Đối mặt với đạo thiên kiếp cuối cùng có uy lực mạnh mẽ tới nỗi khiến người người căm phẫn, Kế Duyên dùng ngay năng lực ngự lôi và nạp lôi cường đại trong sắc lệnh lôi chú để hấp thu vượt quá một nửa uy lực của lôi kiếp, sau đó lại dùng tiên kiếm uy thế vô song chém ra thiên lôi và lôi vân. Nhưng ngay cả như vậy, lôi quang còn sót lại vẫn ương ngạnh đánh lên người hắn.
Một kích này cũng không được xem là toàn lực nhưng chắc chắn vô cùng khó chịu, làm cho Kế Duyên cảm nhận trọn vẹn sự đau đớn đã lâu chưa từng thấy qua.
Nhưng đã đến nước này, hắn lại càng không thể buông bỏ. Lúc này đã vượt qua chín phần mười rồi, không thể để một phần còn lại trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ được. Sự khó chịu kia cũng không đơn giản chỉ là vài ngụm máu.
Chẳng qua, đây cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Bởi vì mặc dù Kế Duyên có thể không cần tốn quá nhiều sức lực để ngăn lại tất cả thiên lôi, nhưng thiên kiếp này là của quyển sách, không thể có chuyện ngay cả một tia sét cũng không đánh lên cuốn sách này được. Nếu không, chưa chắc sẽ không có lần thứ hai.
Trong lôi quang phát ra tiếng “xì xì xì...”, trước mắt Kế Duyên cũng chỉ còn lại lôi kiếp màu vàng nằm giữa một mảng màu tím.
Toàn thân hắn run rẩy. Tay phải của Kế Duyên nắm chặt Tiên kiếm chậm rãi buông xuống, sau đó sờ lên ngực. Bàn tay đặt lên vị trí túi áo, nơi đó chính là túi gấm có con hạc giấy trú ngụ.
Kế Duyên có thể nắm chắc mình chống đỡ nổi nhưng con hạc giấy ngày càng có linh tính kia lại cực kỳ yếu ớt. Khi sấm sét đạt đến trình độ này đánh xuống, nếu đánh trúng thì hạc giấy sẽ hóa thành tro ngay lập tức.
May mà lúc sờ vào túi gấm, Kế Duyên có thể cảm nhận được tờ giấy kia đang phình lên; cũng may là túi gấm đã được đặc biệt gia cố, nếu không cũng khó mà được như vậy.
Mục tiêu của lôi kiếp vẫn chỉ là cuốn “Thiên Địa Hóa Sinh” đang nằm trong tay trái của Kế Duyên. Vì vậy, tia sét xẹt qua người hắn cũng chỉ là làm đường dẫn, sau đó phần lớn đều hội tụ về bàn tay trái.
Kế Duyên vận khởi pháp lực, vừa chèo chống giúp quyển sách vừa lấy bản thân làm vật cản sấm sét. Thậm chí, trong lúc ý nghĩ vừa động, một loạt pháp tiền bay ra từ trong tay áo, chỉ chốc lát đã hóa thành pháp lực và linh khí tinh thuần, góp phần gia tăng pháp lực cho Kế Duyên ngay lúc này. Hơn nữa, nó còn độ thêm một tầng pháp lực mỏng, trực tiếp đối chọi với tia sét.
“Xì xì....Xì...”
Cuối cùng, một tia sét này cũng biến mất. Một mảng triền núi và mấy ngọn núi xung quanh đều bốc lên từng đợt khói. Kế Duyên đứng tại chỗ ổn định nhịp tim và pháp lực đang bị xao động. Trên người hắn cũng bốc hơi đầy khói trắng.
“Ầm đùng đùng...”
Tiếng sấm vẫn còn vang lên như lúc trước, nhưng Kế Duyên cũng không còn kinh hoảng nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhận ra đám mây đen kia cũng không hội tụ về một chỗ nữa.
Đồng thời, một trảm của Tiên kiếm lúc nãy đã tạo nên một lỗ hổng rất lớn giữa tầng mây đen cuồn cuộn. Có tia nắng mặt trời xuyên qua đó, chiếu rọi ánh sáng xuống ngọn núi, làm cho tầm nhìn tăng lên không ít.
Dù trên trời vẫn còn sấm sét nhưng đã không còn lôi kiếp làm lòng người kinh hãi kia nữa.
“Phù...”
Kế Duyên hít thật sâu rồi thở ra một hơi, cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay phải đang đặt trước ngực. Lúc này, hắn mới cúi đầu nhìn quyển sách trong tay.
Màu trắng ban đầu của giấy Tuyên Thành đã biến mất. Cuộn giấy lộ ra một màu vàng héo úa, thậm chí phần viền còn lưu lại dấu vết cháy sém lấm tấm.
