đang tụng kinh vì tượng Minh Vương hóa thành từng hạt bụi đất, y vẫn luôn tụng kinh từ trước khi trận chiến bắt đầu. Dù là các loại yêu pháp, Phật pháp hay các thần thông của tiên pháp đều không ảnh hưởng đến y.

Minh Vương chi lực trên người y vẫn chậm rãi tản mát đi; ban đầu, dòng pháp lực ấy tuôn trào như một dòng sông, nhưng hiện tại chỉ còn là những giọt nước nhỏ, phiêu đãng trôi dạt vào bên trong Đại Minh tự vì tượng Minh Vương tọa địa cũng đã biến mất rồi.

Trong lúc Kế Duyên cẩn thận quan sát tăng nhân Giác Minh, Lục Sơn Quân ở bên kia cũng đã đứng lên một lần nữa.

Trước đây, Trấn Sơn Hàng Ma đại pháp của Minh Vương thực sự rất mạnh. Cuối cùng, thế núi từ hư hóa thực, biến thành một ngọn núi khổng lồ ngàn trượng trấn áp lên người y. Nếu chỉ có mỗi một mình Lục Sơn Quân, chắc chắn y sẽ bị đè bẹp dưới chân núi ngay lập tức, dù không chết cũng trọng thương. Dù có hai vị Kim giáp lực sĩ hỗ trợ, suýt nữa thì y cũng đã liên lụy họ bị trấn áp cùng.

May mắn thay, tiên kiếm đã thể hiện ra sự sắc bén của nó khi ra đòn cắt ngang dòng Phật pháp, chém quả núi ra làm hai.

Lúc này, Lục Sơn Quân nhìn sang hai vị Kim giáp lực sĩ đang đứng bên cạnh. Hai vị thần tướng mặc giáp vàng này trông vô cùng khôi ngô vạm vỡ, nhưng khuôn mặt lại mang màu đỏ bừng uy nghiêm. Vầng sáng trên bộ giáp vàng không quá chói mắt, khăn quàng cùng màu rũ nhẹ bồng bềnh theo gió. Dù chỉ thả nhẹ cánh tay đứng yên ở nơi đó, hai vị này cũng đã có thể tạo ra một loại khí thế mạnh mẽ từ cái nhìn của những người xung quanh.

Thấy hai vị thần tướng đứng yên không nhúc nhích, Lục Sơn Quân rũ nhẹ bộ lông của mình rồi nhảy khỏi dãy núi cách xa hàng trăm trượng ngoài kia. Cùng với một lượng yêu khí ít ỏi và đã tự thân thu liễm lại, y dễ dàng lướt một vòng cung, rơi nhẹ nhàng xuống quảng trường nay đã vô cùng bừa bộn của Đại Minh tự, đứng sau lưng Kế Duyên khoảng vài chục trượng.

Sau khi tiếp đất, yêu thân khổng lồ dần thu nhỏ lại trong ánh sáng mờ ảo, cuối cùng biến thành một chàng trai trẻ trong chiếc đạo bào màu vàng nhạt có thêu hình những khóm mây.

Lục Sơn Quân cung kính cúi đầu trước Kế Duyên.

“Lục Sơn Quân bái kiến tiên sinh!”

Không nhìn Giác Minh nữa, Kế Duyên quay sang Lục Sơn Quân, gật nhẹ.

“Nếu hóa thân của Minh Vương không xuất hiện, hôm nay ta cũng không hiện thân. Do đó, ngươi cứ xem như ta không có ở đây vậy.”

“Đã rõ!”

Sau khi hồi đáp xong, Lục Sơn Quân mới ngưng động tác hành lễ trước khi nhìn lướt qua các tăng nhân xung quanh. Y liếc nhìn ba vị lão tăng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng mới quan sát đến Triệu Long trong trạng thái tụng kinh từ đầu buổi đến giờ.

Y không hỏi Kế Duyên xem có nên buông tha cho Triệu Long hay không. Thậm chí, y còn không nói ra bất cứ một câu thừa thãi nào. Lục Sơn Quân hiểu rõ tính cách của ân sư mình - nói một là một - nên y cũng không định thay đổi kế hoạch.

