Lạn Kha Kì Duyên

Chương 55: Câu chuyện cười?




Biên: Cún Con

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Kế Duyên rất buồn bực vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ nguồn gốc của quân cờ này là do Ngụy Vô Úy sao?

Khi hắn nói cho Ngụy Vô Úy biết về Ngọc Hoài Sơn cũng không phát sinh gì. Kế Duyên suy đoán rằng có thể lần này đối tượng là “Con người”, hoặc mức độ ảnh hưởng cũng không đáng kể.

Thoáng suy tư, Kế Duyên liền nghĩ chắc không phải do Ngụy Vô Úy rồi, vì đây đâu phải là game online quốc tế lâu lâu bị lag ping đâu.

‘Có lẽ nào!! Do Doãn phu tử?’

Kế Duyên nhớ đến lá thư mà mình để lại, từ hôm qua đến lúc này, đây cũng là một chuyện có thể trực tiếp ảnh hưởng đến người khác, mà thời gian suy tính cũng không sai biệt lắm.



Trước cửa phòng ở Doãn gia, Doãn Thanh có chút buồn phiền nhìn cha mình.

“Mẫu thân, phụ thân làm sao vậy?”

Doãn mẫu vừa bước từ trong phòng ra thì gặp trượng phu của mình. Nàng đang định gọi một tiếng nhưng đột nhiên cảm thấy gã rất khác thường, vẻ mặt cũng đang ửng hồng như hoa đào.

“Mẫu thân làm sao vậy?”

“Đừng quấy rầy phụ thân, con đi rửa mặt đi!”

"A..."

Vốn dĩ Doãn Thanh còn muốn hỏi cha xem Kế tiên sinh viết gì, nhưng cậu nghĩ đến lời giáo huấn mấy ngày trước. Cậu bèn cảm thấy vẫn nên nghe lời sẽ tốt hơn, thôi đợi ăn điểm tâm xong tới hỏi lại cũng được.

“Thanh nhi, Kế tiên sinh đã đi rồi!”

"A..."

Doãn Triệu Tiên mỉm cười giơ phong thư và chìa khóa lên.

“Lát nữa chúng ta đi hái táo!”

Đề nghị này quả thật rất hấp dẫn Doãn Thanh. Ngay lập tức, cậu cao hứng bừng bừng, nước miếng như muốn chảy xuống đất. Chỉ là sau đó cậu bỗng nhiên nhớ ra Kế tiên sinh đã rời khỏi Cư An Tiểu Các thì cảm giác mất mát lại lần nữa quay về.



Sáng tinh mơ, quán mì Tôn Ký đã mở cửa từ lâu. Tôn lão bản chủ yếu bán vào buổi sáng và buổi trưa. Mì hoành thánh, mì sợi và mì xào thập cẩm là những món ăn chính ở đây. Vào xế chiều, lão lại thu dọn quán trở về nhà.

Thường ngày lão đi ngủ từ sớm, chưa đến canh năm sẽ tỉnh dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho quán mì. Người già cũng sẽ dậy sớm hơn vừa phù hợp với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của lão.

Tôn lão bản dựng rạp che, lau dọn bàn ghế một lượt, sau đó ngồi chờ khách ghé qua. Lão nghĩ tới việc bột mì và thịt tăng giá, lại nghĩ tới học phí cho cháu trai đi học ở trường tư thục huyện.

Người qua lại trên đường càng lúc càng tấp nập, quán mì cũng bắt đầu có khách tới ăn sáng. Trong lúc đang bận rộn, lão ngẩng đầu lên thì thấy Doãn phu tử của trường tư thục và Doãn Thanh đang đi tới. Trong tay gã còn mang theo một cái giỏ trúc nhỏ.

“Ơ, Doãn phu tử và Doãn tiểu công tử đến rồi!! Hai vị có muốn ăn điểm tâm không? Ở đây có mì hoành thánh và mì dương xuân ngon nhất!”

Doãn Triệu Tiên cười chắp tay nói:

“Không được không được. Ta đã ăn ở nhà rồi..”

Nói đến đây, Doãn Triệu Tiên vén miếng vải đang che giỏ trúc lên.

“Đây là táo trong nhà Kế tiên sinh. Trước khi tiên sinh rời đi có nói ta chia cho bà con trên phố. Kế tiên sinh cũng hay ghé quán của lão ăn cơm nên cũng nói ta đưa lão một phần.”

Tôn lão bản nhìn thấy mấy quả táo tươi mọng thì sửng sốt một lúc. Hai tay lão lau qua lau lại trên tạp dề.

“Ách, sao ta có thể không biết xấu hổ như thế, không biết xấu hổ như thế chứ..”

