Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 353




Thời gian lúc này nói sớm thì không còn sớm, nói muộn thì cũng chưa quá muộn. Rất nhiều người đều đang ăn cơm ở nhà, trong Lạc Hà biệt viện cũng vậy.

Đại hội võ lâm của Đỗ Minh phủ lần này cũng chính là đại hội võ lâm của Kê Châu. Nhị trang chủ của Lạc Hà Sơn Trang ở lại giữ nhà, còn Lạc Lăng và Lạc Phong với tư cách là nhân vật đại diện của Lạc Hà Sơn Trang đều đi tới Đỗ Minh phủ. Giờ phút này, bọn họ đều đang ăn cơm ở trong biệt viện.

"Lạc trang chủ, Lạc Lăng trang chủ~~ có giang hồ tà đạo truy sát ta, khẩn cầu Lạc Lăng trang chủ ra tay, Lạc trang chủ cứu mạng~~~!"

Lan Ninh Khắc dồn hết sức lực rống thật to khiến cho cả Lạc Lăng và Lạc Phong đều dừng đũa.

"Ra ngoài xem ai kêu cứu đi!" "Ừ."

Vừa nói xong, hai người đã biến mất tại chỗ. Khinh công của bọn họ đều cực kỳ xuất chúng, mũi chân liên tục điểm xuống phía dưới, xuyên qua hoa viên, nhảy ra khỏi tường viện, đáp xuống trước mặt Lan Ninh Khắc.

Đang hô hoán thì bất thình lình nhìn thấy có người xuất hiện trước mặt mình, Lan Ninh Khắc lại càng hoảng sợ.

"A..."

Bởi vì chạy một đường này, gã khẩn trương cực độ, hơn nữa thể lực tiêu hao quá lớn nên giữa lúc hốt hoảng, gã bị mất cân bằng. Một cao thủ luyện võ quanh năm trực tiếp bị ngã xuống đất.

Thân hình Lạc Lăng lóe lên rồi đỡ lấy Lan Ninh Khắc, nhìn lại tên này.

"Là ngươi kêu cứu sao?"

"Lạc trang chủ, Lạc trang chủ! Gặp ngài là tốt rồi! Ngài nhất định phải cứu ta. Có một tên ác đồ đuổi giết võ lâm đồng đạo ở nơi đông người. Giang Mãnh đã chết, y nhất định sẽ tới giết ta, y nhất định sẽ tới giết ta!"

Lan Ninh Khắc thất kinh, cố gắng kể lại câu chuyện một lần. Sau đó gã nhìn xung quanh liền thấy Lục Thừa Phong và mấy môn đồ Vân Các đang chạy tới.

Chẳng biết tại sao khi thấy Lục Thừa Phong xuất hiện, Lan Ninh Khắc còn hưng phấn hơn lúc gặp Lạc Lăng và Lạc Phong. Trên mặt gã cũng lộ ra vẻ vui sướng.

"Ai ôi, ôi... Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong! Ta ở đây, mau tới đây!"

Lạc Phong nhíu mày nhìn dáng vẻ bây giờ của Lan Ninh Khắc, cảm thấy người này có chút không được bình thường. Lạc Lăng cũng không đỡ Lan Ninh Khắc nữa, đợi gã đứng vững rồi buông tay.

Mấy năm trước, Lạc Phong đã thành công đột phá Tiên Thiên, bây giờ cũng đã là một Tiên thiên cao thủ. Ở nơi này, Lạc Hà Sơn Trang có hai Tiên thiên cao thủ nên tất nhiên cũng không sợ mấy trò bịp.

Thân pháp của Lục Thừa Phong cũng không tồi, chỉ bước Mê Tung Bộ một lát liền đến trước mặt Lan Ninh Khắc. Lúc này hạ nhân trong Lạc Hà biệt viện đã cầm đèn lồng đi ra, chiếu sáng hết xung quanh.

Lục Thừa Phong chắp tay hành lễ với Lạc Lăng và Lạc Phong.

"Lạc trang chủ, Tam trang chủ!"

Hai người này là Bắc Đẩu võ lâm chân chính, dậm chân một cái đều có thể khiến võ lâm Kê Châu rung chuyển. Bất cứ lúc nào gặp gỡ cũng đều được tiếp đãi long trọng.

"Ừ, gã nói kẻ thù chung với ngươi tới cửa sao?"

Lạc Phong híp mắt nhìn Lục Thừa Phong và Lan Ninh Khắc. Lúc nãy y nghe rõ Lan Ninh Khắc nói với Lục Thừa Phong, sau câu gì đó nói ác đồ đuổi giết võ lâm đồng đạo, rốt cuộc chuyện này vẫn không rõ ràng lắm.

