Lạn Kha Kì Duyên

Chương 670: Bụng hơi to




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Thương Khung

Thực ra, vào lúc Kế Duyên làm những điều này, cả ba người - tính luôn cả hán tử đang nướng thịt heo - đều đang quan sát hắn không rời mắt, chỉ là thấy khá mờ mịt.

Ít nhất trước mắt có thể xác nhận Kế Duyên không mang theo binh khí gì, nhưng cũng chẳng hề có bao đựng y phục và quà biếu. Ở mảnh đất hoang tàn này, chỉ bao nhiêu đó cũng đủ thấy kỳ quái rồi.

Thấy Kế Duyên có dáng vẻ thả lỏng tùy ý như vậy, lúc này người ngồi gần hắn nhất cũng đặt câu hỏi.

“Kế tiên sinh này, ở nơi hoang vu này, với cước trình của một người thường thì cho dù đi mấy ngày nữa cũng chưa chắc đến được thôn xóm thành trì gần nhất đâu, còn rất dễ bị lạc đường. Vậy mà tiên sinh rất tự tại, còn không mang theo bọc hành lý.”

Kế Duyên biết trong lòng đối phương vẫn chưa buông bỏ đề phòng với mình, đây cũng là chuyện thường tình của nhân sinh. Hắn dang rộng hai cánh tay, cười nói.

“Ba vị cứ yên tâm. Kế mỗ thực ra biết một chút công phu, nhưng chắc chắn không phải phường đạo tặc trộm ngựa gì cả. Bọc hành lý cũng chỉ có một ít thức ăn, khi ăn hết sạch thì ta cất vào trong tay áo. Các ngươi xem thử, là cái này đây.”

Nói xong, Kế Duyên lấy từ trong tay áo phải ra một miếng vải bố được gấp lại cực kỳ gọn gàng. Khi mở nó ra, vẫn còn một vài mảnh vụn của bánh bột ngô dính trên mặt.

Ánh mắt cả ba người kia rõ ràng đã hòa hoãn hơn một chút. Tên còn lại còn cười nói với Kế Duyên.

“Không phải chúng ta lo lắng tiên sinh là đám trộm ngựa gì đâu. Dù sao thì đám đạo tặc thực sự đã sớm tham gia đại quân tấn công Đại Trinh rồi. Ở đó còn béo bở hơn việc đi trộm ngựa rất nhiều.”

Kế Duyên khẽ cau mày nhưng không nói gì. Thành phần của đại quân Tổ Việt vốn dĩ rất hỗn loạn. Nghe bọn họ nói như vậy thì thấy cũng bình thường.

“Đại Trinh kia thật sự giàu có và sung túc như vậy sao? Trước kia không phải mọi người đều nói Đại Trinh cũng là một nơi nghèo khổ, người chết đói vô số. Sao bây giờ lại có tin đồn bên kia béo bở hơn rồi?”

Một người khá trẻ tuổi trong nhóm ba người kia lên tiếng hỏi. Hán tử mặc áo gai nướng thịt ở giữa lập tức cười nhạo một tiếng.

“Hừ hừ, lúc trước ta cũng nghĩ như thế. Bây giờ xem ra, thời gian qua dân chúng ở Đại Trinh sống tốt hơn chúng ta. Trước kia đều là gạt người cả thôi!”

“Vậy à… Tiên sinh, ngài là người có học vấn, ngài thấy thế nào?”

Hơn phân nửa sự chú ý của Kế Duyên còn đang nằm ở con heo trên đống lửa. Chỉ là ngửi mùi vị là hắn biết chỗ nào chưa nướng kỹ, cần nướng bao lâu mới là tốt nhất. Nghe thấy có người đang hỏi mình, hắn nhìn thoáng qua người trẻ tuổi kia.

“Có câu nói, sao chẳng lo chuyện túng thiếu, mà chỉ hơn thua việc bất công. Còn có câu nói, không so sánh thì không đau thương. Đây đều có thể dùng cho việc này. Chỉ là giảm bớt chuyện dân chúng nổi dậy mà thôi. Dù sao từ trước đến nay, giao tình giữa Tổ Việt và Đại Trinh cũng không tốt, người dân bình thường không thể nào biết chân tướng được… Ấy, nên lật qua rồi lật lại, trên lưng vẫn chưa chín đều kìa, nướng thêm nữa đi.”

Hán tử chịu trách nhiệm nướng thịt rõ ràng hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn vô thức làm theo đề nghị của Kế Duyên.

“Tiên sinh một mình nơi hoang dã này là gấp rút lên đường đi đâu à?”

Lại bắt đầu hỏi tới chuyện của mình rồi đây, Kế Duyên cũng thuận miệng nói cho qua.

