Lạn Kha Kì Duyên

Chương 470




Cư Nguyên Tử nhìn thoáng qua Giao Long.

“Sao thế, ngươi nghĩ rằng Cư mỗ lừa ngươi à? Thứ này thỉnh thoảng còn xuất hiện ở một số đường thủy của mấy con sông lớn trên lục địa. Thậm chí, nó còn có thể đạt thành thành tựu, hóa hình làm người nữa đấy.”

Kế Duyên nghe hiểu được ngụ ý của Cư Nguyên Tử. Loại Long thi trùng này rất khó để có thể giết sạch sẽ. Thiên địa rộng lớn như vậy, dù Long tộc lớn mạnh đến mức nào thì cũng không có khả năng chú ý đến từng khe hở một được. Hơn nữa, cũng có khả năng là đám côn trùng này có thành tựu rồi chạy trốn đi.

Đương nhiên, vì Long tộc thế lớn, một khi những Long Thi trùng này có thành tựu, chỉ cần thông minh một chút thì bọn chúng sẽ từ bỏ tất cả những mối liên hệ cũ, làm một yêu quái bình thường. Hơn nữa, chúng cũng sẽ cố gắng để không bao giờ xuất hiện trước mặt Long tộc.

Nếu suy nghĩ bi quan hơn chút nữa, dù thật sự giết sạch hết đám này, nhưng rõ ràng là trên đời này không bao giờ thiếu hạng người có ý đồ xấu. Thứ Long Thi trùng bị Long tộc chán ghét tới cực điểm này có khi được người nào đó rắp tâm bồi dưỡng ra đấy.

Ngay cả Kế Duyên còn hiểu những ngụ ý này, tin rằng một vài tồn tại trong Long tộc cũng sẽ đoán ra. Thế nhưng bọn họ có thể làm gì được chứ? Bởi vì Long tộc không thể một tay che trời, nên rất khó tránh được mấy chuyện này. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể một lần nữa ra lệnh thanh trừ hết tất cả Long Thi trùng có thể tìm thấy được mà thôi.

Nghe Cư Nguyên Tử nói như vậy, Xích Giao cũng tỉnh táo hơn một chút, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.

Kế Duyên im lặng một hồi, lúc này mới mở miệng dò hỏi.

“Ngươi nói mình là thủy tộc dưới trướng Long Quân, là vị Long Quân nào thế?”

Thấy Kế Duyên hỏi mình, Xích Giao không dám chậm trễ, vội trả lời.

“Vừa rồi tình thế khẩn cấp, ta mới nói dối rằng mình là Giao Long dưới quyền của Long Quân. Thực ra ta chỉ sinh sống ở bên ngoài Đông Hải, thuộc hải vực của Nghiễm Thắng Long Quân, cũng không phải là bộ hạ của người. Xin tiên trưởng thông cảm...”

“À... Nghiễm Thắng Long Quân à...”

Kế Duyên chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng nếu đã dám dùng chữ “Quân” thì chắc hẳn cũng là Chân Long.

“Kế tiên sinh, nên làm gì với đám Long Thi trùng này bây giờ? Phía dưới dòng biển Hoang Hải kia nhất định có không ít thứ này đâu.”

Đám người Ngọc Hoài Sơn biết mối quan hệ giữa Kế Duyên và vị Long Quân ở Thông Thiên giang. Dù giữa Long tộc cũng không hợp nhau, nhưng khi đối mặt với Long Thi trùng, chắc chắn là cả Long tộc đều cực kỳ căm ghét.

Kế Duyên nhìn Xích Giao bên cạnh.

“Ngươi nghỉ ngơi một lát rồi tự mình rời đi. Đối với Long tộc các ngươi, việc này không phải chuyện nhỏ. Cần phải báo tin cho người nào thì hãy báo cho người đó. Còn những Long Thi trùng dưới biển thì...”

“Mong tiên trưởng đừng ra tay với đám Long Thi trùng này. Dù sao đây cũng là chuyện của Long tộc chúng ta. Đợi sau khi trở về, Long tộc chắc chắn sẽ bắt đầu từ chỗ này rồi tìm hiểu ngọn nguồn của tà vật, tạm thời cứ cho bọn chúng đợi ở dưới đó đã.”

Thấy nời này của Xích Giao cũng có đạo lý, Kế Duyên khẽ gật đầu.

“Được, vậy chúng ta sẽ không nhúng tay vào.”

