Lạn Kha Kì Duyên

Chương 618-619




Chương 618:


"Cửu Vĩ Hồ Yêu!"
Tung Luân không khỏi kinh ngạc lên tiếng.

Khi những người tu hành chính đạo bình thường nhắc tới Cửu Vĩ Hồ, tất nhiên sẽ không sinh ra ác cảm.

Ít nhất chưa bao giờ có hồ yêu nào tu hành đến Cửu Vĩ Hồ làm ra những chuyện khác thường, thậm chí còn có rất nhiều Tiên đạo, Phật đạo, Thánh Địa giao hảo với Cửu Vĩ Hồ.

"Ngọc Hồ Động Thiên?"
Tung Luân vô thức hỏi thêm một câu.

Nói đến Cửu Vĩ Hồ, phản ứng đầu tiên của những tu sĩ chính đạo có đạo hạnh cực cao như Tung Luân chính là Ngọc Hồ Động Thiên.

Thi Cửu nghe vậy cũng khẽ gật đầu.

Kế Duyên thở dài một hơi.

Từ việc Đồ Tư Yên có được sợi lông hồ đặc thù kia, vả lại Ngọc Hồ Động Thiên không chỉ có một con hồ ly xuất hiện trước mặt hắn, hắn cảm thấy Cửu Vĩ Hồ có thể có vấn đề.

Nhưng nói thật, hắn vẫn mang một chút tâm lý may mắn.

Dù sao lúc luận đạo với Phật Ấn Minh Vương, lão hòa thượng có cảm tình rất tốt với Ngọc Hồ Động Thiên.

Kế Duyên hiểu rõ tu hành và tâm cảnh của Phật Ấn Minh Vương, cho nên hắn cũng có khuynh hướng nghĩ tốt về Ngọc Hồ Động Thiên.

Với người có đạo hạnh như Phật Ấn Minh Vương, yêu vật và tu sĩ rất khó để lừa gạt lão.

Nhưng Cửu Vĩ Hồ vốn nổi tiếng về huyễn đạo, muốn lừa được lão hòa thượng thì quả thật vẫn có khả năng này.

"Rốt cuộc, Ngọc Hồ Động Thiên chỉ có một Cửu Vĩ Hồ thôi à?"
Kế Duyên không lập tức hỏi Thi Cửu về vấn đề kia, mà lại hỏi một câu như vậy.

Thi Cửu không có câu trả lời, Tung Luân suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ngọc Hồ Động Thiên là thánh địa của Hồ tộc.


Theo Tung mỗ được biết, hẳn là có hai con Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Về khả năng có con Cửu Vĩ Hồ thứ ba hay không thì không rõ ràng lắm."
Kế Duyên híp mắt nhìn Thi Cửu.

"Ngươi nói chỉ có một vị Cửu Vĩ Hồ giao thiệp với bên đó đúng không?"
"Ách, bẩm Kế tiên sinh, ta chỉ biết nhất định có một vị Cửu Vĩ Hồ giao thiệp với Thiên Khải Minh, nhưng không dám khẳng định..."
Kế Duyên mặt không chút biểu tình.

Làn gió mát lướt nhẹ qua quần áo của ba người dưới ánh trăng, không hề có tà khí mà còn mang tới cảm giác phiêu dật.

"Việc này tạm thời không đề cập tới.

Nói chuyện của Thiên Khải Minh đi, ngươi nói hết những gì mình biết và nói vì sao ngươi có thể biết nhiều như vậy, ừm, chọn một chỗ thích hợp đi."
Con đường nhỏ này có dấu trục xe và dấu chân, khó tránh khỏi sau khi bình minh sẽ có người đi qua đi lại.

Kế Duyên cũng không muốn đứng tán gẫu ở chỗ này.

Nói xong câu đó, Kế Duyên vung tay áo lên, dưới chân dâng lên mây mù, dẫn Tung Luân và Thi Cửu cùng chậm rãi bay lên không trung.

Ngực của Thi Cửu đau đớn nhưng chỉ có thể cố nén, y cũng không dám phản kháng Kế Duyên.

Đám mây màu trắng bạc mang theo mấy người trực tiếp bay tới núi Mộ Khâu ở gần đó.