"Kẻ thù?"

Lục Thừa Phong nhìn Lan Ninh Khắc lúc này như chó nhà có tang, chẳng giống người mà sáng nay y nhìn thấy chút nào.

“Kẻ thù gì chứ? Lan đại hiệp, Lục mỗ sao lại không biết chúng ta có kẻ thù chung nhỉ?”

Cơ mặt Lan Ninh Khắc run rẩy.

"Có! Ha ha ha ha, ngươi cũng quên rồi. Ngươi cũng quên rồi ha ha ha ha. Tất cả mọi người đều quên, đều quên. Đến rồi, y đến rồi!"

Lạc Lăng nhướng mày, đang muốn nói thì đột nhiên cảm nhận được cái gì. Gã quay đầu nhìn về phía cuối con đường.

Dưới ánh sáng của những vì sao trong đêm, một người mặc áo bào màu vàng nhạt đang chậm rãi tiến đến. Dáng vẻ nhẹ nhàng, không có dấu vết thân pháp, thoạt nhìn chỉ như một người bình thường.

"Đến rồi! Đến rồi! Chính là y, y móc tim Giang Mãnh rồi!"

Lan Ninh Khắc thoáng kích động, nghẹn ngào kêu to.

Lục Sơn Quân giống như đang nhàn nhã dạo chơi, nhìn về phía Lạc Hà biệt viện ở phía xa.

"Hả? Hai Tiên thiên cao thủ. Nghe tiên sinh từng nói Tiên thiên cao thủ đều là những người có thiên phú trác tuyệt, nghị lực thâm hậu, không nghĩ tới nơi này còn có thể nhìn thấy hai người, quả thực là tràn đầy dương cương mạnh mẽ. Ồ, Lục Thừa Phong cũng ở đây, cũng tốt!"

Lạc Lăng nheo mắt nhìn người vừa tới. Tuy người đó không có thân pháp cao minh nhưng khẩu khí không nhỏ, lúc nói chuyện cũng có vài câu nghe không hiểu.

"Các hạ là ai, Giang biên mãnh hổ Giang Mãnh có phải bị ngươi giết không, sao ngươi lại truy đuổi Lan Ninh Khắc không tha? Nếu như có hiểu lầm thì có thể cho Lạc Hà Sơn Trang chút mặt mũi được không, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện."

Với tình cảnh này, cũng chỉ có dùng thân phận của Lạc Lăng nói chuyện mới ổn thỏa, dù sao thân phận và nắm đấm đều có trọng lượng hơn cả.

"Không cần phiền toái như vậy."

Thấy Lan Ninh Khắc cố ý kéo Lục Thừa Phong xuống nước, Lục Sơn Quân đã hiểu rõ người này không có điểm dừng. Vì thế y cũng không cần cố kỵ nữa. Lời vừa nói xong, thân hình đã quỷ mị lại gần Lan Ninh Khắc.

"Dừng tay!"

Lạc Lăng ra tay nhanh như chớp, tay phải xuất quyền, tay trái vận chưởng, muốn bức lui Lục Sơn Quân. Chẳng qua, Lục Sơn Quân chỉ vỗ tay một cái liền đẩy quyền chưởng kia ra.

"Hả?"

Lạc Lăng và Lạc Phong giật mình không thôi. Lạc Lăng mượn kình lực lúc giao thủ, vặn eo đổi chiêu, bay vọt đến trước người Lan Ninh Khắc. Đồng thời, Lạc Phong cũng nhảy lên, thân hình như cánh bướm bay lượn giữa không trung, hai tay đánh ra mấy chưởng từ trên hướng xuống dưới, đánh về phía lưng của Lục Sơn Quân.

Cùng lúc đó, Lạc Lăng lại một lần nữa đánh ra quyền chưởng, chỉ là không còn thăm dò như lúc đầu mà là toàn lực ra tay.

"Ù..ù..."

Quyền phong chưởng phong của hai gã Tiên thiên cao thủ rõ ràng phát ra một trận gào thét.

"Đùng" "Đùng" "Phanh" "Đùng"...

Lục Sơn Quân lách người, khoát tay, vung tay, đánh bằng khuỷu tay...

Y và hai vị trang chủ Lạc thị giao chủ mấy chục lần với tốc độ cực nhanh. Thanh âm và động tĩnh càng lúc càng lớn, thậm chí gạch đá dưới chân đều vỡ nát.

