Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 172




Dịch: Phong Thanh

Biên: Mèo Bụng Phệ

Với những yêu quái mắc kẹt tại bước luyện hóa xương ngang, Kế Duyên cũng đã có một ít nghiên cứu lý luận. Trên bản chất, xương ngang không phải một khối xương lớn trong cổ họng, mà được miêu tả linh hoạt hơn.

Chủ yếu đề cập đến yêu thú đã hình thành linh tính bắt đầu khống chế thanh âm phát ra ở lưỡi. Cái gọi nghẹn ở cuống họng chính là như có xương mắc kẹt ở cuống họng, muốn trò chuyện nhưng nói không nên lời. Luyện hóa xương ngang mở khiếu ở lưỡi, dây thanh quản và cuống lưỡi mới trở nên linh hoạt như của con người.

Cũng có thuyết cho rằng xương ngang còn gọi là “xương lưỡi”, nhưng nó chắc chắn có ảnh hưởng kép đến cảnh giới tu luyện và sự biến đổi thể chất. Dù nói thế nào chăng nữa, luyện hóa xương ngang cũng xem như bước đầu gian nan trong quá trình tu luyện của động vật, qua ải này mới được xem là yêu tinh.

Kế Duyên thông qua biến hóa của quân cờ cảm thụ được rõ ràng quá trình khó khăn này. Mỗi âm thanh ho khan biến đổi của hồ ly Hồ Vân như truyền vào tai Kế Duyên, phảng phất như đang ngồi kế bên.

Trên núi Hồng Đỉnh của dãy Vân Sơn, Kế Duyên đang nhắm mắt nằm nghiêng, trên mặt hắn hiện lên nét vui mừng. Tiểu hồ ly tỉnh mộng khiến cảm ứng với quân cờ cũng dần biến mất.

Bên trong Cư An Tiểu Các, Doãn Thanh nghe được tiếng ho khan thì quay người lại xem. Cậu phát hiện tiếng ho này phát ra từ hồ ly đang nằm trên bàn. Doãn Thanh chưa bao giờ nghe động vật ho khan nên chỉ nghĩ có phải hồ ly ăn táo nên bị sặc chăng.

“Khục … khụ khụ khụ… Khù khụ khục khục… Khục”

Cậu đến gần thêm mấy bước. Hồ ly càng ho khan mạnh hơn nữa, khiến Doãn Thanh như rơi vào ảo giác có phải nó đang ho ra từng luồng tro bụi.

“Tiểu hồ ly, ngươi thế nào rồi? Có muốn uống chút nước không?”

Doãn Thanh chạy vội đến gần bàn đá, lấy cái ấm trên bàn rót một chén nước, đưa đến bên miệng hồ ly.

“Uống miếng nước cho trơn cổ họng.”

Xích hồ ho một lúc rồi cũng đỡ hẳn, nó dùng chân giữ cái chén Doãn Thanh đưa tới, liếm lấy liếm để nước trong chén.

Tim hồ ly đang đập rất nhanh, uống đủ nước cũng bình tĩnh lại, hiển nhiên nó biết rõ đã bước qua cửa ải nào.

Lúc này, từng đợt linh khí cọ rửa thân thể hồ ly, tất cả giác quan của nó cũng cảm nhận được không ít linh khí bên ngoài.

Nhưng hồ ly cảm thấy rất mơ hồ, dường như giấc mơ luyện hóa xương ngang cũng không quan trọng bằng ký ức về cái tên đại tiên sinh đã ban cho, cái tên năm xưa nó đã lãng quên trong khu rừng vắng, nó gọi là “Hồ Vân”.

“Hồ.. Hồ Vân…”

Một chất giọng thanh thúy phát ra từ cuống họng của Xích hồ khiến Doãn Thanh bị giật mình. Cậu chỉ vào tiểu hồ ly, không thể nói được lời nào, trong lòng chợt có chút hoảng hốt.

Hồ ly vừa thốt lên tên của mình xong, theo bản năng lấy hai chân trước đưa lên che miệng, trong lòng hoảng sợ nhưng rất hưng phấn, trừng mắt lớn mắt nhỏ với Doãn Thanh.

“Ngươi biết nói chuyện rồi?”

Doãn Thanh lấy bình tĩnh, cẩn thận hỏi lại.

Sau đó, tiểu hồ ly bắt chước lại câu vừa rồi của Doãn Thanh.

“Ngươi biết, nói chuyện…”

“Ta vốn biết nói chuyện, ta đang hỏi ngươi mà.”

