Lạn Kha Kì Duyên

Chương 567: Trọng trách của Thiên Sư




Thấy Đỗ Trường Sinh không nói chuyện, A Viễn cho rằng vị Thiên Sư này có lẽ là không muốn gặp người lạ mặt, thế nên vội nói thêm vào.

“Thiên Sư đại nhân, nếu thuận tiện, mời ngài đi cùng với ta để gặp Kế tiên sinh một lần. Tiên sinh là khách quý của Doãn phủ chúng ta. Lão gia, hai vị công tử và thậm chí là cả công chúa điện hạ đều rất kính trọng vị tiên sinh ấy.”

Nghe A Viễn nói thế, chẳng biết vì sao mà loại suy đoán kia trong lòng Đỗ Trường Sinh lại càng hiện ra rõ rệt hơn một chút. Có thể khiến Doãn tướng quốc kính trọng, ngoại trừ đương kim hoàng thượng ra, e là chẳng còn mấy ai nữa trong giới phàm nhân cả?

“Đỗ Thiên Sư? Thiên Sư?” “Sư phụ!”

“Hửm? À, nếu là khách quý của Doãn tướng mời ta, Đỗ mỗ dĩ nhiên sẽ đến bái phỏng ngay, xin mời dẫn đường!”

“Vâng, mời Thiên Sư đi theo ta.”

Hai đứa bé vừa cười đùa, vừa chạy nhanh đằng trước; còn A Viễn thì dẫn Đỗ Trường Sinh và đồ đệ của lão theo sau, tiến tới khách viện bên kia.

Doãn phủ cũng không phải là nhỏ, có không ít các viện lớn viện bé. Có A Viễn và hai đứa trẻ Doãn gia dẫn đường, Đỗ Trường Sinh tiến từng bước qua hành lang mà trong lòng vừa thấp thỏm, vừa mong đợi. Sau khi đi qua một vườn hoa yên tĩnh, cả nhóm đã đi đến khách viện. Nhìn thoáng qua cổng vòm, mọi người đã thấy Kế Duyên đang ngồi trước bàn đá trong sân, nhìn thẳng sang bên này.

“Đỗ Thiên Sư, từ khi chia tay đến nay, ngươi vẫn ổn chứ?”

Nghe giọng nói công chính bình thản của Kế Duyên vọng đến, đầu gối của Đỗ Trường Sinh mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống. Sau khi kịp thời phản ứng, lão vỗ ngay tên đệ tử cũng đang ngẩn người bên cạnh rồi cùng nhau hành đại lễ với Kế Duyên theo kiểu chào trưởng bối.

“Vãn bối Đỗ Trường Sinh cùng đệ tử Vương Tiêu, bái kiến Kế tiên sinh!”

“Bái kiến Kế tiên sinh!”

Hai đứa trẻ của Doãn gia vừa đùa giỡn vừa chạy đến trước mặt Kế Duyên. “Kế tiên sinh, chúng con đã đưa họ đến đây!”

“Ừm, hai vị không cần đa lễ, lại đây ngồi đi.”

Kế Duyên chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, sau đó gật đầu với A Viễn; lão bộc cũng hiểu ý, bèn chắp tay hành lễ rồi chậm rãi thối lui.

Đỗ Trường Sinh lúc này cảm giác tim mình đập thình thịch, sau khi bình tĩnh lại một chút mới chậm rãi đi vào trong viện. Tuy nhiên, lão không dám ngồi, chỉ đứng cách Kế Duyên ở một khoảng cách thích hợp.

“À, Kế tiên sinh, nếu ngài đã ở đây, vậy bệnh của Doãn tướng...”

Hiện tại, Đỗ Trường Sinh có hai loại suy đoán trong lòng. Một, Doãn Triệu Tiên chết chắc; nếu Kế tiên sinh hết cách thì về cơ bản là chẳng còn ai trên thế gian này có thể cứu Doãn tướng nữa - sớm ngày chuẩn bị tang lễ còn hơn. Thứ hai, Doãn Triệu Tiên chắc chắn sẽ không chết, hoặc Kế tiên sinh tạm thời không ra tay, chỉ ổn định bệnh tình hay trên thực tế là Doãn tướng chỉ giả bệnh.