Tuy lão nói vậy nhưng vẫn thành thực đưa tay đỡ lấy. Sau khi tay lão cầm lấy giỏ táo, lão bèn nói với Doãn Triệu Tiên.

“Kế tiên sinh ra ngoài sao? Lúc nào ngài ấy trở về?”

“Ta cũng không biết nữa. À, lão lấy mấy quả táo ra đi, ta còn mang giỏ về nữa!”

"A a a, đúng rồi đúng rồi!"

Tôn lão đầu vội vàng lấy mấy quả táo đặt vào một cái chậu ở trên xe gỗ, sau đó đưa giỏ trúc trả lại cho Doãn Triệu Tiên.

“Doãn phu tử, giỏ của ngài đây ạ!”

“Ừ, ta không quấy rầy nữa, lão làm việc tiếp đi!”

“Ai, ai, Doãn phu tử đi thong thả!!”

Thấy Doãn Triệu Tiên đã đi xa, Tôn lão bản mới nhìn lại mấy quả táo đang nằm trong chậu.

“Tôn lão bản, trái gì vậy?”

“Đúng vậy, ta có thể nếm thử không?”

Có vị khách không giấu được tò mò, đứng lên đi về phía xe gỗ của Tôn lão bản.

“Lạ chưa, đây là quả táo sao? Lúc này còn chưa đến tiết mang chủng mà cây táo trong sân của Kế tiên sinh đã kết trái rồi?”

Tôn lão bản tấm tắc kêu kỳ lạ. Lão đưa cho vị khách bên cạnh một trái, còn mình cũng lấy một trái lau lên áo, sau đó cắn một miếng.

Bọn họ cảm nhận được vị ngon ngọt trong miệng, một hương thơm nhẹ nhàng tràn ngập xung quanh.

“A…!!! Ngon quá!!! Tôn lão bản, cho ta thêm vài trái, cho ta thêm vài trái!!!”

“Thơm quá, lão cũng cho ta nếm thử đi!!”

Tôn lão bản vẫn chưa ăn xong, nhưng nghe mọi người xin thêm thì lão vội vàng nhét nửa trái táo còn lại vào miệng, tay lão giữ lấy chậu táo, cẩn thận cất vào trong tủ chén trên xe gỗ.

“Hết rồi, hết rồi, không còn mấy trái đâu. Ta cũng chỉ có chừng ấy thôi, còn phải mang về cho cháu ta ăn nữa. Hết rồi, hết rồi!!!”



Ngoại trừ ông chủ quán mì Tôn Ký thì Đồng đại phu ở Tế Nhân Đường cũng được một phần. Hơn nữa, phần này có khá nhiều táo, ước chừng hai ba cân. Sau khi cho mấy tên học trò trong tiệm thuốc ăn vài trái cho đỡ thèm thì Đồng đại phu quyết định giấu hết, mang về nhà cho người thân thưởng thức.



Đêm ngày hôm đó, mấy hộ gia đình ở phường Thiên Ngưu đều nhận được một hai cân táo. Mùi vị thật sự làm cho mọi người khó mà quên được.

Mà câu chuyện cây táo ở Cư An Tiểu Các chỉ trong vòng vài tháng đã kết trái cũng làm cho người dân ở phường Thiên Ngưu bàn tán say sưa. Đến ngày hôm sau, cả huyện Ninh An đều tấm tắc nói chuyện này thật kỳ lạ.

Trưa ngày thứ hai, bên trong nhà trọ Vân Lai, Ngụy Vô Úy đang dùng cơm thì nghe được tiểu nhị trò chuyện với chưởng quầy về cây táo ở Cư An Tiểu Các. Ngụy Vô Úy không nén nổi tò mò nhưng lúc này y lại nghe không rõ.

“Tiểu nhị, ngươi vừa nói cây táo gì đó kết trái, có thể nói cho ta biết được không?”

Với mấy loại chuyện kỳ quái này, người nói người nghe đều rất ưa thích. Tiểu nhị nghe câu hỏi xong thì làm sao có thể từ chối được, gã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngụy Vô Úy.

“Khách quan, người không biết tin gì sao, phường Thiên Ngưu vừa xảy ra một chuyện kỳ lạ. Ở đó có một nơi tên là Cư An Tiểu Các, trong sân có một cây táo rất lớn, cành lá rậm rạp. Cây táo này muốn kết trái thì cũng phải đợi vài tháng nữa. Không nghĩ tới lúc này trên cây có đầy những quả chín mọng, tươi ngon. Mọi người ở phường Thiên Ngưu ai cũng được chia một phần táo đấy ạ.”