Con hạc giấy trước ngực chui ra khỏi túi gấm, thò đầu nhìn bàn tay trái của Kế Duyên. Ngày thường, da tay hắn có màu trắng, vậy mà giờ đây mơ hồ biến thành màu đen.
Chẳng qua, hiện tại Kế Duyên không có tâm tư để ý đến những tổn thương của mình, cũng quên mất sự đau đớn. Hai bàn tay cẩn thận cầm lấy hai đầu cuộn giấy, hắn từ từ mở ra ngay sau đó.
Nhìn bề ngoài, cuốn sách này đã không còn nguyên vẹn. Thế là, trái tim vừa mới buông lỏng một chút của hắn lại trở nên khẩn trương hơn.
Rốt cuộc, sau khi cuộn giấy được mở ra, Kế Duyên nhìn thấy chữ viết trên đó vẫn nổi bật như cũ. Khi càng hiện ra nhiều chữ, thần và ý ở trên đó cũng bắt đầu hiển lộ trong mắt hắn.
Một vài chữ có nét mực đen sẫm, thậm chí ngẫu nhiên còn lộ ra màu vàng tím. Chữ viết đều hoàn hảo, không ảnh hưởng đến thần và ý bao hàm bên trong. Sau khi cẩn thận cảm thụ, hắn còn thấy được trên đó còn có một loại khí tức mênh mông của thiên uy.
“Không có việc gì! Không có việc gì là tốt rồi!”
Cho đến giờ phút này, Kế Duyên mới chính thức bình tĩnh trở lại. Thân thể cũng không còn căng thẳng như lúc trước.
“Ầm rào rào rào...”
Giờ đây, cơn mưa như trút nước đổ xuống. Mưa lớn dập tắt những ngọn lửa do tia sét tạo nên ở những ngọn núi xung quanh, đồng thời cũng làm giảm độ nóng của mặt đất.
Kế Duyên không thi triển thần thông thuật pháp nào, tùy ý để những hạt mưa đánh lên người mình. Cơn mưa lạnh buốt khiến tinh thần của hắn khẽ rung lên, càng ngày càng tỉnh táo hơn.
Bây giờ, toàn thân hắn, nhất là bàn tay trái, cũng bắt đầu đau nhói.
“Hít hà.... đau thế!”
Kế Duyên tự cười chính mình. Với định lực cùng tinh thần cường đại của bản thân, hắn tự nhiên sẽ nhịn được một chút đau đớn ấy, nhưng điều này không có nghĩa là nỗi thống khổ này rất nhẹ nhàng. Nếu đổi thành một tu sĩ khác, chỉ e là gã đã đau đến mức đứng không vững.
Sau đó, tay phải của Kế Duyên nhẹ nhàng lướt qua cánh tay trái. Trong nháy mắt, màu đen cháy sém trên đó lập tức mờ đi, một ít bột mịn màu đen cũng rơi ra.
Cánh tay nhanh chóng hồi phục lại như lúc trước, có vẻ là không còn đau đớn nữa. Nhưng chỉ có Kế Duyên biết đây chỉ là bề ngoài, bên trong vẫn còn mang thương tích.
So với cơn mưa cuối mùa trên ngọn núi cằn cỗi nơi Kế Duyên đang đứng, toàn bộ Đồng Thu Phủ sớm đã được tắm trong cơn giông bão này. Ngoại trừ một vài người, những người dân của Đồng Thu Phủ đều không biết rằng nơi nào đó đã xảy ra chuyện vượt ra khỏi tầm nhìn của người phàm.
Bên trong Đại Lương tự, Tuệ Đồng hòa thượng và Trưởng công chúa Sở Như Yên kéo theo bồ đoàn, cùng ngồi ngay trên hàng lang dưới mái hiên bên ngoài tăng đường. Về phần nữ quan, nàng đứng dựa vào cột trụ hành lang ở phía xa xa. Ba người đều đang nhìn cơn mưa.
“Ầm đùng đùng...”
Tiếng sấm lại vang lên. Nghe thấy tiếng sấm, Trưởng công chúa bỗng nhiên nói.
“Dường như tiếng sấm này nhỏ hơn lúc trước nhỉ? Nhưng mưa lại càng lúc càng lớn.”
“Ừ, tiếng sấm quả thực đã yếu hơn lúc trước một chút!”
Khi hai người nói chuyện, cơn mưa lại càng nặng hạt hơn.
“Ù ù.... Ù.... Ù....” “Ầm đùng đùng...”
Mưa gió mặc sức gào thét trên bầu trời. Tiếng sấm cũng chói tai hơn. Thanh âm lách tách lách tách vô cùng dày đặc phủ xuống mặt đất, tụ lại thành những vũng nước đọng, âm vang lên từng tiếng lách tách lách của hạt mưa.
