Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 123




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Bạch Ngọc Sách Công Tử

Một đêm trôi qua, ở trong miếu, mọi người cũng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi mặt trời lên cao mới có người tỉnh dậy, sau đó đánh thức những người khác.

Cửa miếu Sơn Thần vẫn còn đang đóng. Cơn mưa bên ngoài đã tạnh từ lâu.

Mạc Đồng đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Kế Duyên nữa.

"Kế tiên sinh đâu? Kế tiên sinh đã đi rồi sao?"

Có người mở cửa miếu, bước ra ngoài tìm kiếm khắp nơi. Nhưng bọn họ cũng không tìm thấy Kế Duyên, liền hiểu rằng nhân vật thần tiên kia đã rời đi rồi.

“Mạc Đồng, tiên pháp mà Kế tiên sinh lưu lại tối qua sẽ dùng được chứ? Nhỡ may gặp lại bọn yêu quái tà ma gì đó thì…”

Có nữ tử lo lắng hỏi. Lần đầu bọn họ nhìn thấy yêu tà, tam quan (*) bị ảnh hưởng vẫn là thứ yếu, quan trọng là bản thân bọn họ dâng lên cảm giác vô lực.

Nhưng Mạc Đồng còn chưa kịp nói chuyện, đứa trẻ Mạc Vũ đã lên tiếng trước.

“Chắc chắn là có tác dụng. Ngày hôm qua, sau khi Kế tiên sinh dùng nước viết cho ta hai chữ, ta không còn hoảng sợ nữa! Chắc chắn là có tác dụng!”

Mạc Đồng cũng an ủi nói.

“Phàm nhân chúng ta làm sao suy đoán được việc làm của Tiên nhân chứ. Nếu thật sự không được thì cứ theo đề nghị của Kế tiên sinh. Chỉ cần thiếu chủ phát hiện có gì không đúng, chúng ta liền tranh thủ thời gian trốn ở miếu Thành Hoàng!”

"Chỉ có thể như thế..."

Trước khi đi, đám người dọn dẹp một chút, kéo bồ đoàn về vị trí cũ. Sau đó, bọn họ cực kỳ kính cẩn bái lạy tượng Sơn Thần. Trong miếu không có đàn hương, nếu không chắc chắn họ cũng sẽ thắp một nén.

Làm xong mọi chuyện, đám người mới bước ra cửa, rời khỏi miếu Sơn Thần.

Thực ra, Kế Duyên rời đi bởi vì hắn đã lưu lại pháp lệnh che giấu linh vận của Mạc Vũ, thậm chí còn cải biến khí tức của cậu. Ngoài ra, cũng bởi vì đêm hôm qua, lúc nhìn khí tượng của Mạc Vũ, hắn cũng phát hiện kiếp nạn này đã qua.

Với chuyện kinh hoàng hồn phách rời khỏi thân thể hôm qua, nhất định tên sư phụ tiện nghi của cậu cũng cảm nhận được khí cơ thay đổi, thế nào cũng sẽ nhanh chóng tới đây.

Ở thế giới này, các dòng tiên đạo chính thống hoặc thanh tâm quả dục, hoặc tu hành tích thiện, hoặc ngày đêm ở trong núi, cũng có khổ tu ngộ đạo. Tuy rằng tính cách bọn họ không giống nhau, nhưng vẫn hiếm có người âm hiểm sẽ ngấm ngầm bày mưu tính kế lên một đứa trẻ bình thường. Người có cảnh giới càng cao càng như vậy, có thể không giúp hài tử vấn tâm ngộ đạo, nhưng không thể làm chuyện trái đạo đức.

Kế Duyên không có ý định gặp mặt đối phương, cũng không muốn trên đường đi lại được đối đãi cung kính như là tổ tông của bọn họ. Cho nên, hắn nghĩ mình vẫn nên đi trước một bước.

Quả nhiên, chưa tới nửa canh giờ sau, lúc đoàn người Mạc gia vừa xuống núi Tiêu Diệp, trên bầu trời đã có người đang cưỡi gió đi đến, chỉ là đám gia nhân của Mạc gia ở dưới mặt đất không nhìn thấy.

Người tới một thân mặc áo dài màu tím, tà áo bay phất phới trong gió. Chỉ vì tìm kiếm khí cơ mà y cưỡi gió suốt đêm. Từ lúc đến đây, y không cảm nhận được khí tức của đồ đệ chưa nhập môn kia, nhưng bỗng y cảm thấy ngạc nhiên.

Người mặc áo tím nhìn chăm chú trên mặt đất, rõ ràng phát hiện ra một đám tùy tùng cùng một hài tử đang chạy trốn trên đường. Khi xác nhận đó là đồ đệ của mình, y mới khẽ buông lỏng.

Y nhíu mày suy nghĩ. Lúc tính toán bấm quẻ từ ngày sinh tháng đẻ của đồ nhi, cùng với khí cơ đêm qua, ngoại trừ quẻ tượng chuyển nguy thành an, những cái khác đều trống rỗng.

