Lạn Kha Kì Duyên

Chương 72: Rồi con sẽ hâm mộ




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con Xa Nhà

***

Kế Duyên không phải loại người ngang ngược. Hiện tại, thực lực của hắn cũng không đủ để ngang ngược. Nhưng mà hắn lại hiểu rất rõ tâm tư của Cừu Phong.

Một con Ngân Khiếu Tử được ngưng tụ từ nước kia quả thực rất trân quý, ít nhất bây giờ với Kế Duyên nó là bảo bối. Mặc dù hắn không biết cách dùng thích hợp nhất nhưng chỉ cần lấy ra hầm cách thủy hẳn vẫn có tám phần bổ dưỡng.

Nhưng nếu hắn làm vậy quả thật có chút lãng phí. Người có thể chân chính hiểu được cách dùng của con cá này chính là gã đang mang vẻ mặt đề phòng, đứng cách Kế Duyên hơn mười bước ở đằng kia.

“Cừu tiên sinh không cần khẩn trương, ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Kế mỗ cũng không chấp nhặt với hài tử, huống hồ hài tử nói năng lỗ mãng tự nhiên sẽ có trưởng bối trong nhà dạy dỗ.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Kế Duyên truyền đến. Hắn mang theo bọc đựng đồ, dù che mưa, vác trên vai một cây gậy trúc xanh biếc. Trên đường, bước chân xảo diệu tránh né đám nhánh cây và dây leo trong núi. Hắn bước đi ung dung, chậm rãi giống một người bình thường không biết võ công quyền cước vậy.

Một điểm thú vị là đầu mũi nhọn của cây gậy trúc lại có một viên thủy cầu và một dòng nước nhỏ liên tục vờn quanh. Nó cứ rung động ở sau lưng Kế Duyên, mỗi một lần luôn có thể lệch một ly né ra khỏi nhánh cây ven đường, lại mơ hồ toát ra một cỗ vô cùng vui vẻ và khoan thai.

Đấy là biểu hiện tiêu sái thoải mái của Kế Duyên, khiến cho người khác không nắm bắt được suy nghĩ của hắn.

Khi đến gần, nụ cười của Kế Duyên cũng chưa hề sụt giảm. Hắn trừng mắt nhìn cậu bé tên là “Hòa Nhi” kia. Hiện tại, tiểu gia hỏa này không dám lên tiếng. Cậu bé vẫn chưa ý thức được câu nói rộng lượng kia của Kế Duyên lợi hại ra sao, lúc trở về chắc chắn cậu bé sẽ bị giáo huấn một trận.

Cừu Phong nhìn thấy một màn dí dỏm này của Kế Duyên làm cho gã yên tâm hơn nhiều. Sau khi trở về, gã sẽ cho đứa nhỏ này chịu chút đau khổ. Sư huynh không nỡ thì người làm sư đệ như gã phải quản rồi!

Cừu Phong không vạch trần cũng không trực tiếp dạy dỗ cậu bé. Gã hỏi thăm Kế Duyên trước.

“Không biết Kế tiên sinh đuổi theo muốn chỉ giáo điều gì!”

“Ha ha, không dám nhận là chỉ giáo. Chỉ là Kế mỗ hai bàn tay trắng, trong ví rỗng tuếch, thật đáng xấu hổ. Ta thấy các người nhìn trúng con Ngân Khiếu Tử này, nếu ta mang đi hầm cách thủy quả thực vừa đáng tiếc lại lãng phí. Không bằng dùng nó đổi lấy một ít đồ vật của các ngươi được không?”

Nếu là lúc trước, nghe Kế Duyên yêu cầu như vậy, Cừu Phong sẽ cho rằng vị cao nhân này đang uy hiếp. Nhưng bây giờ, thật kỳ lạ, gã lại không nghĩ tới chuyện đó.

“Không biết tiên sinh muốn vật gì? Nếu tại hạ có thì chắc chắn sẽ không keo kiệt!”

Cừu Phong nghĩ rằng phần thiện ý này của Kế Duyên sẽ phải đổi bằng vật rất giá trị.

Từ đầu tới cuối, Kế Duyên cũng không nói dối lời nào. Quả thực hắn nghèo rớt mùng tơi, còn nghĩ tới nấu canh cá hầm cách thủy. Tình huống hiện tại cũng chẳng thể tốt hơn.