“Ù....” “Rầm rầm...”
Sở Như Yên bất giác tiến lại gần Tuệ Đồng. Không biết có phải do trời lạnh hay không mà cả người nàng nổi da gà, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu với Tuệ Đồng đang nhíu mày.
“Tuệ Đồng... Trận mưa gió và tiếng sấm có chút dọa người...”
Tuệ Đồng đột nhiên chấn động, mở to mắt nhìn bầu trời. Quả thực Trưởng công chúa đã nhắc nhở gã.
“Hôm nay... không biết là đang cười hay đang khóc!”
Hy vọng Kế tiên sinh không sao!
Trong lòng Tuệ Đồng lo lắng không thôi. Gã ngẩng đầu nhìn chân trời xa xăm, bỗng nhiên vẻ mặt sững sờ. Bởi vì nhìn về phía xa, trên bầu trời lại có một vệt màu trắng thật dài kéo dài đến tận cùng tầm mắt.
'Không đúng, không phải vệt trắng, mà là mây bị tách ra!'
Lúc trước, thời điểm Thanh Đằng kiếm chém lên bầu trời cũng là lúc sấm sét đạt đến cực đại. Cả Đồng Thu phủ đều được bao phủ bởi những tia chớp. Mặc dù bọn họ là những cao tăng của Đại Lương tự nhưng cũng không thể chú ý đến kiếm quang của Tiên kiếm. Thế nên đến tận giờ phút này, Tuệ Đồng mới phát hiện ra dấu vết màu trắng bạc ở phía chân trời. Ánh mặt trời xuyên qua vệt trắng giữa tầng mây nhìn cực kỳ rõ ràng.
Nhìn thấy vòng ánh sáng ở phương xa, sự lo lắng trong lòng gã cũng được chiếu sáng một chút.
“Tuệ Đồng đại sư, trên đời này có nhiều nhân vật thần tiên có thể phi thiên độn địa như Kế tiên sinh không?”
Trưởng công chúa nhẹ nhàng hỏi. Tuệ Đồng vẫn chắp hai tay trước ngực, không quay đầu nhìn nàng, chỉ lẳng lặng đáp.
“Bần tăng tu vi nông cạn, kiến thức lịch duyệt cũng không sâu, nhưng vẫn biết rằng trên thế gian này, người giống như Kế tiên sinh cũng không nhiều. Còn việc phi thiên độn địa cũng chỉ là một dạng biểu hiện của thần thông thuật pháp mà thôi. Ai hiểu được những thần thông này đều có thể thi triển. Đạo hạnh tất nhiên là không thể kém cỏi được, nhưng yêu cầu cũng không quá cao, nên có khá nhiều người làm được.”
“Vậy tại sao trước kia chúng ta không nhìn thấy? Bọn họ đều tu hành ở thế giới thần tiên ư?”
Sở Như Yên nhìn chăm chú vào Tuệ Đồng. Vẻ mặt nhìn nghiêng của Tuệ Đồng hòa thượng vẫn xuất sắc như cũ. Gã có một vành tai hơi dày làm cho khí tức tổng thể càng thêm ôn hòa.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật. Trưởng công chúa, người tu hành tất nhiên đều có pháp tràng và đạo tràng. Nếu người phàm không có duyên, vậy khó có thể tìm ra, nhưng...”
Tuệ Đồng hòa thượng nhìn Sở Như Yên, mỉm cười nói tiếp.
“Nhưng cũng không phải là người thường không gặp được, chỉ là do người thường có dục niệm và suy nghĩ nặng nề, nhiều khi chân nhân ở trước mặt vẫn nhìn không ra. Ví dụ như nói tới Kế tiên sinh, ngài thỉnh thoảng sẽ vào quán trà nghe đọc sách, gọi một bình trà, hai dĩa hoa quả khô. Ngài cũng sẽ phấn khích vỗ tay, trầm trồ khen ngợi tiên sinh kể chuyện giống như những vị khách bình thường.”
“Ha ha, nếu Trưởng công chúa giá lâm gần đó, làm sao có thể biết người trước mặt chính là cao nhân tu tiên chứ?”
Sở Như Yên cúi đầu cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói.
“Có lẽ ta sẽ cho rằng đó chỉ là một vị nhã sĩ có khí độ phi phàm mà thôi.”
Có lẽ vì nàng và Tuệ Đồng quá quen thuộc; mặc dù đã có cái nhìn khác về Đại Lương tự, Sở Như Yên vẫn không hề có cảm giác xa cách gì với Tuệ Đồng, thậm chí vẫn chưa từng thay đổi mục đích ban đầu.
Dưới gốc cây trong cấm địa của Đại Lương tự, sớm đã có tăng nhân chống một cái lều che mưa đơn giản để phòng ngừa cái bàn mà Kế tiên sinh lưu lại bị mưa to giội ướt.