Trong núi sâu, hắn tùy ý chọn một ngọn núi, sau đó đáp xuống đỉnh núi.

Mặc dù Thi Cửu là tà đạo, Kế Duyên vẫn lấy ra bồ đoàn.

Ba người ngồi xuống rồi mới bắt đầu tiếp tục đề tài lúc nãy.

Bị Tung Luân bắt được, hơn nữa còn có Kế Duyên ở ngay trước mắt, Thi Cửu không dám nói dối.

Y cũng không dám giấu diếm tất cả mọi chuyện, vì vậy đã tập trung kể lại một vài chuyện mà mình biết.

Nói đến lúc trời sáng, Kế Duyên vẫn bình tĩnh, mà Tung Luân đã nhiều lần khó nén vẻ kinh hãi.

Không ngờ cái gọi là "Thiên Khải Minh" kia lại có chí hướng "to lớn" đến như thế, muốn đảo loạn khí số trong thiên hạ, còn muốn phá vỡ cục diện chính đạo hiện giờ, mở ra cảnh tượng thiên hạ hỗn loạn, khuấy khí số có thể nhìn thấy trong thiên địa thành cục diện có lợi cho tà ma thành đạo.

Ở một mức độ nào đó mà nói, thiên đạo thực ra vẫn luôn biến hóa, chịu ảnh hưởng của thiên địa vạn vật.

Nếu khí số trong thiên hạ thực sự đại loạn, trong thiên địa sẽ thường xuyên xảy ra tai ương, chúng sinh sẽ rơi vào hỗn loạn phân tranh, thời gian dài quả thật có thể ảnh hưởng đến thiên đạo.

Giống như một ma giới hỗn loạn, ma đầu nhất định sẽ dễ dàng thành đạo hơn.

"Ha ha, bọn chúng còn cho rằng mình có thể thành công ư? Thật sự nghĩ mình có năng lực như vậy?"
Tung Luân không ngừng cười lạnh.

Đừng nói tiên phật linh quái các đạo chính tu đều không phải đồ trang trí, cho dù là cùng thuộc về yêu tộc thì cũng có không ít loài tu hành chính đạo, cho dù là cửa ải Tứ Hải Long Tộc thì cũng không dễ vượt qua.

Tất nhiên, không thể xem tất cả Long tộc đều hướng thiện, cũng không phải tất cả Long tộc đều thuộc sự quản lý của Tứ Hải Chân Long.

Nhưng lấy Tứ Hải Chân Long cầm đầu, Long tộc tự có quy củ.

Đại đa số Long tộc, thậm chí thủy tộc trong đó, cũng đều tán thành.

Long tộc ghét nhất thể loại làm nhiễu loạn quy củ.

Nếu chọc đến bọn họ thì mặc kệ ngươi là người, là yêu, là quỷ hay là ma.

Tính đi tính lại, tuy rằng không thể khinh thường Lưỡng Hoang chi địa cùng với một vài nơi mà tà ma hoành hành, nhưng nếu nói lật đổ cục diện thiên hạ thì không có khả năng.

"Sư tôn, ngài đi cùng Kế tiên sinh, vậy nếu đồ nhi bất hiếu đoán không sai thì Kế tiên sinh nhất định là vị cổ tiên thức tỉnh kia đúng không?"
Kế Duyên khẽ nhắm hai mắt không nói gì.

Tung Luân vuốt râu cũng không trả lời, mà Thi Cửu lại hiếm khi bật cười.

"Xem ra ta tìm Kế tiên sinh trước một bước quả nhiên không sai.

Nhưng mà sư tôn, Vô Lượng Sơn nhất mạch có thể biết chuyện không thể nói kia, làm sao chắc chắn được trong tà ma chi đạo không ai biết chứ?"
Kế Duyên vẫn đang khép hờ hai mắt thoáng cái mở ra.

Tung Luân nghiêm túc nhìn về phía Thi Cửu, người sau cũng trầm giọng nói.

"Ngươi có biết có tồn tại yêu ma nào không?"
Thi Cửu lắc đầu.

"Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng điểm hoài nghi này cũng không phải là không có đạo lý.

Lúc đại loạn tới sẽ có đại cơ duyên.

Vả lại ta rất hoài nghi rằng có một số yêu ma trong Thiên Khải Minh biết chuyện về thượng cổ dị yêu.