Kế Duyên mỉm cười, lật hai cái tách lên. Hắn đích thân rót hai tách trà cho Đỗ Trường Sinh và tên đồ đệ của lão. Hai người cũng không dám để Kế Duyên đưa tới nên nhanh chóng tiến đến bàn, đưa tay đỡ lấy tách trà.

“Mặc dù Doãn phu tử đang bệnh nặng, nhưng có Kế mỗ ở đây, nhất định sẽ không để y chết như thế này. Đỗ Thiên Sư cũng không phải lo lắng sẽ không thực hiện được mệnh lệnh của hoàng đế Dương thị. Cuối cùng, nếu Doãn phu tử khỏi bệnh, vậy sẽ tính vào phần công lao của ngươi.”

“Không dám! Không dám! Đỗ mỗ làm sao dánh mạo hiểm chiếm công của Kế tiên sinh. Không dám, vạn lần không dám!”

“Ha ha! Thiên Sư nói quá lời rồi. Nếu Thiên Sư không lĩnh công này, ngươi nghĩ Kế mỗ sẽ lĩnh à?”

Nghe Kế Duyên hỏi vậy, Đỗ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Kế Duyên, trông thấy đôi mắt thông thấu thế sự của hắn. Lão đương nhiên biết, lời ca ngợi của hoàng quyền thế gian chẳng có ý nghĩa gì với Kế tiên sinh cả, thế nên mới gật đầu nói.

“Tiên sinh nói chí phải. Nhưng dù vậy, công này cũng nên thuộc về tất cả những vị đại phu từng cùng nhau cứu chữa Doãn tướng. Đỗ mỗ làm sao dám tranh công!”

Nghe Đỗ Trường Sinh nói câu nói, Kế Duyên cũng quan sát lão nhiều hơn một chút. Thấy Kế Duyên gật nhẹ, Đỗ Trường Sinh lập tức cực kỳ vui vẻ trong lòng. Nhưng ngoài mặt, lão cố gắng kiềm chế, không biểu cảm quá nhiều ra ngoài. Lão tin rằng, trước mặt bậc cao nhân như Kế tiên sinh thì nên trả lời như vậy, không nên thể hiện là bản thân quá tham lam.

“Công lao của đại phu dĩ nhiên là không thể không tính, nhưng còn chưa đủ để xoay chuyển bệnh tình. Chỉ có Đỗ Thiên Sư ngươi mới đủ sức định liệu càn khôn.”

Đỗ Trường Sinh hiểu rõ rằng, Kế tiên sinh đã dự định trao công trạng này cho họ Đỗ là lão. Nếu chuyện tốt thế này là do Kế tiên sinh ban cho, vậy không có lý do gì để lão từ chối cả, bẳng không chính là đạo đức giả. Nhưng trước mặt hoàng thượng, lão phải tỏ ra đây là một quá trình cực kỳ gian nan, rằng bản thân phải trả một cái giá rất lớn để hoàn thành. Nếu không, ngộ nhỡ hoàng thượng cứ tưởng quá trình cứu người rất đơn giản, vậy khác gì lão tự tìm phiền toái cho bản thân.

Sau khi suy nghĩ nhanh một lượt, Đỗ Trường Sinh mỉm cười nhẹ nhõm, tựa như mình đã có thể bắt đầu tơ tưởng đến thân phận quốc sư kia. Tên đệ tử Vương Tiêu bên cạnh thấy vậy bèn xoa nhẹ khuỷu tay của sư phụ mình; ngay sau đó, lão cũng lập tứng phản ứng lại, vội vàng khôi phục sắc mặt bình tĩnh.

Đỗ Trường Sinh này thực sự là một người rất hay ho, đến nỗi cũng khiến Kế Duyên vui vẻ theo. Hai đứa trẻ của Doãn gia thậm chí còn cười ra tiếng, nhưng sau đó nhanh chóng tự bịt miệng lại.