“Cũng không tính là như vậy.”

“Cũng không đến mức tiên sinh đi thăm bạn bè đâu nhỉ. Khu vực này giờ đây chẳng có người ở. Nếu viếng mồ mả thì lâu lâu cũng có người tới.”

Ách, người này nói vậy cũng có vài phần đúng. Trong lòng Kế Duyên thấy buồn cười nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Hắn cũng không hỏi ba người kia tới đây làm gì. Vốn dĩ họ đã có cảnh giác, nên tránh cho họ cảm thấy ác cảm.

Nói chuyện câu được câu không mà có thể hàn huyên hồi lâu. Cuối cùng, Kế Duyên có thể cảm nhận được mức độ đề phòng của ba người này đã giảm tới mức có thể nhiệt tình niềm nở hơn với hắn. Đội binh hoang mã loạn này cũng không dễ dàng gì.

“Được rồi, ta thêm chút nguyên liệu là có thể ăn rồi đó!”

Sau câu nói êm tai vừa rồi, hán tử nướng thịt lấy một hũ trúc nhỏ từ bọc hành lý sau lưng, mở ra rồi rắc một ít muối lên thân con heo nướng.

Sau đó, hán tử lấy ra con đao, bắt đầu cắt thịt. Miếng thịt đầu tiên được cắt ra, được xiên qua bằng một cây tăm bằng trúc, rồi đưa luôn cho Kế Duyên.

“Mời tiên sinh, mời dùng!”

“Đa tạ đa tạ.”

Kế Duyên cẩn thận nhận lấy thịt, nói “không khách khí” rồi trực tiếp cắn một miếng lớn. Hắn nhai thịt heo rừng nhưng không cảm thấy mùi vị gì, chỉ thấy một miệng đầy dầu mỡ.

Dáng vẻ ăn uống của Kế Duyên làm cho người ta không biết có ngon hay không. Ba người kia nhìn thấy thì nuốt nước miếng, cũng không mất tự nhiên chút nào. Mỗi người tự cắt một phần thịt heo và bắt đầu ăn. Nhưng vì miếng thịt quá nóng nên ai cũng thổi phì phèo và không cắn được miếng lớn.

Mặc dù thời tiết đã vào xuân nhưng vẫn còn rét lạnh như trước. Những lúc như thế này mà được ngồi quanh một đống lửa, ăn thịt nướng thì đúng là hết ý. Đã rất lâu Kế Duyên không được ăn uống thoải mái như vậy. Tới lúc ăn xong, miếng thịt trong tay đã hết sạch sẽ, chỉ còn một cây xiên bằng trúc cỡ một ngón tay.

Nếu nói Kế Duyên nghiện cảm giác này cũng không phải nói quá. Hắn do dự một chút, sau đó nói với vẻ lúng túng.

“Ách, Kế mỗ có thể ăn thêm một miếng không?”

Ba người ngẩng đầu lên, thấy Kế Duyên đã ăn hết sạch. Vừa rồi, miếng thịt kia phải lớn bằng một bàn tay, hơn nữa còn khá nóng.

“À được, đao đang cắm trên thân con heo rừng đó. Mời Kế tiên sinh cứ thoải mái dùng.”

“Vậy Kế mỗ không khách khí nhé!”

Nếu người ta đã đồng ý, đương nhiên Kế Duyên sẽ lấy phần mà mình thích nhất rồi. Hắn lấy cây đao cắt một miếng sườn, trực tiếp dỡ một phần lớn xương sườn gần bên hông, phần này có rất nhiều thịt.

“Không thể thiếu cái này!”

Vừa nói chuyện, tay phải Kế Duyên cầm lấy miếng sườn heo, tay trái lấy ra một túi lá sen nhỏ, đặt lên trên mặt đất. Một cỗ hương thơm cay nồng lập tức nhẹ nhàng bay ra.

Kế Duyên rắc ớt bột lên miếng sườn. Mùi thơm và miếng thịt nóng hôi hổi kích thích như nhau, khiến nó càng trở nên ngon hơn.

Kế Duyên cắn một miếng sườn, gặm một chút hương vị, thấy nước bọt của ba người ở phía đối diện đang tiết ra điên cuồng.

“Ha ha ha, nếu ba vị không chê thì có thể lấy dùng. Đây là ớt bột hiếm có, bỏ vào đồ ăn sẽ ngon hơn!”

Kế Duyên đưa bao đựng ớt bột tới. Ba người đã không nhịn nổi nữa, tất nhiên cũng không rụt rè.

“Vậy chúng ta không khách khí nữa!” “Đa tạ!”