Ách, Kế tiên sinh ngài hẳn là biết rõ thượng cổ dị yêu đúng không?"
Kế Duyên thản nhiên đáp lại một chữ "Ừ", ngay cả mấy chuyện thần thú thụy thú hay hung thú thì hắn cũng không muốn giải thích nhiều.

"Cũng là ta lắm mồm, tiên sinh làm sao có thể không biết chứ..."
Thi Cửu cười nói một câu, nhưng biểu tình của Kế Duyên vẫn cứ bình tĩnh như nước, nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ gì, nên y chỉ có thể nói tiếp.

"Ta có một cỗ hóa thân lợi hại vẫn luôn theo dõi Thiên Khải Minh.

Bởi vì ta gần như đã tu theo con đường cương thi, tất cả chính đạo trong thiên hạ không cho phép, thậm chí ngay cả các dòng bàng môn tả đạo yêu ma cũng thấy chướng mắt hoặc là không dung nạp cương thi.

Cho nên, một ít thi tu ở trong Thiên Khải Minh khá là tin tưởng ta.

Ừm, càng tà dị thì càng được tín nhiệm.

Nhưng mặc dù như vậy, ta cũng không giải thích được toàn bộ, tựa hồ mọi người đều như thế."
Nói đến đây, Thi Cửu lại một lần nữa biểu lộ lòng trung thành với Tung Luân với Kế Duyên.

"Sư tôn, ta biết ngài sẽ không tha thứ cho ta.

Ta cũng biết sư tổ sẽ không tha thứ cho ta.

Nhưng việc ta tu thi đạo cũng không phải là ý định ban đầu, đây thật sự là lạc lối.

Từ khi tiếp xúc với Thiên Khải Minh và nhạy bén phát hiện ra sự quỷ dị trong đó, ta đã trà trộn và âm thầm quan sát.

Ngài xem, sau khi phát hiện sự tồn tại của Kế tiên sinh, ta còn mạo hiểm tiếp xúc với tiên sinh và trực tiếp báo tin tức của Thiên Khải Minh.

Tất cả mọi chuyện đều không có vi phạm lời răn dạy của Vô Lượng Sơn mà!"
Thi Cửu nói chuyện vô cùng thành khẩn, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.

Y biết rất rõ tính tình của sư phụ, mà tính tình Kế Duyên thì y cũng hiểu được một chút.

Hai người này đều là kiểu người nhìn thì thấy rất dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại luôn cho rằng tuyệt đối không lưu thủ với tà ma.

Sư phụ mình thì không nói, trước kia y đã chứng kiến rất nhiều lần.

Mà với Kế Duyên, không đề cập đến cái gì khác, theo tu sĩ Tiên hà đảo chém một trảm, một kiếm tế xuất, vong yêu ma dưới lưỡi kiếm khó có thể đếm được.

Chẳng qua, cả Kế Duyên và Tung Luân đều im lặng.

Thi Cửu chỉ có thể nhịn xuống thôi thúc muốn tiếp tục nói chuyện, yên lặng ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ của hai người, tựa hồ đều đang tính toán.

Một lúc lâu sau, hai người dường như đều đã có kết quả.

Tung Luân mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.

"Kế tiên sinh, xem ra Thiên Khải Minh quả thật có tư cách làm mưa làm gió.

Còn nghiệt chướng này, nếu nó đã nói những gì nên nói, ta nghĩ cứ để cho nó thần hình câu diệt đi."
Thi Cửu nghe vậy thì bỗng thấy run rẩy.

Y cẩn thận nhìn Tung Luân và Kế Duyên.

Cho dù trong lòng biết rõ bản thân chắc chắn vẫn còn tác dụng với Kế Duyên nhưng y vẫn sợ hãi.

Y không hề hiểu đến nơi đến chốn về Kế Duyên, vả lại trong lòng đã nhận định đây có thể là cổ tiên duy nhất trên thế gian thức tỉnh.

Suy nghĩ của tiên nhân cổ đại không thể lấy lẽ thường để phỏng đoán được.

"Vậy thì giết đi."
Tung Luân và Thi Cửu đều sửng sốt.


Sau đó trong mắt Thi Cửu dâng lên nỗi sợ hãi cùng cực, dường như muốn phản kháng hoặc chạy trốn theo bản năng.