“Vậy thì tốt, Đỗ Thiên Sư có thể đi về rồi.”

“Vâng... à mà...?”

Nghe thế, Đỗ Trường Sinh ứng tiếng trong vô thức, nhưng sau đó cũng kịp phản xạ lại. Lão kinh ngạc nhìn Kế Duyên, trong lòng cảm thấy có chút bối rối.

“À... Kế tiên sinh, ngài còn điều gì muốn nói với ta không?”

Kế Duyên cười, lắc đầu.

“Chuyện cần nói, cũng đã nói xong.”

“Vậy, vậy... Ngài có muốn muốn kiểm tra quá trình tu hành của ta hay không? Những năm gần đây, Đỗ mỗ vẫn luôn tu tập ‘Tiểu Luyện’ rất cần cù. Ta vẫn luôn đi theo đạo mà tiên sinh chỉ bảo, nhưng chẳng biết tròn méo thế nào?”

Đỗ Trường Sinh đặt chén trà xuống, chắp tay thỉnh giáo với Kế Duyên. Kế Duyên tùy ý nhìn lão vài lần, gật đầu nói.

“Coi như có chút tiến bộ. Nếu có thể luyện thành Ý cảnh Đan lô, lúc đó sẽ trở thành người trong Tiên đạo chân chính. Tuy nhiên, hỏa hầu của ngươi vẫn còn kém nhiều lắm.”

Nói xong, Kế Duyên lại cầm quyển sách trên bàn lên, bắt đầu đọc tiếp. Thái độ này đại khái là muốn tiễn khách rồi. Đỗ Trường Sinh do dự một hồi, liếc mắt nhìn tên đồ đệ vẫn còn hoảng sợ không dám lên tiếng của mình, sau đó nhìn về phía hai đứa nhỏ đang che miệng cười trộm bên cạnh, cuối cùng đành thở dài một hơi rồi hành lễ lần nữa với Kế Duyên.

“Vậy, tại hạ xin cáo lui.”

Sau khi nói xong, tâm trạng của Đỗ Trường Sinh cũng thư thả hơn. Ít nhất, lão biết Kế tiên sinh đang ở Doãn phủ. Trước khi Doãn tướng gia khỏi bệnh, Kế Duyên sẽ không rời đi. Nếu có cơ hội, lão sẽ đến thỉnh giáo với Kế Duyên lần nữa.

Ngay khi Đỗ Trường Sinh và Vương Tiêu chuẩn bị rời đi, dù đang chăm chú đọc sách nhưng Kế Duyên chợt bổ sung một câu.

“Uống trà rồi hẵng đi.”

Hai mắt Đỗ Trường Sinh lóe sáng, nhìn về phía hai chén trà trên bàn vẫn còn đang đóng nắp hờ ở đó. Lão gật đầu với Vương Tiêu, sau đó cầm chén lên, nhẹ nhàng nâng nắp trà. Đột nhiên, một làn hương trong veo mờ nhạt thoảng bay ra, tưởng chừng như có như không, như ảo như thật.

Biết trà này có điều huyền diệu, Đỗ Trường Sinh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cẩn thận kiểm tra thử nhiệt độ của trà rồi uống một hơi cạn sạch. Ngay lập tức, một cảm giác ấm áp từ khoang miệng chảy xuống bụng, sau đó hóa thành một dòng suối êm đềm tản mát ra khắp cơ thể; một cảm giác vui vẻ, sảng khoái cũng dâng lên từ đó.

“Được rồi, đi đi! Trì nhi, Điển nhi, thay ta tiễn hai vị này ra về.”

Kế Duyên lại lên tiếng, còn Đỗ Trường Sinh vội lôi kéo tên đồ đệ vẫn còn trong trạng thái ngây ngất kia cúi đầu chào Kế Duyên lần nữa. Lão cũng không nói thêm lời nào, chỉ cẩn thận lùi lại vài bước, sau đó mới chậm rãi đi ra khỏi mảnh sân này. Hai đứa trẻ kia cũng ngoan ngoãn đi theo họ ra ngoài.

