Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 140




Dịch: Đô Đô bé bỏng

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Hai câu thơ của Kế Duyên cũng khiến cho Thổ Địa Công sinh lòng đồng cảm. Ông ấy nhìn con nai trắng kia, liền thấy nó khụy hai chân trước xuống, quỳ rạp trước mặt mình.

"Nè nè, vậy sao được! Nàng nai trắng, nàng mau đứng lên! Ta đồng ý với cô nương là được chứ gì! Nhưng mà lão phu nói trước, dù là chủ nhân của cô nương và ta có vác mặt tới, cũng chưa chắc vị Thành Hoàng Kinh Kỳ kia nể mặt đâu!"

Thổ Địa Công cầm thanh trượng cây mây lên, đưa về phía con nai trắng kia, nâng nhẹ một cái, đỡ nó đứng dậy, không cho nó tiếp tục quỳ nữa. Nó vẫn là một con nai tiên, chủ nhân lại đứng bên cạnh, để nó quỳ như thế cũng không thích hợp cho lắm.

Mặc dù không cho Bạch Nhược quỳ, nhưng nàng nghe câu nói vừa rồi của Thổ Địa Công, bèn vui mừng khôn xiết.

"Tạ ơn ngài đồng ý giúp tiểu nữ. Hiện tại tiểu thiếp chỉ hy vọng có thể gặp lại Chu lang mà thôi. Nếu Thành Hoàng đại nhân không đồng ý ban ơn, rồi bắt tiểu thiếp đi luyện hồn ngay lập tức, tội thiếp cũng cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không oán giận ngài!"

Bạch Nhược vẫn luôn nhớ kỹ lời của Kế Duyên ban nãy. Nàng ấy có thể quỳ xuống trong thoáng chốc, nhưng nhất định không được nài nỉ, thúc ép. Tốt hơn hết, nàng cần thể hiện thái độ cho thấy, nếu ngài giúp ta chính là ơn cao bằng trời, lòng ta chỉ có lòng cảm kích, không bao giờ oán giận.

Nai trắng bày tỏ rất tha thiết, Thổ Địa Công nghe vậy bèn gật đầu. Ông ta nhìn sang Kế Duyên và thanh tiên kiếm lơ lửng sau lưng một chút, rồi mở lời trấn an nàng nai trắng.

"Nai trắng nhỏ cũng đừng quá lo lắng. Dù vị Thành Hoàng kia có tâm địa sắt đá đi chăng nữa, có ta và chủ nhân của nàng ở đây, muốn mang ngươi rời khỏi cũng là chuyện không khó!"

Không phải dễ dàng gì mà một động vật có thể tu hành thành đạo. Hơn nữa, trường hợp một con vật nào đó có cơ duyên đi theo đạo gia tu hành, có sư thầy dạy bảo đã hiếm lại càng hiếm hơn. Trong trường hợp của con nai trắng này, có lẽ nó hơi khuyết thiếu tâm tính tu đạo, nhưng lại nhiều hơn trăm phần chân thành, là kẻ chân thành thật sự trong muôn ngàn chúng sinh có tình có nghĩa.

Thổ Địa Công cực kỳ có thiện cảm trong trường hợp này, thậm chí thấu hiểu hơn cả Kế Duyên. Hay nói một cách khác, ông ấy không hề muốn con nai trắng trước mặt phải cắt đứt con đường trở thành thần linh trong trời đất hiện tại.

Thổ Địa Công nhìn Kế Duyên đang đứng cạnh bên, tin tưởng vị chủ nhân này cũng không bao giờ bỏ mặc nàng.

"Người này có đạo hạnh khó lường, lại hiểu biết lễ nghĩa như thế, chẳng trách lại có thể dạy dỗ ra một nàng nai trắng kỳ lạ đến thế."

Nhìn thấy Thổ Địa Công đã tỏ rõ thái độ cũng với hành động vui sướng, tạ ơn của nàng nai trắng kia, vị "chủ nhân" Kế Duyên này cũng không thể ngồi yên làm ngơ được. Hắn đứng dậy từ chỗ ngồi, chắp tay trước mặt Thổ Địa Công, làm lễ cảm tạ.

"Đa tạ đại nghĩa của Thổ Địa Công. Lần này, Kế Duyên đến đây, tính ra là một dạng khổ nhục kế, hy vọng Thổ Địa Công khoan dung cho lần này!"

"Kế tiên sinh, không cần đa lễ! Nhờ thế mà ta cũng được nghe một câu chuyện xưa cảm động còn gì, cũng không tính là chịu thiệt thòi. Ngài chỉ nhờ ta bỏ ra chút mặt mũi thôi mà, mà thứ đó ta đã quá quen rồi, giờ chúng ta đến Âm Ti thôi!"