Y miễn cưỡng dựa vào ý chí cường đại khắc chế chính mình, vẫn một mực cung kính ngồi lại.

"Ta, ta tự biết tội nghiệt khó có thể tha thứ, chết ở trước mặt sư tôn cũng coi như chết có ý nghĩa, ôi..."
Tung Luân nhìn về phía Kế Duyên, muốn nhìn xem đối phương có phải đang nói giỡn hay không, kết quả lại nhìn thấy Kế Duyên vươn ra một cánh tay màu trắng, đưa cánh tay trái chậm rãi điểm về phía trước trán của Thi Cửu.

"Kế tiên sinh..."
Tung Luân hình như còn muốn nói cái gì, nhưng trực tiếp bị thanh âm nhàn nhạt của Kế Duyên cắt ngang.

"Nếu đã nhận lấy cái chết, vậy thì không cần động đậy."
Ngón tay vừa điểm tới, trên đó mơ hồ có tiếng sấm, còn có lôi quang mờ ảo hiện lên.

Một cỗ cảm giác thiên uy mênh mông ở trên đỉnh núi này sinh ra ở đầu ngón tay nho nhỏ, làm cho Tung Luân cũng bị căng thẳng vì khí tức này.

Mà Thi Cửu đối diện với một ngón tay kia lại càng giống như bản thân phải đối kháng với thiên đạo lôi kiếp khủng khiếp, phảng phất như thiên địa không thể dung nạp được chính mình.

Sắp chết! Sắp chết! Sắp chết rồi! Chạy đi! Không! Không thể chạy được!
Trong lòng Thi Cửu điên cuồng la hét, giãy dụa kịch liệt.

Một chỉ này mang áp lực thật kinh khủng, hơn xa một hồi lôi kiếp mà y từng gặp phải trong lúc tu hành lúc trước.

Khoảng cách ngắn ngủi chỉ với một cánh tay mà tựa như cách xa cả thiên địa, thời gian ngắn ngủi lại dài dằng dặc và tàn khốc như vậy.

Cuối cùng, vào một giây sau, bàn tay của Kế Duyên nhẹ nhàng điểm lên trán Thi Cửu.

Giờ khắc này, Thi Cửu bị dọa đến mức khí tức quanh thân đình trệ, nguyên sinh tinh khí nhao nhao hỗn loạn.

Thi Cửu cảm thấy da đầu hơi tê dại, thân thể không tự chủ được mà run lên một chút, sau đó...!sau đó, là không có cảm giác gì.

"Kế, Kế tiên sinh..."
"Tiên sinh ngài?"
Thi Cửu và Tung Luân lần lượt phát ra nghi vấn, mà trên gương mặt Kế Duyên lộ ra một nụ cười lãnh đạm.

"Thi Cửu, ngươi muốn làm cái gì thì cũng phải hiểu rõ.

Kế mỗ cũng không nói nhiều, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút.

Một ngón tay này, Kế mỗ cũng không phải đang đùa giỡn, làm việc có suy nghĩ một chút đi."
Nói xong câu đó, Kế Duyên nhìn về phía Tung Luân rồi nói.

"Tung đạo hữu, rút pháp khí của ngươi và để y rời đi đi."
"Cái này..."
Tung Luân do dự một chút, thấy Kế Duyên gật đầu, cuối cùng cũng vẫy tay.

Một đạo kim quang từ trong thân thể Thi Cửu bay ra, chui vào trong ống tay áo Tung Luân và biến mất.

Còn Thi Cửu chỉ cảm thấy Nguyên Thần đã "sống" lại.

Nhưng giờ phút này, Thi Cửu không dám lỗ mãng chút nào, cũng không dám thần du bỏ chạy đến cỗ thi khác.

Y quỳ lên trên bồ đoàn, hành lễ với Kế Duyên và Tung Luân.

"Tạ ơn Kế tiên sinh không giết ta, tạ ơn sư tôn không giết ta, tạ ơn sư tôn đã xin tha!"
Vừa nói chuyện, Thi Cửu vừa kiểm tra thân thể và nguyên thần, nhưng căn bản không hề có cảm ứng được gì.