Hôm nay, ngoài tiếng gió thổi qua ngôi chùa, âm thanh duy nhất ở thời điểm hiện tại chính là giọng tụng kinh của Triệu Long. Ngược lại, hành vi của y thế này lại càng khiến đương trường yên tĩnh hơn. Lục Sơn Quân, Kế Duyên và tất cả các tăng nhân đều im lặng chờ đợi.

Một khoảng thời gian rất lâu trôi qua, cuối cùng thì tiếng tụng niệm kinh phật mới dừng lại khi mọi người không còn thấy Minh Vương chi lực tản mát từ người Triệu Long nữa.

Hòa thượng Giác Minh mở mắt ra, vừa nhìn sang thì thấy một mảnh hỗn độn giữa quảng trường ngôi chùa. Nhưng ngoại trừ khu vực quảng trường ra, ngôi chùa mà y sinh sống nhiều năm qua không bị hư hại quá nhiều; hầu hết các kiến trúc đều còn nguyên vẹn, chỉ hư hao một vài mái ngói mà thôi.

Đứng dậy, Giác Minh nhìn quanh một lượt nhưng không tìm ra con quái vật to lớn kia. Thay vào đó, y nhìn thấy Kế Duyên. Sau khi hơi sững sờ, y hỏi dò:

“Ngài là... Kế tiên sinh ư?”

Kế Duyên gật đầu với y bằng một nụ cười trên môi.



“Ta nên gọi ngươi là Triệu Long, hay Giác Minh đại sư đây?”

“Tiên sinh muốn xưng hô thế nào, thì cứ gọi thế ấy…”

Đối mặt với Kế Duyên, Giác Minh vẫn có chút xấu hổ. Nói đến đây, y định hành lễ, nhưng vì thói quen bao năm nay nên chợt chắp tay hành lễ theo quy cách của Phật môn.

Sau đó, y ngẩng đầu lên, để rồi nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm đứng đằng sau Kế Duyên ở một vị trí không xa cho lắm. Khi hai người nhìn vào mắt nhau, Giác Minh biết đây hẳn là Lục Sơn Quân.

Lục Sơn Quân bèn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Giác Minh.

Hiện tại, không có bất cứ tăng nhân nào ngăn cản y, ngay cả ba vị lão hòa thưởng cách đó không xa cũng đã nhắm mắt lại.

“Triệu Long, ngươi đổi ý rồi sao?”

Vị tăng nhân trung niên trước mặt thở ra một hơi dài, người hỏi một đằng như y trả lời một nẻo.

“Ta không phải là một người có can đảm, nên cầm lại cầm không nổi, muốn bỏ cũng bỏ không xong. Giữa danh và lợi, ta lại phân vân giữa đôi đường. Dù ngồi thiền tại đó, ta lại khó có thể thông tuệ Phật lý. Đã bao năm nay, ta đã xác định việc sinh tử của mình lâu rồi, nay lại quá mệt mỏi vì khiến Đại Minh tự bị liên lụy. Có phải cuộc đời của ta quá buồn cười không?”

Giác Minh nở một nụ cười chua chát nhưng cũng bao hàm sự giải thoát. Y chắp tay hành Phật lễ với Lục Sơn Quân, mở lời trong thân phận của một vị hòa thượng.

“Lục thí chủ, xin người ban chết cho bần tăng.”

Vừa nói, Giác Minh vừa cúi người đến chín mươi độ, nghiêm túc hành Phật lễ, sau đó cũng không đứng thẳng người trở lại.

Một làn gió nhẹ lướt ngang cảnh chùa chiền, cả Tiểu Lượng sơn rơi vào một bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Lục Sơn Quân tiến lại gần vài bước, duỗi thẳng ống tay áo, đồng thời chắp tay hành lễ với hòa thượng Giác Minh.

Trước mắt toàn bộ tăng nhân Đại Minh tự và Kế Duyên, hình ảnh diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi này như đông cứng lại. Tiếp theo, Lục Sơn Quân đứng thẳng người lên; một ảo ảnh lóe ánh vàng xen sắc đen bao trùm cả người y. Cuối cùng, âm ảnh ấy hóa thành một cái miệng khổng lồ.

Hòa thượng Giác Minh ngẩng đầu lên, nín thở trợn mắt nhìn thẳng vào cái miệng đỏ ngòm cứ to dần kia tiến đến gần mình. Sau đó, hai mắt y tối sầm lại, hoàn toàn mất đi nhận thức.