"Được rồi, vậy chúng ta lên đường thôi!"

Kế Duyên đồng ý ngay lập tức, còn nai trắng vui vẻ không thôi.

Thổ Địa Công nói "lên đường", dĩ nhiên không phải là đi ra khỏi tòa phủ chằng chịt rễ cây cùng đất vàng này rồi cuốc bộ đến miếu Thành Hoàng, mà ông ấy dùng trượng cây mây gõ nhẹ một cái.

Kế Duyên và nai trắng cảm giác choáng váng nhẹ một thoáng, tựa như mất đi trọng lực trên người. Chốc lát sau, một chùm sáng lóe lên tại điện thờ bên ngoài miếu Thành Hoàng.

Miếu Thành Hoàng nằm tại khu vực điện thờ, đền miếu ở trung tâm, còn miếu Thổ Địa được xây tại phía Tây của tòa thành này.

Hai vị trí cách xa đến bảy, tám phố phường, nhưng một chiêu dịch chuyển này của Thổ Địa Công chỉ là tu vi đơn thuần của ông ấy, chẳng cần vận dụng lực lượng hương hỏa gì cả. Quả không hỗ danh là thần linh của sông núi.

Đến trước miếu Thành Hoàng, Kế Duyên nhìn Thổ Địa Công, mà người sau cũng nhìn lại hắn, cười nhẹ.

"Kế tiên sinh, liền do ta mở lời nhé?"

"Cầu còn không được!"

Chuyện này tốt hơn nhiều so với việc tự thân Kế Duyên đánh tiếng với miếu Thành Hoàng.

Thời điểm ban đêm chính là giờ giấc hoạt động chính của Âm Ti, trong khi hai người đang trao đổi, đã có quỷ sai hiện ra gần đó. Dĩ nhiên vị quỷ sai ấy nhận ra Thổ Địa Công, còn người bên cạnh nói nói cười với ông ấy có lẽ cũng không hề đơn giản.

"Xin chào Thổ Địa Công, xin chào tiên trưởng. Chẳng hay hai vị đến đây có chuyện gì?"

Thổ Địa Công chống gậy mây đi đến, chỉ về con nai trắng đang tự hiện ra quầng sáng xanh huyền ảo bao quanh cơ thể mình.

"Cũng chẳng có chuyện gì to tát. Ta dẫn tội phạm chạy trốn cách đây hai ngày đến nơi này để lãnh án. Chỉ là, đó không phải dạng yêu tà, mà là thú cưỡi nai tiên của vị tiên trưởng này trốn nhà mà đi. Vì lẽ đó, ta và vị tiên trưởng này dẫn nó đến đây, mong rằng quỷ sai có thể thông báo đến Thành Hoàng đại nhân một tiếng!"

Vị quỷ sai này liền giật mình, vì ai ai cũng biết chuyện cách đây hai ngày kia. Dĩ nhiên, gã cũng tường tận chuyện ấy. Nhưng khi nhìn qua con nai trắng này, gã không hề thấy bất cứ một hơi thở yêu tà nào, trái lại, nó có linh vận phi thường, vừa nhìn vào đã biết chính là dị thú của tiên gia.

"Mời Thổ Địa Công và vị tiên trưởng này chờ một lát, tại hạ lập tức đi thông báo Thành Hoàng đại nhân!"

Tên quỷ sai này cũng không dám nói là đi thông báo cho Phán Quan đại nhân, hiển nhiên phải do Thành Hoàng đại nhân tự thân đứng ra mới phải phép. Tuy vậy, dù gã nói thế, nhưng hai người đều biết rõ, kẻ mà gã đi thông báo chính là Phán Quan đại nhân.

Trong phủ Âm Ti Thành Hoàng, các vị Phán Quan Văn, Võ đều đồng loạt nhìn về tên quỷ sai đến thông báo bằng ánh mắt ngạc nhiên.

"Thổ Địa Công đi cùng một vị tiên trưởng đến đây à? Con nai tiên kia là phạm nhân cách đây mấy ngày ư?"

"Thổ Địa Công đã nói như thế!"

Các vị Phán Quan Văn, Võ đều liếc mắt nhìn nhau.

"Chẳng trách Nhật Tuần Du kể báo rằng, nó bị bọn họ tấn công mà không đánh trả, khi chạy trốn cũng không đánh trả, thì ra là do mối ràng buộc khi tu hành."