Nhưng sự khủng khiếp của một ngón tay kia, cơ hồ thiên uy chậm rãi từ trên trời giáng xuống sợ hãi cũng không phải là giả.

.

Chương 619: Đáng tiếc không say


Kế Duyên cùng Tung Luân cuối cùng vẫn thả Thi Cửu rời đi, đối với cái sau mà nói, cho dù lòng còn sợ hãi, nhưng sống sót sau tai nạn vẫn là vui sướng càng nhiều một điểm, dù là ban đêm bị sư tôn Tung Luân hủy đi Mộ Khâu Sơn bố trí, nhưng tối nay tình huống đổi loại phương thức ngẫm lại, không phải là không chính mình có chỗ dựa nữa nha.


Duy nhất để Thi Cửu bất an là Kế Duyên kia một chỉ, hắn biết kia một chỉ kinh khủng, nhưng nếu như chỉ là trước đó hiện ra kinh khủng còn tốt một phần, bởi vì thiên uy hạo đãng mà chết chí ít chết được rõ ràng, nhưng chân chính đáng sợ là căn bản mang theo hồn bên trong đều không cảm giác được ảnh hưởng chút nào, không biết ngày nào sự tình gì làm sai, kia cổ tiên Kế Duyên liền suy nghĩ khẽ động lấy đi cái mạng nhỏ của hắn. May mà tại Thi Cửu nghĩ đến, mình muốn đạt tới mục đích, cùng sư tôn cùng Kế Duyên bọn hắn hẳn là cũng không xung đột, chí ít hắn chỉ có thể ép buộc chính mình như thế suy nghĩ.


Thi Cửu liên tục hành lễ tăng thêm dập đầu rời đi về sau mới rời đi, tại hắn rời đi về sau, Kế Duyên cùng Tung Luân như cũ tại Mộ Khâu Sơn chỗ sâu kia một phong trên đỉnh núi ngồi hồi lâu, một mực chờ đến phương xa trên đường chân trời mặt trời mọc, Tung Luân mới phá vỡ trầm mặc.


"Kế tiên sinh, ngươi thật tin tưởng kia nghiệt chướng có thể thành được sự tình? Kỳ thật ta bó bắt hắn trở về đem trấn áp, sau đó cẩn thận thăm dò mà chậm rãi đem hắn nguyên thần luyện hóa, lại đi cầu một phần đặc thù linh vật sau cầu sư tôn xuất thủ, hắn có lẽ có cơ hội một lần nữa làm người, thống khổ là thống khổ điểm, nhưng ít ra có hi vọng."


Kế Duyên nghe vậy nhịn không được lông mày nhảy một cái, cái này có thể xem như thống khổ "Một điểm" ? Hắn Kế mỗ nhân nghe thấy nghe xong đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cẩn thận thăm dò đem nguyên thần luyện hóa ra, kia tất nhiên là một trận cực kỳ dài dòng buồn chán lại cực kỳ đáng sợ cực hình, trong đó thống khổ chỉ sợ so Âm Ti một phần tàn khốc hình pháp còn muốn khoa trương.


"Ngươi người sư phụ này, thật đúng là nỗi khổ tâm a. . ."


Kế Duyên nhịn không được nói như vậy một câu, Thi Cửu đã rời đi, Tung Luân này lại cũng không cùng Kế Duyên trang vô tư, cười khổ một câu đạo.


"Dù sao sư đồ một trận, ta đã từng là như vậy thích đứa nhỏ này, không thể gặp hắn đi đến một đầu tuyệt lộ, tu hành nhiều năm như vậy, vẫn là có nặng như vậy tư tâm a, nếu không phải ta đối với hắn bỏ bê dạy bảo, hắn như thế nào lại lưu lạc đến tận đây."


"Tiên nhân cũng là người, những này đều chỉ là nhân chi thường tình mà thôi, mà lại tung đạo hữu không cần quá tự trách, bởi vì cái gọi là người có chí riêng, làm người trong tu hành, Thi Cửu chỉ là tự cam đọa lạc, cũng trách không đến tung đạo hữu trên đầu, đúng, kia Thi Cửu nguyên danh kêu cái gì?"


Kế Duyên chợt phát hiện chính mình còn không biết Thi Cửu nguyên bản tên thật, luôn không khả năng một mực liền gọi Thi Cửu đi. Nghe được Kế Duyên vấn đề này, Tung Luân trong mắt tràn đầy hồi ức, cảm khái nói.