Đương nhiên, hắn cũng không biết giá trị của cá Ngân Khiếu Tử, chỉ có thể cố gắng hết sức nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Kế mỗ chẳng qua là một người nông dân, kiến thức nông cạn, cũng không cần vật gì quá mức trân quý. Chỉ là hết sức hiếu kỳ với tu tiên giới. Bất luận công pháp, kỳ thư dị chí, diệu pháp nho nhỏ hay đồ vật thú vị gì cũng có thể đổi lấy con Ngân Khiếu Tử này. À, ta cũng rất hứng thú với Luyện Khí Quyết thô thiển nhất!”

Từ Thông Minh Sách và Ngoại Đạo Truyện, hắn biết được giai đoạn nền tảng của Luyện Khí Quyết không phân chia cao thấp, không chia theo ngũ hành, cũng không theo âm dương. Mặc dù mỗi tiên phủ đều có Luyện Khí Quyết riêng của mình, nhưng trên thực tế không khác gì nhau. Nói thẳng ra, đây là pháp quyết tu tiên thông thường mà thôi.

Kế Duyên rất khát khao có được pháp quyết thông thường này.

Lần này không giống với sự hiểu lầm của Tống lão Thành Hoàng trước kia. Kế Duyên biết rõ Cừu Phong xem mình là cao nhân. Nhưng hắn không nói ra, “biết người, biết mặt, không biết lòng”. Khi người ta vẫn còn kính sợ thì hắn nói ra yêu cầu này cũng thích hợp, nhất là lúc này hai bên đang có chút hiểu lầm.

“A a a! Ta có cơ sở tu tiên Luyện Khí Quyết, ta có, sư thúc, chúng ta dùng nó đổi đi!”

Cô bé cao hứng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Y Y ~~!"

Cừu Phong hừ một tiếng. Cô bé lập tức im lặng. Thực ra dùng Luyện Khí Quyết để đổi chẳng khác gì đối phương đang tặng không cả.

Gã nhớ đến lúc nãy nhìn thấy Thông Minh Sách, lại hồi tưởng việc Kế Duyên từng nói về Ngoại Đạo Truyện. Lần đầu tiên Cừu Phong nhìn thấy tạp thư cổ xưa của trăm năm trước. Dường như Kế tiên sinh này thật sự rất hứng thú với những chuyện ly kỳ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cừu Phong đã quyết định. Nhất định gã phải kết thiện duyên với vị cao nhân thâm bất khả trắc này.

“Cừu Phong cũng mong có thể giúp tiên sinh cao hứng. Chỉ tiếc trên thân không có bảo vật kỳ lạ, quý hiếm nào. Nhưng ta có một quyển sách cổ, nhất định tiên sinh sẽ thích!”

Nói đến đây, Cừu Phong vung tay áo lên, một cái thẻ bằng bạch ngọc nhỏ dài bay ra. Nó sáng lấp lánh, dài khoảng một ngón tay.

“Còn đây là Câu Thần Tàn Thiên. Cừu mỗ nghiên cứu hơn mười năm. Mặc dù nó không phải dị thuật nhưng có chút trợ giúp đối với việc lý giải thuật pháp và ngưng tụ tâm thần. Không biết có lọt vào pháp nhãn của tiên sinh không?”

Cừu Phong giới thiệu vài câu, rồi ném cái thẻ bằng bạch ngọc bay về phía Kế Duyên. Hắn bèn thò tay tiếp lấy.

Câu Thần? Trong sách tu tiên trước kia có đề cập tới dị thuật!

Cho dù là Tàn Thiên, nhưng Kế Duyên cũng biết đây không phải là cải trắng. Một con Ngân Khiếu Tử sợ là không đủ. Nhưng hắn không nỡ trả lại. Người ta cũng không thèm để ý mà.

Tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng không hiểu vì cớ gì, hắn còn muốn Luyện Khí Quyết hơn…

“Một con Ngân Khiếu Tử e là không giá trị được như vậy. Đa tạ ý tốt của Cừu tiên sinh. Kế mỗ nhớ ơn này.”