"Đi thông báo cho Thành Hoàng đại nhân trước đi, chuyện này, chúng ta khó mà đưa ra quyết định."

"Đúng vậy!"

Hai vị Phán Quan đứng dậy, đi đến chủ điện của Âm Ti...

Chốc lát sau, Thổ Địa Công, Kế Duyên và nai trắng được mời vào trong Âm Ti.

Các vị Phán Quan Văn, Võ của miếu Thành Hoàng Kinh Kỳ phủ cùng hai vị Nhật Du Thần trước đây cùng đứng chờ ba người tại lối vào Âm Ti. Sau đó, bọn họ cùng nhau tiến về chủ điện, không hề bị đối xử như sai nha và phạm nhân.

Kiến trúc của chủ điện này cũng tương tự với sự hình dung của Doãn Triệu Tiên khi trước. Tại nơi Kinh Kỳ phủ này cũng chẳng khác biệt gì lắm so với mấy ngôi đền, miếu khác, chỉ là trang trí khác nhau mà thôi.

Đây là lần đầu tiên mà Kế Duyên đặt chân vào Âm Ti trong truyền thuyết. Hắn cảm nhận được âm khí u ám, còn có oán khí, lệ khí lờn vờn xung quanh, thậm chí nàng nai trắng cũng trở nên lo lắng.

Không lâu sau, có chừng hai mươi vị Ti thần trong số hai mươi bốn ti đại thần đã đến.

Thành Hoàng ngồi xuống vị trí chủ trì, Thổ Địa Công và Kế Duyên ngồi ở một bên, còn tất cả mọi người đều phải đứng thẳng. Tình cảnh thế này càng khiến nàng nai trắng cảm thấy lo sợ, bất an, bèn nhìn về phía Kế Duyên và Thổ Địa Công liên tục. Lúc này, hai người đó cũng nhìn lại nàng nai trắng, nhấp nháy ánh mắt vài lần, chủ ý để nàng ấy an tâm.

Kế Duyên đã sớm trao đổi ánh mắt với Thổ Địa Công nhiều lần. Hai người đều hiểu, chỉ sợ vừa đến cửa đã bị từ chối, nhưng tình hình hiện tại như thế này đúng là có cơ hội thành công.

Thành Hoàng của Kinh Kỳ phủ là một người trung niên có dáng dấp nho nhã, anh tuấn, mặc quan phục gọn gàng. Ông ta chào hỏi Thổ Địa Công và Kế Duyên cho đầy đủ lễ nghĩa, sau đó trịnh trọng hỏi về vụ án.

Thổ Địa Công và Kế Duyên liếc mắt nhau lần nữa, sau đó ông ta mở miệng trình bày.

"Kể lại chuyện này, liền nhắc đến thời điểm khi ta dùng Tỏa Linh võng chụp xuống, thì yêu vật biến mất. Khi ấy, ta biết chắn chắn có cao nhân cứu nàng ấy... Mãi cho đến khi gặp mặt Kế tiên sinh..."

Trong khi Thổ Địa Công tự thuật, thỉnh thoảng Kế Duyên ngồi bên cạnh cũng bổ sung thêm một vài chi tiết. Hai người, bên xướng bên họa, kể đầu đuôi câu chuyện cho tất cả cùng nghe.

"Các ngươi nghĩ sao?"

Trầm mặc một lúc, Thành Hoàng mở miệng dò hỏi ý kiến từ các vị chủ quan của các ti.

"Pháp, là không được phạm; nên trừng phạt vẫn phải trừng phạt. Tuy vậy, nơi Âm Ti này cũng không phải là chốn tuyệt tình tuyệt nghĩa. Nếu có chi tiết nào có thể thông cảm, chúng ta nên cân nhắc!"

"Đúng vậy! Phạt ác cần cố gắng, nhưng cũng không được chậm trễ việc Thưởng thiện!"

"Chí lý chí lý! Người tên Chu Niệm Sinh kia hành thiện cả đời, chắc chắn có dính líu đến việc kết duyên cùng nàng nai tiên này."

"Ta cũng có ý đó. Không ngờ con nai này chẳng hề ra tay tổn thương quỷ sai Âm Ti chúng ta trong lúc nguy cấp thế kia, cũng đủ hiểu tâm tính lương thiện của nó!"

"Hừm... Vì phu quân, mà dám chịu nỗi khổ luyện hồn. Phần ân tình này thật là đáng quý!"

...

Lần lượt từng vị chủ quan của Thưởng Thiện, Phạt Ác Ti, đến Âm Dương Ti, Công Quá Ti đều có chung cái nhìn "Pháp luật nghiêm minh", nhưng đồng thời thừa nhận quan điểm "Pháp cũng dung tình."