Xích Giao nhìn về phía những tu sĩ vừa bắt được khoảng mười con Long thi trùng lúc nãy. Đám tu sĩ như hiểu ra ý tứ của Giao Long, trực tiếp đốt đám quái trùng này thành tro bụi, tránh cho Giao Long nghĩ rằng bọn họ muốn nuôi dưỡng thứ đồ vật này.

Tuy lúc trước bị công kích nhưng vì con Giao Long này vẫn còn sống nên thực ra cũng không bị tổn thương nghiêm trọng nào, nhiều nhất cũng chỉ bị kinh sợ không nhẹ mà thôi. Sau khi nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, Giao Long không trì hoãn nữa, nó bay lên trời rồi đi về phía xa. Chỉ là lúc này, nó quyết định bay thật cao, cam tâm tình nguyện để cho cương phong đánh lên người.

Xích Giao đi rồi nhưng phi chu của Huyền Tâm phủ vẫn chưa đi tiếp mà đứng yên tại chỗ.

Nếu đã cứu được Xích Giao, bọn họ cũng không ngại bán thêm một phần nhân tình nữa cho Long tộc. Vì vậy, phi chu đã ở lại coi chừng đám Long thi trùng phía dưới, dù tốn thêm một ít thời gian nhưng sau này mọi người có thể tăng tốc độ để bù lại.

Ước chừng ba ngày sau, từng tiếng rồng ngâm truyền đến từ phương xa, sau đó chân trời xuất hiện hào quang, làm cho cương phong hỗn loạn cũng phải hòa hoãn trở lại.

Một lão Hoàng Long bay tới, theo sau là hơn mười con Giao Long. Lão Hoàng Long kia dài chừng mấy trăm trượng, ngay cả râu rồng cũng dài hơn trăm trượng. Trước mặt nó, đám Giao Long còn lại chỉ nhỏ bé như mấy con cá chạch.

“Quả nhiên Long Quân đích thân đến đây, xem ra Long tộc rất để ý đến đám Long Thi trùng này.”

Một lão tu sĩ từng ra tay giúp Kế Duyên lúc trước cảm khái một câu. Lão tu sĩ còn lại cũng vội phụ họa. Trong ba ngày vừa qua, hai ông lão này vẫn đứng bên cạnh Kế Duyên và Cư Nguyên Tử. Trực giác nói cho họ biết rằng, cao nhân dẫn tinh hà hạ xuống ngày đó chỉ có thể là một trong hai người Kế Duyên hoặc Cư Nguyên Tử này.

Kế Duyên nhìn lão giả vừa mới nói chuyện, lại quay đầu nhìn Hoàng Long cực lớn bên kia. Không phải chuyện này quá rõ rồi sao. Loài côn trùng này chẳng khác nào kẻ thù đào mồ mả tổ tiên của Long tộc, nếu là người khác cũng sẽ hận thấu xương.

Huống hồ nhìn tình huống trước mắt, Long Thi trùng cũng không chỉ ăn xác rồng. Nếu có cơ hội, đoán chừng bọn chúng cũng sẽ không kén ăn đâu.

Chân Long và Giao Long ở bên kia còn chưa xuất hiện, thanh âm vang dội đã truyền tới.

“Đa tạ các vị đã giúp đỡ. Chẳng qua đây là chuyện của Long tộc, người ngoài xin mời nhanh chóng rời đi!”

Ù ù ù ù...

Thanh âm thế như sấm sét, chấn động cả một vùng biển xung quanh khiến từng đợt sóng vỗ càng thêm mãnh liệt.

Lúc lão Long kia nói chuyện, uy thế Chân Long và thanh âm cùng nhau truyền đến, làm cho những hành khách trên phi chu Huyền Tâm phủ đều cảm thấy cực kỳ áp lực.

Chỉ là một vị Chân Long có thể nói chuyện như vậy với đám người tiên tu đã là rất khách khí rồi.

Trên phi chu, hai vị Tri sự của Huyền Tâm phủ cũng đang đứng ở boong tàu, quay sang hỏi Kế Duyên.

“Kế tiên sinh nghĩ như thế nào?”

Hắn nhìn Hoàng Long và Giao Long càng ngày càng đến gần.

“Vốn là chúng ta vô tình liên quan đến chuyện này. Nếu người ta đã không hy vọng chúng ta tham dự vào thì chúng ta cũng không cần ở lại làm gì, lên đường quan trọng hơn.”

