Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 249




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa


***

Lụa được dệt từ tơ tằm vốn không có màu nên cần dùng thuốc nhuộm để tạo màu. Vụ án tơ lụa màu máu là cách gọi của hậu thế, cũng là tin đồn truyền khắp trên dưới Đại Trinh lúc này, ngụ ý quan trường nhuốm máu.

Án này vừa hạ màn, nếu tính cả những quan chức nhỏ thì số lượng quan viên mất chức phải lên đến hàng ngàn người. Kẻ phạm trọng tội liên tục rơi đầu, đám ác nô tòng phạm cũng nhiều vô số kể.

Âm Ti ở khắp Uyển Châu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, tiếp nhận linh hồn của đám tội nghiệt này, để cho đao phủ và quan phá án không nhiễm phải lệ khí.

Vàng bạc tiền tài được kê biên từ các kho tư nhân khắp Uyển Châu trong lúc nhất thời khó mà đếm xuể. Vô số án oan bị lật lại chưa được giải quyết. Ngoại trừ nhiều nhất là án oan của người dân, cũng không ít quan viên thanh liêm bị vu oan, hãm hại.

Doãn Triệu Tiên trấn giữ Lệ Thuận phủ, điều phối rất nhiều quan viên trong đoàn Tuần Sát Sứ để hỗ trợ ổn định chính vụ. Từ việc lật lại án cho đến thống kê, kê biên tài sản đến bắt bớ, cái nào không rõ thì đích thân chủ trì, đồng thời tham gia vào quá trình điều tra.

Mặc dù quan viên Uyển Châu mất đi sáu thành, nhưng nếu tra xét thật kỹ càng, thật ra mất đi tám thánh vẫn còn ít. Trong hoàn cảnh này, kẻ trong sạch thật sự quá ít ỏi. Nhưng chỉ cần bọn họ không chạm vào ranh giới cuối cùng mà Doãn Triệu Tiên tự đặt ra, đối với kẻ chỉ phạm tội nhẹ, y cũng mắt nhắm mắt mở, trừng phạt sơ sơ rồi bỏ qua, bởi vì Uyển Châu hiện giờ cực kỳ thiếu quan viên.

Tin tức truyền đến Kinh Kỳ phủ làm cho cả triều đình chấn động. Văn võ bá quan không ai không hoảng sợ, thậm chí tin này còn khiến cho tất cả quan lại, dân chúng khắp giang sơn Đại Trinh kinh hãi không thôi.

Số ít quan viên thanh liêm của Uyển Châu đều vỗ tay khen hay. Vào thời điểm cuối năm, dù là người không biết uống rượu cũng uống đến say mèm. Hơn nữa, bách tính của Uyển Châu vốn dĩ đang thấp thỏm không yên, lúc này cũng trở nên mừng rỡ như điên.

Vào thời khắc cuối năm, hàng trăm hàng ngàn gia đình của Uyển Châu nhận được lễ vật đón xuân tốt nhất. Đây chính là tin tức khiến lòng người phấn chấn.

Quan phủ công khai dán cáo thị, với ý chính là: các phủ các huyện thuộc Uyển Châu, chỉ cần là người bị xâm chiếm điền sản ruộng đất, có thể chuộc lại theo như giá cả lúc bị ép bán. Dù không có ngân lượng thì cũng có thể tăng nhẹ thuế thu hoạch trong ba năm tới để thế chấp. Có thể tự do lựa chọn trồng lương thực hay trồng dâu nuôi tằm. Nghiệp đoàn tơ dệt trên khắp Uyển Châu cần thu mua lá dâu hoặc là kén tằm từ trong tay người dân theo giá cả hợp lý.

Doãn Triệu Tiên đã sớm tính toán diệt trừ đám gian trừ ác ôn, chỉ lưu quan diện và một ít thương nhân, bảo hộ cẩn thận để không trực tiếp đánh gãy ngành nghề sản xuất tơ lụa của Uyển Châu, hơn nữa, phân phối lợi nhuận theo cách hợp lý hơn, ít nhất có thể để cho bách tính có cuộc sống yên ổn. Mặc dù y chưa từng học qua hệ thống lý luận kinh tế học nhưng vẫn cảm thấy làm như vậy là hợp lý nhất.