Vừa nói chuyện, bả vai của Kế Duyên run lên. Cần câu vung vẩy một cái, thủy cầu kia xẹt qua dây câu, giống như một người câu cá đang ném cần câu vậy. Dựa vào kỹ thuật phát lực cao siêu và thành thạo của hắn, thủy cầu đã vững vàng bay về phía Cừu Phong.

Gã vội vàng thi pháp để ổn định thủy cầu, lại khiến cho bọt nước trong thủy cầu dập dềnh, nhộn nhạo. Lần này, dù là hai đứa trẻ cũng nhìn ra trình độ cao thấp của hai bên, thật khó lường.

Trong lòng Cừu Phong khẽ thở dài. Ngoại trừ khả năng khống thủy, đối phương vẫn không thi triển chút pháp lực nào. Dù chính bản thân gã thi pháp tiếp nhận thủy cầu nhưng vẫn làm cho sóng nước dập dờn như vậy.

Gã không nghĩ tới Kế Duyên chỉ thi pháp duy trì thủy cầu. Còn lại, tất cả đều là kỹ xảo khống chế lực đạo xảo diệu. Cái này không liên quan đến thuật pháp.

“Kế tiên sinh, nếu chuyện nơi này đã xong, chúng ta cũng nên từ biệt. Ngày nào đó có cơ hội, hoan nghênh tiên sinh đến làm khách Ngọc Hoài Sơn!”

“Được, nếu có cơ hội, ta nhất định bái phỏng!”

Hai bên đều hài lòng, cùng chắp tay từ biệt.

Mà thủy cầu chứa cá Ngân Khiếu Tử đã đến tay cô bé. Đứa nhỏ này cũng dùng kỹ xảo khống thủy để trêu đùa con cá một chút. Lúc Cừu Phong thúc giục thì hai đứa trẻ mới chịu rời đi.

Nhưng vừa mới rời đi vài chục bước, dường như cô bé nói gì đó với Cừu Phong, nó quay người chạy tới chỗ Kế Duyên. Khi tới gần, cô bé móc trong túi áo ra một thẻ bằng bạch ngọc khá lớn.

“Kế tiền bối, đây là Luyện Khí Quyết cơ sở mà ngài muốn, con chỉ có cái này thôi!”

Nói xong, không đợi hắn đang kinh ngạc kịp phản ứng, cô bé ném thẻ bằng bạch ngọc đi. Nó nhanh chóng chạy về bên người Cừu Phong. Gã cũng vui vẻ chắp tay với Kế Duyên.

Trong lòng hắn cực kỳ kinh hỉ. Bất kể do Cừu Phong chỉ điểm hoặc bản thân tiểu cô nương hiểu biết đối nhân xử thế, đối với Kế Duyên đều có ý nghĩa to lớn. Hắn tiếp lấy thẻ bạch ngọc rồi không nhịn được cười thành tiếng.

“Ha ha ha ha ha… Tốt! Rất tốt! Tiểu cô nương gọi là Y Y đúng không. Trong tương lai, nếu con gặp chuyện khó xử, Kế mỗ chắc chắn sẽ gắng sức giúp con một lần. Chúng ta sau này còn gặp lại, ha ha ha ha..”

Tiếng cười kia mười phần trung khí, vui sướng, ngập tràn khí độ và sự tự tin của Kế Duyên. Tuy hiện tại hắn chỉ là một nhân vật nho nhỏ nhưng hắn vẫn rất có lòng tin với bản thân mình.

Thấy hắn cười to, sau đó chắp tay đáp lễ, Cừu Phong mới vui vẻ dắt hai đứa trẻ rời đi. Sau khoảng trăm bước, thân hình ba người càng lúc càng xa.



Nửa khắc sau, Cừu Phong và hai đứa nhỏ cưỡi gió bay về phía chân trời, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.

“Sư thúc, đổi được cá cũng không cần cao hứng như vậy chứ!”

Thấy cậu bé nói chuyện, Cừu Phong khẽ lắc đầu. Gã mỉm cười nhìn về phía cô bé đang chơi đùa với thủy cầu. Sau đó gã lại hỏi một đằng, đáp một nẻo.

“Hắc hắc, thế gian này có một loại người đạo diệu cao tuyệt lại rất tiêu sái. Vô tư hồn nhiên, phản phác quy chân. Kết bạn với họ chính là duyên phận. Con không hiểu nhưng tương lai con sẽ phải hâm mộ đấy.”