Lấy một địch hai, ngăn cản hai Tiên thiên cao thủ, hơn nữa trong đó có Lạc Lăng!

Tình cảnh trước mắt khiến Lục Thừa Phong và những người chung quanh kinh ngạc không thôi, chỉ có Lan Ninh Khắc không có vẻ gì là ngoài ý muốn. Sau khi gã hồi khí, vẻ mặt vẫn rất khẩn trương, trên mặt cũng âm tình bất định.

"Đánh rất hay!"

Thanh âm lạnh lẽo của Lục Sơn Quân vang lên. Y quét tay áo về phía Lạc Lăng. Lúc này một chưởng của Lạc Phong ở sau lưng cũng đánh tới. Đúng lúc đó, y xoay người, vui vẻ cùng Lạc Phong đối chưởng.

"Phanh..." "Rồi lạp lạp..."

Lạc Phong chỉ cảm thấy một chưởng lực mạnh mẽ đánh tới, xương trên cánh tay phải như đứt thành từng khúc. Cả người gã lộn một vòng trên không trung, té xuống đất rồi mà vẫn không ngừng lùi ra sau. Khi gã ổn định thân thể, một cánh tay buông lỏng, thậm chí còn run nhè nhẹ.

"Tam đệ, ngươi sao rồi?"

Lạc Lăng khẩn trương hỏi han, Lạc Phong gắng gượng trả lời.

"Không có gì đáng ngại!"

Lục Sơn Quân cười cười.

"Hai người các ngươi cũng không tệ, lúc này mà cũng nhúng tay vào được."

Lục Sơn Quân vừa nói chuyện vừa tiến lên. Lạc Lăng lại một lần nữa bộc phát, thúc giục chân khí toàn thân đến mức cực hạn, thân hình và thế công còn hung hiểm hơn lúc nãy ba phần. Gã liên tục xuất hiện xung quanh Lục Sơn Quân, ra tay phảng phất như quyền cước tàn ảnh, định đơn độc ngăn chặn đối thủ.

Chẳng qua, người đã đến cảnh giới như Lục Thừa Phong và Lan Ninh Khắc đều nhận ra Lạc Lăng tuyệt đối ở thế hạ phong, thậm chí còn không bức đối phương di chuyển vài bước được nữa.

"Lạc trang chủ, ta đến giúp ngài!"

Lục Thừa Phong hét lớn một tiếng, thúc giục chân khí, thi triển Mê Tung Bộ, lấy tư thế cuồng bạo đến cực điểm để tới gần Lục Sơn Quân.

"Gào."

Trong tiếng hô ẩn chứa đại lượng chân khí, một quyền phá núi mang theo tiếng gió rít gào xé rách không khí.

"Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh"...

Một quyền bộc phát, quyền ảnh liên miên không dứt.

Nếu tên vô lễ này vẫn không chịu động thân thì cứ làm bia ngắm đi. Lục Thừa Phong sớm đã tưởng tượng người trước mắt chính là mấy cái cọc đại thụ ở Vân Các, quyền thế như gió táp mưa rào, chuẩn bị đánh "nhổ tận gốc".

Lạc Lăng và Lạc Phong vốn không mong chờ gì ở Lục Thừa Phong, lại không nghĩ gã có võ nghệ cao như vậy.

Lúc này, Lạc Phong chịu đau quay trở lại chiến trường. Gã dùng tay trái vận chưởng tương trợ. Thế công của Lục Thừa Phong rất cương mãnh nhưng dù sao y vẫn không phải là Tiên thiên, khuyết điểm lớn nhất chính là việc hồi khí, mỗi khi bộ quyền thế này chấm dứt thì y cũng sẽ yếu hẳn đi.

Lạc Lăng xốc lại tinh thần, cương khí Tiên thiên quấn quanh hai tay. Chân khí điên cuồng trút vào bên trong thế công, cố gắng trong thời gian ngắn đánh bại kẻ địch, giành chiến thắng.

Nhưng Lan Ninh Khắc ở bên cạnh đã mất đi lòng tin. Sau khi Lục Thừa Phong gia nhập thế công, gã phát hiện ra yêu quái kia vẫn nhàn hạ nhìn mình, trên mặt vẫn tự tiếu phi tiếu.

"Ngăn không được! Bọn họ ngăn không được!"

Khi tâm niệm sụp đổ, Lan Ninh Khắc lại bỏ chạy, một lần nữa chạy như điên về phía đầu đường.

"Bịch..."

Lan Ninh Khắc vừa mới chạy được hơn mười bước thì đột nhiên đụng phải cái gì đó rồi té ngửa xuống đất. Gã ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một bộ quần áo đầy hoa văn màu vàng nhạt. Lục Sơn Quân ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói.