"Hắn nguyên bản gọi Tung Tử Hiên, vẫn là ta đặt tên, cái này chuyện cũ không đề cập tới cũng được, đồ đệ của ta đã chết, vẫn là xưng hô hắn là Thi Cửu đi, tiên sinh, ngươi tính xử trí như thế nào Thiên Bảo Quốc chuyện bên này?"


Thiên Khải Minh bên trong một phần so sánh tư thâm thành viên thường thường không phải đơn độc hành động, sẽ có hai vị thậm chí nhiều vị thành viên cùng lúc xuất hiện tại nơi nào đó, vì cùng một cái mục tiêu hành động, lại rất nhiều phụ trách khác biệt mục tiêu người tương hỗ ở giữa không tồn tại quá nhiều quyền biết chuyện, thành viên bao quát lại không giới hạn trong yêu ma quỷ quái chờ người tu hành, có thể để cho những này bình thường mà nói khó mà tương hỗ tán thành thậm chí cùng tồn tại tu hành hạng người, cùng một chỗ như thế có tính kỷ luật thống nhất hành động, riêng một điểm này liền để Kế Duyên cảm thấy Thiên Khải Minh không thể khinh thường.


Mà Thi Cửu tại Thiên Bảo Quốc đương nhiên không phải là ngẫu nhiên, trừ hắn ra vẫn là có đồng bạn, chỉ bất quá cương thi bực này tà vật liền xem như tại yêu ma quỷ quái bên trong đều thuộc về khinh bỉ liên dựa vào dưới, Thi Cửu bằng vào thực lực khiến cho người khác không gặp qua với xem nhẹ hắn, nhưng cũng sẽ không thích cùng hắn nhiều thân cận.


Xét thấy trước đó chính mình ở vào loại kia cực đoan tình huống nguy hiểm, Thi Cửu đương nhiên rất quang côn liền đem cùng mình cùng một chỗ hành động đồng bạn bán đi sạch sẽ, mạng nhỏ đều nhanh không có, còn quản người khác?


Cho nên tại biết Thiên Bảo Quốc ngoại trừ có Thi Cửu bên ngoài, còn có mấy cái khác Thiên Khải Minh thành viên về sau, Tung Luân giờ phút này mới có câu hỏi này.


Kế Duyên tự định giá một chút, trầm giọng nói.


"Việc này ta sẽ xem trước một chút lại nói, tung đạo hữu cũng không cần một mực bồi tiếp, đi xử lý chính ngươi sự tình đi, Thiên Khải Minh đã không thiếu người tài ba, ngươi lưu tại nơi này nói không chừng còn có thể cùng Thi Cửu tiếp xúc, có lẽ sẽ bị người tính tới cái gì."


Tung Luân nhẹ gật đầu, chỉ là Cửu Vĩ Hồ liền đã mười phần làm cho người kiêng kị.


"Kia tiên sinh ngài?"


Kế Duyên cười cười.


"Nếu không phải Kế mỗ chính mình cố ý, không ai có thể tính được đến ta, chí ít đương kim thế gian nên như thế."


Lúc nói lời này, Kế Duyên vẫn là rất tự tin, hắn đã không phải là lúc trước Ngô Hạ A Mông, cũng biết càng ngày càng nhiều bí ẩn sự tình, đối với tự thân tồn tại cũng có càng thêm thích hợp định nghĩa.


Tung Luân cũng mặt lộ vẻ nụ cười, đứng dậy hướng về Kế Duyên đi một cái xá dài đại lễ.


"Tiên sinh nếu có phân phó, một mực đưa tin, vãn bối xin cáo từ trước!"


Kế Duyên vừa muốn đứng dậy đáp lễ, Tung Luân chặn lại nói.


"Tiên sinh ngồi chính là, vãn bối cáo lui!"


Nói, Tung Luân chậm rãi lui lại về sau, một cước lui giẫm ra đỉnh núi bên ngoài, đạp trên thanh phong hướng (về) sau lướt tới, sau đó quay người ngự phong bay về phương xa.