“Ta, vốn biết nói chuyện, ta đang hỏi ngươi mà…”

Vẻ mặt hồ ly hiện lên nét vui mừng, giống như vẹt nhại lại ngữ điệu của Doãn Thanh, dù phát âm vẫn chưa chuẩn nhưng tiếng nói trong trẻo dễ nghe.

Doãn Thanh cũng vui vẻ, giống như là đã hiểu, chỉ tay vào chính mình.

“Ngươi đang học theo ta nói chuyện à?”

“Học, nói, nói chuyện…”

Xích hồ gật nhẹ đầu, sau đó dùng móng vuốt chỉ vào bản thân.

“Hồ… Vân!”

Doãn Thanh sững sờ, suy nghĩ một hồi bỗng nhớ lại chuyện lúc trước, nét vui mừng hiện lên trên mặt.

“Đúng đúng đúng, ngươi là Hồ Vân, Kế tiên sinh đặt tên cho ngươi là Hồ Vân!”

“Hồ Vân, Hồ Vân, ngươi là Hồ Vân!”

Xích Hồ cũng cao hứng khoe khuẩy móng vuốt.

“Không đúng. Ta là Doãn Thanh, ngươi mới gọi Hồ Vân! Được rồi, để ta dạy ngươi cách nói chuyện!”

“Dạy… nói chuyện, dạy nói chuyện!”

Bản thân hồ ly đã có thể nghe hiểu một ít ngôn ngữ của con người, ít nhất đã phân biệt được ngươi, ta, hắn, nhưng khi nói chuyện vẫn nghe ra sự khác biệt, nếu không giống sẽ học Doãn Thanh lặp lại. Nhờ có Doãn Thanh chỉ bảo, tốc độ hồ ly học tập ngôn ngữ khá nhanh.

Bên trong Cư An Tiểu Các, một người một cáo đều cực kỳ vui vẻ, giống như tìm được một trò vui, ngươi một câu ta một câu mà bắt đầu.

Ngay cả cây táo lớn trong sân cũng lấy tán cây ngăn cản ánh nắng chói chang ngày thu, cành lá đung đưa theo gió, cũng lộ ra nét bình an.



Tại phủ đệ Ngụy gia, Đức Thắng Phủ, lúc này có một đứa bé trắng trẻo mập mạp, mặc cái yếm đỏ, đi chân đất, đang hấp tấp chạy trên hành lang.

Trên tay đứa trẻ còn ôm một con con hổ đầu to may bằng vải bông. Cậu bé vung bước chân ngắn ngủn, chạy thật nhanh trên hành lang.

“Thiếu gia… Thiếu gia người ở đâu! Thiếu gia đừng làm ta sợ nữa!”

Thanh âm hoảng hốt của một nha hoàn từ nơi khác truyền đến, bước chân vội vàng chạy qua khúc hành lang này, rồi lập tức quay người lại. Đứa bé tròn vo mặc yếm kia vẫn đang chạy về phía trước. Nha hoàn thở phào nhẹ nhõm một hơi vì đã tìm thấy, vội vàng đuổi tới.

“Thiếu gia, người đừng chạy nữa, coi chừng té!”

Đứa bé mặc yếm này chính là tâm can bảo bối của Ngụy Vô Úy, tên gọi Ngụy Nguyên Sinh, cũng là niềm yêu thích độc nhất vô nhị của các trưởng bối Ngụy gia. Người đuổi theo chính là nha hoàn thiếp thân mười bảy tuổi đang chăm sóc cậu bé này.

“Đọc sách khó lắm, chẳng vui gì cả, ta muốn đi tìm mẹ, ta muốn đi tìm cha!”

Tiểu nha hoàn sải bước nhanh nhẹn, chạy vài chục bước đã đuổi kịp đứa bé, bế lên.

“Thiếu gia đừng phá phách nữa, hôm nay là ngày đầu tiên phu tử lên lớp, chớ lưu lại ấn tượng xấu!”

Mặc kệ lời khuyên của nha hoàn, đứa nhỏ này cứ xoay qua xoay lại, vung tay đá chân, nắm tay mập mạp, tung lên mặt nha hoàn.

“Tiểu Thúy mau buông ta ra, ta muốn đi tìm cha phân xử. Nào có chuyện trẻ con ba tuổi đã bắt đọc sách. Ta không đi, ta không chịu đi, phu tử không cho ta nhổ râu ông ấy!”

Phía sau hành lang, lão phu tử đang cầm một cuốn sách cũng chạy tới, thở hồng hộc.