Khoảng nửa canh giờ sau, cơn mưa dông dần dần yếu đi, sau đó chậm rãi tạnh hẳn.
Trận mưa này đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngay cả mây đen trên bầu trời cũng đã tản đi sau cơn mưa. Ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu sáng mặt đất, sau đó dẫn đến hiện tượng cầu vồng vắt ngang qua bầu trời phương Bắc Đại Lương tự.
“Đẹp quá, hiếm khi ở cùng ngài mà không phải nghe kinh, lại còn được ngắm nhìn cầu vồng sau mưa nữa!”
Sở Như Yêu có vẻ xuất thần, tán thưởng một câu. Tuệ Đồng hòa thượng khẽ thở dài, cũng không nói thêm gì.
Chỉ là khi ánh mắt gã nhìn lên cầu vồng, lại phát hiện một tầng pháp quang nhàn nhạt bay tới. Đó chính là Kế Duyên đạp mây tiến lại gần Đại Lương tự.
“Kế tiên sinh đã trở về! Kế tiên sinh quả nhiên không có việc gì!”
Tuệ Đồng cao hứng kêu lên. Những hòa thượng có chút đạo hạnh ở Đại Lương tự cũng tỏ vẻ vui mừng, ngay cả Trưởng công chúa và nữ quan cũng vậy.
Đương nhiên, không phải Kế Duyên không bị gì, nhưng người có thể nhìn rõ từng chi tiết trên người hắn đến nay vẫn chưa xuất hiện. Vì vậy, ít nhất theo biểu hiện bên ngoài thì hắn không sao cả.
Khi hắn đáp xuống cấm địa của Đại Lương tự, ở bên ngoài đã có một vài hòa thượng tập trung lại, bao gồm cả Trưởng công chúa, nữ quan và Tuệ Đồng. Chỉ là, vẫn chẳng có ai dám đi vào cấm địa.
Dưới tàng cây, Kế Duyên tiện tay thu cái bàn vào trong tay áo, sau đó chậm rãi bước ra khỏi nơi gọi là cấm địa này.
“Kế tiên sinh, vừa rồi là lôi kiếp ư?”
Phương trượng của Đại Lương tự cẩn thận hỏi dò một câu. Kế Duyên suy nghĩ một chút, chuyện diệu pháp vẫn không nên nói ra quá kỹ càng. Thế là, hắn bèn trả lời một cách lập lờ nước đôi.
“Phương trượng đại sư yên tâm. Kiếp nạn này không liên quan đến Đại Lương tự, mà là một cuốn sách do Kế mỗ vừa mới viết ra. Giờ ta đã bình yên vượt qua, không có việc gì cả.”
“Thiện tai, thiện tai, Kế tiên sinh không sao là tốt rồi!”
Ánh mắt Kế Duyên đảo qua một lượt. Các hòa thượng ở ngoài viện đều nhao nhao cúi đầu làm Phật lễ. Loại tôn kính này giống như hắn là Minh Vương Phật môn vậy. Cuối cùng, hắn nhìn lên người Tuệ Đồng.
“Tuệ Đồng đại sư, Đại Lương tự đã có hóa thân của Phật ấn đại sư, ngươi... Ừ, nếu đã nhìn thấy diệu pháp của Phật ấn đại sư, lúc luận đạo cũng thu được lợi ích không nhỏ. Kế mỗ cũng xin cáo từ.”
“Thấy chư vị đại sư tu hành ngày một tiến bộ, thế nên không cần tiễn đưa ta.”
Kế Duyên vốn muốn nói với Tuệ Đồng rằng, Đại Lương tự đã có hóa thân Minh Vương, ngươi bây giờ có thể tiếp tục đi vân du rồi. Nhưng nhìn thấy Sở Như Yên ở bên cạnh, hắn lập tức quyết đoán im miệng luôn.
Mà hắn vừa nói xong, một giọng nữ thanh thúy lập tức vang lên.
“Tiên sinh! Kế tiên sinh xin đợi một chút!”
Kế Duyên nhìn về phía nữ quan, nghi ngờ nói.
“Lục Thị Quan có việc gì sao?”
Vị nữ quan này luôn cứng cỏi, giờ hiếm khi lại có chút khẩn trương và thiếu tự nhiên. Nàng nhìn quanh một chút, sau đó nuốt ngụm nước bọt, hạ giọng nói.
“Tiên sinh, tu pháp tu tiên, có, có yêu cầu tư cách gì không?”
Đây cũng thật là thẳng thắn. Quai hàm của Kế Duyên cũng sắp chạm đất rồi, vì vậy hắn lắc đầu cười nói.
“Kế mỗ không nhận đồ đệ.”