“Ta cũng thử xem”

Thử một chút, vị thơm cay đã chinh phục ba người, bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, những câu chuyện cũng nhiều hơn.

Ba người phát hiện ra, ngoài chuyện ăn uống thì Kế tiên sinh có học thức vô cùng uyên bác. Bất kể nói về chuyện gì, hắn đều có thể nói vài câu. Từ quốc gia đại sự, cho tới sinh con trai hay con gái, lấy hay bỏ, hắn đều có thể tiếp chuyện. Hơn nữa, lời nói còn rất có đạo lý, ít nhất bọn họ thấy như vậy.

“Tiên sinh, ngài có học vấn cao, kiến thức rộng. Ngài thấy chiến tranh khi nào mới kết thúc? Nếu đánh như vậy, Tổ Việt chúng ta có thể thắng không?”

Kế Duyên cười lắc đầu, chỉ tập trung xử lý miếng sườn trong tay, từ trên xuống dưới, không một chút thịt nào bị bỏ sót. Cách ăn này của hắn nhìn cũng không khó coi lắm.

Gặm nuốt miếng thịt trong miệng, nuốt cái ực xong, Kế Duyên mới nói.

“Chiến sự sẽ không kéo dài quá lâu, ít nhất là không sẽ kéo dài tới mười năm hay tám năm. Chiến sự Tổ Việt tất bại. Chỉ cần bị đánh quay về nước, Đại Trinh truy kích xông lên, tình hình chung lập tức kết thúc.”

“Hả?” “Không thể nào, tiên sinh cũng đừng võ đoán như vậy!”

“Đúng vậy, bây giờ không phải tình hình đang tốt sao? Hơn nữa còn nhiều pháp sư, tiên sư như vậy.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói những tiên sư đó có thể hô phong hoán vũ, rất lợi hại!”

Bình thường người ở Tổ Việt cũng không quá thù hận với Đại Trinh, ngược lại còn hận Tống thị Tổ Việt bất nhân, bất nghĩa. Nhưng khi nghe Kế Duyên nói vậy, trong lòng bọn họ lại có chút khó chịu.

Kế Duyên lấy cây xương sườn trong tay làm bút, khoa chân múa tay vẽ mấy vòng trên mặt đất, tự mình điểm vài cái rồi nói.

“Các bộ tộc ở Đông Tây, cường hào ở Nam Bắc, Tống thị ở đô thành, tiên sư khắp nơi, cùng với mã tặc, sơn tặc, dân binh, dịch phu… đã cấu thành quân Tổ Việt quốc. Đội quân này không bền chắc như thép, có lợi tức thì như đàn sói cắn xé. Một khi đã bị áp chế nặng nề, người xui xẻo nhất ngoại trừ đám tiên sư kia thì cũng chỉ có Tống thị.”

Cục xương của Kế Duyên chỉ vào một cái vòng lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn ba người giống như những đứa trẻ tò mò rồi nói tiếp.

“Có cái gọi là thượng binh phạt mưu, sau đó là phạt giao, rồi tới phạt binh, rồi mới tới công thành. Trong quân Đại Trinh có thể xuất ra những vị tướng thiện chiến, cũng có thần tử bày mưu nghĩ kế. Chỉ cần đánh vào phạm vi Tổ Việt thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn làm cho đất nước Tổ Việt này tán loạn.”

Nói xong, Kế Duyên tiếp tục gặm một miếng sườn cuối cùng còn sót lại trong tay mình. Ba người sững sờ nhìn những nét vẽ xấu xí trên mặt đất, mơ hồ có thể chứng kiến chiến hỏa thiêu cháy, nhưng chỉ cần hất đầu thì có thể khôi phục từ trong ảo giác.

Thấy Kế Duyên ăn hết sườn vẫn chưa hài lòng, hán tử làm món thịt nướng nhanh chóng cầm đao chặt đứt cả một khoanh sườn gần ba người, cẩn thận đưa cho hắn.

“Tiên sinh, chúng ta cũng không thích ăn thịt sườn lắm. Nếu tiên sinh còn muốn ăn thì cứ tự nhiên ạ.”

“Khà khà, rất hợp ý ta. Đa tạ!”

Kế Duyên căn bản cũng chẳng khách khí chút nào, cầm miếng sườn lên bắt đầu ăn, thỉnh thoảng còn rắc lên một ít bột ớt. Chỉ tiếc hiện tại không tiện lấy Thiên Đấu Hồ ra, nếu không thì có thêm chút rượu lại càng thống khoái.

Động tác ăn của ba người không biết đã ngừng lại từ lúc nào. Đợi Kế Duyên ăn xong hai cây sườn xong, hán tử ngồi chính giữa mới cẩn thận hỏi chuyện.