Chiến dịch cải tổ quan trường rầm rộ và phục hồi sinh kế cho người dân tại Uyển Châu tiếp tục kéo dài cho đến tận cuối xuân mới yên ổn.

Do nhân thủ không đủ và còn nhiều chỗ thiếu kinh nghiệm, quá trình cải tổ có rất nhiều thứ luống cuống tay chân. Nhưng dần dần theo thời gian, nhân thủ khắp nơi dưới sự dẫn dắt của Doãn Triệu Tiên càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Ngay cả hạt giống dự trữ để bách tính tái canh tác cũng được y nghĩ đến nên không làm giảm sản lượng tơ lụa.

Cũng có một số học trò, thế tử trong một vài thư viện ở Uyển Châu được quan viên điều động đến hỗ trợ, miễn cưỡng ổn định thế cục nơi này.

Đại Trinh thực hành chế độ thu thuế theo quý. Vốn tưởng rằng vì hỗn loạn đầu năm, kinh tế năm thứ hai của Uyển Châu khẳng định chịu ảnh hưởng, cho nên thuế thu được cũng sẽ giảm rất nhiều. Nhưng với số tiền tham ô kếch xù được tịch thu, cho dù phần lớn đều được nộp vào quốc khố, số còn lại cũng đủ để chèo chống xây dựng lại nền kinh tế của Uyển Châu.

Kinh tế của Uyển Châu xác thực bị trọng thương trong ngắn hạn, nhưng trên thực tế tiền thuế thu được vẫn cao hơn hai thành có thừa so với cùng thời kỳ những năm trước, bởi vì sau khi giảm bớt tầng tầng bóc lột, kim ngạch bình thường chính là như thế.

Sau khi tin tức truyền về kinh đô, Nguyên Đức Đế đang buồn bực thành bệnh cũng hiếm khi long nhan vui vẻ. Từ khi thu được tấu chương từ Uyển Châu, vào buổi tảo triều ngày thứ hai, lão hoàng đế kéo lấy tấm thân bệnh tật, ngay trước mặt bá quan văn võ trong triều, khích lệ Doãn Triệu Tiên là "Nhân tài phò vua".

Qua chiến dịch này, danh tiếng của Doãn Triệu Tiên lần nữa vang danh thiên hạ, vô số người kính ngưỡng.

Đương nhiên, người hận Doãn Triệu Tiên thấu xương cũng không ít. Thậm chí mấy tháng trước, y còn trải qua hai lần ám sát hữu kinh vô hiểm.

Vào sáng sớm mùa hè năm Bính Tuất, ở đại sảnh phủ nha của Lệ Thuận phủ, Doãn Triệu Tiên mang theo một đám thuộc hạ đang khom người cúi đầu.

Một lão thái giám đứng trước cửa phủ nha cao giọng tuyên chỉ.

"Vâng mệnh Đế Thiệu Ưng, Tri phủ Lệ Thuận phủ Doãn Triệu Tiên, trung quân ái quốc, diệt trừ tham quan, làm quan thanh liêm, chiến tích nổi bật, quản lý Uyển Châu có thành tích tuyệt vời, khiến cho quốc thái dân an, hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm... Đặc biệt phong Doãn Triệu Tiên là Tri Châu của Uyển Châu, kiêm chức Tri phủ của Vân Ba phủ, khâm thử!"

Vừa nghe chỉ, thậm chí Doãn Triệu Tiên còn cảm thấy hoảng hốt, đến tận khi thánh chỉ tuyên đọc xong cũng không kịp phản ứng.

"Doãn đại nhân, Doãn đại nhân còn không mau tiếp chỉ!"

Doãn Triệu Tiên lúc này mới tỉnh lại. Y dẫn thuộc hạ cùng nhau tiếp chỉ, khấu tạ thánh ân.

"Doãn Triệu Tiên khấu tạ thiên tử thánh ân!"

...

Khi Doãn Triệu Tiên ở trong phủ nha của Lệ Thuận Phủ nhận sắc phong, Kế Duyên đang ngồi ở trong sân nhỏ của Tiểu Các cầm bút viết cái gì đó.