“Đúng vậy, lên đường quan trọng hơn.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Mấy người bên cạnh cũng nói hùa theo. Long tộc rõ ràng không muốn việc này lộ ra ngoài, mọi người trên phi chu đều hiểu đạo lý này.

Kết quả là pháp quang quanh phi chu sáng lên, dưới đáy thuyền dao động một đợt sóng lớn, sau đó phi chu chậm rãi bay lên. Trong cả quá trình này, phi chu không hề phát ra âm thanh nào, xem như đã dùng hành động thực tế để đáp lại yêu cầu của lão Hoàng Long.

Chúng ta đáp ứng mong muốn đuổi người đi của ngươi, ngươi dám nói chúng ta không có lễ nghi sao?

Khoảng mười nhịp thở sau, Hoàng Long dẫn theo một đám Giao Long đến một mảnh hải vực của Hoang Hải. Tên Xích Giao lúc trước cũng đang đứng bên cạnh Hoàng Long. Nhìn thấy tiên quang mờ nhạt đang dần xa, lão Hoàng Long nói.

“Đúng là nơi này rồi. Ta đã có thể ngửi thấy cái mùi buồn nôn kia, quả nhiên là Long Thi trùng. Các ngươi lặn xuống tìm kiếm theo hướng hải lưu, ta xử lý nơi này trước!”

Nói xong, Hoàng Long nhanh chóng bay xuống dưới, va chạm với mặt biển, phát ra một tiếng nổ “bùm...”, rồi chìm xuống biển.

Một khắc sau, dưới đáy biển bỗng nhiên phát sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy long ảnh đang đứng giữa vòng ánh sáng đó.

“Ầm đùng đùng....”

Trong chốc lát, tia điện bắn ra bốn phía như những con rắn bạc dưới đáy biển vũ động...

Trên phi chu, đám người Kế Duyên nhìn về phương xa, đang suy nghĩ xem lão Hoàng Long kia sẽ xử lý như thế nào. Sau đó, bọn họ nhìn thấy khắp đáy biển đều phát sáng, đi cùng với khí tức lôi đình tràn ngập. Dưới lực lượng mang tính hủy diệt này, cả vùng Hoang Hải như muốn bay ngược lên không trung.

‘Không hổ là Chân Long, ra tay quá hoành tráng.’

Kế Duyên dần để dòng suy nghĩ trôi thật xa. Hắn nghĩ tới người bạn tốt của mình, tuy lão ở thủy vực trong đất liền nhưng thực ra vẫn thuộc Đông Hải. Có lẽ lão Long cũng quen biết lão Hoàng Long, sau này gặp lại hắn phải hỏi xem thế nào. Hắn tin rằng, ít nhất giữa các Chân Long ở Đông Hải, chắc hẳn bọn họ cũng có liên hệ trao đổi với nhau.

...

Lại vài ngày trôi qua, sắc trời chung quanh bắt đầu sáng rõ. Phi chu bay thêm một ngày một đêm nữa, cuối cùng đã có thể rời mặt biển bay về phía bầu trời. Bởi vì giờ đây, bọn họ đã ra khỏi phiến hải vực Hoang Hải có cương phong tàn phá bừa bãi kia, một lần nữa trở về với vùng biển bình thường.

Sáng sớm hôm nay, những người tu hành vốn không ngủ và một vài hành khách đã phát hiện ra phi chu vừa đi khỏi vùng Hoang Hải tối tăm mờ mịt kia.

Những người tiên tu còn ổn, chứ mấy phàm nhân và thậm chí là một vài tinh quái đã phải chịu khổ mấy ngày nay đều không thể chờ đợi được nữa. Bọn họ phải lên boong thuyền hít thở không khí trong lành mới được.

Chung quanh phi chu vốn là một tầng mây mù mỏng. Lúc mặt trời lên cao, mây mù cũng dần dần tan đi, lộ ra vùng biển rộng lớn phía dưới.

“Các vị, trăm dặm phía trước chính là Kính Các trên biển. Dù chúng ta đang đi phương tiện vượt giới nhưng khi thời gian cho phép, chúng ta cũng không nên bỏ qua cảnh đẹp trước mắt. Nếu người thân hay hảo hữu của các vị vẫn còn nghỉ ngơi trong thuyền thì nên gọi họ dậy. Hoặc là đi tới khoang thuyền có thấu kính, hoặc là đứng trên boong tàu, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời đấy.”