Vừa ra đến bên ngoài, Đỗ Trường Sinh cũng khó mà che giấu được nỗi vui mừng lâu hơn nữa. Lão vừa nhếch miệng lên, chợt nghe thấy đồ đệ của mình cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Nhận ra hai đứa nhỏ bên cạnh đang cười trộm khúc khích, Đỗ Trường Sinh vội vàng nhắc nhở Vương Tiêu.

“Khụ khụ! Đồ nhi, kiềm chế lại.”

Và khi hai người còn chưa đi được mấy bước, A Viễn lại xuất hiện, giống như đã đợi sẵn tại bên ngoài. Mãi đến khi rời khỏi Doãn phủ, leo lên xe ngựa, Đỗ Trường Sinh mới có thể giải tỏa niềm hạnh phúc này, còn đấm mạnh vài quyền vào không khí nữa.

Sau khi đám người Đỗ Trường Sinh đi ra khỏi sân, Kế Duyên cũng vỗ nhẹ vào ngực mình. Trong thoáng chốc, con hạc giấy nhỏ lập tức bay ra khỏi ngực áo, vỗ cánh vài cái rồi bay lên vai Kế Duyên.

“Đi một chuyến đến Xuân Mộc giang, giao thứ này cho Ô Sùng, bảo y đến kinh đô một chuyến.”

Vừa nói, Kế Duyên vừa lấy giấy bút ra, cúi đầu trước bàn đá. Hạ bút lông sói xuống rồi lại cất đi, một lúc sau, tám chữ to dần xuất hiện trên tờ giấy: “Kế Duyên sắc lệnh, giữ để thông hành.” Hào quang vừa lóe lên, mực đã khô hẳn. Sau đó, hắn cuộn tờ giấy lại, đưa cho con hạc nhỏ; hạc nhỏ vội vàng dùng miệng kẹp lấy tờ giấy.

Tiếp đến, Kế Duyên gõ nhẹ vào đỉnh đầu con hạc nhỏ một lần nữa, nó bèn vỗ cánh bay lên.

“Đi sớm về sớm.”

“Keng...”

Thanh Đằng kiếm sau lưng khẽ rung động, con hạc giấy nhỏ bay đến chuôi kiếm theo thói quen. Nó vươn đôi cánh ra, nắm lấy phần dây leo xanh biếc. Sau một khoảnh khắc, kiếm quang lóe lên; tiên kiếm bắn thẳng vào không trung, lướt đi mất hút.

Nhìn về hướng Thanh Đằng kiếm và hạc giấy nhỏ đã đi xa, Kế Duyên không khỏi có chúc xúc cảm; dù sao đi nữa, Kinh Kỳ phủ của Đại Trinh này vẫn là kinh thành nha, thật là náo nhiệt.

Mang theo tâm tình hưng phấn khó mà kiềm nén được, Đỗ Trường Sinh ngồi trên xe ngựa, đi thẳng về Ti Thiên giám. Còn chưa kịp trở về chỗ nghỉ ngơi của mình, lão đã nhận ra có người trong cung đang đợi lão. Quả nhiên, vừa gặp Đỗ Trường Sinh, người kia đã nói rõ mục đích của y, rằng Đỗ Trường Sinh cần phải vào cung diện thánh.

Đây có thể coi là một gáo nước lạnh dội vào tâm tình còn đang vui sướng của Đỗ Trường Sinh. Trong lúc vào cung cùng với gã thái giám này, lão vẫn cứ đắn đo xem mình nên bẩm báo với hoàng thượng thế nào.

...

Hai khắc sau, tại ngự thư phòng, Hồng Vũ đế Dương Hạo nghiêm túc quan sát Đỗ Trường Sinh sau khi nghe lão kể lại mọi chuyện.