Không ít các tăng nhân vẫn còn đang bàng hoàng, âm thầm run rẩy. Bọn họ nhìn thấy con yêu quái kia hóa thành một cái miệng khổng lồ, nuốt chửng lấy Giác Minh. Ngoại trừ cảm giác kinh hãi vốn có, dường như mọi người chợt hiểu ra một điều gì đó khá lạ thường.

Đến thời điểm này, ba vị lão tăng mới mở mắt, than nhẹ “Thiện tai!” rồi lại cúi đầu tụng kinh.

Kế Duyên liếc nhẹ sang bọn họ rồi thầm nhủ:

“May mắn cho Đại Minh tự.”

Xa hơn một chút, hai vị Kim giáp lực sĩ cũng đã vượt qua bức tường bao bọc bên ngoài của ngôi chùa, tiến vào giữa quảng trường. Hai vị thần tướng đã quay lại với hình dáng bình thường, mặc dù kích thước bình thường ấy cũng đã lớn hơn người bình thường đến mấy lần.

Kế Duyên có tổng cộng sáu vị Kim giáp lực sĩ. Sau khi đối chiếu với con số 'tam thiên cương, tam địa sát' để luyện thành sáu vị thần tướng, Kế Duyên tự cảm giác đây đã là số lượng vừa đủ, không nên luyện thêm. Bên cạnh đó, hắn chọn lúc rảnh rỗi để thu gom càng nhiều tinh lực hơn nhằm trui rèn những tờ giấy hiện tại.

Nếu cứ theo đuổi số lượng một cách mù quáng, hai vị thần tướng kia sẽ không thể nào có đủ uy thế như ngày hôm nay.

Tuy nhiên, dù có được cải tiến phẩm chất như thế nào thì bản chất của Kim giáp lực sĩ vẫn không thay đổi. Lúc này, hai vị ấy vội vàng bước đến chỗ Kế Duyên, hành lễ một cách rất máy móc.

“Bái tôn thượng!”

Giọng nói của hai vị này rất bình tĩnh, gương mặt lại lạnh lùng, không hề chập chùng thay đổi; rõ ràng, trừ Kế Duyên ra thì hai vị thần tướng không hề nể nang bất cứ một ai.

Họ chào Kế Duyên, sau đó đứng yên hai bên trái, phải của Lục Sơn Quân. Hiển nhiên, đây vẫn là do Kế Duyên hạ lệnh.

Lục Sơn Quân nhìn hai vị lực sĩ này thêm vài lần. Nếu không phải có hiểu biết nhất định về các vị Kim giáp lực sĩ này, biết họ không có cảm xúc, không chừng y sẽ nghĩ rằng hai vị này không coi ai ra gì.

“Phương trượng đại sư, Đại Minh tự bị hư hại căn thiện phòng, một góc tường của ngoại viện và một phần của quảng trường chính. Hai vị lực sĩ này của ta không có ưu điểm gì nhiều, chỉ có sức khỏe là nổi trội hơn người khác. Hay là ta để bọn họ giúp mọi người xây dựng lại ngôi chùa nhé?”

Phương trượng Đại Minh tự ngẩng đầu, quan sát hai vị thần tướng của Kế Duyên. Đồng thời, hai vị Kim giáp lực sĩ cũng liếc sang lão hòa thượng này sau khi Kế Duyên mở lời.



Trong mắt lão hòa thượng, dáng vẻ của hai vị lực sĩ kia gần như giống nhau. Chưa nói đến xoay người, cả hai vị ấy đều chẳng thèm nhúc nhích cả đầu, không liếc mắt hay nháy mắt hoặc xoay chuyển đồng tử, từ đầu đến chân đều toát ra một thái độ miệt thị cùng cực. Từ đó, cả hai càng tạo ra cảm giác áp bức tâm lý mãnh liệt hơn.

Ngầm nhận ra ba chữ “không tình nguyện” hiện rõ trên gương mặt của hai vị Kim giáp lực sĩ, lão hòa thượng không thể không biết điều.

“Đa tạ lòng tốt của tiên sinh. Đại Minh tự của lão nạp cũng không hư hỏng nặng cho lắm, chỉ bị ảnh hưởng chút ít mà thôi. Chuyện tu sửa chùa cũng tương tự như quá trình tu hành hàng ngày của các tăng nhân vậy, chưa đến nửa tháng là lại đâu vào đấy. Lão nạp không dám làm phiền đến hai vị thần tướng.”