Nàng nai trắng cũng không hề ngu ngốc. Mỗi khi một vị chủ quan mở miệng, nói tốt cho nàng bằng một cách đầy ẩn ý, nàng bèn dùng chân nai khụy xuống, cúi đầu cảm tạ người ấy.

Thành Hoàng nhìn thuộc hạ đến từ các ti của mình đều đồng lòng nghiêng về con nai trắng này, bèn nở một nụ cười mỉm trên khóe miệng. Có lẽ do ông ta đã tỏ ra uy nghiêm quá mức, nên những người thuộc hạ này liền nghĩ rằng tấm lòng ông ấy cũng như sắt đá hay sao?

"Được rồi, ta đã có quyết định!"

Thành Hoàng vừa lên tiếng, mọi giọng nói thảo luận đều biến mất. Kế Duyên và Thổ Địa Công cũng hơi căng thẳng, dựng đứng cả lưng. Nàng nai trắng liền cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng về phía Thành Hoàng.

"Tôi Hồn tiên - hai trăm sáu mươi cái! Xem như đó là trừng phạt! Nếu ngươi có thể chịu đựng, liền cho phép ngươi nhập Âm Ti ở bên cạnh Chu Niệm Sinh."

Thành Hoàng vừa dứt lời, ai ai đều ngơ ngác.

"Chuyện này... hai trăm sáu mươi cái? Thành Hoàng đại nhân... vậy cũng quá nặng..."

"Đúng vậy, thưa Thành Hoàng đại nhân! Coi chừng đánh con nai trắng này hồn phi phách tán luôn đấy!"

Từng vị chủ quan Âm Ti dồn dập cầu tình. Mặc dù Kế Duyên và Thổ Địa Công không hiểu lắm, nhưng cũng mường tượng được món hình pháp này chắc chắn rất nặng.

Chỉ là, Thành Hoàng cười nhẹ, giơ tay bảo mọi người trật tự, rồi nhìn về phía con nai trắng kia.

"Xem ra người có đạo hạnh không tệ, đã ngưng tụ Yêu hồn. Nhưng ta phải nói rõ, Yêu hồn của người chỉ có thể chống đỡ Tôi Hồn tiên độ chừng hai trăm roi là cao nhất rồi. Sau đó, mỗi một roi quất xuống, chính là cửu tử nhất sinh. Ngươi có còn muốn gặp Chu Niệm Sinh nữa hay không?"

Thành Hoàng đứng dậy, bước đến bên cạnh nai trắng.

"Nếu ngươi đổi ý ngay lúc này, nể mặt Thổ Địa Công và Kế tiên sinh, ta sẽ quên hết chuyện cũ, thả ngươi rời đi! Bạch Nhược, nói cho ta biết, ngươi có còn muốn gặp Chu Niệm Sinh nữa hay không?"

Thổ Địa Công nhìn vào mắt của con nai trắng kia, thầm nghĩ không ổn, định đứng dậy mở lời. Ngay lúc ấy, Kế Duyên đè tay ông ấy lại, nhìn ông ta, lắc đầu một cái.

Quả nhiên, một giọt lệ nhỏ xuống từ mắt con nai trắng kia. Nó lên tiếng một cách kiên quyết:

"Tiểu nữ muốn!"

"Ha ha ha ha ha ha... Được! Người tên Chu Niệm Sinh kia có âm thọ hai mươi sáu năm. Mỗi năm, ngươi phải chịu đựng mười roi. Đến khi nào ngươi hết chịu đựng nổi, ta sẽ thả ngươi rời đi. Như thế có được không?"

Sau khi cười một trận rõ to, Thành Hoàng bèn nói thế.

Các vị quỷ thần tại đương trường đều ngẩn người, chỉ có mỗi Kế Duyên và Thổ Địa Công cười mỉm. Thấy con nai trắng còn ngẩn ngơ, Kế Duyên liền nhắc khéo:

"Còn không mau quỳ lạy tạ ơn Thành Hoàng đại nhân!"

Nghe vậy, Bạch Nhược phản ứng ngay tức thì. Nàng liền quỳ gối, dập đầu, lại hóa thành hình một cô gái áo trắng, quỳ bái Thành Hoàng đại nhân liên tục.

Sau đó, nàng ấy liền chắp tay, thành tâm cảm tạ Kế Duyên, Thổ Địa Công và cái vị chủ quan ở các ti.

Cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong linh đài trong suốt, khiến nó lộ ra một làn linh vận huyền ảo.