Tung Luân sau khi đi, Kế Duyên ngồi tại đỉnh núi, một chân cong lên đặt tay phải, dư quang nhìn xem hai cái trống không bồ đoàn, trong tay áo bay ra một cái bạch ngọc cảm nhận Thiên Đấu Hồ, nghiêng lấy thân thể khiến cho bầu rượu hồ nước xa xa đối miệng của hắn, hơi khuynh đảo phía dưới liền có hương thơm rượu đổ ra.


"Lộc cộc. . . Lộc cộc. . . Lộc cộc. . ."


Nuốt mấy ngụm về sau, Kế Duyên đứng dậy , vừa đi bên cạnh uống, hướng phía dưới núi phương hướng rời đi, kỳ thật Kế Duyên ngẫu nhiên cũng nghĩ say bên trên một trận, chỉ tiếc lúc trước tố chất thân thể còn khiếm khuyết thời điểm chưa thử qua uống say, mà bây giờ còn muốn say, ngoại trừ tự thân không kháng cự say bên ngoài, đối rượu chất lượng và số lượng yêu cầu cũng cực kì hà khắc rồi.


Thiên Khải Minh tại Thiên Bảo Quốc mấy cái yêu ma động tác không hề ít, nhìn xem cũng rất phức tạp, rất nhiều thậm chí có chút vi phạm yêu ma đi thẳng về thẳng phong cách, có chút quanh co lòng vòng, nhưng muốn đạt thành mục đích kỳ thật trên bản chất cũng chỉ có một, phá vỡ Thiên Bảo Quốc nhân đạo trật tự.


Từ một loại nào đó trình độ đi lên nói, nhân tộc là thế gian số lượng lớn nhất hữu tình chúng sinh, càng là danh xưng vạn vật chi linh, trời sinh linh tính cùng trí tuệ lệnh vô số sinh linh hâm mộ, nhân đạo thế nhỏ trình độ nào đó cũng sẽ suy yếu rất lớn thần đạo, đồng thời nhân đạo đại loạn tự thân oán niệm cùng một phần nhóm tà khí sẽ còn sinh sôi rất nhiều không tốt sự vật.


Kỳ thật Kế Duyên biết Thiên Bảo Quốc lập quốc mấy trăm năm, mặt ngoài phồn hoa như gấm, nhưng trong nước đã sớm đọng lại một đống lớn vấn đề, thậm chí tại Kế Duyên cùng Tung Luân đêm qua bấm đốt ngón tay cùng quan sát bên trong, mơ hồ cảm thấy, nếu không có thánh nhân xoay chuyển trời đất, Thiên Bảo Quốc khí số hướng tới sắp hết. Chỉ bất quá này thời gian cũng không tốt nói, Tổ Việt Quốc loại kia nát tình trạng mặc dù chống rất lâu, nhưng toàn bộ quốc gia tồn vong là cái vấn đề rất phức tạp, dính đến chính trị xã hội các phe hoàn cảnh, kéo dài hơi tàn cùng đột tử bị lật đổ cũng có thể.


Nhưng nhân đạo sự tình nhân đạo chính mình đến nhất định lấy, vài chỗ sinh sôi một phần yêu ma cũng là khó tránh khỏi, Kế Duyên có thể khoan nhượng loại này tự nhiên phát triển, tựa như không phản đối một người đến vì chính mình làm qua chuyện sai lầm phụ trách, nhưng Thiên Khải Minh hiển nhiên không ở trong đám này, dù sao Kế Duyên tự nhận tại Vân Châu cũng coi như sinh động, chí ít tại Vân Châu nam bộ so sánh sinh động, Thiên Bảo Quốc hơn phân nửa quốc cảnh cũng miễn cưỡng tại Vân Châu nam bộ, Kế Duyên cảm thấy mình "Trùng hợp" bắt gặp Thiên Khải Minh yêu ma cũng là rất có thể, dù là chỉ có Thi Cửu chạy trốn, cũng không trở thành một chút để Thiên Khải Minh hoài nghi đến Thi Cửu đi, hắn làm gì cũng là "Người bị hại" mới đúng, cùng lắm thì lại thả đi một cái, để hắn cùng Thi Cửu dựng cái băng.