“Hô… hô… Tiểu Thúy cô nương, đã tìm được người chưa?”

“Tìm được rồi phu tử, ngài đừng lo lắng. Trong ngoài Ngụy phủ đều có người canh chừng, thiếu gia không có việc gì. Ấy ấy đừng… Thiếu gia không được kéo chỗ đó.”

Lão phu tử vội vàng che mắt, quay đầu chỗ khác, miệng lẩm bẩm “Phi lễ chớ nhìn!”

Sau nửa khắc đồng hồ, Ngụy Nguyên Sinh về lại trước bàn sách trong thư phòng, bị nha hoàn Tiểu Thúy đặt trên chiếc ghế lót nhiều tầng nệm bông.

“Phu tử, lần này Tiểu Thúy phải ở bên cạnh trông chừng, không thể chỉ để hai người giảng bài được.”

Trải qua sự việc ban nãy, phu tử cũng hơi sợ, nên không dám từ chối.

“Đây là việc đương nhiên, việc đương nhiên…”

Ban nãy, Ngụy Nguyên Sinh tự nói mình ba tuổi, thực ra tên nhóc này mới vừa tròn hai tuổi. Nhưng nó có thể nhảy thẳng từ chiếc ghế cao xuống, khiến lão phu tử lúc đó sợ hết hồn. Còn thằng nhóc thì không có việc gì, trốn học bỏ chạy.

“Nhưng mà theo lão phu thấy, công tử quý phủ thật là một đứa trẻ thông minh, học tập giỏi giang không chừng sau này sẽ là Doãn công thứ hai của Đức Thắng Phủ.”

Hiện nay, địa vị của Doãn Triệu Tiên trong lòng người đọc sách cực kỳ cao, ngay cả lão phu tử này đã sáu, bảy mươi tuổi nhưng khi nhắc đến cũng xưng hô là “Doãn công”. Điều này cho thấy thi đậu Tam nguyên có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào.

Lão phu tử vuốt râu nhìn đứa bé đang ngồi trước bàn học, cả người đứa bé chắc nịch, trắng trẻo mập mạp, môi hồng răng trắng, trẻ nhỏ hay nóng, chỉ mặc một cái áo yếm nhỏ, vừa nhìn đã thấy đáng yêu.

Người trên kẻ dưới ở Đức Thắng Phủ đều biết Thiếu công tử Ngụy gia sinh tháng mười một năm Mão. Đã qua hai năm thì xem như ba tuổi, nhưng nếu tính theo tháng thì mới chỉ tuổi rưỡi mà thôi.

Trẻ con như nó, ở nhà người khác còn phải lo chuyện cứt đái bế ẵm, thế mà Ngụy phủ đã mời thầy đến dạy học chữ.

Lão phu tử ban đầu cũng chỉ nghĩ về tiền, nhưng sau một hồi tiếp xúc, lão cảm thấy kinh ngạc như gặp thần đồng.

Đây là đứa trẻ ba tuổi? Dù giọng nói vẫn còn nhõng nhẽo nhưng thông minh không giống người thường, nếu hình dung, đó chính là rất có linh tính.

“Tiểu Thúy, ngươi đi ra ngoài, không đi ta sẽ không học!”

Ngụy Nguyên Sinh vẫn còn hờn dỗi, không chịu để nha hoàn đứng ở bên cạnh.

Tiểu Thúy lúng túng nhìn lão phu tử, do dự một hồi mới nói.

“Thiếu gia không được trốn, ta ở ngoài cửa. Mà tối nay gia chủ chắc chắn sẽ hỏi về chuyện sáng nay. Nếu người lại trốn, ta sẽ không che giấu cho đâu.”

“Ngươi, ngươi.”

Ngón tay nhỏ chắc nịch của Ngụy Nguyên Sinh chỉ vào Tiểu Thúy, muốn mắng người nhưng không biết chữ thô tục nào để nói.

“Người xấu!”

“Làm phiền phu tử!”

Tiểu Thúy nghĩ đến phu tử, thi lễ xong ra ngoài, lão phu tử cũng chắp tay đáp lễ.

“Cứ tự nhiên!”

Chờ nha hoàn vừa đi, lão phu tử nhìn đứa bé một lần nữa, lộ ra khuôn mặt tươi cười hiền hòa.

“Tiểu công tử có biết năm nay cầm tinh con gì không?”

“Đương nhiên là năm Tỵ rồi!”

“Ừm, Tiểu công tử bây giờ ba tuổi, là thuộc cầm tinh gì?”

“Thuộc Mão!”