“Kế tiên sinh, theo cách nhìn của ngài, nếu Đại Trinh đánh vào Tổ Việt thì Tổ Việt sẽ như thế nào, có bị đốt giết đánh cướp không? Ta nghe nói ở Tề

Châu…”

Lúc này thái độ của ba người đối với Kế Duyên rất khác với khi mới quen, xưng hô cũng dùng hết kính ngữ. Dù lời còn chưa nói hết nhưng cả bốn người đều hiểu ý tứ trong đó.

Kế Duyên nhai miếng thịt trong miệng. Hắn không thích vừa ăn vừa nói chuyện. Chờ đến khi nuốt xong, hắn mới chỉ vào một nơi trên bầu trời, rồi nói.

“Ba vị, đây là ngôi sao gì?”

Ba người vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy chỗ Kế Duyên chỉ tay tới có một mảng tinh không. Trong đó có một ngôi sao sáng chói hơn cả.

Bởi vì tình trạng hiện tại của bọn họ, cả ba không nhận ra việc ngắm sao vào buổi trưa buồn cười đến thế nào.

“Đây không phải là sao Bắc Đẩu sao?” “Đúng đúng, là sao Bắc Đẩu, đây là ngôi sao thứ tư… Gọi là gì nhỉ?”

“Ta biết, ta biết. Ngôi sao thứ tư tên là Văn Khúc! Tiên sinh, ta nói có đúng không?”

Ba người nhìn về phía Kế Duyên. Hắn gật đầu nói.

“Đúng vậy, ngôi sao thứ tư tên là Thiên Quyền, dân gian gọi là sao Văn Khúc. Các ngươi có biết Đại Trinh có một vị đại nho hiền đức không?”

Cả ba đồng thanh nói.

“Doãn công?”

“Đúng vậy, đúng là Doãn công.”

Kế Duyên cũng không nghĩ tới ba người này cũng biết rõ như vậy. Nhưng kết quả, câu nói tiếp theo lại làm hắn dở khóc dở cười. Vừa nghe được câu hỏi, nam tử bên trái lập tức nói.

“Không phải Doãn công đã qua đời từ lâu rồi sao?”

“Đúng vậy, Doãn công không phải là nhân vật trong chuyện xưa à, thật sự có Doãn công sao?”

“Đúng vậy, không phải người đọc sách mà người ta nghĩ ra sao?”

“Ha ha ha ha...”

Kế Duyên cười đến mức đập chân, một hồi lâu mới ngưng cười. Hắn đã quên mất bản thân lắc đầu lần thứ mấy trong ngày. Mà ba người này đã thực sự khơi dậy hứng thú nói chuyện của hắn.

“Doãn công tên là Doãn Triệu Tiên, nhân sĩ huyện Ninh An ở Kê Châu Đại Trinh. Ở thời Nguyên Đức, khoa cử thời đó chỉ có thi Hương, thi Hội, thi Đình.. Doãn công liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên nên rất được Nguyên Đức Đế coi trọng. Y được phái đến Uyển Châu, trừ gian thần, kết thúc loạn tơ lụa, được vạn dân cầu phúc… Sau khi được điều động lên kinh đô, y dùng văn chương diệt trừ phường gian nịnh… Quan bái Thượng Thư Lệnh, làm thầy của đương kim hoàng đế Đại Trinh, không có người bất kính, không có ai trong ngoài triều đình không phục. Doãn Triệu Tiên bây giờ vẫn còn ở tướng vị, thân thể khỏe mạnh…”

Kế Duyên ngừng lại, âm thanh chậm rãi tiếp tục.

“Có Doãn công ở đó, vả lại nghe nói trong quân Đại Trinh còn có tướng soái, hơn nữa còn có Nhị công tử Doãn gia, sao có thể để người Đại Trinh sang đánh giết đốt phá Tổ Việt được.”

“Lạch cạch ~ “

Một cục xương sườn được Kế Duyên gặm sạch sẽ, ném vào một cục xương khác nằm trên đất, phát ra một tiếng giòn vang.

Kế Duyên kể chuyện rất lâu, cứ cách một khoảng thời gian lại ném ra một cục xương nhỏ. Do đó, bên chân hắn chất chồng rất nhiều xương heo rừng.

Thanh âm này đã làm ba người còn đang suy nghĩ về chuyện Kế Duyên vừa kể thức tỉnh. Bọn họ vô thức nhìn bên cạnh chân của Kế Duyên, thấy đống xương chất chồng, mà thịt heo rừng chẳng còn thừa bao nhiêu.

“Ách, bụng Kế mỗ hơi to, bụng hơi to, ha ha…”