“Nếu nói như vậy, Doãn ái khanh đang gặp phải nguy cơ sớm chiều à?”

Đỗ Trường Sinh gật đầu trả lời.

“Đúng vậy! Hạo nhiên Chính khí của Doãn tướng không hề suy giảm; dưới ánh hào quang của tứ phương, khí tượng của ngài ấy vẫn đang bổ trợ cho Tử vi Đế khí của bệ hạ. Tuy nhiên, mệnh hỏa của Doãn tướng cũng đang hấp hối, sát ngay bờ vực bị dập tắt hẳn. Nếu không nhờ các vị thái y của Thái Y viện cố gắng duy trì hơi tàn, e là đại thần Âm ti đã sớm đến gõ cửa mời đi rồi!”

Dương Hạo bỗng nhiên cảm thấy hơi nhói đau trong lòng, thế nên vội vàng hỏi.

“Thiên Sư có biện pháp gì không?”

Đỗ Trường Sinh hít sâu một hơi, giữ vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà nhìn thẳng vào Hồng Vũ đế.

“Bẩm bệ hạ, như vi thần đã từng nói trước đó. Một vị hiền thần thiên cổ khó gặp như Doãn tướng, khi xuất thế chắc chắn sẽ được quỷ thần bảo vệ, trăm bệnh khó nhập người. Vì vậy, nếu Doãn tướng đã bệnh nặng đến thế này, đây rõ ràng chính là số trời đã định. Mà nếu đó đã là số trời, vậy khó mà sửa đổi được...”

“Khó sửa đổi được à? Thiên Sư nói khó sửa đổi được, vậy rốt cuộc là có sửa đổi được hay không?”

Dương Hạo đứng lên, dõi đôi mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Đỗ Trường Sinh. Đồng thời, Đỗ Trường Sinh cũng thầm giật mình, cố gắng cưỡng ép mình phải giữ vẻ mặt thật bình tĩnh, tỏ vẻ vừa đau khổ, vừa nhíu mày suy tư. Cuối cùng, lão ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, trịnh trọng nói.

“Bệ hạ, vi thần nguyện ý đánh cược đạo hạnh trăm năm của bản thân, dốc sức thử một lần. Đây không phải là vì vị trí quốc sư kia, mà chỉ vì muốn cứu lấy mạng sống của một vị hiền đức, nhằm giữ vững giang sơn muôn đời của Đại Trinh ta!”

“Thiên Sư, ngươi...”

Câu trả lời này khiến Dương Hạo sững sờ một lúc, còn Đỗ Trường Sinh cũng lập tức khom mình, hành lễ.

“Tuy vi thần là một người trong giới tu hành, nhưng lòng này cũng luôn hướng về thương sinh trong thiên hạ. Cơ hội cứu lấy Doãn tướng đang ở trước mắt, nếu vi thần không cố gắng ra tay, vậy cả đời này của lão phu sẽ khó mà yên ổn tâm thần được. Mà nếu như vậy, chuyện tu hành sẽ bị hủy hoại tất cả! Xin bệ hạ thứ lỗi cho vi thần không thể trò chuyện cùng ngài quá lâu. Vi thần phải trở về, chuẩn bị thật chu đáo cho lần chữa trị này!”

Đỗ Trường Sinh cắn răng một cái, xoay người rời đi mà không hề chờ đợi Hoàng đế ra lệnh cho lui. Lão quyết định không để Hoàng đế bắt thóp mình, không thì sau này dù có làm quốc sư thì cũng chẳng khác gì một tên thái giám hầu cận cả.

“Thiên Sư! Nếu làm vậy, Thiên Sư sẽ phải trả một cái giá như thế nào?”

Nghe Hoàng đế hỏi thế từ phía sau lưng, Đỗ Trường Sinh bèn dừng chân lại, đáp nhẹ một câu rồi chậm rãi rời đi.

“Vi thần không biết!”

Chỉ bốn chữ này thôi, lại khiến Dương Hạo cảm nhận rõ sức nặng ngàn cân của quá trình chữa trị sắp tới.