Ngoại trừ những người sinh sống trên phi chu, đại đa số mọi người đều ít có khả năng được ngồi phương tiện vượt giới thường xuyên. Thậm chí có người chỉ có thể ngồi phi chu một lần duy nhất trong đời. Vì vậy, ngộ nhỡ bỏ qua cảnh đẹp hùng vĩ lần này chính là điều đáng tiếc nhất.

Không lâu sau, rất nhiều người đã đến khoang thuyền có thấu kính, và càng có nhiều người hơn đi đến boong thuyền, đứng cạnh mạn thuyền ngắm nhìn.

“Phù.... phù...”

Cánh buồm Âm Dương xoay chuyển, phát ra từng tiếng rít rất nhỏ. Người trên thuyền đều cảm thấy thân thể đang hơi ngửa ra sau, đồng thời tốc độ của phi chu đã tăng lên khá nhiều. Phi chu mang theo một vòng ánh sáng vàng rực rỡ bay về cuối chân trời, từ phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy dãy lầu các núi non ngay giữa biển.

Thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là hai sơn mạch hải đảo hình trăng non, một lớn một nhỏ, dựng đứng theo hình vòng cung ngay trên mặt biển xa xa.

Trên hòn đảo lớn, nơi đó có một ngọn núi đồ sộ. Hướng đối diện với phi chu lúc này là một vách núi dựng đứng, trông tựa như từng bị trời cao bổ thẳng xuống mà hình thành nên.

Dưới pháp nhãn của Kế Duyên, trên hòn đảo này có pháp quang lưu chuyển, hẳn là có tông môn tu hành. Mà thứ thu hút sự chú ý của mọi người đó là một “mặt kính” nằm giữa hai hòn đảo hình lưỡi liềm này.

Yên bình sâu thẳm, lại mơ hồ hiện ra đủ màu đủ sắc, chắc là có nhân tố đặc biệt nào đó ở đây. Vì vậy, Kế Duyên có thể nhìn thấy tận mắt quang cảnh cực kỳ đẹp đẽ ở nơi đây dù chưa tới gần.

Phi chu nhanh chóng đi tới hai dãy núi hình trăng non kia, cũng để cho những người trên thuyền có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Vách đá ngoài kia có khắc mấy chữ to, hiện ra kiếm ý rõ ràng sắc bén lăng lệ, hiển nhiên là do cao nhân Kiếm đạo nào đó lưu lại.

“Hải, Các, Kính, Huyền.”

Kế Duyên lầm bầm đọc mấy chữ trên đó, càng cảm nhận được kiếm ý cường đại, ngưng mà không tán, vừa nhìn đã thấy chấn động cả cõi lòng.

“Chư vị, xin chớ ồn ào. Địa phương này là nơi thanh tu của Kính Huyền Hải Các. Người ta đã có thể cho phép chúng ta được ngắm nhìn cảnh đẹp tại đây là rất rộng lượng rồi, đừng khiến họ nảy sinh ác cảm nhé.”

Một vị Tri sự của Huyền Tâm phủ truyền âm dặn dò tất cả mọi người, sau đó mới điều khiển pháp trận, dẫn phi chu chậm rãi hạ xuống thấp. Không lâu sau, đáy thuyền đã chạm vào mặt biển, lách mình qua vách đá bên cạnh, lái vào “Mặt kính”.

Nước biển trong veo, mặt biển cực kỳ tĩnh lặng, dường như có thể nhìn thấy tận đáy. Trên thực tế, bọn họ chỉ có thể thấy phía dưới mình sâu hun hút mà thôi. Khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua, đủ loại ánh sáng cũng đang lưu chuyển trong đó.

Đừng nói là phàm nhân, ngay cả một vài tinh quái và cả Kế Duyên cũng ngây người. Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh sắc ban đêm chắc chắn còn đẹp hơn ban ngày nữa.

“À, dù sao lúc trước chúng ta đã trì hoãn mấy ngày, ta muốn hỏi các vị, nếu không gấp thì chúng ta có thể đợi qua thêm tối nay rồi mới đi hay không? Nếu mọi người bận công chuyện thì chúng ta có thể tiếp tục đi luôn.”

“Không vội, không vội! Đúng rồi, ai cũng rảnh một hai ngày mà!”

“Đúng vậy đúng vậy, đợi thêm một ngày rồi đi!”

Quả nhiên, giống như suy nghĩ của Kế Duyên, mọi người trên thuyền đều tỏ vẻ đồng ý đợi thêm một lúc.