"Chuẩn bị chạy đi đâu thế?"

Ở bên kia, Lạc Lăng, Lạc Phong và Lục Thừa Phong đều kinh ngạc nhìn một màn này. Một cảm giác thất bại dâng lên. Kẻ địch mới đây còn đang giao chiến, trong nháy mắt đã biến mất ngay trước mắt mình, hơn nữa còn dịch chuyển tới nơi cách đó hơn mười bước. Bọn họ cảm thấy như mình bị chơi đùa vậy.

"Tha, tha cho ta đi mà... Ta, ta, về sau ta nhất định sẽ hành hiệp trượng nghĩa, nhất định lấy hiệp nghĩa làm đầu, nhất định tuân thủ lời hứa. Ta nhất định sửa chữa. Đúng rồi, ta sẽ trả lại bạc cho Phiền gia, ta sẽ trợ giúp Phiền gia lấy lại vinh quang. Ta sẽ, ta sẽ chịu đòn nhận tội, ta sẽ..."

Lan Ninh Khắc lập tức cầu xin tha thứ, cam đoan thề thốt, đồng thời còn nói ra rất nhiều chuyện. Gã quỳ trên mặt đất, liên tục khấu đầu "cộc cộc cộc" xuống nền đất. Cái trán lúc này đã chảy máu nhưng gã vẫn chưa dừng lại.

Lục Sơn Quân nhìn về phía ba người Lạc Lăng.

"Nghe thấy gì chưa?"

Chỉ cần đầu óc chưa hỏng thì ai cũng nghe hiểu rất nhiều vấn đề, ít nhất là gã Lan Ninh Khắc này cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì.

Lục Sơn Quân cười ha hả, đỡ lấy Lan Ninh Khắc vẫn còn đang muốn dập đầu tiếp lên.

"Đứng lên, đứng lên, đừng dập đầu nữa."

Thấy gã sắc mặt tái nhợt, trên đầu đầy mồ hôi và bụi bặm, Lục Sơn Quân còn đưa tay áo xoa xoa máu đen, mồ hôi trên trán gã.

"Nhìn lại ngươi đi, đừng khiến mình ô uế."

Nghe xong, trong khoảnh khắc tâm thần Lan Ninh Khắc buông lỏng một hơi.

"Ngao rống..."

Lục Sơn Quân đột nhiên há mồm, một cái đầu cọp hư ảo hiện ra.

"A~~~!"

Lan Ninh Khắc vừa kinh hoảng hét lên thì đã bị Lục Sơn Quân nuốt vào bụng, nhanh như một ảo giác.

Những người còn lại đều ngây người. Thân thể Lục Thừa Phong run lên rồi cứng đờ, bởi vì trong nháy mắt tiếp theo, kẻ nuốt Lan Ninh Khắc chỉ còn cách y khoảng hai cánh tay.

Mồ hôi lạnh tuôn rơi, sau lưng ướt đẫm, Lục Thừa Phong mơ hồ nhận ra người này là ai.

Lục Sơn Quân khẽ cười.

"Sợ à?"

Lục Thừa Phong cố nén cảm giác muốn bỏ chạy, đè nén thanh âm run rẩy, trả lời.

"Đương nhiên sợ rồi."

"Nghe nói mấy năm nay ngươi dường như không xuất hiện ở huyện Ngọc Xương, có làm theo ước định với ta không?"

Lục Thừa Phong tự biết lúc này là thời khắc sinh tử. Mặc dù hàn ý nồng đậm nhưng lời nói của y vẫn không nhanh không chậm.

"Trước lo việc nhà, sau mới hành hiệp. Vân Các của ta không ổn, nguy cơ bốn phía. Vào lúc này mà nói, làm việc hiệp nghĩa chính là bảo vệ gia đình!"

Ánh mắt Lục Sơn Quân lộ vẻ suy tư nhưng vẫn im lặng, y nhìn về phía cuối con đường.

"Yêu nghiệt phương nào tới đây giết người?"

"Nghiệp chướng muốn chết!"

Hai tiếng hét to từ trên đường phố vang lên, rơi vào trong tai Lục Sơn Quân. Dĩ nhiên là vừa rồi y mới hiển lộ ra yêu khí nên đã bị Dạ Du Thần nhận ra.

"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới lại sơ suất như vậy. Ta cũng không muốn xung đột với Âm Ti đâu."

Nói xong câu này, Lục Sơn Quân nhảy lên, thân hình bay lơ lửng rồi nhanh chóng biến mất.