Tiểu nhị cũng đã được ăn thử một ít.

“Tỷ tỷ ta được gả vào phường Thiên Ngưu, nhà nàng cũng được một phần táo. Tỷ tỷ cho ta ăn ba miếng, hương vị kia, chậc chậc, thật ngon ngọt. Đời này chưa bao giờ ta được ăn miếng trái cây nào ngon như vậy!”

Tiểu nhị nhìn thấy không ít thực khách đều bị câu chuyện này hấp dẫn. Gã cũng có chút tự đắc, cố ý nói lớn một chút.

“Nói đến đây, có một tin đồn còn kỳ quái hơn nữa. Nghe nói táo ở Cư An Tiểu Các chỉ trong một đêm đã chín mọng. Một ngày trước đó, ai ở phường Thiên Ngưu cũng ngửi thấy hương hoa táo. Vậy mà sau đó mùi hương này đột nhiên biến mất. Có người nói đây là do táo đã chín!”

“Ôi chao!!! Thật kỳ lạ!”

“Tiểu nhị, ngươi không nói xạo đấy chứ?”

“Đúng đấy, làm gì có chuyện táo chín chỉ trong một đêm, chẳng lẽ là do thần tiên làm phép?”

Thực khách ở mấy bàn bên cạnh cũng ồn áo nói chuyện, khiến cho tiểu nhị có chút nổi nóng.

“Hừ. Do các ngươi từ nơi khác đến nên không biết. Nghe ta nói cho kỹ rồi trở về khoe mẽ với bạn bè nhé! Hôm nay, ở Cư An Tiểu Các của huyện chúng ta có một vị kỳ nhân sinh sống. Từ ngày người đó vào ở thì cây táo trong sân cũng nở hoa, hương thơm đặc biệt nức mũi.”

Tiểu nhị nói đến chỗ hấp dẫn, thấy tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, gã mới nói tiếp.

“Ta nghe người khác nói ngày hôm trước, Kế tiên sinh có ý định rời đi thì ngài có cảm thán một câu với Doãn phu tử. Ngài nói năm nay đáng tiếc không được ăn quả táo nào… ‘Đáng tiếc, đáng tiếc~~’”

Tiểu nhị cố làm ra vẻ như đang nói một lời kịch trong tưởng tượng, sau đó gã vuốt vuốt râu đầy cảm xúc.

“Các ngươi đoán thế nào? Đêm hôm đó, táo trên cây bắt đầu kết trái. Đến khi mặt trời lên, Kế tiên sinh ngủ dậy, mở cửa nhìn ra ngoài, cả một cây táo toàn trái chín mọng!! Hắc hắc, lợi hại chưa!!”

“Còn có chuyện này sao?”

“Ta nói thật, ngươi làm tiểu nhị đúng là nhân tài không có đất dụng võ, ngươi phải làm người kể chuyện mới đúng!!”

“Rất đúng, rất đúng. Ngươi nói như vậy thì người ở Cư An Tiểu Các chỉ e là thần tiên rồi đấy, ha ha ha ha ha!!

Trong sảnh nhà trọ, từng trận cười lớn vang lên. Chưởng quầy cũng lắc đầu cười.

Chỉ có nội tâm Ngụy Vô Úy lại rung động không thôi. Y vội vàng đi đến quầy thanh toán tiền, rồi vội vã chạy đến phường Thiên Ngưu.

Với võ công của Ngụy Vô Úy, lúc y chạy đến Cư An Tiểu Các cũng phải thở hổn hển, có thể thấy được y nôn nóng như thế nào rồi.

"Hô... Hô... Hô..."

Ngụy Vô Úy vừa hồi phục khí tức, vừa ngẩng đầu nhìn lại. Quả nhiên, cây táo trong sân đã không còn bông hoa nào. Những cành cây hơi thấp chỉ còn vài quả táo còn treo lủng lẳng đầu cành. Ở cành cây cao hơn cũng có không ít trái chín.

Y lại gần thêm một chút thì thấy trên cửa có treo một khóa đồng.

Trong lòng Ngụy Vô Úy vừa ảo não, vừa hối tiếc.

‘Kế tiên sinh thật sự đã đi rồi sao!!!’

Ngay sau đó, Ngụy Vô Úy thoáng suy tư rồi nhìn cây táo kia.

‘Ừ, ta phải nghĩ cách hái vài quả nếm thử mới được!’

Về phần vượt rào rồi hái mấy trái ư? Ngụy Vô Úy tuyệt đối không dám làm rồi!

(*) Do Kế Duyên là người hiện đại, nên đoạn này suy nghĩ theo hơi hướng hiện đại, những từ này thuộc về mảng game.