Không nghĩ ra được thì chỉ có thể hỏi người trong cuộc thôi.

Y cưỡi gió đáp xuống, khiến cho gió thổi trên mặt đất dần dần mạnh hơn. Thân hình cũng dần hiện ra từ trong cơn gió lớn. Lúc này, những người khác mới phát hiện ra phía trước có thêm một người.

"Là ai?" "Bảo vệ Thiếu chủ!"

Mạc Đồng như đang đối mặt với quân địch, hết sức đề phòng. Còn Mạc Vũ ngay lập tức hưng phấn hô to “Sư phụ!”. Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau một hai lần, lại thân thiết như cả ngày ở chung một chỗ vậy.

Mọi người nhìn thấy phản ứng của Mạc Vũ liền thở phào nhẹ nhõm. Người nhà Mạc gia gặp tiên nhân hai lần liên tiếp nên tâm tình cũng bình tĩnh hơn nhiều.



Người mới tới đội mũ, mang trâm ngọc, vạt áo dài, bộ râu đẹp dài chừng một xích. Thấy đám người Mạc gia hỏi thăm, y chỉ gật đầu, sau đó bước đến trước người cậu bé. Lúc y giơ tay muốn dùng pháp lực kiểm tra đứa nhỏ này, lại phát hiện ra khi mình mới chạm vào Mạc Vũ, một đạo khí tức khó hiểu đang ẩn nấp trên thân thể cậu cũng liền biến mất không thấy đâu.

“Vũ nhi, hôm qua con gặp chuyện nguy hiểm gì sao?”

Hỏi tới chuyện này, Mạc Vũ nghĩ mà vẫn sợ.

“Hôm qua, có bốn tên cướp muốn bắt con. Gia nhân đều đánh không lại. Sau đó, vào lúc chạy trốn, trong lòng con rất sợ hãi, không muốn bị bắt đi, không biết làm cách nào mà hồn phách con rời khỏi thân thể…”

Cậu bé miệng bô bô, nói không ngừng nghỉ. Đại khái là cậu nói rõ ràng tại sao mình vượt qua lần nguy hiểm đó, cũng khiến cho vị sư phụ vuốt râu suy tư.

“Các con gặp một vị đạo hữu họ Kế? Còn Sơn Thần của Tiêu Diệp Sơn là có chuyện gì xảy ra, tại sao lại chủ động tìm hồn phách của con? Đúng lúc đi ngang qua sao?”

Nghe Mạc Vũ nói tượng Sơn Thần kia có yêu quái không giống người, y có thể phán đoán đạo hạnh của đối phương không cao. Nếu không phải Sơn Thủy Thần Linh thực tu hoàn toàn, thì những người cai quản miếu Sơn Thần sẽ có bộ dáng gần giống người mới đúng. Còn loại tiểu thần đi ngang qua này không dám làm việc xấu đấy chứ?

Sư phụ của Mạc Vũ nghe cậu bé kể lại, tất nhiên sẽ thiếu đi một chút quá trình. Thấy tiên trưởng hỏi thăm, Mạc Đồng đứng bên cạnh vội vàng trả lời thêm.

“Bẩm tiên trưởng, chúng ta thấy rõ ràng, đêm qua vị tiên trưởng họ Kế kia nhấc chân, đạp lên mặt đất một cái, trong miệng thì thầm ‘Cho mời Sơn Thần Tiêu Diệp Sơn đến gặp’.”

Mạc Đồng học theo tư thế và giọng điệu của Kế Duyên, tự trải nghiệm mà kể lại.

Chỉ là gã nói xong, những người khác đều phát hiện ra khác xa với vẻ tiên phong đạo cốt của tiên trưởng Kế tiên sinh, biểu tình có chút cứng ngắc.

“Các ngươi thực sự nhìn thấy hắn triệu hoán Sơn Thần như vậy sao?”

"Tất cả đều là thật!"

Vị tiên trưởng này có chút thất thần.

‘Thì ra là Câu thần! Là vị đạo diệu cao nhân nào du hí ngang qua chốn này? Họ Kế sao….?

“Sư phụ, sư phụ, con còn hỏi Kế tiên sinh là bản lĩnh của ngài ấy và của sư phụ ai lợi hại hơn. Kế tiên sinh nói rằng nhất định bản lĩnh của sư phụ lớn hơn rồi, con cũng nghĩ thế. Kế tiên sinh còn không bay, nói rằng sơn xuyên lưu thủy đều dựa vào hai chân, chắc chắn không lợi hại bằng người rồi!”

Biểu tình vị sư phụ kia cũng có phần cứng ngắc, có chút dở khóc dở cười.

“Vũ nhi à… Con…. Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên (**)…. Chẳng qua là vị Kế tiên sinh kia đang khiêm tốn thôi. Có những cao nhân thật sự ưa thích đi bộ chậm rãi… Được rồi, con vẫn chưa hiểu… Đúng rồi, vị tiên sinh có từng nói cho các ngươi biết đầy đủ họ tên không?”