Giờ khắc này, trong lòng bỗng có cảm giác, Kế Duyên dừng tĩnh tọa, đầu ngón tay trái hiện lên quân cờ trắng. Dường như hắn có thể xuyên qua quân cờ cảm nhận được nỗi lòng biến hóa và cảm xúc của người bằng hữu.

"Hạo nhiên cuồn cuộn, Chính Đức thanh minh."

Trong ý cảnh sơn hà, hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng mảng Huyền Hoàng chi khí xuất hiện từ hư không. Dù trước kia, hắn cũng từng cảm giác được sự gia tăng của Huyền Hoàng chi khí, nhưng nhìn chung ở thời điểm đó, nó đều mỏng như sợi tơ, cho nên tổng thể trước kia Kế Duyên gần giống như "Sống bằng tiền dành dụm".

Huyền Hoàng chi khí này sớm đã nhiều lần chứng minh nó chính là Công Đức Khí. Lần đầu xuất hiện là khi thu được Sắc Lệnh Âm ở Triệu gia trang. Phải nói rằng ngoại trừ Sắc Lệnh Âm, Kế Duyên còn khiến cho ý cảnh đan lô hiện ra Ngũ Hành chân ý, đồng thời hoá sinh Âm Dương nhị hoả, đồng thời thúc đẩy sinh trưởng ra Tam Muội Chân Hỏa sơ khai.

Sắc Lệnh Âm là thủ đoạn thực dụng nhất của hắn. Tam Muội Chân Hỏa chẳng những có thể giúp cho tốc độ luyện hóa pháp lực của Kế Duyên tăng cực nhanh, giờ cũng đã từ hư chuyển thành thực, sử dụng thích hợp thì uy lực tuyệt đối bất phàm.

Đồng thời Ngũ Hành chân ý trên đan lô lúc trước cũng là sau khi Kế Duyên chơi cờ, phát hiện căn nguyên Ngũ Khí trong cơ thể mình biến hóa rõ rệt, khiến cho tu vi của hắn tăng lên. Pháp lực chứa trong đan điền và khiếu huyệt trên thân thể dù chỉ mới được khuếch trương một chút nhưng hiệu suất như thế đã rất không tầm thường.

Có thể nói hầu hết những chỗ tốt trên một phần "Chính Đức Bảo Công Lục" lúc trước đều thuộc về Kế Duyên.

Duy chỉ có Huyền Hoàng chi khí, dù hiển hóa vì Sắc Lệnh Âm bị Kế Duyên cảm nhận được, nhưng hắn lại cảm thấy nó không sinh ra vì "Chính Đức Bảo Công Lục". Mà nó là thứ vốn tồn tại bên trong ý cảnh của chính hắn, chỉ là sau một lần kia mới xuất hiện.

Còn như khởi nguồn, chỉ sợ cũng có quan hệ với bàn cờ lúc trước.

"Chính Đức Bảo Công Lục" dĩ nhiên là một phần cơ duyên của Triệu Thổ Địa, nhưng cũng có lẽ nó đang chờ đợi người nào đó. Kế Duyên không dám nói người đó là mình nhưng tuyệt đối là loại người tương tự như mình, tâm tính hoặc chính là Huyền Hoàng Khí kia.

"Quân cờ then chốt trong tay... cũng chỉ có một con!"

Kế Duyên cảm thán. Cũng không phải hắn nói đám quân đen, quân trắng khác vô dụng, mà trước mắt cũng chỉ có mỗi hảo hữu Doãn phu tử có thể tạo ra tác dụng trọng yếu trên "Bàn cờ", xem như góp phần ổn định Đại Trinh.

Nghĩ vậy, ở bên trong ý cảnh, hắn nhìn kỹ một quân cờ lúc ẩn lúc hiện, đại diện cho hòa thượng Tuệ Đồng.

Loại trạng thái này cũng rất đặc biệt, chỉ có thể nói gần như trở thành quân cờ, hơn nữa lại không hiện ra khi chia tay, mà một lúc sau đó mới bắt đầu xuất hiện biến hóa. Lúc ấy chính Kế Duyên cũng không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, suýt nữa đã bay đến nước Đình Lương để hỏi.

Dù chưa được xem là một quân cờ hoàn chỉnh nhưng Kế Duyên lại có thể nhờ nó cảm nhận được hòa thượng vẫn ổn, cũng coi là chuyện tốt.

"Tuệ Đồng đại sư vừa đi hơn nửa năm, không biết đã phát hiện được gì chưa."

Cảm khái xong, Kế Duyên liền hoàn hồn, tiếp tục viết chữ.

Giấy trên bàn đá là loại thường, nhưng chữ lại không tầm thường. Lúc này chữ hắn viết ra không chỉ là thôi diễn Sắc Lệnh Pháp, mà còn để thôi diễn Tụ Lý Càn Khôn.

Ngày hôm nay, cây táo mới nở hoa, chỉ là hiện giờ mùi thơm của hoa táo không còn tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ, mà hóa thành một luồng khí tươi mát rất khó nhận ra. Thậm chí nếu không để ý thì không thể phát hiện, nhưng có thể giúp cho người dân ở phường Thiên Ngưu và bách tính xung quanh cảm thấy thoải mái dễ chịu.

"Lạch cạch..."

Tiếng cào nhè nhẹ vang lên. Hồ Vân leo tường, rồi đáp xuống nội viện. Nó thấy Kế Duyên ở trong sân liền vội vàng ôm móng vuốt hành lễ.

"Xin chào Kế tiên sinh."

"Ừm, lần sau nhớ đi vào từ cửa."

Hồ ly gãi gãi tai, sau đó lại đi đến bên cạnh hắn.

"Ta sợ ngài đang ngủ, đánh thức ngài sẽ không tốt."

Hồ Vân cũng nói thật tình. Thời gian ngủ của Kế tiên sinh càng ngày càng dài, bình thường ba ngày mới tỉnh một lần, có đôi khi mười ngày nửa tháng mới tỉnh lại cũng không lạ.

Dù Kế tiên sinh từng nói mắt của mình không tốt, được rồi, điểm này Hồ Vân thật ra cũng không cảm giác được. Nhưng lỗ tai của Kế tiên sinh thật sự rất linh, một chút động tĩnh đều chạy không khỏi. Hồ Vân cho rằng, gõ cửa rất dễ quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi hoặc tu hành.

Thấy Kế tiên sinh không để ý tới mình, Hồ Vân cũng mất hứng nằm sấp trên bàn đá, nói mục đích lần này mình tới đây.

"Kế tiên sinh, Lục Sơn Quân bắt đầu rụng lông rồi. Hắn nói gần một trăm năm nay chưa từng thay lông, không biết liệu có phải việc tu hành xảy ra vấn đề, nên để ta tới xin ý kiến của ngài."

Kế Duyên cười cười không nói gì, rút ra một tờ giấy mới, viết xuống bốn chữ lớn.

Hồ Vân ở một bên nhìn xem, nhịn không được đọc lên: "Thoát thai hoán cốt..."

Hồ ly sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên nhìn về phía Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, Lục Sơn Quân sắp hóa hình rồi sao?"

"Còn sớm, còn sớm, nhưng đúng là chuyện tốt. Đây là giai đoạn thoát thai hoán cốt trước khi hóa hình, có ý nghĩa phi phàm với yêu tu, yêu vật tầm thường cũng sẽ không như thế."

Vừa nói chuyện, chữ viết trên trang giấy hiện lên vầng sáng, nhấc lên thổi thổi, tất cả nét mực liền tự mình khô hết.

"Vậy yêu vật nào sẽ thoát thai hoán cốt? Ta có được hay không?"

Hồ ly chỉ mình, vô cùng chờ mong, hỏi dò.

Kế Duyên chỉ nghiêng mắt nhìn nó, cũng không trả lời vế sau câu hỏi. Hắn mở miệng chậm rãi trả lời đáp án vế trước.

"Ví dụ như, thời điểm Thủy tộc tinh quái được ông trời ưu ái hóa thành Giao, liền sẽ thoát thai hoán cốt."