Nhìn sang hai vị Kim giáp lực sĩ, Kế Duyên chỉ lắc đầu, không nói gì thêm. Cơ bản là hắn cũng không tiện nói gì nhiều về các bí mật của Kim giáp lực sĩ.

“Nếu đã như thế, Kế mỗ xin cáo từ tại đây.”

Thấy Kế Duyên định đi, Lục Sơn Quân bỗng cảm giác hơi khẩn trương.

“Tiên sinh, ngài định đi đâu? Có phải do ngài tính ra tại hạ gặp khó khăn nên mới đến đây tương trợ?”

Trên thực tế, Kế Duyên cũng không muốn tiết lộ chuyện mình bám theo con hổ này suốt cả đoạn đường. Nếu nói ra, chắc chắn Lục Sơn Quân sẽ giữ kẽ, khó mà thoải mái hành xử.

“Khi còn ở trên biển, ta biết ngươi hóa hình nên mới trở về thăm hỏi. Ta tạm thời đi trước vì có việc riêng. Ngươi cứ giải quyết xong chuyện mình nên làm đi, sau đó hẵng đến tìm ta.”

Trong lúc nói chuyện, hai vị Kim giáp lực sĩ đã hóa thành hai vầng sáng, bay vào ống tay áo của Kế Duyên. Thậm chí, người xung quanh còn không biết đó chỉ là hai người giấy.

Lục Sơn Quân chắp tay thi lễ, nói: “Thưa vâng!”

Thấy Kế Duyên đạp mây bước lên trời, Lục Sơn Quân khó mà kìm lòng, lập tức kêu to:

“Thưa tiên sinh!”

“Hả?”

Kế Duyên dừng lại, nhìn về phía Lục Sơn Quân.

Lúc này, Lục Sơn Quân lại mò mẫm gì đó trong người; bên cạnh một vài thỏi Cẩu Đầu kim, thứ còn sót lại trong người y chỉ là một túi lá khô. Rơi vào đường cùng, y chỉ có thể tiến đến vài bước rồi đưa túi lá khô cho Kế Duyên.

“Tiên sinh... dâng cho ngài ít trà...”

“Ha ha ha ha ha... ngươi thật chu đáo.”

Kế Duyên cầm lấy gói cẩu kỷ tử kia rồi mỉm cười, cưỡi mây mà đi. Dù có hơi thất vọng, Lục Sơn Quân cũng an tâm hơn vì ít ra thì ân sư cũng không hề có ý kiến gì nhiều về cách hành xử của y.

Lại nhìn xung quanh, khi Kế Duyên rời đi, rõ ràng những tăng nhân kia đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

“Khà khà, các vị đại sư! Đắc tội rồi! Lục mỗ đã phá hủy một căn thiện phòng, một bức tường của ngoại viện. Còn về khu vực quảng trường này, đây là do Minh Vương gây ra đấy.”

Nói xong, Lục Sơn Quân lấy một mớ bạc từ trong lòng ngực ra, ít nhất cũng khoảng mười lượng. Tiếp theo, y đưa sang cho lão phương trượng của Đại Minh tự.

“Đây là bạc bồi thường, xin phương trượng đại sư nhận lấy.”

“Không cần không cần. Bọn ta sẽ tự sửa chữa, không cần Lục thí chủ bồi thường…”

Lão hòa thượng lập tức từ chối, nhưng Lục Sơn Quân lập lại bằng giọng điệu nặng nề hơn

“Xin - phương - trượng - đại - sư - nhận- lấy!”

“Vậy thì... Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Đa tạ Lục thí chủ vậy!”

Mồ hôi thấm đẫm trán lão hòa thượng, ông ta không dám chậm trễ nữa, vội vàng nhận lấy bạc rồi vái chào bằng Phật lễ.

“Thôi, ta đi đây. Có lẽ sau này, các ngươi sẽ còn cơ hội gặp lại hòa thượng Giác Minh. Về phần hiện tại, đừng tưởng nhớ đến y nữa.”

Nói xong, Lục Sơn Quân bay lên theo một làn gió. Đến bên ngoài Tiểu Lượng sơn, y xoay lại nhìn Đại Minh tự một lần nữa trước khi thật sự rời đi.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, các tăng nhân của Đại Minh tự mới dám thở dài một hơi.