Bất quá chí ít có một sự kiện nếu như Kế Duyên tương đối cao hưng, cùng lão Ngưu có thù cũ cái kia hồ ly tinh cũng tại Thiên Bảo Quốc, Kế Duyên giờ phút này trong lòng mục đích rất đơn giản, thứ nhất, "Trùng hợp" gặp được một phần yêu tà, sau đó phát hiện bọn này yêu tà không đơn giản, sau đó làm một cái chính đạo tiên tu chuyện nên làm; thứ hai, khác đều có thể cho một cơ hội, nhưng hồ ly phải chết!


Mà gần nhất một tòa trong thành lớn, liền có Kế Duyên nhất định phải đi xem một chút địa phương, kia là một hộ cùng kia hồ ly rất có quan hệ đại hộ nhân gia.


Vừa uống rượu, một bên suy nghĩ, Kế Duyên không ngừng bước, tốc độ cũng không chậm, đi ra Mộ Khâu Sơn chỗ sâu, đi ngang qua bên ngoài những cái kia tràn đầy mồ phần mộ sơn phong, dọc theo lúc đến con đường hướng ra phía ngoài đầu đi đến, giờ phút này mặt trời sớm đã dâng lên, đã lần lượt có người đến tế bái, cũng có đưa tang đội ngũ giơ lên quan tài tới.


Đêm qua ngắn ngủi giao phong, tại Tung Luân cố ý khống chế phía dưới, những này trên núi phần mộ cơ hồ không có nhận cái gì phá hư, sẽ không xuất hiện có người đến tế bái phát hiện mộ tổ bị lật ra.


"Đi đi đi. . . Du du du. . . Đáng tiếc không say. . . Đáng tiếc không say. . ."


Kế Duyên hừ phát hỗn hợp đời trước một ít ca từ tăng thêm chính mình ngẫu hứng sáng tạo từ chỗ tổ sứt sẹo ca, thỉnh thoảng uống mấy ngụm rượu, mặc dù đã có chút nhớ không rõ nguyên bản làn điệu, nhưng hắn thanh tuyến hùng hậu bình thản, lại là tiên nhân tâm cảnh, ngâm nga ra lại có loại đặc thù thoải mái cùng tiêu dao vận vị.


Đại lộ một bên, hôm nay không có ngày hôm qua dạng quyền quý đội xe, dù là gặp phải người đi đường, phần lớn bề bộn nhiều việc chính mình sự tình, chỉ là Kế Duyên bộ dạng này, nhịn không được sẽ cho người nhìn nhiều hai mắt, mà Kế Duyên cũng lơ đễnh, hồn nhiên vong ngã chỗ với rượu cùng ca khó được nhã hứng bên trong.


Hậu phương Mộ Khâu Sơn đã càng ngày càng xa, phía trước ven đường một tòa cũ nát nghỉ chân trong đình, một cái râu đen như châm như là đời trước phim truyền hình bên trong Lý Quỳ hoặc là Trương Phi hán tử đang ngồi ở trong đó, nghe được Kế Duyên tiếng ca không khỏi ghé mắt nhìn về phía càng ngày càng gần cái kia thanh sam tiên sinh.


Kế Duyên hai mắt khép hờ, cho dù không có say, cũng hơi có tính trẻ con loạng choạng đi đường, trong tầm mắt đảo qua cách đó không xa nghỉ chân đình, nhìn thấy dạng này một người nam tử cũng là cảm thấy thú vị.


Nhắc tới cũng xảo, đi đến cái đình bên cạnh thời điểm, Kế Duyên dừng bước, dùng sức lung lay trong tay bạch ngọc bầu rượu, cái này Thiên Đấu Hồ bên trong, không có rượu.


Cái này Thiên Đấu Hồ năm đó là Ứng Phong một mảnh hiếu tâm, bên trong chứa số lượng không ít linh tửu rượu ngon, Long Tiên Hương không bỏ được tùy tiện uống nhiều, qua nhiều năm như vậy Kế Duyên một mực uống cái này một bình, không nghĩ tới hôm nay uống cạn sạch.


"Ha ha, uống rượu ngàn đấu chưa say, mất hứng, mất hứng a. . ."


Trong lương đình nam tử ánh mắt sáng lên.


"Tiên sinh hảo khí phách! Ta chỗ này có tốt nhất rượu ngon, tiên sinh nếu là không chê, một mực cầm đi uống là được!"