“Tốt, vậy nếu như…”

“Ngừng ngừng ngừng…”

Ngụy Nguyên Sinh quơ cánh tay nhỏ.

“Hỏi lung tung quá vậy, cái này không biết, kia cũng không biết còn dám tới dạy ta?”

Lão phu tử bị nghẹn họng một chút.

“Tiểu công tử cực kỳ thông minh, quả thật lão phu ít thấy. Những năm này, Đức Thắng Phủ quả được Văn Khúc tinh chiếu sáng rồi.”

“Lúc ta mới đầy tháng đã uống sữa pha với nước ép tiên quả, đương nhiên phải lợi hại rồi.”

Lão phu tử nghe mấy lời này cũng chỉ cười cho qua chuyện.

“Ha ha, tiểu công tử nói đùa.”

“Nhìn xem, lời trẻ nhỏ không cần phải kiêng dè, đứa bé ba tuổi nói mà ngươi cũng không tin.”

Nhưng nó vẫn sợ cha của mình, thành thử chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng sự nhàm chán để đọc sách.

Phu tử vuốt râu, cầm lấy cuốn sách “Quần điểu luận – Đồng sinh đáp viết” trên bàn, đây là cuốn sách Doãn Triệu Tiên truyền bá ở Đức Thắng phủ, phần thứ nhất này đặc sắc ở chỗ thú vị và quen thuộc, nội dung bên trong so với những cuốn sách khác càng thêm dễ hiểu, dễ thuộc, rất thích hợp cho vỡ lòng.

Lão phu tử vừa mới thử qua năng lực của tiểu công tử, tin chắc rằng giảng dạy những thứ này nó có thể hiểu được.

Tối đó, sau khi Ngụy Vô Úy trở về đã hỏi thăm tình hình dạy học của Lý phu tử, nhận được đáp án không ngoài mong đợi, phu tử khen con trai ông không dứt miệng.

Sau đó, Ngụy Vô Úy lại hỏi riêng Ngụy Nguyên Sinh.

Dưới ánh đèn phòng ngủ của chính thê, Ngụy Nguyên Sinh đang ngồi trong lòng mẫu thân, Ngụy Vô Úy ngồi trên ghế thái sư ở bên cạnh. Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Úy nói rõ ngọn ngành câu chuyện với con trai.

“Nguyên Sinh, hôm nay con biểu hiện không tồi. Con biết vì sao phụ thân lại cho con đọc sách biết chữ sớm như vậy không?”

Ngụy Nguyên Sinh ôm con hổ bằng vải thích nhất của mình, trả lời.

“Con quá thông minh!”

“Nhãi con nhà ngươi… Con thông minh, không sai. Bởi vì trước khi con đủ năm tuổi, phụ thân sẽ đưa con đến một nơi, nếu trước đó con có thể biết chữ đọc sách thì không còn gì bằng rồi.”

“Năm tuổi?”

Ngụy Nguyên Sinh đếm đầu ngón tay tính toán, đó không phải là cuối năm sau sao?

“Lão gia… Nguyên Sinh còn nhỏ như vậy…”

Ngụy phu nhân có chút không nỡ, nhưng lời còn chưa nói ra thì Ngụy Vô Úy đã quát ngưng lại.

“Đúng là lòng dạ đàn bà, chuyện này có quan hệ đến tương lai của Nguyên Sinh, cũng có quan hệ với tương lai của Ngụy gia, nếu nói cơ hội ngàn năm có một cũng không sai.”

Nói đến đây, Ngụy Vô Úy đứng lên, đi đến trước giường, thân thể mập mạp ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn con trai rồi chậm rãi nói.

“Đêm nay là lần đầu tiên phụ thân nói cho con biết bí mật của Ngụy gia, nhưng phụ thân muốn con biết chừng mực. Chuyện này không được nói lung tung, ít nhất là trong một hai năm này là không được. Nếu truyền ra ngoài thì Ngụy gia ta phúc họa khó lường, có hiểu không?”

Ngụy Nguyên Sinh cảm thấy hơi sợ, cọ lấy người mẫu thân, giọng thút thít như trẻ đang bú nói.

“Đã hiểu…”

Ngụy Vô Úy gật đầu, sau đó mới híp mắt hồi tưởng, nói.

“Ngụy gia ta có khối bảo ngọc, trước đây được nhiều đời truyền lại một điển cố, trải qua nhiều năm người trong tộc cũng không còn tin là thật. Sau đó xảy ra một biến cố,… chuyện này phải kể từ lúc ở huyện Ninh An…”