“Không có, ta có hỏi nhưng Kế tiên sinh không nói!”

May mà đám người Mạc Đồng cũng không nhìn thấy Kế Duyên dùng “Định Thân Pháp” lúc đuổi theo đám yêu ma. Nếu không, lúc nói chuyện này với vị tiên trưởng này, còn không biết người này sẽ cảm tưởng như thế nào.

Mà giờ phút này, Kế Duyên đã đi thật xa. Tuy hắn ko thấy được người tu tiên áo tím kia, nhưng Vũ Thủy Pháp Lệnh đặc thù mà hắn lưu lại lúc này đã tan biến, nên hắn biết được sư phụ Mạc Vũ đã tới rồi.

Nếu để cho Kế Duyên biết sư phụ của Mạc Vũ nói hắn không thích bay, có thể khẳng định tâm tình của hắn cũng rất phức tạp.



Thấm thoát đã đến Đông chí. Ở U Châu, trên một đoạn sông phía tây Thông Thiên giang, có một chiếc thuyền ô bồng nhỏ đang trôi nổi trên mặt nước. Trên thuyền có một nam tử khoác áo tơi, đội mũ rộng vành, tay cầm một cần câu bằng trúc xanh biếc, đang ngồi câu cá.

Từ sau lập đông tới nay, người này vẫn ngồi trên mũi thuyền ở đoạn sông này câu cá. Có khi ở bờ bên kia, có khi lại qua bờ bên này.

Khúc sông này nằm ở U Châu, mà bên kia sông lớn chính là bộ máy quyền lực trung tâm của Đại Trinh, trực tiếp phụ thuộc Kinh Kỳ phủ.

Người câu cá này đúng là Kế Duyên. Hắn thuê thuyền ô bồng của một ông lão. Thời gian thuê là nửa năm, bao gồm mũ rộng vành, áo tơi, mái chèo các loại… Nói chung là thuê chung một chỗ với thuyền ô bồng.

Cách thuyền nhỏ của Kế Duyên về phía nam chừng hơn mười dặm, chính là Trạng Nguyên Độ tiếng tăm lừng lẫy trong miệng của mấy người đưa đò ở Thông Thiên giang.

Tương truyền rằng, lúc trước nơi đây chẳng qua là một bến đò nhỏ. Nhưng vào lúc nước Đại Trinh thành lập trong lịch sử, có sáu người cống sĩ dự thi của một nước ở phía đông đã đi lên Kinh Kỳ phủ từ bến đò này, sau đó đạt danh hiệu Trạng Nguyên.

Đối với truyền thuyết này, nói cho cùng đây vẫn là “ý tưởng làm giàu” do hương nhân địa phương nghĩ ra. Kế Duyên không muốn truy đến cùng, nhưng không thể phủ nhận rằng có rất nhiều người đi thi cống sĩ từ phía đông, đa số đều sẽ ghé Trạng Nguyên Độ cầu may mắn, thuận tiện cúng bái Giang Thần nương nương.

Chắc hẳn Doãn Triệu Tiên cũng sẽ đi qua đây. Ngược lại, Kế Duyên còn có ý định tự mình chèo thuyền giúp bằng hữu một phen.

Ngoại Đạo Truyện không thể viết hết tất cả mọi chuyện, chỉ ghi lại những nội dung “chuyện xưa thú vị” thông thường mà thôi, ví dụ như viết về chuyện Lão Giao hóa rồng không thành của Xuân Mộc giang.

Mà Thông Thiên giang tuy là sông lớn, nhưng từ xưa đến nay vẫn bình an vô sự, cho nên Ngoại Đạo Truyện cũng không có gì để nói. Kế Duyên cũng mới biết được Giang Thần của Thông Thiên giang là nữ tử.

Kế Duyên đã tới Giang Thần miếu từ lâu. Hắn cũng hỏi thăm khách hành hương và hương nhân địa phương, biết được Giang Thần nương nương tên là Ứng Nhược Ly, chắc là có quan hệ họ hàng gì đó với Lão Long Ứng Hoành.

Kế Duyên cũng không vội đi tìm Lão Long uống rượu. Hắn ngồi lắc lư ở bờ sông hồi lâu. Lúc này chắc chắn lão không có ở nhà, nếu không đã sớm phát hiện ra hắn rồi. Còn nếu trực tiếp đến miếu Giang Thần truyền âm thì không được. Nhỡ may lão Long không nói với người nhà về hắn thì rất lúng túng đấy.

Vì vậy, hắn dứt khoát ở lại đây làm người câu cá, vừa yên lặng chờ hai vị bằng hữu, một người phàm một con rồng, không biết sẽ gặp ai trước đây. Ngẫm lại cũng thật thú vị.

(*) Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.(**) Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên: núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn.